Ads
“Tâm Du, bớt giận nào!”
Nhâm Mục Diệu không đau lòng chuyện sàn nhà nhập khẩu chỉ mới vừa lót xong đã
bị cháy, ngược lại, hắn lo lắng cho sức khỏe của Kiều Tâm Du, giờ hắn mới hiểu
được, Kiều Tâm Du chăm sóc hai tiểu ác ma này không dễ dàng đến cỡ nào.
Kiều Tâm Du phất tay một cái, “Sao nhiều khói vậy?”
“Khả Khả thả một viên đạn mù vào, nói làm vậy mới có vị tinh túy.” Nhạc Nhạc
thành thật khai báo.
“Rất tinh túy đúng không!” Kiều Tâm Du giận đến mức nghiến răng nghiến lợi,
“Xem hôm nay mẹ dạy dỗ các con thế nào!” Tay của cô vỗ vỗ người Nhâm Mục Diệu.
“Gì?” Nhâm Mục Diệu không hiểu ý cô.
“Dây nịt!” Trong đôi con ngươi trong trẻo thắp lên lửa giận.
“À!” Nhâm Mục Diệu cúi đầu, vừa định cởi bỏ dây nịt, chợt ngẩng đầu, “Tâm Du,
anh cởi dây nịt đưa cho em, vậy quần anh thì sao?”
Kiều Tâm Du không nhịn được trừng mắt liếc hắn, “Anh không tự mình giữ quần
được ư!”
“Chạy mau!” Hai tiểu ác ma thấy núi lửa trên đầu mẹ sắp bùng phát, lập tức co
cẳng chạy.
“Không cho phép chạy! Lại đây!” Uy nghiêm của Kiều Tâm Du đủ lực đàn áp hai
Tiểu Ma Đầu này.
Một tiếng rống to khiến Khả Khả Nhạc Nhạc ngừng lại, ngoan ngoãn đi tới trước
mặt Kiều Tâm Du, mở hai bàn tay mịn màng của mình ra.
“Mẹ...” Nhạc Nhạc bĩu môi, dáng vẻ đáng thương lã chã chực khóc, “Mẹ, có thể
xuống tay nhẹ chút không, sau khi con trưởng thành vẫn còn phải lập gia đình,
lỡ bị mẹ đánh cho tàn phế, không ai thèm lấy thì sao?”
“Vậy cả đời con ở trong khuê phòng cũng được!” Kiều Tâm Du vung dây thật cao,
dùng sức đánh xuống ——
Nhạc Nhạc nhắm chặt mắt, ngậm thật chặt hàm răng, đầu quay về bên cạnh.
“Chát, chát ——” một trận đau đớn tê tâm thấu xương tràn tới bàn tay nhỏ bé của
Nhạc Nhạc, nước mắt đảo quanh nơi đáy mắt, nhưng Nhạc Nhạc vẫn không kêu đau.
“Mẹ!” Một bàn tay nhỏ bé khác ngăn lại Kiều Tâm Du, Khả Khả ngẩng đầu, “Mẹ, con
là anh hai, em gái là bị con dạy hư, muốn đánh, mẹ đánh con đi.”
Kiều Tâm Du hậm hực nói: “Con cho rằng con có thể chạy thoát ư? Đứng qua một
bên, chưa đến phiên con đâu!”
“Tâm Du, đủ rồi!” Nhâm Mục Diệu tiến lên ngăn cản, giữ tay cô lại, “Em xem đi,
tay em cũng đỏ rồi.”
“Vậy anh đánh đi!” Kiều Tâm Du tức giận lườm hắn một cái, “Dạy con không tốt,
là lỗi của cha!”
“Anh mới vừa nhậm chức, vẫn còn trong giai đoạn thực tập.” Nhâm Mục Diệu len
lén nhìn Khả Khả, Nhạc Nhạc rồi phất tay một cái, ý bảo hai con đi trước, về
phần mẹ của chúng nó, cứ để cho người làm cha là hắn đây giải quyết.
Tầm mắt trong veo như gió mát của Kiều Tâm Du nhìn thẳng vào hắn, “Lúc hai tiểu
ác ma này còn nhỏ mà không thể nhúng tay vào dạy bảo, vậy sau khi lớn lên làm
thế nào dạy bảo chúng? Anh có biết hai chúng nó thích mềm không thích cứng*?”
(*):
mềm ở đây ý chỉ những thứ mềm mại dùng để đánh như dây nịt, bàn tay..., cứng ở đây ý chỉ cây
gỗ, thước gỗ... để đánh
“Hai đứa con cứng mềm gì cũng không ăn.” Đây là tiếng
lòng của Khả Khả, Nhạc Nhạc. Hai đứa nhóc tiếp thụ ‘chỉ thị’ của cha, thừa dịp
Kiều Tâm Du không chú ý, cộng thêm được làn khói dầy đặc che chở, lặng lẽ chạy
thoát ra ngoài.
