Ads
“Con à, con phải khỏe
mạnh lớn lên có biết không, có như vậy ba của con mới có thể vĩnh viễn ở lại
bên cạnh mẹ. . . . . .” Sau mấy ngày điều dưỡng, khuôn mặt vốn tái nhợt
của cô đã có chút hồng hào, khỏe mạnh. Tay cô nhẹ nhàng xoa xoa phần bụng còn
bằng phẳng của mình, miệng khẽ lẩm bẩm một lần rồi lại một lần.
Bỗng dưng, có một bóng người nhanh chóng đi vào gian phòng của cô hệt như một
tia chớp, tay hắn kéo ngược rèm cửa, “Xoạt ——” rèm cửa sổ bị vén ra hoàn toàn.
“Tử Ngưng . . . . .” Giọng nói trầm thấp có chút mơ hồ, giống như từ
một khu rừng rậm tối tăm xa xăm bay tới.
Lương Tử Ngưng khi nghe được giọng nói này, phản ứng đầu tiên là hơi sững sờ,
mắt cô bỗng trợn to, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, “Dịch Tuấn, là anh sao?
Thật sự là anh sao, anh đã đến gặp em thật sao? Không! Không thể nào. . . . . .” Cô dùng sức lắc đầu, “Anh ấy sẽ không trở lại,
mình đã không còn giá trị lợi dụng, anh ấy đã vứt bỏ mình rồi!”
“Tử Ngưng!” Chân mày Nhâm Dịch Tuấn dần dần khóa chặt, hắn tiến lên ôm cô vào
trong ngực, “Anh đã đến gặp em rồi, em có biết anh cố kìm chế để mình không đến
thăm em khó khăn đến mức nào không, nhưng vì không thể khiến cho kế hoạch của
chúng ta thất bại trong gang tấc, anh chỉ có thể làm như vậy.”
Lương Tử Ngưng cảm nhận được lồng ngực ấm áp của hắn, ngửi thấy được mùi vị
trên người của hắn, cô cuối cùng cũng tin tưởng Nhâm Dịch Tuấn đang ‘chân chân,
thật thật’ xuất hiện trước mặt cô, tất cả đều là thật.
“Dịch Tuấn, chúng ta đã có con rồi, anh sờ thử một cái xem, bé con đang ở trong
bụng em đấy.” Lương Tử Ngưng như đang vội vàng tranh công, nắm lại bàn tay của
hắn, để nó lên bụng của cô, trên mặt lộ ra một nụ cười sáng lạn, “Đây là con
của chúng ta, anh cảm nhận được sự tồn tại của con không?”
Gương mặt tuấn tú của Nhâm Dịch Tuấn trầm xuống, thật ra thì hắn đã sớm biết
tin cô mang thai, nhưng lại cảm thấy thắc mắc, vì sao cô lại chậm chạp không
chịu ra chiêu bắt Nhâm Mục Diệu phải chịu trách nhiệm với mình, nếu làm như
vậy, theo lẽ thường, Kiều Tâm Du sẽ lập tức rời xa hắn ta.
Nhưng, hắn đợi một ngày, rồi lại một ngày, Lương Tử Ngưng vẫn không có bất kì
hành động nào, Nhâm Mục Diệu vẫn mỗi ngày đi làm, mà Kiều Tâm Du vẫn mỗi ngày
nấu ‘cao lương mỹ vị’ cho hắn ta, rồi lại tự mình đưa đến công ty cho hắn. Nhìn bọn họ gắn bó như keo như sơn, Nhâm Dịch Tuấn
càng ngày càng trở nên nóng nảy và bất an, hắn vì đợi không nổi nữa, nên mới
tới đây gặp Lương Tử Ngưng, nếu cô không chịu hành động, vậy thì hắn chỉ còn
cách phải ép cô.
Nhâm Dịch Tuấn bỗng chốc rút tay về, lạnh lùng hỏi “Em xác định nó là con của
anh, mà không phải là của Nhâm Mục Diệu sao? Anh không chấp nhận làm một người
cha hào phóng đâu.”
“Là của anh, nó nhất định là của anh!” Lương Tử Ngưng biết Nhâm Dịch Tuấn đang
hoài nghi cô, cô hết sức nghĩ cách chứng minh đứa bé này là của hắn, xem ra chỉ
còn cách thành thật khai báo, “Thật ra thì. . . . .
. Em chưa từng cùng Nhâm Mục Diệu lên giường. Đêm đó, thuốc anh cho em, em đã lén đổi thành thuốc
ngủ. Về phần. . . . . . màng
trinh, là em tự mình đâm thủng nó. Bởi
vì em không thể dễ dàng để cho người đàn ông khác ngoài anh chạm vào thân thể
mình. Em chỉ một lòng một dạ với anh
thôi, Dịch Tuấn, hãy tin em có được không. Anh ta không hề chạm vào em, đứa bé
này chỉ có thể là con của anh.”
“Chát ——” Nhâm Dịch Tuấn vung tay lên, một cái tát rơi vào gương mặt mềm mại của
cô.
