Gặp Gỡ Tổng Tài Tuyệt Tình Tàn Khốc

Chương 204: Chương 204: NGOÀI Ý MUỐN TRÚNG ĐẠN




Ads “Cô nói đứa bé trong bụng Lương Tử Oánh là của Nhâm Dịch Tuấn sao?” Nhịp tim Kiều Tâm Du chậm đi nửa nhịp, thì ra chân tướng mọi chuyện được giấu sâu trong cái sự thật đen tối này.

Cô gái chiếm cứ lòng của Nhâm Mục Diệu lâu như vậy, gần gũi hắn thật ra chỉ vì một người đàn ông khác.

Tạo hóa trêu người, dường như có sự sắp đăt của trời cao, khiến cô nhất định gặp phải Nhâm Mục Diệu, như có một lực đẩy giúp cô ở phía sau. Mặc dù xen lẫn trùng trùng hiểu lầm, nhưng sau khi cùng chung sống, cái gọi là hận cũng dần dần tiêu biến, phai nhạt dần . . . . . Vượt qua thử thách, tình yêu của họ càng thêm vững bền.

Kiều Tâm Du hiện giờ cảm thấy có chút may mắn, may mắn làm sao khi Kiều An Mạn bắt cô thay thế cô ta đi ngồi tù, may mắn làm sao Nhâm Mục Diệu tìm được cô. . . . . .

“Lương Tử Oánh, người đàn bà đáng chết đó, chị ta vĩnh viễn là chướng ngại giữa tôi và Dịch Tuấn!” Đôi mắt cực lạnh của Lương Tử Ngưng lóe ra tia sáng khát máu.

“Yêu không phải là một mực chiếm hữu, mà là nỗ lực vì hạnh phúc của đối phương. Cho dù phải ẩn mình trong góc tối, len lén nhìn khuôn mặt tươi cười hạnh phúc của anh ấy, chỉ như vậy cũng đã đủ rồi... Đừng vì tư lợi của bản thân mà khư khư cố chấp đội cái mũ ‘yêu’ lên hành vi của mình, hòng che giấu đi hành động tư tiện của bản thân.”

“Đủ rồi!” Lương Tử Ngưng hướng Kiều Tâm Du rống to, “Câm miệng cho tôi!”

“Trước kia tôi cũng đồng tình với cô... Bây giờ càng thêm đồng tình... A...”

Một tay Lương Tử Ngưng gắt gao bóp chặt cổ Kiều Tâm Du, “Tôi sẽ giải quyết cô trước, tôi sẽ...!!!” Đôi mắt khát máu hiện lên tia sáng hung tợn, lửa giận nơi đáy mắt làm cô lạc mất tâm trí.

“Tử Ngưng ——” Tiếng gọi thân thiết xuyên qua làn xe đông nghịt, xen lẫn tiếng còi ô tô chói tai, khiến giọng nói truyền vào bên trong cực kỳ bé nhỏ, nhưng cũng đủ cho Lương Tử Ngưng ngẩn ra, cô nhìn xuyên qua cửa sổ xe, bên kia đường, cái bóng dáng quen thuộc đang tiến tới.

“Dịch Tuấn?” Bàn tay Lương Tử Ngưng buông lỏng Kiều Tâm Du ra.

“Khụ, khụ ——” Kiều Tâm Du ngã qua một bên, kịch liệt ho khan.

Chạy tới bên xe, Nhâm Dịch Tuấn gõ gõ cửa sổ, “Tử Ngưng, mở cửa ra!”

Lương Tử Ngưng cẩn thận từng li từng tí quay cánh cửa sổ xuống, chỉ mở một khe hở nhỏ, cô ngẩng đầu nhìn bộ mặt tiều tụy của Nhâm Dịch Tuấn, đau lòng hỏi: “Dịch Tuấn, sao anh biết em ở đây?”

“Tâm Du, có ở trên xe không?” Nhâm Dịch Tuấn mày rậm nhíu chặt.

“Anh quan tâm cô ta? Anh thích cô ta sao?” Lương Tử Ngưng chất vấn, như một cô vợ đang trách mắng chồng mình.

“Đúng! Anh thích cô ấy như thế đó! Em mau thả cô ấy ra...”

Trên mặt Lương Tử Ngưng chất đầy những ý cười sáng lạn, “Ha ha... Không ngờ anh lại thích cô ta? Tại sao không thể là em? Cho dù là anh lừa em cũng được...” Khóe mắt Lương Tử Ngưng chảy ra những giọt lệ trong suốt, vẻ mặt dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô ta vốn không cần phải chết, nhưng bây giờ cô ta nhất định phải chết!”

“Em dám!” Nhâm Dịch Tuấn tiến lên, tay nắm chặt thành quả đấm, xương ngón tay trắng bệch, gân xanh nổi lên, ra sức ——

“Xoảng——” Cửa kính bị Nhâm Dịch Tuấn đánh vỡ, mảnh thủy tinh đâm vào tay hắn, máu tươi tí tách chảy xuống, gấp gáp như bão táp mùa hạ.

“Dịch Tuấn, anh chảy máu...” Lương Tử Ngưng cả kinh, vội vàng rút khăn giấy.

Nhâm Dịch Tuấn mở cửa xe, lôi Lương Tử Ngưng ra ngoài, “Tử Ngưng, em đừng làm chuyện ngu ngốc được không?”

