Ads
Đạo diễn Đinh Hạo Hiên,
nhìn những hình ảnh phát ra trên màn hình, trong lòng có chút lo sợ bất an, lỡ
như bị Nhâm Mục Diệu phát hiện hắn là thủ phạm trộm những tấm hình kia, không
biết hắn có bị ăn tươi nuốt sống không đây.
“Nhâm tiên sinh, ngài có thể nói đôi điều về vợ của ngài không?” Cô MC cẩn thận,
nói với giọng nhẹ nhàng.
Nhâm Mục Diệu có chút nhíu mày, đôi mắt đen đọng lại một tầng sương mù, “Cô ấy
là một phụ nữ ngốc, rõ ràng rất mềm yếu nhưng lại luôn ra vẻ kiên cường, thích
đem tất cả mọi uất ức nuốt vào trong bụng. . . .
. . Cô ấy kiên cường đến độ khiến
cho người khác phải đau lòng. . . .
. .” Tốc độ nói chậm rãi, cùng thái độ cứng ngắc có chút đối nghịch.
Một hàng nước mắt lạnh khẽ quanh co theo gương mặt cô, từ từ lăn xuống rồi nhỏ
giọt trên sàn nhà, những tia nước vỡ tan như những cánh hoa.
Hắn đã thành công chạm được vào tâm của Kiều Tâm Du, cũng như đã lột xuống lớp
vỏ ngụy trang của cô.
“Nói vậy trong sinh hoạt hằng ngày hẳn là Nhâm tiên sinh cùng chị nhà nhất định
rất ân ái.” Cô MC nhận thấy được tình cảm chân thành của người đàn ông kia nên
cách nói chuyện với hắn bèn trở nên tự nhiên lạ.
Nhâm Mục Diệu hắn chưa từng nghĩ qua hai chữ ‘ân ái’ lại có thể hình dung cho
mối quan hệ giữa hai người bọn họ được.
Hoặc giả thực sự chỉ có khi hắn nhận ra đã bỏ lỡ mới biết phải trân trọng như
thế nào.
“Nếu tôi biết có một ngày tôi sẽ để ý cô ấy như thế, chắc hẳn là tôi sẽ không
hối hận việc về chúng tôi đã gặp nhau.” Tròng mắt hắn tựa như biển sâu, thật
thâm thúy lại có chút gợn sóng.
‘Nếu tôi biết có một ngày tôi sẽ để ý cô ấy như thế, chắc hẳn là tôi sẽ không
hối hận việc chúng tôi đã gặp nhau’. Đinh Hạo Hiên bèn lập lại lời nói của hắn,
rồi lại hướng về phía màn hình mà quơ tay múa chân, tức giận nói: “Tiểu tử kia
bề ngoài thì lạnh lùng, thế mà lại nói ra những lời như vậy, một lời nói quá
mức hàm súc, còn có chút khó hiểu, cậu ta tưởng mình là thi sĩ đang làm thơ ư,
lỡ như chị dâu không hiểu thì làm sao bây giờ!”
“Tâm Du, mỳ Ý làm xong rồi.” Quý Kiệt Tích bưng dĩa mì ra cho cô, rồi nhìn vào
TV, “Cái này. . . . . .”
Kiều Tâm Du lập tức cầm lên chiếc remote, rồi nhanh chóng nhấn nút tắt, cô cúi
đầu đem phần nước mắt còn đọng lại bên khóe mắt lau đi, “Mùi thơm quá, tôi thật
không thể chờ đợi được muốn nếm thử đó.”
Từng nhát, từng nhát nĩa cuộn lên những sợi mì, Kiều Tâm Du ăn nhưng không cảm
nhận được chút mùi vị nào.
“Thế nào, có hợp khẩu vị cô không?” Quý Kiệt Tích ân cần hỏi, “Tôi có bỏ thêm
sốt cà chua, chua một chút có thể sẽ khiến cô ăn mà không buồn nôn.”
“Ừ! Ngon lắm, cám ơn.” Kiều Tâm Du nói, nhưng tinh thần cô giờ đã trôi ra tận biển
khơi rồi.
————
“Từ lúc chương trình bắt đầu đến khi kết thúc, cậu cứ chưng ra cái bộ mặt chết
người ấy, cậu xem xem đến cô MC tài năng cũng bị dọa cho sợ luôn rồi.” Đinh Hạo
Hiên một tay khoác lên bả vai Nhâm Mục Diệu, “Có muốn xem lại chương trình đó
không?”
Nhâm Mục Diệu hất mạnh tay hắn xuống, “Quên đi, tôi không muốn nhìn thấy vẻ mặt
mất thể diện của mình đâu.”
Đinh Hạo Hiên thừa biết hắn sẽ không xem, “Gì mà mất thể diện chứ, chỉ thổ lộ
với chị dâu thôi mà, mặc dù có chút thiếu thành ý, cùng chút lãng mạn. Nhưng
đối với cậu mà nói, đó có thể coi như là cực hạn rồi, chị dâu nhất định có thể
hiểu.”
Nhâm Mục Diệu hung hăng trừng mắt, ý muốn hắn câm miệng, “Tiếp theo phải làm gì
đây?”
“Đến bệnh viện nằm hai ba ngày đi, tôi bảo đảm chị dâu sẽ tự động tìm tới cửa,
khóc lóc nức nở, lao vào lòng của cậu” Đinh Hạo Hiên lẳng lơ, rộng mở cánh tay,
đánh về phía Nhâm Mục Diệu.