Theo quán tính, Lương Tử Ngưng ngã xuống trên giường, một vệt máu lập tức xuất
hiện trên khóe miệng, mặt cô vừa đỏ vừa sưng. Cô lấy tay che phần gò má nóng
bỏng của mình, hốc mắt bỗng hiện lên một màng nước, “Anh đánh em! Là vì em
không chịu cùng người đàn ông khác lên giường, hay vì anh vẫn nghi ngờ đứa bé
này không phải con anh!”
“Miệng em nói yêu anh, chấp nhận hy sinh tất cả vì anh. Nhưng sự thật là gì? Em không nghe lời anh, thế thì
sao anh có thể tin tưởng em. Mỗi lần, anh đều dùng bao mà, em hãy thành thật
nói cho anh biết đứa bé này là từ đâu mà có!” Nhâm Dịch Tuấn giận đến mức
nghiến răng nghiến lợi, hắn căm giận hướng cô rống to.
Lương Tử Ngưng lặng lẽ cúi đầu, “Là em, là vì em ra tay, dùng kim đâm thủng một
lỗ nhỏ ở phía trên. Đứa bé đầu tiên đã không còn, em lại nghĩ nếu có một đứa
trẻ khác phải chăng em cũng có thể trì hoãn một thời gian, để anh không tặng em
cho người ngoài. . . . .” Giọng nói của cô cực kì yếu ớt, nhỏ bé hệt như
tiếng muỗi kêu.
“Con đàn bà chết tiệt!” Nhâm Dịch Tuấn tiến lên, bóp chặt cổ họng của cô, hắn
vẫn cho là người phụ nữ này là con rối ngoan ngoãn nghe lời nhất, có thể mặc
hắn khống chế tất cả, không nghĩ tới, ả ta lại âm thầm điều khiển, khống chế
hắn.
“Ặc, khụ. . . . . . Dịch Tuấn, anh thật muốn giết em sao?” Lương Tử
Ngưng cảm thấy chỗ cổ họng bị hắn nắm truyền tới một loại đau đớn tan nát cõi
lòng, không khí không thể thuận lợi chảy vào, lời nói không cách nào rành mạch,
“Có thể, có thể, chết ở trong tay anh, em thật hạnh phúc. . . . . .” Cô chậm rãi nhắm mắt lại, chờ đợi không khí bị
rút hết.
Giống như con báo săn mồi, đôi mắt hắn bắn ra ánh sáng khát máu sắc bén, tay
của hắn đột nhiên buông lỏng, rồi lại nắm chặt lại thành hình quả đấm, gân xanh
nổi rõ, “Cô có chết, cục diện bây giờ cũng không thể thay đổi được!”
“Khụ, khụ. . . . . .” Không khí trở lại, Lương Tử Ngưng ho khan sặc
sụa, cô nhào qua bắt được cánh tay Nhâm Dịch Tuấn, “Dịch Tuấn, lần này em nhất
định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, anh muốn em làm gì, em nhất định sẽ làm nấy, anh
phải tin em.” Lương Tử Ngưng giống như người chết chìm, gắt gao bắt lấy bè gỗ
cứu lấy tính mạng mình trước hắn.
“Được, anh sẽ cho em một cơ hội! Lần này nếu em hoàn thành tốt, tương lai chúng
ta, ‘một nhà ba người’ sẽ có thể vĩnh viễn hạnh phúc, mãi mãi bên nhau.” Hắn
vươn tay, vuốt ve gò má sưng đỏ của cô, “Vừa rồi anh giận quá, có đau không?”
Mặt Lương Tử Ngưng dính vào lòng bàn tay lạnh như băng của hắn, rồi lại bị đôi
mắt đen như ngọc của hắn đầu độc, bèn lắc đầu một cái,
“Không đau!”
————
Trên con đường yên tĩnh, dọc hai bên đường chính là cây ngô đồng của Pháp, trên
cành cây nhẵn nhụi lấp ló một màu xanh biếc tươi mới. Cuối con đường, có một tòa biệt thự theo phong cách
Châu Âu, với vườn hoa kiểu cách tinh xảo, ngoài hồ bơi sóng nước mênh mông.
Kiến trúc duy chỉ một màu trắng, đang đắm chìm, hấp thu, phản xạ ánh sáng giống
như chính bản thân nó đang phát sáng, rồi tỏa ra những quầng sáng êm dịu xung
quanh
“Anh uống sữa tươi đi!” Kiều Tâm Du tranh thủ nói.
“Đó là thức uống chỉ dành cho phụ nữ.” Nhâm Mục Diệu đẩy ly sữa nóng về lại
phía Kiều Tâm Du. Giơ tay lên, cầm lấy ly cà phê, tiếp tục xem tờ báo trong
tay.
“Uống cà phê không tốt! Trong cà phê có hàm lượng càfêin cao, gây ra bệnh tim.
. . . . .” Kiều Tâm Du giống như một chú vẹt, líu ríu bên
cạnh hắn không ngừng, liên tục liệt kê những điều không tốt khi uống cà phê.
Dù sao, Kiều Tâm Du mỗi ngày đều nói những lời này, Nhâm Mục Diệu đã sớm thành
thói quen, cô một mình mở buổi toạ đàm ‘kiến thức nên biết để có một sức khỏe
tốt’, còn hắn thì tiếp tục chăm chú đọc những tin tức nóng về kinh tế hiện nay
trên tờ báo.