Ads
Kiều Tâm Du lạnh lùng
liếc hắn một cái, “Yên tâm, tuyệt đối không có khả năng này, anh ấy chẳng sinh
ra được đứa bé nào đâu. Nếu sinh được, ngược lại, anh ấy có thể trình lên chính phủ, thông báo ghi tên vào sổ
kỉ lục Guinness, và giới nghiên cứu y học.”
“Hả...” Đầu Nhâm Mục Diệu bỗng rơi xuống một giọt mồ hôi, im lặng.
Hiện giờ hắn đã biết rõ, tại sao lòng dạ hai đứa nhóc này lại ác độc như thế,
gien ác ma cũng không phải đến từ cha.
“Tâm Du, sao em không ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, tìm anh làm gì?” Nhâm Mục Diệu
bày ra tư thái của một người đàn ông tốt.
Kiều Tâm Du mở túi xách, lấy ra một phong thư từ bên trong, “Đây là thư từ chức
của em, xin lỗi, em không thể đảm nhiệm chức nhà thiết kế chính của Mlonch
được.”
Nhâm Mục Diệu nhận lấy phong thư màu trắng trong tay cô, “Được!”
“Anh...” Kiều Tâm Du không ngờ Nhâm Mục Diệu lại đáp ứng bình thản đến vậy.
“Bây giờ dưỡng bệnh quan trọng hơn, về phần...” Phong thư trong tay hắn từ từ
bị xé.
“Nè! Anh làm gì vậy!” Kiều Tâm Du cũng biết hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô
mà.
Nhâm Mục Diệu xé nát tờ giấy rồi ném lên không trung, như hất bông tuyết vậy,
nó bay lượn thoải mái múa múa trên không trung.
“Mlonch vốn là lấy tên em để đăng kí.”
Chân mày Kiều Tâm Du khẽ chau chặt, “Cái gì? Anh lại tự ý...” Cô cầm gối ôm
lên, ném về phía hắn.
Nhâm Mục Diệu không lo lắng, đứng tại chỗ, duỗi tay ra, gối ôm ném về phía hắn,
vững vàng bị hắn chụp lại trong tay.
“Woa wa ——”
Giọng trẻ con ngây thơ, lộ ra một phần phấn khích.
Nhâm Mục Diệu và Kiều Tâm Du ngừng đùa giỡn nhau, quay đầu nhìn về phía bàn làm
việc của hắn ——
Một khung cảnh hỗn độn.
Từng tập giấy tờ bị mở ra, ném xuống trên mặt đất một cách hỗn độn. Giấy giấy
tờ bóng loáng bừa bãi nằm trên bàn làm việc, xếp thành từng tầng thật dày. Hai đứa nhóc đứng trên bàn, học cách Nhâm Mục Diệu xé
giấy, sau đó ném lên không trung.
Nhạc Nhạc ném những mảnh vụn trong tay lên không trung, kích động nói: “Khả
Khả! Nhìn nè nhìn nè, bông tuyết của em lớn hơn anh.”
Sắc mặt hắn dần dần trầm xuống, đông cứng thành một làn sương lạnh, chậm rãi
nói: “Những giấy tờ này anh đã kí tên xong rồi đấy.”
“Ai bảo anh không làm gương tốt cho các con!” Kiều Tâm Du có chút hả hê phấn
khích, sau đó lập tức trừng mắt, “Hai đứa xuống ngay cho mẹ, đứng trên bàn rất
nguy hiểm! Còn nữa, đây là giấy tờ của cha, sao các con lại xé?”
Hai tiểu ác ma trước tiên sửng sốt, sau đó ấm ức bò xuống bàn.
Nhạc Nhạc cong lên đôi môi mềm mại, trên gương mặt trắng hồng hào bày ra biểu
cảm uất ức, “Cha cũng đâu nói giấy này không thể xé.” Giọng điệu mềm mại uất
ức, giống như chỉ một giấy nữa thôi, nước mắt sẽ lập tức trào ra.
Nhâm Mục Diệu đối với chiêu này của Nhạc Nhạc không hề có lực chống đỡ, hắn đi
về phía trước, vung tay lên, quét những tờ giấy trên bàn xuống đất, “Khả Khả,
Nhạc Nhạc, các con cứ từ từ chơi, muốn xé thế nào cũng được!”
“Nè! Anh không thể nuông chiều dung túng các con thế được!” Kiều Tâm Du lập tức
phản đối.
