Ads
“Không phải vậy! Các
ngươi đang gạt tôi, anh ấy sẽ không đến, anh ấy vốn cũng không quan tâm đến
chuyện sống chết của tôi, bởi vì tôi đối với anh ấy mà nói, đã mất đi giá trị
lợi dụng. . . . . .” Lương Tử Ngưng càng nói càng kích động,
“Các người đều gạt tôi, gạt tôi. . .
. . .”
Mặc dù trong tiềm thức, Lương Tử Ngưng một mực phủ nhận sự thật này, nhưng thực
tế tàn nhẫn đang ở trước mắt cô, áp bức cô không thể không thừa nhận. Một khi cô hoàn toàn tỉnh táo, toàn bộ tinh thần cô
cũng lập tức sụp đổ, Lương Tử Ngưng cảm thấy toàn thân mình không còn chút hơi
sức nào, khung cảnh trước mặt bỗng tối sầm, cả người cô mềm nhũn, ngã xuống.
“Lương tiểu thư! Lương tiểu thư!” Y tá vội vàng gọi tên cô.
————
“Cô ấy bị sao thế, chuyện gì xảy ra?” Nhâm Mục Diệu được y tá trưởng gọi đến
bệnh viện. Hắn vốn có thể mặc kệ cô, nhưng Nhâm Mục Diệu vì lòng
trắc ẩn, không thể tuyệt tình như thế.
Y tá trưởng biết người đang ở trước mắt này có cổ phần ở bệnh viện, là ông chủ
trong “bóng tối”, cô ngại thân phận của hắn nên có chút nơm nớp lo sợ, “Hôm
nay, Lương tiểu thư đột nhiên té xỉu, kiểm tra mới biết cô ấy mang thai.”
Con ngươi đen của Nhâm Mục Diệu hơi nhíu lại, tỉnh táo hỏi: “Đã bao lâu?!”
“Bốn tuần. Mặc dù sức khỏe Lương tiểu thư bây giờ rất yếu, nhưng đứa trẻ trong
bụng cô ấy rất khỏe mạnh. . . . . .” Bác sĩ còn muốn thao thao bất tuyệt, nhưng
người Nhâm Mục Diệu lại toát ra luồng khí phiền não, ngầm tỏ ý không muốn nghe.
Chân mày rậm đen của hắn nhíu chặt, “Bản thân cô ấy có biết không?”
Bác sĩ gật đầu một cái, “Lương tiểu thư vốn có ý coi thường mạng sống của mình,
nhưng sau khi cô ấy biết mình mang thai, tâm tình lập tức ổn định trở lại.”
“Tôi muốn đứa trẻ của cô ấy biến mất!” Trong con ngươi tối tăm lóe ra tia sáng
sắc bén như dao, “Về phần làm thế nào, chắc không cần tôi nhiều lời, đúng
không!?”
Đứa bé bị dị dạng, thai vị không đúng. . . . .
. Đủ loại lý do, tùy tiện lấy một cái, là có thể quang minh chính đại lấy đứa
nhỏ trong bụng của cô ta ra.
“Nhâm tiên sinh, bây giờ còn chưa được, vì lần trước Lương tiểu thư tự cắt cổ
tay mình, cho nên cô ấy đã mất máu quá nhiều rồi.”
“Vậy cô đợi đến lúc thích hợp rồi làm ngay cho tôi!” Nhâm Mục Diệu không nhịn
được, hướng về phía cô ta giận dữ thét gầm, “Còn nữa! Chuyện cô ta mang thai
tuyệt đối phải giữ bí mật! Nhớ bảo mấy cô y tá kín miệng.” Vẻ mặt của hắn như
đang ở trên thương trường tác chiến, cực kì nghiêm túc.
Bác sĩ bị sức uy hiếp của hắn làm cho giật mình, gật đầu liên tục.
Ra khỏi phòng làm việc của bệnh viện, Nhâm Mục Diệu không muốn tới phòng bệnh
nhìn Lương Tử Ngưng một cái, hắn đi đường vòng tránh phải đi qua phòng của cô.
————
Nhâm Mục Diệu trở lại nhà họ Nhâm, nơi này trước kia vốn là một khoảng không
gian đen kịt, đối với hắn mà nói nó chỉ là một tòa biệt thự, và hắn chính là
chủ nhân, so với khách sạn, cũng chẳng khác gì mấy. Nhưng, sau khi cô gái nhỏ kia đến, nơi này dần dần có
hơi người, có ấm áp, có cảm giác gia đình.Mỗi khi đêm tới, luôn có ánh đèn chờ
hắn trở về, chỉ có Nhâm Mục Diệu biết, cái mà Kiều Tâm Du thắp sáng, không chỉ
có mỗi căn phòng này, mà còn có trái tim tối đen, lạnh băng của hắn.
Nhìn ánh đèn ấm áp trong phòng khách, hơi nóng của thức ăn từ trên bàn tỏa ra,
lo lắng trong lòng hắn lập tức biến mất.
