Ads
Nhâm Mục Diệu vốn ghét
đem lý lịch, đời tư của mình công khai ra bên ngoài, trước đây từng có một tờ
tạp chí cứng đầu cứng cổ dám tự tiện lục lọi đời tư của hắn, kết quả chưa đến
một tuần lễ sau, tòa soạn kia lập tức phá sản. Cho
nên từ đó về sau, không có nhà truyền thông nào còn dám động tới vảy rồng của
hắn nữa.
“Đương nhiên! Cậu nhất định phải lên ti vi, thâm tình tha thiết biểu đạt tình
cảm của mình đối với chị dâu, khiến cho cô ấy mềm lòng, sau đó hồi tâm chuyển ý
trở về bên cậu.”
“Thâm tình thổ lộ, mơ đi!” Sắc mặt Nhâm Mục Diệu ngày càng khó coi.
“Cậu đó, chẳng qua là muốn mượn danh Mục Diệu, giúp cho tỉ lệ người xem đài
trên kênh của cậu tăng cao chứ gì!” Ám Dạ Tuyệt thờ ơ lạnh nhạt nói.
Đinh Hạo Hiên thẳng thắn nhận tội, “Một phần là thế. Nhưng chỉ cần Tiểu Diệu
Diệu tham dự chương trình ‘nhân vật YI’, tôi bảo đảm chị dâu sẽ có thể nhìn
thấy những thâm tình cùng quyết tâm của cậu ấy. Thế
nào, đồng ý chứ?”
————
Ánh mặt trời giữa trưa mùa đông, thật nhẹ nhàng và ấm áp, dường như có thể làm
tan chảy bất kì trái tim băng giá nào.
Những tia nắng như những hạt cát nhỏ nhoi, dần dần xuyên qua cửa sổ, tạo nên
những chiếc bóng nghiêng trên sàn nhà, làm cho căn phòng có chút tịch mịch và
cô đơn.
Kiều Tâm Du mặc chiếc áo ngủ rộng thùng thình, làm cả người cô đã nhỏ càng có
phần nhỏ nhoi hơn. Cô đi tới bên chiếc cửa sổ, nó đang từ từ dung nhập
vào giữa những lớp ánh nắng nhàn nhạt, khiến toàn thân cô dần dần tản mát ra
hơi thở dịu dàng điềm tĩnh.
Đôi tay mảnh khảnh, khéo léo chậm rãi đặt lên phần bụng còn bằng phẳng của
mình, “Con à, con biết không? Cha con đang ở bên trong tòa nhà lớn đối diện kia
đấy! Mặc dù, mẹ con mình không thấy được ông ấy, nhưng ông ấy thực sự chỉ cách
chúng ta hai tầng kính thủy tinh thôi. Khoảng cách này có phải rất gần không. . . . . .” Khóe miệng khẽ nâng,... cô mỉm cười, chẳng
qua là nụ cười này quá mức trống rỗng.
Đôi mắt trong suốt như bầu trời của Kiều Tâm Du, thằng hướng nhìn về phía tòa
nhà đối diện. . . . . .
Một tràng tiếng chuông cửa truyền đến, cắt đứt dòng suy nghĩ sâu xa của Kiều
Tâm Du.
“Mời vào.”
Vì Phương Đình đang bị giám thị gắt gao, không tiện đến thăm cô, cho nên việc
chăm sóc cô hắn đều nhờ vả vào Quý Kiệt Tích. Hắn
ta vô cùng ‘yêu nghề’, mỗi ngày đều đến quan tâm hỏi han, cùng nói chuyện với
cô, chủ đề quả thật là ‘Ngàn Vạn Câu Hỏi Vì Sao’.
Tay hắn giơ lên hai túi đồ dùng hàng ngày, cùng với rau dưa và trái cây.
“Sao lại mua nhiều đồ như thế? Tủ lạnh chẳng phải hết chỗ để nhét vào rồi
sao?.”
“Viện trưởng đã giao phó, tôi chỉ là tuân lệnh làm theo thôi.” Quý Kiệt Tích
vui mừng hì hì nói.
Mỗi ngày Kiều Tâm Du đều đọc một chút tin tức trên báo chí, cô biết Nhâm Mục
Diệu đang dùng mọi thế lực đối phó với Phương Đình. Cô cũng hỏi thăm Quý Kiệt
Tích một chút ít tin về Phương Đình, cô rất sợ hắn vì cô mà xảy ra chuyện.
“Bệnh viện hiện giờ như thế nào?”
“Ý cô muổn hỏi ‘những bảo vệ canh cửa’ của bệnh viện à?” Quý Kiệt Tích vừa cầm
thức ăn cất vào trong tủ lạnh, vừa nói: “Bọn ‘môn thần’ kia đều đi hết rồi. Ai!
Bọn họ đi rồi, bệnh viện cũng mất đi ‘thú vị’ “
“Thật à, tiếc quá?” Kiều Tâm Du im lặng lắc đầu một cái, mỗi ngày nghe hắn nói
một chút chuyện vui tại bệnh viện, cô cũng phần nào cảm thấy buồn cười, cô biết
Nhâm Mục Diệu chẳng qua là hù dọa Phương Đình chút thôi. Chứ nếu Nhâm Mục Diệu
làm thật, không chừng bệnh viện bây giờ đã đổi chủ rồi.