“Có máy cắt giấy chạy bằng sức người, tại sao lại không được dùng?” Nhâm Mục
Diệu nháy mắt mấy cái về phía cô, lôi cô ra ngoài.
“Làm gì? Anh đưa em đi đâu?”
Nhâm Mục Diệu thở dài một tiếng, “Các giấy tờ anh kí tên sẵn vốn phải lập tức
ban hành xuống các chi nhánh. Bây giờ
giấy tờ đã bị phá hủy rồi, liệu có nên đi sao chép lại không đây.”
“Chuyện này liên quan gì tới em? Không phải anh đã có nữ thư ký xinh đẹp rồi
sao!”
Nhâm Mục Diệu nghe trong giọng điệu Kiều Tâm Du thế nào lại có chút vị chua,
“Được rồi, ngày mai anh sẽ đổi ngay một thư ký nam! Không được! Ngộ nhỡ sau khi
đổi em lại nghĩ anh có xu hướng đồng tính thì phải làm sao đây?”
“Cái gì?”
Trong khi bọn họ đang nói chuyện, Kiều Tâm Du vẫn bị hắn kéo ra ngoài, ngoài
miệng thì tâm không cam lòng không nguyện giúp hắn sao chép lại giấy tờ, nhưng
vì có thể ở bên hắn, thâm tâm cô rất ngọt ngào.
Khi bọn hắn in xong tất cả giấy tờ, lúc đi vào văn phòng tổng giám đốc, một mùi
khói gay gắt truyền tới.
“Bộp ——” xấp giấy tờ thật dầy trong tay rơi xuống đất.
“Cháy rồi, cháy rồi...” Kiều Tâm Du bịt mũi, hốt hoảng kêu to, “Mục Diệu! Khả
Khả, Nhạc Nhạc, còn ở bên trong...”
“Không sao, không sao đâu!” Chân mày rậm như mực của Nhâm Mục Diệu nhíu chặt,
hắn đỡ lấy Kiều Tâm Du đang lung lay như sắp ngã xuống, an ủi cô, “Tâm Du, có
anh ở đây, sẽ không sao đâu, em đi xuống trước đi, được chứ?”
“Không! Em muốn ở bên Khả Khả, Nhạc Nhạc...” Kiều Tâm Du níu chặt cánh tay của
hắn, “Em cũng muốn ở bên anh.”
Nhâm Mục Diệu thấy ánh nhìn kiên quyết trong mắt cô, không phản đối nữa, hắn
biết lấy tính khí bướng bỉnh của Kiều Tâm Du, thì dù thái độ của hắn có kiên
quyết đến cỡ nào cũng vô ích. Đầu tiên, hắn nhấn chuông báo động, sau đó xoay
người giơ chân đá, dùng sức đá văng cửa ——
Một đợt khói mù đen kịt nhào tới, trong làn khói dày đặc loáng thoáng có thể
thấy được hai thân hình nhỏ xíu, đang chạy loanh quanh bên ngọn lửa.
“Khả Khả, Nhạc Nhạc!” Nhâm Mục Diệu và Kiều Tâm Du lo lắng chạy vọt tới.
Cước bộ gấp loạn chạy ào vào trong, đột nhiên ngừng lại trước mặt hai tiểu ác
ma. Mặt hai đứa nhóc đầy tro bụi, đôi mắt sáng ngời như ánh sao đêm lóe lên,
đứng nhìn cha mẹ đang hốt hoảng, cầm cánh gà đã nướng chín, “Cha mẹ, hai người
cũng muốn nếm thử sao?”
Khả Khả thấy lửa sắp tắt, lập tức lấy thêm giấy giấy tờ, bỏ vào, “Cha, đốt cái
này vệ sinh hơn đốt than nha!”
“...” Nhâm Mục Diệu có loại kích động muốn trào máu.
“Khả Khả, Nhạc Nhạc! Ai cho phép các con ở trong phòng làm việc của cha chơi
lửa hả!” Kiều Tâm Du chống nạnh, tức giận rống to với hai tiểu ác ma.
Nhạc Nhạc ăn một miếng cánh gà đã được nướng đến độ xốp mềm, “Chúng con đâu có
chơi với lửa, chúng con đang nướng đồ ăn mà.”
“Mấy tờ giấy này dù sao cũng phải bỏ, làm vậy thì có thể tái chế một chút, con
đang tiết kiệm nhiên liệu đấy chứ.” Khả Khả nói đạo lý rõ ràng.