Mẹ Khương cho là xương rồng mà nhóc tội nghiệp mang về sẽ được đặt trong phòng cậu. Đâu ngờ bà lại trông thấy cậu để nó ở cạnh tivi, nên vội vàng chạy sang can ngăn.
“Tiểu Ngụ! Tiểu Ngụ à! Trong nhà không thể trồng mấy cây này đâu. Lúc cậu chủ đi lại trong nhà sẽ dễ bị gai đâm trúng!”
Kẻ mù lòa không đợi nhóc tội nghiệp giải thích với mẹ Khương mà giành nói trước: “Mẹ Khương à, con bảo Tiểu Ngụ mua đấy. Trước giờ nhà mình chưa trồng cây này bao giờ mà.”
“Thế nhưng...”
Mẹ Khương còn muốn nói điều gì đó thì thấy kẻ mù lòa lắc đầu với bà, nói: “Mẹ Khương, là con muốn Tiểu Ngụ mua về. Mẹ yên tâm đi. Con sẽ nhớ vị trí của nó để tránh bị thương.”
“Vậy được...”
Mẹ Khương nhìn cậu chủ nhà mình cũng đã lên tiếng, không tiện nói thêm gì nữa. Chỉ là bà đẩy cây xương rồng vào sâu một chút, rồi mới về phòng bếp tiếp tục làm cơm tối.
“Mẹ Khương lo lắng cho anh thôi. Em đừng giận nhé.”
Nhóc tội nghiệp hết hồn với lời nói của kẻ mù lòa. Cậu vội xua tay, nói: Em không giận đâu. Em hiểu được mà.”
Kẻ mù lòa vươn tay sờ tóc cậu, xoa nhẹ hai cái. cười bảo: “Ừ, chúng ta đi ăn cơm thôi!”
Nhóc tội nghiệp bỗng cảm thấy kẻ mù lòa thật khó hiểu. Mỗi lần cậu cứ ngỡ, hành động thân mật mà anh làm ra chỉ là giả vờ, để chứng minh mối quan hệ của hai người là thật rồi sau đó, diến biến kế tiếp lại khiến cậu không khỏi hoài nghi: liệu quan hệ giữa anh và cậu còn giống với những gì mà người nhà họ Hoàng đã nói lúc đầu nữa không?
Chắc là anh bị tin tức tốt ảnh hưởng mất rồi.
Lần này dùng cơm xong, nhóc tội nghiệp uể oải vì một ngày làm việc mệt nhọc sau một khoảng thời gian dài không đụng tới, nên cậu nói một tiếng với kẻ mù lòa và mẹ Khương, sau đó về thẳng phòng mình nghỉ ngơi.
Nhóc tội nghiệp vừa đi đến đầu cầu thang thì kẻ mù lòa bất ngờ cất tiếng.
“Tiểu Ngụ, em đợi anh một lát.”
“Hả, được ạ.”
Nhóc tội nghiệp không biết vì sao anh muốn mình chờ, nhưng cậu vẫn nghe lời đứng ở cầu thang chờ anh đi đến.
Nhóc tội nghiệp đi theo kẻ mù lòa lên tầng. Cậu thấy anh về phòng của anh, nghĩ mãi không ra mình nên làm gì, chỉ đành ngoan ngoan theo đuôi.
Kẻ mù lòa đi đến tủ đồ bên cạnh, mở phần tủ còn trống một nửa cho nhóc tội nghiệp xem.
Nhóc tội nghiệp vẫn không hiểu được ý của kẻ mù lòa. Anh ấy muốn mình phụ dọn quần áo hả ta?
“Tiểu Ngụ, em mang đồ của mình sang đây đi.”
Nhóc tội nghiệp hoàn toàn khiếp sợ nhìn sang kẻ mù lòa, không biết nên nói lời nào để từ chối.
“Thế nhưng mà, em...”
“Lúc này em vẫn chưa vượt qua kỳ phát tình, không nên cách anh quá xa. Những Omega bị đánh dấu tạm thời sẽ ỷ lại vào Alpha đã đánh dấu mình mà.”
