Gặp Người Đúng Lúc

Chương 20: Chương 20: Đều đẹp




Editor: Chanh

Xe dừng trước vạch kẻ đường, đèn đỏ đếm ngược từng giây, cửa sổ hơi hé ra, bên ngoài tràn ngập tiếng ồn ào của người qua kẻ lại cùng âm thanh gầm gừ của động cơ.

Giọng anh trầm, nhưng Hướng Ca nghe rõ.

Cô hơi sửng sốt, rũ mi cẩn thận nói: “Xin lỗi.”

Chu Hành Diễn rũ mắt nhìn cô, cô gái chậm rãi xoay người, thành thật nghiêng đầu nhìn anh một cái, rồi lại gục đầu xuống, có chút đáng thương.

Chu Hành Diễn vô cớ ảo não một phen, đèn chuyển xanh, dòng xe bắt đầu chầm chậm chạy về phía trước.

Anh không nói nữa, quay đầu tiếp tục lái xe.

Hướng Ca cũng không lên tiếng, nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm mặc hồi lâu.

Trong đầu vẫn luôn nghĩ tới chuyện sáng nay.

Tống Chấp hẳn là cũng không nói lung tung, chẳng qua chỉ không giải thích thôi.

Thế cô có cần giải thích một chút không nhỉ?

Bác sĩ Chu? Ờm, thật ra em là người mẫu, trước đó bảo làm tác giả là lừa anh đó, cũng chỉ để có lý do xin số điện thoại rồi hẹn anh ăn bữa cơm thôi.

Hướng Ca bổ não hơn nửa ngày, thở dài một hơi.

Đây là đang tự mình đa tình sao?

Có lẽ người ta căn bản không thèm tò mò quan hệ giữa hai người là gì đâu.

Cô chống cằm, tưởng tượng ra vẻ mặt Chu Hành Diễn bình tĩnh nhìn mình nói: “Chuyện đấy liên quan gì đến tôi?”

Lại thở dài.

Cô không nói lời nào, im lặng suốt một đoạn đường, cô gái bên cạnh chốc chốc lại thở dài đầy xót xa một cái, rồi rầu rĩ phùng má, giống như đang diễn một vở kịch câm. Xe chạy thêm một lúc, cô đột nhiên “A” một tiếng, quay đầu nhìn anh: “Bác sĩ Chu, dừng xe một lát trước cửa trung tâm thương mại được không?”

Chu Hành Diễn nhìn cô một cái, không hỏi để làm gì, chỉ dần dần giảm tốc độ xe rồi tấp vào lề.

Xe đậu nơi ven đường, Hướng Ca tháo dây an toàn, nhìn anh cười cười: “Anh ngồi đây chờ một lát được không, em đi nhanh thôi.”

Cô thậm chí còn sợ anh đi trước bỏ lại mình, cho nên cũng đã thủ sẵn túi xách quẳng trên xe anh rồi.

Kết quả người đàn ông chỉ nhìn cô, đột nhiên nói: “Không cần mua cho cậu ta.”

Hướng Ca chớp mắt.

Cô đúng thật là định đi mau chút quà cho Lương Thịnh Tây, nếu thật sự hôm nay là sinh nhật của người ta thì cũng không thể cứ tay không thế mà đến được.

“Nhưng mà, kiểu, không tốt lắm, em với bác sĩ Lương cũng có phải rất thân đâu.”

Em cũng biết em với cậu ta không thân?

Chu Hành Diễn nhàn nhạt liếc cô một cái, gật đầu không nói gì nữa, chỉ cũng cởi dây đai an toàn ra, mở cửa xe: “Đi chung đi.”

Anh trực tiếp mở cửa xuống xe, Hướng Ca ngồi nơi ghế phụ, nhìn chằm chằm bóng dáng kia qua ô cửa kính vài giây, sau đó cong môi, cũng mở cửa đi ra ngoài.

Sáu giờ chiều, trong trung tâm thương mại rất đông, thật ra Hướng Ca cũng chả có kinh nghiệm lựa quà cho đàn ông con trai bao giờ, lại sợ Chu Hành Diễn không mấy kiên nhẫn, cô đành nhanh chóng lang thang vật vờ không có mục đích nơi tầng một hồi lâu, lượn qua lượn lại một vòng, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên quầy bán bút máy.