Hắn bước vào phòng ngủ, một màn đêm đen nhánh, lạnh băng.
Khóe miệng Nhâm Mục Diệu cong lên thành một nụ cười mỉm, hắn bình thản, quay
đầu nhìn lại, cửa phòng làm việc có ánh sáng, hắn đi tới.
Ánh đèn sáng loáng tràn ngập từng góc phòng làm việc, Kiều Tâm Du đang mang một
đôi mắt kính gọng đen, tay cầm bút, đầu ngọn bút bay múa trên giấy, “Soạt soạt
soạt” dưới ngòi bút một đường cong đẹp đẽ bỗng hiện lên.
Cô cúi đầu, một lọn tóc đen từ tai rớt xuống, đen như mực. Đôi mắt sáng trong
của cô, rạng rỡ mà nhìn chằm chằm vào giấy vẽ, cẩn thận tỉ mỉ đưa bút, gương
mặt chuyên chú, hoàn toàn không phát hiện ai đó đang bước đến gần.
“Đang vẽ gì vậy?” Nhâm Mục Diệu đi tới bên cạnh cô, khi nói chuyện, đầu hắn cúi
xuống, chăm chú nhìn bản thiết kế.
“Á!” Kiều Tâm Du bị hắn dọa cho hết hồn, vội vàng vỗ vỗ lồng ngực của mình,
“Anh muốn hù chết em à!”
Kiều Tâm Du quay đầu nhìn hắn, thấy tầm mắt hắn đang dừng trên bản thiết kế của
mình, cô lập tức lấy tay che lại, “Không được nhìn! Không được nhìn!”
“Tưởng em có chút năng lực, không ngờ lại khó coi như vậy.” Nhâm Mục Diệu thấy
vẻ mặt nghiêm túc của cô, bỗng cảm thấy buồn cười, “Anh đã đem bản vẽ của em
ghi tạc vào đầu rồi, em cho rằng bây giờ che đây còn tác dụng sao?”
Kiều Tâm Du thở mạnh một hơi, cô thả tay xuống, “Em muốn kiện anh tội ăn cắp
bản quyền!”
“Em bây giờ cùng lắm cũng chỉ có thể gọi là ‘tay mơ’, càng không phải là một
‘đại tác phẩm’!” Nhâm Mục Diệu véo mạnh vào chiếc mũi cao của cô, “Em thật muốn
làm một nhà thiết kế trang sức?”
“Anh không cần nhìn em với ánh mắt ‘chó chê mèo lùn’ kia đâu!” Kiều Tâm du cầm
bút lên, sửa những điểm lỗi trên bản thiết kế, “Em không chỉ muốn trở thành một
nhà thiết kế trang sức, em còn muốn có một nhãn hiệu của riêng mình.” Hi vọng
về tương lai, khiến con ngươi Kiều Tâm Du như phát ra những tia sáng nhỏ.
“Vậy anh vô cùng mong đợi tới ngày ấy, chỉ cần em đừng để anh đợi đến mức tóc
hoa râm là được.” Tầm mắt Nhâm Mục Diệu đột nhiên chuyển từ bản vẽ sang Kiều
Tâm Du, “Anh là chồng em, phải chăng em cũng nên tặng anh một bản thiết kế ‘độc
nhất vô nhị’, chứng tỏ chút tình yêu?”
Kiều Tâm Du chống cằm, nghiêm túc suy nghĩ một thoáng, bèn gật đầu, “Ý kiến rất
hay, đáng để em suy nghĩ! Anh đã có nhẫn rồi, không thể mang nhẫn ở cả hai tay
được, nếu làm thế thì thật buồn nôn, kiểu như ‘nhà giàu mới nổi’ vậy, ra cửa
cũng không an toàn. Nếu là dây chuyền, vòng
tay, lắc chân, những đồ kiểu phụ nữ như thế, càng không thích hợp với anh. Nghĩ tới nghĩ lui, em thấy chỉ có vòng Kim Cô là thích
hợp với anh nhất thôi!”
“Em dám trêu chọc anh?”
“Vòng Kim Cô không được sao? Chỉ cần em niệm chú, anh sẽ chạy không thoát khỏi
lòng bàn tay em!” . Năm ngón tay Kiều Tâm Du dần dần dùng sức co lại nắm chặt,
như đang nhốt hắn trong lòng bàn tay mình.
“Em dám ví chồng mình là khỉ hả! Thật sự ‘vô pháp vô thiên’.” Hắn thọc lét Kiều
Tâm Du.
Kiều Tâm Du tránh trái tránh phải, không quên phản kích, nhưng vẫn đấu không
lại hắn, “Ha ha. . . . . . Anh ghét Ngộ Không sao, ha ha. . . . . . Chẳng
lẽ anh lại thích Trư Bát Giới, em không ngại thiết kế cho anh một cái bàn cào.”
“Vợ không ngoan là lỗi của chồng’! Xem hôm nay anh dạy dỗ em thế nào!”