Gặp Gỡ

Chương 16: Chương 16




Nhóc tội nghiệp không nhớ được hôm qua mình đi ngủ bằng cách nào. Chắc là do cậu được kẻ mù lòa ôm lâu quá, nên thiếp đi lúc nào không hay.

Khi cậu mở mắt thì kẻ mù lòa còn đang say giấc bên cạnh. Cậu nằm cạnh anh, lẳng lặng nhìn anh, muốn đưa tay chạm đến gương mặt của anh, rồi lại sợ sẽ làm anh tỉnh giấc. Mãi mà cậu vẫn chần chừ, không có hành động gì tiếp theo.

Nhóc tội nghiệp cho rằng, cậu nảy sinh ra cảm giác muốn ỷ lại vào kẻ mù lòa là vì tin tức tố, qua thêm hai ngày, chúng sẽ chấm dứt thôi.

Nhóc tội nghiệp dè dặt xuống giường, cứ lo mình sẽ đánh thức kẻ mù lòa. Cậu rửa mặt xong thì xuống lầu, đúng lúc gặp mẹ Khương đi ra từ phòng bếp.

“Chào buổi sáng, mẹ Khương!”

Mẹ Khương cảm thấy từ lúc nhóc tội nghiệp đến căn biệt thự này thì có sức sống (nhân tình vị - 人情味) hơn hẳn trước kia. Bà đi đến cạnh bàn ăn, đặt nồi đất xuống rồi vui vẻ nói:

“Chào buổi sáng, Tiểu Ngụ! Mau tới ăn sáng đi cậu! Hôm nay tôi cố ý đi chợ sớm mua gà đất, hầm nhừ nấu cháo cho cậu ăn đấy. Hai hôm nay cậu muốn đi làm, nghe chú Lưu bảo là ở tiệm hoa phải không? Thế chẳng phải sẽ cực nhọc lắm còn gì!”

“Con cảm ơn! Mẹ Khương yên tâm ddi. trước kia con đã làm ở chỗ chị An rồi, thông thạo lắm. Mẹ nhìn xem con cũng có cơ bắp nè.” Nhóc tội nghiệp cong tay lên, để lộ hai thớ cơ của mình.

“Chao ôi!” Mẹ Khương nể tình vươn tay ấn một cái: “Rắn chắc thiệt nè, cậu Tiểu Ngụ lợi hại quá!”

Nhóc tội nghiệp bị mẹ Khương khen mà mặt mày đỏ chót, quay người lẻn vào bếp, miệng thì khẽ nói: “Con đi lấy chén.”

Hôm nay kẻ mù lòa không đi làm cùng nhóc tội nghiệp. Cậu lại hơi không quen. Đến mở cửa tiệm hoa, cậu trông thấy chậu cây xương rồng bên trên giàn hoa, bỗng dưng lại đâm ra thất thần.

“Leng keng!” Cửa mở khiến chuông gió phát ra tiếng kêu.

“Xin lỗi ạ, chúng tôi vẫn chưa...” Nhóc tội nghiệp vừa nói vừa xoay người nhìn ra cửa, ngay lúc thấy người đến thì lập tức ngây ngẩy cả người.

“Anh hai, em về rồi nè!” Hùng Ý chạy mấy bước nhỏ rồi nhào vào lòng nhóc tội nghiệp.

Nhóc tội nghiệp cười lên, vỗ lưng cô, nói: “Tiểu Ý đi biển có vui không?” Cậu ngẩng đầu ngó ra ngoài cửa: “Còn Mạc Kiệt đâu?”

“Anh ấy đi đỗ xe rồi anh!” Trong nháy mắt, biểu cảm của Hùng Ý trở nên nghiêm túc, kéo nhóc tội nghiệp đến khu nghỉ ngơi, ngồi xuống.

“Anh hai, tụi em vừa đến chỗ anh ở lúc trước. Anh dọn khỏi chỗ đó rồi, vậy giờ anh đang ở nhà Alpha kia sao?”

Nhóc tội nghiệp sửng sốt một chốc, gật đầu đáp: “Ừ, giờ anh đang ở vịnh Hải Đường.”

“Anh ta...”

Hùng Ý suy tư một hồi vẫn quyết định hỏi vấn đề này: “Anh ta đối xử với anh có tốt không? Nếu như không tốt, anh có thể ly hôn đó. Anh là một Omega có quyền tự quyết định mà.”

Nhóc tội nghiệp biết em gái lo lắng cho mình, vỗ tay cô, nói: “Anh ấy đối xử với anh rất tốt. Em yên tâm đi. Nếu xảy ra chuyện gì, anh sẽ nói cho em biết mà.”

“Anh hai.” Mạc Kiệt đã đỗ xe xong, đi đến chào hỏi nhóc tội nghiệp.

Nhóc tội nghiệp rất hài lòng với cậu em rể này. Cậu đang tính đứng lên lấy trà cho cả hai thì lại bị Hùng Ý ngăn cản.

“Anh cứ ngồi đây đi!” Hùng Ý quay lại nói với Mạc Kiệt: “Anh yêu à, anh giúp anh trai em tưới hoa nhé. Nhớ kỹ là đừng tưới quá nhiều đó.”

Mạc Kiệt cũng nghe cô, gật đầu xoay người đi tìm dụng cụ tưới hoa.

Nhóc tội nghiệp có hơi lúng túng, vội nói: “Không cần không cần, lát nữa anh làm là được.”

“Anh à.” Hùng Ý tủi thân nhìn nhóc tội nghiệp, nhìn đến mức lòng cậu cũng mềm, đành ngồi trên ghế không biết làm gì cho phải.

“Anh, em có thể về nhà anh ăn cơm được không?”