Đó là một nhãn hiệu bút máy nhỏ của Thụy Sĩ, hình dáng thanh mảnh tinh tế, giá cả phải chăng, không quá cao cũng chẳng quá thấp, Hướng Ca nghiêng đầu, hỏi người bên cạnh: “Anh thấy tặng bút máy ổn chứ?”

Chu Hành Diễn nhíu mày, vốn định nói cô tới siêu thị dưới tầng hầm mua cho cậu ta hộp kẹo cao su đi.

Quen nhau tám năm, cô gái này thậm chí còn chưa từng đưa một cái bao nilong cho anh.

Anh “Ừ” một tiếng, đôi chân dài bước qua: “Nhìn xem đi.”

Hai người đứng trước quầy, Hướng Ca cúi đầu nhìn tủ kính trưng bày trước mắt, ngón trỏ mảnh khảnh chỉ chỉ vào một cái, quay đầu hỏi: “Cái này đẹp không?”

Chu Hành Diễn nhìn theo hướng cô chỉ, ánh mắt dừng trên ngón tay cô.

Ngón tay hơi gầy, trắng nõn, móng tay được cắt tỉa gọn gàng màu hồng nhạt.

Anh gật gật đầu, “Ừ” một tiếng.

Cô lại dời tay đến cái khác, “Cái này cũng đẹp này.”

Chu Hành Diễn dựa người vào quầy, không nói gì.

Hướng Ca rối rắm hồi lâu, nhân viên bán hàng thấy thế, liền đem hai cây bút kia ra để cô tiện nhìn, một tay cô cầm bút máy, xoay người giơ lên cho người trước mặt xem: “Anh thấy cái nào đẹp hơn?”

Người cô hơi dựa lại đây, ngẩng đầu vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nhìn anh, mắt không chớp, hàng mi tinh mịn rõ ràng.

Chu Hành Diễn nhìn qua chỗ khác, yết hầu hơi nhúc nhích: “Cái nào cũng được.”

Hướng Ca rõ ràng không quá vừa lòng với đáp án lập lờ nước đôi này, có chút bất mãn bĩu môi.

Nhân viên bán hàng bên cạnh theo dõi màn tương tác của bọn họ, chỉ cảm thấy đôi nam nữ này có khí chất và tướng mạo xuất chúng, đứng ở nơi đó không khỏi khiến người ta nhìn lại lần hai, đúng là cảnh đẹp ý vui.

Cô ấy nhìn Chu Hành Diễn một cái, rồi lại cười với Hướng Ca: “Chỉ cần là cô chọn thì cậu ấy chắc chắn sẽ thấy đẹp.”

Hướng Ca sững sờ một chốc, vừa muốn giải thích, nhưng lại cảm thấy hình như không có gì để giải thích.

Người ta cũng chưa nói ba chữ “Bạn trai cô” gây hiểu lầm kia.

Nhưng lời này nghe đi nghe lại kiểu gì cũng thấy có chút sai sai.

Cô vô thức ngẩng đầu lên nhìn Chu Hành Diễn bên cạnh, vừa vặn đụng phải ánh mắt anh.

Người đàn ông đúng lúc cũng đang nhìn cô, trong giây lát, khóe môi chợt cong.

Khóe mắt anh cũng cong thành một vòng cung dịu dàng.

Hướng Ca ngơ ngẩn.

Anh giơ tay, thuận thế cầm lấy hai cây bút trong tay cô đặt lên trên quầy, nói với nhân viên bán hàng: “Ừ, đều đẹp, thế thì mua cả hai đi.”

Mặt cô nhân viên bán hàng cười tươi như hoa.

Anh vừa nói, vừa rút ví ra muốn thanh toán.

Hướng Ca “A” một tiếng, giơ tay giữ chặt cánh tay anh: “Để em trả.”

Chu Hành Diễn không nhìn cô, trực tiếp lấy từ trong ví ra một tấm thẻ, “Giá của hai chiếc này không giống nhau, lát nữa để cậu ta chọn một cái, cái còn lại để tôi dùng.” Anh nâng mí mắt, “Tới lúc đó cô trả lại tiền cho tôi cũng được.”

Hướng Ca nghiêng đầu nhìn anh, vừa định nói “Thế cái còn lại tôi tặng anh là được.”, chợt dừng lại trong chốc lát.

Trả lại tiền nghĩa là gì?