Lương Tử Ngưng đem khăn giấy che kín vết thương của hắn, “Ngu ngốc? Mọi thứ em làm không phải đều vì anh sao... Em bỏ ra nhiều thứ như vậy, tại sao không thể có được một sự hồi báo tương ứng, tại sao anh không thể nhìn em lâu hơn. Chẳng lẽ, ở trong mắt anh em vĩnh viễn chỉ là công cụ, tùy thời có thể vẫy tay thì tới, hô một tiếng là đi, khi phát hiện em không có chút lợi ích gì, thì đem em trở thành đồ vô dụng, tiện tay vứt bỏ...”

“Thật xin lỗi... Là anh một mực lợi dụng em...”

Lời nói của hắn lập tức bị Lương Tử Ngưng cắt đứt, “Em biết rõ anh một mực lợi dụng em, nhưng anh vẫn có thể tiếp tục lợi dụng em, lừa gạt em, để em vĩnh viễn không thể tỉnh dậy mà!”

Kiều Tâm Du nhìn hai người kia ở bên ngoài, đột nhiên phía bên đường đối diện xuất hiện một chiếc Lamborghini màu vàng, đôi mắt cô chăm chú nhìn bóng dáng đang chuẩn bị xuống chiếc xe kia.

Không được! Nguy hiểm lắm!

Kiều Tâm Du thừa dịp Lương Tử Ngưng và Nhâm Dịch Tuấn còn đang nói chuyện mà xuống xe, chạy nhanh về phía Nhâm Mục Diệu hệt như bay ——

Nhâm Dịch Tuấn hướng về phía Lương Tử Ngưng đang lã chã chực khóc, khẽ lắc đầu, “Anh biết, cho nên anh thực xin lỗi em, anh không thể tiếp tục lừa em, lợi dụng em được nữa... Anh không phải là người đàn ông tốt, anh là một ác ma, đi theo anh, em chỉ có thể sa vào địa ngục. Càng không có tương lai...”

“Không! Em muốn cùng anh xuống Địa Ngục!” Đôi mắt Lương Tử Ngưng lập tức tràn đầy hơi nước, đôi tay níu chặt ống tay áo của hắn, “Anh hoài nghi quyết tâm của em sao?”

Trong lúc Nhâm Dịch Tuấn trì hoãn Lương Tử Ngưng, hắn nghiêng mắt nhìn về phía Kiều Tâm Du đang băng qua đường cái đến bên Nhâm Mục Diệu, thở phào nhẹ nhõm, hắn biết Nhâm Mục Diệu sẽ bảo vệ cô thật tốt.

Kiều Tâm Du trong lòng hắn hoàn mỹ như thiên sứ, mà hắn là ác ma thuộc về bóng tối, hắn không thể ích kỷ, bẻ gãy đôi cánh của cô.

Công chúa và hoàng tử phải ở cùng một nơi, hơn nữa Kiều Tâm Du và Nhâm Mục Diệu ở bên nhau lại hạnh phúc ngọt ngào đến thế, bọn họ thực sự thuộc về nhau. Nhâm Dịch Tuấn lặng lẽ chúc phúc cho bọn họ...

“Trên người anh mang theo quá nhiều tội ác, mà anh không thể kéo theo em, bắt em cùng gánh vác, thật xin lỗi...” Bàn tay Nhâm Dịch Tuấn dừng trên cánh tay cô, đem tay cô kéo xuống.

Dứt khoát —— xoay người ——

“Đã vậy, hãy để em trầm luân cùng anh, vậy được rồi!” Lương Tử Ngưng lấy ra khẩu súng lục trong túi, ngắm về phía bóng dáng bên kia đường cái ——

“Đoàng ——” Một âm thanh kinh hoàng vang lên, rồi lập tức bị tiếng còi xe hòa tan mất.

Nhưng việc nó mang tới nhất thời rung động mạnh trong tâm linh lại không có cách nào trừ khử, từng nhịp tim run rẩy quá kịch liệt.

“Không —— Tâm Du ——” Nhâm Mục Diệu hoảng sợ ôm lấy thân thể mềm mại vô lực sắp ngã xuống của Kiều Tâm Du, hắn cảm thấy thứ phát súng kia bắn trúng không phải Kiều Tâm Du, mà chính là trái tim hắn, tim của hắn đã có một lỗ thủng lớn, máu tùy ý chảy ồ ạt ra ngoài.

Bàn tay Nhâm Mục Diệu vô ý thức chạm vào đầu của cô, trong lòng bàn tay ấm áp, hắn cảm nhận được một mảnh ướt đẫm, mở lòng bàn tay ra, một vùng máu đỏ tươi xuất hiện.

Tim hắn đang nhảy bỗng dưng dừng lại.

“Tâm Du, Tâm Du...” Nhâm Dịch Tuấn miệng lẩm bẩm, bước chân hốt hoảng chạy về phía con đường cái đối diện ——

“Dịch Tuấn! Cẩn thận xe ——” Lương Tử Ngưng kêu lên một tiếng, nhào tới ——

“Rầm ——” Tiếng thân thể bị va chạm mạnh, một bóng dáng mảnh khảnh nhỏ nhắn thoáng bay về phía bên kia đường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.