Ads
Đợi đến khi hắn uống sạch
ly cà phê, cô cũng càu nhàu xong rồi.
Một tay Nhâm Mục Diệu cầm lấy tờ báo, tay kia lấy ly sữa tươi còn ấm đưa cho
Kiều Tâm Du, “Em nói lâu như vậy, chắc khát nước rồi hả!! Thấm giọng chút đi
rồi hãy tiếp.”
Kiều Tâm Du nhận lấy ly sữa, uống một hớp, tiếp tục nói: “Chẳng lẽ khi ở vườn
trẻ, thầy giáo không dạy cho anh biết là không thể vừa đọc sách vừa ăn sao. . . . . .”
“Thứ anh xem không phải là sách, mà là báo. Anh không có ăn, mà là uống” Nhâm
Mục Diệu nghiêm túc nói.
“Báo cũng là sách, ăn chính là uống, về tính chất nó đều như nhau mà, anh đừng
có nguỵ biện, anh rõ ràng là đang làm hai việc cùng lúc!”
Nhâm Mục Diệu tiếp tục bới móc lời của cô, “Anh không có ‘làm hai việc cùng
lúc’, anh dùng mắt nhìn, dùng miệng ăn, còn phải dùng lỗ tai nghe. Cho nên là
‘làm ba việc cùng lúc’.”
“Được, anh ‘da dụng một lúc’, vậy còn không nhanh để tờ báo xuống, cầm lấy cái
sandwich phô mai này giải quyết nhanh đi.”
“Nếu em có thể im lặng một chút, được như thế, anh lập tức có thể từ bỏ ‘làm ba
việc cùng lúc’, thành một lòng một việc rồi.”
“Anh ghét em nói nhiều!?.” Kiều Tâm Du bĩu môi, tỏ vẻ uất ức nói: “Em chỉ lo
lắng cho sức khỏe của anh thôi, em chỉ vì anh mà suy nghĩ. . . . . .”
“Ai ~” Nhâm Mục Diệu than thở một tiếng, đứng lên, ôm eo nhỏ của cô, sau đó hôn
lên cánh môi mềm mại, phương pháp này luôn là phương pháp hữu hiệu nhất khiến
cô im miệng.
“Ư. . . . . .” Kiều Tâm Du không thể lên tiếng phản kháng,
chỉ có thể đánh vào bả vai của hắn, cô lại bị hắn sỗ sàng rồi. Xem ra hắn siêu cấp thích ăn đậu hũ, vậy hôm nay cô sẽ
chuẩn bị một bữa tiệc toàn đậu hũ cho hắn, đậu hũ Ma Bà, rau trộn đậu hũ, canh
đậu hũ, đậu hũ dồn thịt, cả món chao đậu hũ tiếng tăm lừng lẫy nữa.
Trong lúc ôm hôn triền miên, Kiều Tâm Du vẫn còn có thể tiếp tục chìm đắm trong
suy nghĩ về thực đơn hôm nay.
Nhâm Mục Diệu đột nhiên buông lỏng cô ra, khẽ nhấp môi, “Em uống sữa tươi?”
“Đúng vậy!” Vẫn còn đang ở trong trạng thái hoảng hốt, Kiều Tâm Du vô thức đáp:
“Là anh bảo em uống để nhấp giọng mà!”
Khuôn mặt Nhâm Mục Diệu tối đen, đi vào phòng tắm, vội vàng dùng nước súc
miệng.
Từ nhỏ hắn đã rất ghét uống sữa tươi, giống như người ta ghét ớt xanh vậy, vừa
ngửi tới mùi vị này, hắn đã cảm thấy ghê tởm.
“Anh dị ứng với sữa tươi sao?” Thấy hắn lập tức nhíu chặt chân mày, sắc mặt
xanh xao, Kiều Tâm Du lo lắng, nên mới theo hắn vào đây.
Cô đã từng nghe qua dị ứng phấn hoa, đậu phộng, hải sản. . . . . . nhưng dị ứng sữa tươi thì... chưa từng
Nhâm Mục Diệu súc miệng xong, lại tiếp tục bóp kem lên bàn chải, một lần rồi
lại một lần chải sạch hàm răng, không xóa sạch cái vị sữa kia, hắn sẽ không cam
lòng.
“Anh có muốn em gọi cấp cứu không?” Kiều Tâm Du tự trách nhìn hắn, vội xoay
người rời đi.
Vì hôn, mà lây dính một chút xíu sữa tươi, rồi phải vào bệnh viện, không trở
thành chuyện cười của thế kỷ mới là lạ. Nhâm Mục Diệu vội vàng túm lại tay cô,
trong miệng vẫn còn bọt, nói: “Anh rất rất rất ghét sữa tươi, mùi vị ghê tởm
của nó khiến anh muốn nôn, biết chưa?”
“Em đã biết anh kiêng ăn giống như trẻ con rồi, đã vậy sao anh không nói sớm.”