“Chuyện này, anh...” Nhóc tội nghiệp khá là xoắn xuýt, việc này cậu không làm chủ được.

“Để anh hỏi thử xem.”

Hùng Ý nhận được đáp án này, cảm thấy anh trai mình ở nhà Alpha kia có vẻ không có địa vị cho lắm. Cô hơi tức giận, nhưng trên mặt vẫn không để lộ cảm xúc không vui.

Nhóc tội nghiệp làm sao cũng không ngờ được. Trưa hôm trước mình còn phải gọi đồ ăn ngoài, đến hôm nay đã được kẻ mù lòa mang cơm trưa đến tiệm hoa.

“Hoan nghênh đến tiệm, xin hỏi anh cần gì?” Hùng Ý nhìn người đàn ông đi vào, chỉ cho rằng anh là khách đến mua hoa, lại còn lại một người đàn ông khoác một cây đồ hiệu đi mua hoa. Hẳn là anh trai nhà mình có thể trích không ít phần trăm.

“Anh Trạch?” Nhóc tội nghiệp ngẩng đầu nhìn về phía cửa, ngạc nhiên đến mức làm rớt kìm tỉa cành.

“Sao anh lại đến đây?”

Kẻ mù lòa nâng hộp cơm lắc lư trong tay, đáp: “Anh đến đưa cơm cho em.”

Hùng Ý hơi lờ mờ, phải chăng đây là cái vị mình chưa gặp bao giờ kia?

“Anh hai, vị này là?”

Nhóc tội nghiệp khá là căng thẳng. Cậu đi đến bên cạnh kẻ mù lòa, nói cho Hùng Ý: “Đây là Alpha của anh, Hoàng Trạch. Anh Trạch, đây là em gái của em và chồng em ấy, Hùng Ý với Mạc Kiệt.”

Kẻ mù lòa không ngờ mình đi đưa cơm lại có được thu hoạch ngoài ý muốn. Anh đưa cái tay còn trống khoác lên vai nhóc tội nghiệp, tưởng tưởng ngoại hình của cậu, đứng ngay ngắn nói: “Chào hai em, anh là Hoàng Trạch.”

Ban đầu Hùng Ý cho là Alpha của nhóc tội nghiệp sẽ là một tên lưng hùm vai gấu, chuyên bắt nạt anh trai mình. Hắn ta sẽ xem anh trai cô là người hầu của hắn. Nhưng kẻ mù lào xuất hiện đã đánh nát tất cả tưởng tượng của cô. Bất chợt cô chẳng biết phải đối mặt với chúng ra sao nữa...

Mạc Kiệt đứng bên cạnh thấy cô thất thần, bèn tiến lên trước nói: “Chào anh rể, em là Mạc Kiệt. Người chào hỏi lúc anh mới vừa vào là Hùng Ý.

Kẻ mù lòa gật đầu, cúi xuống nói với nhóc tội nghiệp: “Tiểu ngụ, đồ ăn anh mang đến chắc là không đủ rồi. Hay là mình ra ngoài ăn nhé em?”

“Sao anh? Được, được mà.” Nhóc tội nghiệp giờ mới để ý chuyện này.

“Thế anh ra nói với chú Lưu.” Kẻ mù lòa sờ đầu nhóc tội nghiệp.

“Chờ anh quay lại.”

Nhóc tội nghiệp nhìn bóng lưng rời đi của kẻ mù lòa, bắt đầu nghĩ xem em gái sẽ nói gì với mình.

“Anh...” Hùng Ý nhíu mày nhìn cậu, “Sao anh không nói với em anh ta là một người mù?”

Nhóc tội nghiệp cười cười, nói: “Bị mù thì có làm sao chứ? Anh và anh ấy... có độ xứng đôi tin tức tố khá cao.”

Hùng Ý là một Beta nên không hiểu được ảnh hưởng của tin tức tố đáng sợ nhường nào. Cô chỉ biết độ xứng đôi cao sẽ giúp Omega và Alpha dễ thích nhau hơn. Biết bản thân có khuyên cũng vô dụng, cô đành nói: “Anh hai, em mong rằng anh để lại một đường lui cho mình. Anh có từng nghĩ, tình cảm hiện tại của hai người chỉ vì tin tưc tố ảnh hưởng không?”

Nhóc tội nghiệp nghe thấy, sững sờ. Thật ra cậu vẫn luôn nghĩ về chuyện này. Nhưng gần đây thái độ của kẻ mù lòa làm cậu chẳng muốn hơi đâu mà nghĩ tiếp. Nếu như theo đà này rồi tiến tới với kẻ mù lòa cũng được.

“Anh biết rồi, em yên tâm đi.” Nhóc tội nghiệp hi vọng, nếu như cậu hạ quyết tâm, bất luận là gì thì Hùng Ý vẫn sẽ ủng hộ mình.

Cửa bị đẩy ra, kẻ mù lòa chọn xong chỗ trở về. Anh đứng ở cửa nói: “Đã chọn được chỗ rồi. Chú Lưu còn đợi ở lề đường, chúng ta đi thôi!”

Hùng Ý biết Hoàng Trạch là kẻ có tiền, nhưng đến khi nhìn thấy chiếc xe chờ ở bên lề là limo bản tối (加长版森) thì vẫn lộ ra nét kinh ngạc. Sau đó xe còn dừng lại trước khách sạn chanh xả nhất trong thành phố. Suốt đường Hùng Ý được chiêm ngưỡng những mặt hàng xa xỉ phẩm trong xe, cô quyết định cắt phứt đi dây thần kinh hoảng hốt. Một bữa cơm cũng cỡ một bình rượu trong xe thôi mà...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.