Chuyển qua Wechat!

Tuy rằng nhắn tin cũng ổn, hơn nữa cô cũng không biết bình thường anh có dùng Wechat hay không.

Nhưng mà trọng điểm không phải cái này.

Hướng Ca nhẹ liếm môi, ngẩng đầu nhìn anh cười, nhẹ giọng nói: “Được.”

Nhà hàng đồ Nhật cách đây không xa, đi bộ tới đó cũng không đầy mười phút, Chu Hành Diễn dứt khoát không lái xe, hai người trực tiếp đi bộ qua.

Mặt tiền nhà hàng không lớn, nhưng trang trí lại rất tinh tế trang nhã, rèm cửa màu xanh đậm in dòng chữ trắng lớn, trên tường có mấy hàng chai rượu sake và bảng hiệu bằng gỗ.

Lương Thịnh Tây và những người khác đã tới, ở một phòng đơn trên tầng hai, cách một cánh cửa gỗ, bên trong đều đang cười đùa vui vẻ.

Hai người đi lên tầng, Chu Hành Diễn đẩy cửa ra, mọi người trong phòng đồng loạt ngẩng đầu lên, chỉ thấy mỗi mình anh tới, ai nấy đều bày ra vẻ mặt thất vọng.

Hướng Ca đứng sau lưng người đàn ông thò đầu ra, tóc dài hơi rũ xuống nhẹ đong đưa: “Chúng tôi tới muộn sao?”

Giống như màn hình đứng yên được ấn nút play, mọi người lại tiếp tục nói nói cười cười, người đàn ông thoạt nhìn lớn tuổi nhất tủm tỉm nhìn cô: “Không muộn không muộn, mọi người mới vừa ngồi xuống thôi.”

Người đàn ông hơi béo bên cạnh anh ta cũng tiếp lời: “Đúng đúng đúng, bác sĩ Chu vẫn là có chút nhanh.”

Chu Hành Diễn: “...”

Hai người ngồi xuống, Lương Thịnh Tây bên kia mới gọi đồ ăn, món vẫn chưa lên, rượu đưa lên trước.

Có lẽ cây vạn tuế vạn năm Chu Hành Diễn này rốt cuộc cũng có ngày đưa con gái tới ăn cơm thật khiến lòng người hưng phấn, cảm xúc ai nấy đều tăng vọt, ngoại trừ một số người phải lái xe, còn lại trước mặt tất cả đều đặt một cái chén nhỏ.

Chu Hành Diễn đi toilet, Hướng Ca muốn uống một ly soda rượu mận, trong ly là cục đá lớn trắng tinh khiết, mát lạnh chua chua lại ngòn ngọt, còn thoang thoảng mùi rượu.

Lúc Chu Hành Diễn trở về, cô còn đang cắm ống hút vào ly, vừa định đưa lên miệng uống một ngụm đã bị anh đoạt mất.

Hướng Ca cắn phải không khí, theo bản năng quay đầu lại, bày ra vẻ mặt “Anh làm cái gì đấy“.

Chu Hành Diễn mặt không đổi sắc, lòng bàn tay và ngón tay dán vào thành cốc, cảm giác được nhiệt độ lạnh lẽo trên kia, trực tiếp đưa tới cho Lương Thịnh Tây bên cạnh.

Hướng Ca có chút không kịp phản ứng lại, chớp chớp mắt, “Em không lái xe.”

Chu Hành Diễn “Ừ” một tiếng, giơ đũa lên gắp một miếng sushi gan ngỗng, “Uống thuốc tôi kê chưa?”

Vẻ mặt Hướng Ca cứng đờ, nhớ tới sự kiện nhục nhã cách đây không lâu lúc mình chạy đi khám thật xa ngày đó.

Cô nghẹn họng không nói nên lời, im thin thít, Chu Hành Diễn tiếp tục nói, “Cũng không nghe lời?”

“Còn uống đồ lạnh?”

“Xem ra cô không muốn để ——”

Anh nói được một nửa, Hướng Ca liền giật mình thon thót, đôi mắt mở to, rất sợ anh buột miệng thốt ra mấy chữ “chu kỳ” kì quái gì đó, não chưa kịp phản ứng thì tay đã giơ lên, bịt lấy miệng anh.

Cánh môi người đàn ông mềm mại, hơi lành lạnh, cũng khá ẩm ướt.

