Ads
Lương Tử Ngưng thuận tay
cầm lên bình hoa thủy tinh nơi đầu giường, giây tiếp theo, các đóa hoa hồng lập
tức bay tới bên cửa.
“Xoảng——” Nhâm Mục Diệu mới vừa đi tới cửa, thì một bình hoa đã ập tới bên
gương mặt lạnh lùng của hắn, gặp nguy không loạn, người hắn khẽ né sang bên
cạnh, tránh được đợt tập kích của bình hoa.
Bình hoa thủy tinh ngay bên chân của hắn bể tan tành thành những mảnh vụn,
những mảnh vụn trong suốt dưới sự khúc xạ của ánh mặt trời, lóe ra những tia
sáng lấp lánh. Những đóa hồng mềm mại kiều diễm được ngâm trong nước, bể tan
thành những cánh hoa vụn, khẽ rơi.
Đôi mắt lạnh lùng quét nhìn phòng bệnh cực kì bừa bộn, khóe miệng khẽ cong lên,
tạo thành một nụ cười lãnh khốc tuyệt tình, “Không tệ! Xem ra sức khỏe của cô
khôi phục rất tốt.”
Nhâm Mục Diệu giơ chân lên, đôi giày da thủ công lóe lên ánh sáng lạnh như
băng, bước qua chiếc bình hoa vỡ, đi tới bên cô.
“Anh, anh tới đây nhất định là để giết hại con tôi, van xin anh đừng qua đây!”
Lương Tử Ngưng như gặp phải Quỷ La Sát, cô hốt hoảng nhảy xuống giường, cuộn
mình trốn trong góc tường, cô co người lại thành một khối, thân thể không nhịn
được mà run lẩy bẩy.
“Với tình huống bây giờ, đứa bé này không thể không lấy ra!” Lời Nhâm Mục Diệu
nói ra cực kì lãnh khốc, nhưng trên mặt lại không hề có một chút cảm xúc không
đành lòng.
“Đứa bé này là hi vọng của tôi, không thể lấy ra, không thể lấy ra. . . . . .” Lương Tử Ngưng như một đứa trẻ bị mất đi linh
hồn, đầu tóc cô rối bời mà phủ lên đôi gò má trắng bệch, cô bất lực lắc đầu,
động tác như cái máy, không ngừng lắc đầu, trong miệng vẫn nhắc đi nhắc lại câu
nói trên .
Cô chỉ biết, nếu đứa bé này không còn, thì đối với Nhâm Dịch Tuấn mà nói, một
chút giá trị lợi dụng cô cũng không có. Vậy thì, cô sẽ thật sự hoàn toàn mất đi
Nhâm Dịch Tuấn.
Nhâm Mục Diệu thấy cô có chút bình tĩnh lại, lập tức báo cho y tá bên cạnh,
“Đánh thuốc mê cô ta, rồi trói đến phòng giải phẫu là được.”
“Không!” Lương Tử Ngưng nhào tới, quỳ gối trước mặt Nhâm Mục Diệu, ôm lấy hai
chân của hắn, “Van xin anh, đừng làm hại tới đứa bé này, nó là con của chúng ta
. . . . . .”
“Bộp——” ngoài cửa, một bóng người mềm mại mảnh khảnh, đôi mắt to sáng ngời,
khuôn mặt trắng bệch, cô đứng ở nơi đó, hai bàn tay mềm mại không xương của cô
vẫn đang run run.
Nhâm Mục Diệu quay đầu lại, lúc nhìn thấy Kiều Tâm Du, lòng hắn hốt hoảng, hỗn
loạn, “Tâm Du!”
Hắn muốn đi tới bên cô, nhưng khi chân hắn khẽ nâng lên, lập tức bị Lương Tử
Ngưng ôm chặt vào trong ngực.
“Chẳng lẽ anh quên đêm hôm đó rồi sao? Em biết anh chỉ vì uống rượu say, mà
nhìn lầm em là chị, nhưng đoạn tình cảm kia thật sự đã xảy ra. Anh xem, trời
cao cuối cùng đã chiếu cố tới em, cho em mang thai con của anh, để em thay chị
mà ở bên cạnh anh, chăm sóc anh? Em không quan tâm dù mình có trở thành kẻ thế
thân.” Lương Tử Ngưng len lén nhìn về phía cửa, xem phản ứng của Kiều Tâm Du,
ai bảo người đàn bà này lại muốn tranh giành Nhâm Dịch Tuấn với cô, cô muốn cô
ta phải trả một cái giá thật lớn.
Nếu Kiều Tâm Du đoạt đi người đàn ông của cô, vậy cô sẽ để cho cô ta nếm thử
một chút mùi vị khi người đàn ông của mình bị người phụ nữ khác cướp đoạt.
Giọng nói réo rắt của Lương Tử Ngưng, từng lời từng tiếng như sấm nổ bên tai
đánh vào lòng cô, chấn động tới mức khiến đầu óc cô trống rỗng, sững sờ đứng
yên tại chỗ
“Cô nói đủ chưa!” Nhâm Mục Diệu khom người hung hăng đẩy cô ta ra, vội vàng đi
tới bên Kiều Tâm Du.