Hắn giơ lên quả đấm hướng về phía lồng ngực Đinh Hạo Hiên, “Nếu Tâm Du không
xuất hiện, tôi sẽ biến cậu thành phụ nữ.”
————
Hôm nay Đài Truyền Hình rất kỳ quái, cứ chiếu đi chiếu lại chương trình này,
khiến cho Kiều Tâm Du vốn đã rửa mặt, giờ còn lăn qua lộn lại không ngủ được,
lại mở ti vi ——
‘Nếu tôi biết có một ngày sẽ để ý cô ấy như thế, chắc hẳn tôi sẽ không hối hận
việc chúng tôi đã gặp nhau. . . . . .’
Tại sao mỗi lần đều như vậy, đầu tiên tặng cho cô một cái tát, sau đó lại
thưởng cho cô một muỗng đường.
Màn hình TV tản mát ra ánh sáng nhàn nhạt, đem bóng tối trong phòng khách xua
đi. Nước mắt cô tùy ý chảy xuống, thật mơ hồ . . . . . .
Nhưng lời của hắn một câu lại một câu cứ như đang chạm khắc vào trái tim cô.
“Mục Diệu, nếu em biết có một ngày em sẽ yêu anh như vậy, chắc hẳn em chỉ mong
chúng ta chưa từng gặp nhau!” Kiều Tâm Du ấp úng nói, sau đó đổi kênh.
“Tin tức: tại đường cao tốc Tây Giao vừa xảy ra tai nạn giao thông giữa một
chiếc xe vận chuyển hàng cùng một xe Benz màu đen, trước mắt, tài xế xe hàng bị
thương tương đối nhẹ, nhưng người chủ chiếc xe Benz - tức chủ tịch tập đoàn
Nhâm Thị lại bị thương cực kì nghiêm trọng, anh đã rơi vào tình trạng hôn mê,
nguy hiểm đến tính mạng, —— ký giả Thính trực tiếp tại hiện trường”
Tiếng kèn xe hơi, tiếng người huyên náo, hỗn tạp ở chung một chỗ, hiện trường
hỗn loạn thành đừng đoàn.
Chiếc xe Benz do bị đụng phải đã biến hình, chiếc xe hàng thì bị lật, đèn xe
màu xanh đỏ của cảnh sát vụt sáng, lóe ra ánh sáng mơ hồ mà bất an.
Trên mặt đất một vũng máu đỏ tươi, người đàn ông trên người mặc bộ đồ Tây màu
xám đậm được đưa lên băng ca. . . . . .
“Nhâm Mục Diệu!” Kiều Tâm Du kinh hoảng hô lên, cô đứng dậy, lập tức mặc lên
người chiếc áo khoác, xông ra ngoài.
Cô không hề phát hiện điều bất thường, là tin tức này cũng đã lặp đi lặp lại cả
ngày hôm nay rồi.
————
“Cảnh sát trưởng Tôn, cám ơn ông đã phối hợp cùng chúng tôi diễn trò nãy.” Đinh
Hạo Hiên cùng một người đàn ông tuổi trung niên bắt tay nhau.
“Đâu có đâu có! Đài Truyền Hình các cậu, đã làm nên một dự án phim truyền hình
mà vợ tôi thích nhất, nếu bà ấy biết lần này tôi còn tham dự diễn xuất dự án
phim mới này, khẳng định bà ấy sẽ rất ủng hộ tôi làm thế!” Cảnh sát trưởng Tôn
nói với giọng cực kì hưng phấn.
Đinh Hạo Hiên lau đi mồ hôi trên trán, phải biết hắn mệt nhọc thế nào khi biến
cuộc tai nạn xe cộ giả này thành giống y như thật. Nhưng vì không để cho Nhâm Mục Diệu đem hắn biến thành
phụ nữ, hắn đành phải cố gắng thôi
“Tổng giám đốc Đinh, xe cứu thương thật sự phải đưa tới bệnh viên sao?” vì Đinh
Hạo Hiên đang làm đạo diễn tạm thời, nên tất cả mọi chuyện, các nhân viên này
đều muốn tới hỏi ý hắn trước.
Đinh Hạo Hiên sờ sờ lên cằm suy tư, rồi hạ xuống, “Diễn trò phải diễn cho tới,
cứ đưa đến bệnh viện đi. Đúng rồi, chút nữa, anh nhớ đem thuốc đỏ trên đường
rửa cho sạch đi nha, không nên làm bẩn đường phố.”
“Đạo diễn, ngài cảm thấy diễn xuất của tôi thế nào?” Người đàn ông vừa hấp hối
trên vũng máu ban nãy, bỗng nhiên sống dậy, nhảy đến bên cạnh Đinh Hạo Hiên
tranh công, “Tôi cảm thấy lúc nãy tôi diễn rất hay, nếu có thể tìm thêm một
người đẹp nữa chạy tới khóc lóc bên cạnh, ắt hẳn càng khiến cho người xem rơi
lệ. . . . . .” người đàn ông này có vóc người rất giống với Nhâm
Mục Diệu.
Đinh Hạo Hiên liếc hắn một cái, “Tốt lắm, lĩnh tiền đi, sau đó anh có thể cút
rồi.”