“Tâm Du, vấn đề giáo dục con không thể nói hết trong một lần được, chúng ta từ
từ bàn bạc kĩ thì tốt hơn.”
“Không được! Em muốn đưa các con về Ý.”
————
Núp ở bên ngoài cửa phòng làm việc, gương mặt Nhạc Nhạc như đưa đám, nước mắt
ào ào chảy xuống, hai mắt khóc đến đỏ hồng, “Anh hai, mẹ không quan tâm chúng
mình nữa rồi ư*?” Giọng nói xen lẫn tiếng khóc làm chua xót lòng người.
(*):
ở đây ý chỉ chuyện Kiều Tâm Du quyết định đưa hai đứa nhóc về Ý, không cho hai
đứa nhóc ở bên cha chúng, tạo nên một gia đình hoàn chỉnh.
Nhạc Nhạc vùi đầu vào trong lòng Khả Khả khóc lớn.
“Nhạc Nhạc, chúng ta dùng phương pháp trốn đi để phản kháng, được chứ?”
“Được!” Nhạc Nhạc gật đầu một cái, vài giọt nước mắt từ trên gương mặt mềm mại
lăn xuống .
Hai tiểu ác ma tay trong tay xoay người rời đi.
————
“Không được!” Nhâm Mục Diệu vừa mới gặp lại con mình, sao có thể chịu đựng được
thêm một lần chia lìa, “Anh còn muốn bồi dưỡng thêm chút tình cảm với Khả Khả,
Nhạc Nhạc. Tâm Du, lần sau có thể có từng bước một không? Hai bước một lần thật
mệt mỏi.”
“Cái gì là từng bước một?”
Nhâm Mục Diệu thoáng dừng một chút, bàn tay tự nhiên đặt lên bụng cô, thận
trọng nói chuyện bí mật: “Bé cưng.”
“Bé cưng?” Kiều Tâm Du thoáng chốc hiểu được, dùng cùi chỏ hung hăng đấm vào
lồng ngực hắn, “Cái này em có thể tự khống chế ư, chẳng lẽ anh không có trách
nhiệm?”
Nhâm Mục Diệu bị đau, che ngực, liên tục xin lỗi, “Thật xin lỗi, lần sau anh không
dám nữa.”
“Còn có lần sau sao?”
Nhâm Mục Diệu ngoài mặt ngoan ngoãn, vội vàng lắc đầu, nhưng trong lòng thì
đang nói —— tuyệt đối không có khả năng!
“Khả Khả, Nhạc Nhạc?” Kiều Tâm Du nhìn vòng quanh làn khói mù lượn lờ trong
phòng làm việc, không phát hiện hai bóng dáng của Tiểu Ma Đầu đâu.
“Chắc là về nhà rồi chứ gì!” Nhâm Mục Diệu chấm cái cánh gà nướng còn lại của
hai đứa nhỏ vào gia vị, nước sốt, “Tâm Du, em xem này, quả thật mùi vị rất tinh
túy, không bằng chúng ta tiếp tục nướng đi!”
Kiều Tâm Du nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào hắn. Đây là Nhâm Mục Diệu lạnh
lùng tàn khốc đó sao? Trong sinh hoạt của hắn lúc nào thì nhiều thêm hai chữ
‘tinh túy’ rồi?
“Đồ ăn không tốt cho sức khỏe, em không ăn!” Kiều Tâm Du cầm cánh gà lên, khẽ
mỉm cười với hắn, “Nhưng có thể ở đây nướng, xong rồi nhét vào miệng anh.”
————
Hai đứa trẻ chắp tay đi trên đường, dung nhan trắng nõn như hai bé búp bê sứ
của hai đứa nhóc mê hoặc người người đi lại trên phố, khiến người khác vô cùng
chú ý, người đi đường rối rít dừng bước lại, ngắm nhìn hai đứa trẻ này.
“Nhạc Nhạc, anh cảm thấy chúng ta bây giờ giống như đang đi trong vườn thú ấy.”
Khả Khả than thở một tiếng, quay đầu nhìn về phía Nhạc Nhạc.
“Tại sao?”
Đôi mắt tối đen lạnh lùng của Khả Khả quét nhìn ánh mắt của mọi người xung
quanh, “Chẳng lẽ em không cảm thấy chúng ta như động vật trong vườn bách thú
đang bị mọi người chiêm ngưỡng sao?”
“Ai ——” Nhạc Nhạc thở dài một tiếng, “Đây chính là nỗi phiền não của mỹ nhân,
quá xinh đẹp cũng là một loại gánh nặng!”
“Ai ——” Thứ khiến tiếng thở dài của Nhạc Nhạc càng thêm nổi bật, chính là một
tiếng thở dài khác ngay bên cạnh.