“Anh nói rồi, thì em sẽ không càm ràm mỗi ngày bên tai anh nữa, cũng sẽ không
nhìn thấy được biểu hiện quan tâm này của em nữa.”
Con ngươi Kiều Tâm Du khẽ nhíu lại, “Thì ra anh mỗi ngày đều xem lời em nói
thành một vở diễn? Anh thật xấu xa!” Những quả đấm nhỏ giống như hạt mưa liên
tục rơi vào người của hắn.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại di động bỗng từ trong phòng khách truyền đến.
“Anh nghe điện thoại chút, chờ lát nữa anh sẽ để cho em đánh đủ.” Đánh gì cơ
chứ, so với gãi ngứa cho hắn thì chẳng khác mấy.
Nhâm Mục Diệu cầm điện thoại di động lên, sau khi điện thoại được tiếp thông,
chân mày hắn khẽ siết chặt, vẻ mặt càng ngày càng nghiêm trọng.
“Sao vậy?”
“Công ty có chuyện.” Hắn nhặt lấy chùm chìa khóa trên khay trà thủy tinh, rồi
vội vã đi ra ngoài.
Kiều Tâm Du quay đầu liếc mắt nhìn cặp sandwich vẫn chưa được hắn nuốt trôi
kia, thì thầm một câu, “Chuyện quan trọng tới mức nào mà ngay cả ăn chút đồ ăn
sáng cũng không được.”
Thở dài một hơi, cô cúi đầu, nhìn thấy túi giấy tờ màu vàng trên khay trà, “Sao
anh ấy lại quên đem túi giấy tờ quan trọng như vậy?”
Kiều Tâm Du lập tức lấy bọc gói lại sandwich, rồi cầm lên túi giấy đuổi theo
hắn. Nhưng Nhâm Mục Diệu đã lái xe đi, cô lập tức gọi điện thoại di động cho
hắn, mà đường dây lại bận. Cho nên Kiều Tâm Du vội bảo tài xế đưa cô đi.
“Cậu Vương, có thể lái nhanh hơn một chút không?.” Kiều Tâm Du không ngừng thúc
giục.
“Cô chủ, không phải lỗi của tôi, mà là vì cậu chủ lái xe quá nhanh, tốc độ lái
xe của cậu ấy đã đến mức siêu tốc, vì lý do an toàn, tôi không thể tăng tốc độ
hơn nữa.”
Nhâm Mục Diệu lái xe gấp thế kia, là vì công ty xảy ra chuyện vô cùng nghiêm
trọng à?
Kiều Tâm Du không khỏi lo lắng thay cho hắn.
Nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ nhanh chóng bay vọt qua, chiếc xe thể thao
Lamborghini màu vàng của Nhâm Mục Diệu thì lại giống như một tia sáng, lướt cực
nhanh, Kiều Tâm Du chỉ có thể nhìn nó đi càng lúc càng xa, mơ hồ biến thành một
cái bóng màu vàng.
“Không đúng, nếu đến công ty thì phải quẹo phải chỗ ngã tư chứ, nhưng xe cậu
chủ lại quẹo trái.” Tài xế hướng về Kiều Tâm Du báo cáo.
“Vậy chúng ta cũng quẹo trái đi!” Đây không phải là đường đến bệnh viện sao,
lòng Kiều Tâm Du khẽ run, một bầu không khí lạnh lẽo ập vào lòng cô, “Chúng ta
đến bệnh viện đi!”
Vẻ mặt khẩn trương lúc sáng của Nhâm Mục Diệu là vì vậy ư, nói vậy hắn rất quan
tâm Lương Tử Ngưng. Kiều Tâm Du biết Lương Tử Ngưng bây giờ là bệnh nhân,
hơn nữa cô ấy hiện giờ rất lẻ loi, cô ấy không có lấy một người thân để giúp đỡ
hay chăm sóc cho cô ấy, cô không nên so đo chuyện này mới phải. Nhưng khi nghĩ tới lý do Nhâm Mục Diệu khẩn trương là
vì cô, lòng của cô giống như bị một tảng đá đè lên, thật nặng nề, ngột ngạt.
————
“Chuyện gì xảy ra?” Ánh mắt nghiêm túc của Nhâm Mục Diệu nhìn chằm chằm vào bác
sĩ.
Dưới ánh nhìn soi mói, sắc bén của Nhâm Mục Diệu, bác sĩ run rẩy nói: “Là.. . .
. . vì khi chúng tôi báo cho Lương tiểu thư chuyện thai
nhi bị dị dạng, phải làm giải phẫu sinh non, thì cô ấy bắt đầu chửi bới, không
chịu phối hợp thực hiện các bước chuẩn bị trước giải phẫu.”
“Đồ vô dụng!” Gương mặt tuấn tú của hắn lập tức bị một tầng khí đen, mịt mù bao
phủ “Chút chuyện nhỏ mà làm cũng không xong.”