Lý do mà kẻ mù lòa đưa ra chính trực hết biết, làm nhóc tội nghiệp không biết phản bác như thế nào.
“Nhưng...”
Kẻ mù lòa khép lại cửa tủ, thở dài, nói:
“Hiện tại với người ngoài, chúng ta đã là chồng chồng hợp pháp. Lúc trước còn có thể lấy lý do phòng ốc cần sắm sửa trang thiết bị mới, nhưng giờ đây trong mắt họ, em đã bị anh đánh dấu. Nếu em và anh còn ở riêng, họ sẽ nghĩ tình cảm chúng mình bất hòa.”
Nhóc tội nghiệp thật sự mò mãi chẳng ra lý do nào để từ chối. Cậu chỉ đành gật đầu, đáp: “Được ạ. Em đi chuyển đồ đây.”
“Ừ em.”
Kẻ mù lòa nghe thấy tiếng động nhóc tội nghiệp đi ra ngoài, khóe miệng không nhịn được nhếch lên.
Lúc nhóc tội nghiệp sắp xếp đồ đạc thì kẻ mù lòa đang tắm rửa trong phòng tắm. Mấy lần lướt qua chỗ đó, cậu nghe thấy tiếng nước bên trong mà mặt đỏ bừng tim đập mạnh. Cuối cùng, khi nhóc tội nghiệp bưng ly trà của mình đến thì anh mặc áo choàng tắm, đang ngồi bên giường lau tóc.
Nhóc tội nghiệp trông thấy những lọn tóc còn ướt nước của kẻ mù lòa. Chúng chưa kịp lau khô, dính sát vào cổ áo anh, làm nhịp tim cậu có vẻ đập nhanh hơn nữa.
Kẻ mù lòa nghe tiếng bước chân của nhóc tội nghiệp chợt dừng lại thì hỏi: “Tiểu Ngụ, sao thế em?”
“Không... Không có gì cả. Để em giúp thay lau khô tóc!”
Nhóc tội nghiệp chạy bước nhỏ đến cạnh bàn, đặt ly trà xuống rồi quay người đi lại giường. Cậu nhận lấy cái khăn trên tay kẻ mù lòa, nhẹ nhàng lau tóc cho anh. Nhóc tội nghiệp cúi đầu xuống thì thấy được lông mi phủ bóng trên mặt anh. Khi anh vừa tắm xong, da dẻ dường như còn trắng hơn trước. Cậu nhìn những giọt nước không kịp lau đi, trượt xuống khỏi gương mặt, biến mất vào trong cổ áo của anh.
Động tác của nhóc tội nghiệp chậm lại. Kẻ mù lòa tự luyến nghĩ thầm, chắc mẩm là nhìn mình mê mệt rồi. Anh lặng lẽ vươn tay, vây quanh hông cậu, thoáng dùng sức rút ngắn khoảng cách giữa hai người, đủ để mặt mình dán lên bụng của cậu.
Nhóc tội nghiệp tỉnh táo trong nháy mắt, muốn đẩy ra lại không bì được sức mạnh của kẻ mù lòa.
“Để anh ôm em một lát nhé. Chỉ một lát là được.”
Ngữ điệu của kẻ mù lòa buồn man mát.
Nhóc tội nghiệp không nhúc nhích. để kẻ mù lòa thiếp đi trong lòng mình. Hai tay cậu không biết nên đặt ở đâu, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng đáp lên trên vai anh.
“Cám ơn em.”
Kẻ mù lòa bỗng dưng thốt lên một câu như thế. Nhóc tội nghiệp không hiểu mô tê gì, chỉ có thể cho rằng anh ấy đang cảm ơn vì mình đã mang xương rồng về nhà.
“Anh không phải cảm ơn em vì nó đâu.”
Cảm ơn em vì đã xuất hiện. Cảm ơn em vì đã bằng lòng chấp nhận anh. Cảm ơn em vì đã bằng lòng thử chung sống cùng anh.