Hai người đồng thời sững sờ.

Hướng Ca kịp phản ứng lại, ngón tay hơi cuộn tròn, chợt cọ qua môi anh, cô không mấy ý thức được mà ngượng ngùng thu tay lại, cúi đầu nói câu xin lỗi.

Chu Hành Diễn không nhúc nhích, không nói chuyện, không cảm xúc, chỉ nhìn cô.

Sau hồi lâu, anh bình tĩnh khẽ liếm môi dưới, “——cơ thể mình khỏe lên.”

Hướng Ca cúi gằm mặt, không nhìn anh, cũng không nói tiếp.

Động tác của hai người có chút lớn, mọi người bên cạnh cũng chú ý tới, Lương Thịnh Tây không cần lái xe, rất nhiệt tình muốn uống với em gái Hướng Ca của mình vài chén, Hướng Ca liếc nhìn qua Chu Hành Diễn một cái, anh không có phản ứng gì.

Tửu lượng Hướng Ca không tồi, hơn nữa rượu sake lúc vừa uống cũng chưa chếch choáng là bao, hai người qua mấy tuần rượu, cô không có phản ứng gì, nhưng thật ra lát sau rượu mới bắt đầu ngấm, mặt Lương Thịnh Tây dần đỏ lên.

Anh chàng trực tiếp nghiêng người, vượt mặt Chu Hành Diễn sáp lại gần Hướng Ca, dùng âm lượng mà mình cho là nhỏ nhất đến nỗi cả phòng đều có thể nghe thấy, ghé sát vào tai cô thủ thỉ, “Em gái Hướng Ca!”

Hướng Ca cười cười gật đầu một cái.

“Anh lén nói cho em biết nè! Hồi đại học A Diễn cậu ấy thật ra——”

Chu Hành Diễn tiện tay rút một tờ giấy, “Bẹp” một tiếng dán lên trán anh ta, “Cậu về nhà ngủ được rồi.”

Lương Thịnh Tây mơ mơ màng màng “Hả” một tiếng.

Bác sĩ không có ngày nghỉ cố định, ngày hôm sau ai nấy đều phải đi làm, trời cũng sắp trễ, mọi người nhìn thấy thọ tinh* bắt đầu khiên chiến giới hạn của bông hoa cao lãnh khoa Chỉnh hình, bèn lục đục giải tán.

*Thọ tinh: Người được tổ chức sinh nhật, người được chúc thọ.

Hướng Ca và Chu Hành Diễn là hai người đi xuống cuối cùng.

Lúc xuống dưới mọi người đã vô cùng tự giác phân chia nhóm, Lương Thịnh Tây víu lấy bả vai một người, vẫy vẫy tay với bọn họ: “Tạm biệt nhé! Em gái Hướng Ca! Rất vui được biết em!”

Hướng Ca: “...”

Vẻ mặt Chu Hành Diễn ghét bỏ nhìn hai đồng nghiệp bên cạnh túm anh ta lên xe.

Chờ mọi người đi hết cả rồi, Chu Hành Diễn mới lấy chìa khóa xe ra, rũ mắt: “Đi thôi.”

Anh bước đi hai bước, người phía sau như đang không theo kịp.

Chu Hành Diễn khẽ ngẩng đầu quay lại.

Hướng Ca đứng nơi cửa không nhúc nhích, tựa người vào cửa gỗ nhìn anh, chiếc đèn lồng màu đỏ của nhà hàng treo trên đỉnh đầu, tỏa xuống ánh sáng ấm áp.

Có lẽ rượu sake bây giờ mới phát huy tác dụng, khóe mắt cô ửng đỏ, đôi mắt đen láy trong trẻo nhìn thẳng vào anh.

Một hồi lâu, Hướng Ca hơi nghiêng đầu, môi cong lên, lười biếng cười.

Giọng vô cùng mềm mại, còn mang theo chút men say, “Đàn anh Chu, chúng ta thẳng thắn với nhau một chút đi, được không?”

- -----------

Truyện chỉ được đăng tại wattpad tiemnhakeo

Mỗi cuốn đang edit tớ sẽ đăng nhá hàng trên page “Tiệm Nhà Kẹo” trước rồi sẽ up đầy đủ lên Wattpad sau, mọi người tìm page qua đường link trên tường nhà nhé ~

Mong mọi người ủng hộ ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.