“Cô ngẫm lại xem, 100 tên thanh niên khôi ngô tuấn tú, đứng nghiêm ngay trước
đại sảnh bệnh viện, quả thật y như binh mã canh giữ bảo vệ thành. Bất ngờ lại tạo nên thu nhập mới cho bệnh viện, nhưng
quả thật thu nhập lớn nhất là từ những kẻ ‘Vô Bệnh’, nếu có chắc chỉ có bệnh
‘Tương tư’ thôi. Tôi còn giúp Phương
Đình đưa ra ý tưởng kinh doanh mới, rằng nếu đặt ở trước cổng ra vào một thiết
bị kiểm soát việc thu lệ phí ‘đi thăm bệnh’, đoán chừng so với tiền lời bệnh
viện còn cao hơn”.
Nghe Quý Kiệt Tích khoa trương nói, Kiều Tâm Du hiểu ý cười lên. Cô biết hắn cố ý trêu chọc cô, làm cô vui vẻ, nhưng...
quả thật Kiều Tâm Du cảm giác lòng mình có chút ấm áp rồi.
“Nói đi, hôm nay muốn ăn gì?” Quý Kiệt Tích đã mặc xong tạp dề, và cầm ‘thái
dao’ lên.
“Anh lại xuống bếp?.” Kiều Tâm Du có chút ngượng ngùng. Hắn là khách đó, vậy mà mỗi lần tới thăm đều là hắn
xuống bếp nấu cho cô ăn.
Quý Kiệt Tích cười to, lộ ra một hàm răng trắng nõn, quả thật có thể làm người
mẫu quảng cáo kem đánh răng, “Đó là bệnh nghề nghiệp của tôi, mỗi khi nhìn thấy
dao, đều thật hưng phấn. Cô mau hỏi đứa nhỏ xem, nó hôm nay muốn ăn gì?”
Khóe môi Kiều Tâm Du nở ra một nụ cười dí dỏm, khẽ vuốt bụng, “Con à, chú Quý
hỏi con hôm nay muốn ăn cái gì đấy? . . . .
. .
“Uhm, mẹ hiểu rồi. . . . . .”
Khuôn mặt thanh lệ của Kiều Tâm Du nâng lên, nói với Quý Kiệt Tích: “Nó mới vừa
nói, nó hôm nay muốn ăn mỳ Ý.”
“Tuyệt! Mỳ Ý là món sở trường nhất của tôi đó, trước hết cô đến phòng khách xem
TV một chút đi nhé.”
Không khí lúc này thật hài hòa, thật ấm áp giống như một gia đình hạnh phúc nên
có.
Nhưng . . . . . . Người chủ gia đình... lại không phải là hắn. . . . . .
Nơi này là chỗ tránh nạn tạm thời của cô, không phải là ‘nhà’ . . . . .
Kiều Tâm Du bật TV ——
“Nhâm Mục Diệu tiên sinh, ngài có thể kể cho chúng tôi biết một chút chuyện
tình cảm riêng tư của ngài không?” Người chủ trì cuộc phỏng vấn này, vốn đã
từng tiếp xúc với hàng trăm người nổi tiếng, nhưng lại chưa bao giờ đối mặt với
‘Satan nổi tiếng tàn khốc trên thương trường’ như Nhâm Mục Diệu, khó trách hắn
có vẻ nơm nớp lo sợ.
Nhâm Mục Diệu mặc một bộ đồ Tây màu ‘xám đậm’ sáng bóng, cả người hắn như được
bao phủ bởi một màn hơi thở âm lệ.
Hắn, thật sự là hắn sao? Hai tròng mắt Kiều Tâm Du dán chặt vào màn ảnh, cô cẩn
thận nhìn diện mạo của hắn, đôi con ngươi tĩnh mịch của hắn so với trước kia,
hình như có thêm nhiều phần u ám, có phải là vì chuyện của cô mà tức điên rồi
không?
Lòng cô run rẩy, lo sợ, trong hốc mắt như có như không hiện lên một làn hơi
nước.
Không được! Cô không thể cứ ngắm nhìn hắn như vậy, Kiều Tâm Du cầm remote điều
khiển TV lên,... Nhưng lúc cô muốn ấn xuống phìm tắt —— thì...
“Tôi đã kết hôn.” Nhâm Mục Diệu lãnh đạm đáp lại, sợ cô MC không tin, bèn nâng
lên ngón tay áp út, lúc này trên đó không biết từ khi nào đã có một chiếc nhẫn
cưới tinh xảo, lóe lên ánh sáng lạnh.
Đây là. . . . . . ‘Đạo cụ’ của bọn họ trước đây mà.
Kiều Tâm Du buông lỏng tay,... Chiếc remote TV theo quán tính dần lăn xuống
trên ghế sofa.
“Ha ha. . . . . .” Cô MC cười đùa nói: “Tất cả mọi người đều nói sau
lưng sự thành công của đàn ông luôn có bóng dáng người phụ nữ, Nhâm tiên sinh,
ngài có thể kể cho chúng tôi biết một chút chuyện về vợ của ngài không?”
Giờ phút này trên màn ảnh bỗng xuất hiện một tấm hình của cô, gương mặt thanh
lệ, ánh mắt chăm chú, cúi đầu đọc những quyển sách. Dưới ánh mặt trời, gương
mặt của cô càng thêm xinh đẹp, cô đang thơ thẫn chìm đắm trong từng dòng chữ mà
ngẩn người. Lại có tấm hình cô khẽ mở miệng hô hấp, đôi mắt nhắm nhẹ, lạnh nhạt
ngủ trên bàn, gương mặt lại mang theo một nụ cười xấu hổ. . . . . .
Kiều Tâm Du cũng không biết hắn làm thế nào mà có những tấm hình này, rất dễ
nhận thấy đây đều là chụp lén, nhưng là lúc nào đây?