“Tâm Du, em đừng nghe cô ta nói bậy, em nghe anh giải thích có được không?.”
Khóe mắt cô thoáng hơi lạnh, Kiều Tâm Du dùng đôi mắt sáng trong nhìn hắn, cánh
môi trắng bệch khẽ nâng lên, lộ ra nụ cười mỉm hư ảo, “Anh quên mang theo giấy
tờ, nên em mang nó tới cho anh. . . . .
.” Cô không muốn tiếp nhận sự thật này, cô lựa chọn tránh né nó, vờ như không
nghe thấy gì cả, cô cúi đầu, nhìn vũng nước trên đất, giấy tờ đang ngâm trong
nước, bên cạnh còn có đóa hoa hồng tươi đẹp đến mức chói mắt.
“Tâm Du. . . . . .” Phản ứng này của Kiều Tâm Du khiến Nhâm Mục Diệu
càng thêm lo lắng.
“Anh xem, em thật đần! Chút chuyện nhỏ này mà cũng làm không xong.” Cô ngồi
chồm hổm xuống đem giấy tờ nhặt lên, nước dọc theo túi giấy tờ mà nhỏ giọt
xuống, hệt như những giọt lệ, “Thật xin lỗi, nó lại thành ra như vậy. Em thật
sự vô dụng, chuyện gì cũng làm không xong. . . .
. .” Lẩm bẩm nói, giọng của cô dần dần nghẹn ngào, những giọt nước mắt thê
lương lả tả rớt xuống, lặng lẽ chảy dọc theo gương mặt tái nhợt của cô. . . . . .
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . .
.” Từng giọt nước mắt của cô, giống như từng viên đá đập vào trái tim của hắn,
hắn ôm chặt cô vào trong lòng, giống như chỉ có vậy, mới có thể cảm thấy cô
đang chân thật tồn tại.
Lương Tử Ngưng đi tới, “Phịch” một tiếng, quỳ xuống bên Kiều Tâm Du. Mặc dù
trong lòng, cô ngàn vạn lần không muốn, nhưng vì giữ được sinh mệnh của đứa bé
này, cô không thể không hy sinh tôn nghiêm của mình, “Kiều Tâm Du, tôi biết rõ
chị sẽ không thể tha cho đứa bé này, nhưng đứa bé này vô tội, đây là một sinh
mạng mới được ra đời, tôi van xin chị có thể để cho nó một con đường sống
không? Tôi chưa từng có ý nghĩ muốn can thiệp vào cuộc sống của hai anh chị,
đứa bé này sẽ càng không ảnh hưởng đến cuộc sống của hai người, chị có thể tiếp
tục làm bà Nhâm, đứa bé này cũng sẽ không trở thành con riêng, tôi chỉ hi vọng
chị có thể cho đứa bé này một con đường sống. . . . .”
Nước mắt nhanh chóng làm tầm mắt của cô mơ hồ, “Tôi không biết, cô đừng hỏi
tôi, tôi thật sự không biết. . . . .
.”
Làm hại tới đứa bé này, cô làm không được, cô cũng không thể trơ mắt nhìn Nhâm
Mục Diệu làm như vậy. Nhưng, khi cô vừa nghĩ tới việc Nhâm Mục Diệu có con
với cô gái khác, tim cô nhói đau đến mức sắp hít thở không thông.
“Cô câm miệng cho tôi! Cút ngay!” Nhâm Mục Diệu không muốn nhìn thấy Kiều Tâm
Du bị bức tới mức phải thống khổ như thế, toàn bộ bức xúc lập tức đổ lên trên
người Lương Tử Ngưng.
“Để em yên tĩnh một chút có được không!?.” Kiều Tâm Du đẩy Nhâm Mục Diệu ra,
“Em cần yên tĩnh một chút.” . Đôi mắt trong veo như nước của cô dao động những
bi thương.
Nhâm Mục Diệu chậm rãi buông lỏng tay, hắn lưu luyến, dường như chỉ cần hắn vừa
buông lỏng, hắn vĩnh viễn sẽ không níu giữ được cô.
Trong nháy mắt, Kiều Tâm Du xoay người, lệ đã tràn đầy hốc mắt cô lập tức tuôn
rơi, bàn tay cô nhè nhẹ xoa xoa tim mình, mở ra đôi chân cứng đơ của mình mà
bước ra ngoài, bước tiến của cô càng lúc càng nhanh, càng ngày càng gấp rút,
như không thể chờ đợi mau chóng thoát khỏi nơi làm người ta hít thở không thông
này.
Hoa viên sau bệnh viện rậm rạp cây cối, dưới một cây nhãn, trong một góc tối,
Kiều Tâm Du đang ngồi trên băng đá lạnh như băng, người cô co lại, toàn thân
không ngừng run rẩy.