Editor: Chanh
Tống Chấp tới đây chủ yếu là vì chuyện kịch bản và người đại diện Z thị.
Hôm qua thử vai trong Hướng Ca trực tiếp lặn mất tăm, cả chiều lẫn tối đều không nghe điện thoại, sáng nay vừa gọi thì dứt khoát tắt máy.
Sếp Tống ngồi trên chiếc ghế da lớn nghiến răng kèn kẹt, đánh cho Cung Mạt một cuộc, trực tiếp đi cùng với cô nàng tới đấy.
Kết quả không nghĩ tới, còn có thu hoạch bất ngờ ngoài mong đợi.
Tống Chấp bắt chéo chân ngồi trên sofa, bày ra bộ dáng ung dung hệt như đang ở nhà mình, mắt quét quanh một vòng: “Phòng này của cô cũng ổn đấy, đường sá không tồi.”
“Mẹ tôi cho đó.”
Hướng Ca ngồi nghiêng người trước bàn ăn, trên tay cầm chiếc bánh sandwich được kẹp bằng hai miếng bánh mì hai bên, ở giữa có quả trứng rán lòng đào và thịt xông khói béo ngậy.
Cạnh đĩa còn có cốc sữa bò, phía trên không có vị gì, càng uống càng thấy ngọt, ngấy đến mức người sắp mất luôn cả vị giác, nhưng cô vẫn uống hết, dưới đáy còn đọng lại một lớp đường chưa tan hết.
Cô thở dài.
Gần như có thể tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó là như thế nào.
Đêm khuya, vừa nhận được điện thoại cô là đã ngay lập tức chạy tới đây, chăm sóc cô, lại còn chuẩn bị bữa sáng.
Hướng Ca gần như bắt đầu cảm thấy rằng ít nhất Chu Hành Diễn cũng có thích mình một chút.
Nhưng hôm qua cô đã làm cái gì ấy nhỉ...
Cầm chiếc cốc trên tay, cô không muốn tưởng tượng ra hình ảnh thê thảm của mình đêm qua với đầu tóc bù xù, đôi mắt sưng vù cùng khuôn mặt phờ phạc.
Cô lại than, có chút buồn rầu: “Sếp này, làm sao để theo đuổi được con trai nhà người ta thế?”
Tống Chấp kinh ngạc nhướng mày, nhìn cô gái trước mặt một lần từ trên xuống dưới, từ trái qua phải.
Cả người cô lười biếng dựa vào bàn ăn, mái tóc đen mềm mại, đôi mắt dài híp lại sâu dần về nơi khóe mắt, lúc nhìn người khác đúng là vô cùng có tính sát thương.
Anh ta hơi nghi ngờ: “Cô mà cũng cần theo đuổi?”
Hướng Ca ngẩng đầu, “Người tôi coi trọng giống như đại sư ấy, chính là cấp bậc mà ngàn năm mới luyện ra được một người kìa.”
Tống Chấp không thèm để ý đại sư cấp bậc gì gì đó của cô, lại nhớ tới ánh mắt hồi sáng của người đàn ông kia, thoạt nhìn có vẻ cấp bậc không lớn lắm.
Bèn bĩu môi: “Phải không đấy? Thế thì ánh mắt cô đúng thật là không tốt lắm nhỉ.”
Hướng Ca đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, ngồi thẳng dậy, cẩn thận nhìn anh: “Tống tổng, công ty chúng ta có quy định kiểu không cho yêu đương gì gì đó không?”
Tống Chấp cười như không cười: “Không nổi thì quy định gì cũng không có, dù gì cũng có ai nhận ra cô đâu mà sợ.”
“...”
Người đại diện của Z thị hôm nay đã chốt, sau khi ký kết hợp đồng, Hướng Ca đã bị kéo vào phòng trang điểm. Chuyên gia trang điểm là một chàng trai trẻ, vừa nhìn thấy cô, anh ta đã quét đôi mắt sắc bén hệt như radar từ trên xuống dưới một lần, vẻ mặt mới hơi dịu lại.
Hiếm có khi Tống Chấp đích thân đi theo, thiếu gia ngây người ở đây mười phút, nói với Phó Dung Sâm vài ba câu rồi rời đi, trước khi đi còn bày ra vẻ mặt cảnh cáo, chỉ vào hình ảnh cái mũi của Hướng Ca phản chiếu trong gương: “Đừng có vẽ thêm chuyện cho tôi đấy.”
Hướng Ca lúc ấy đang bị ấn trên ghế, môi đang được son một lớp đỏ rực, đôi mắt láo liên hai lần tỏ ý tôi biết rồi.
Chủ đề bộ sưu tập thu đông lần này của Z thị là <Cuồng nhiệt>, vẫn trước sau như một không có quảng cáo, chủ đạo hai màu đỏ đen, thực sự rất cuồng nhiệt.
Hướng Ca liếc nhìn lớp trang điểm trên mặt, lập tức cảm thấy màu môi vậy là vừa đủ.
Đứng dưới ánh đèn ống kính cả ngày, tận đến bốn giờ chiều, Hướng Ca mới được tẩy trang thay lại quần áo của mình, rên rỉ mấy tiếng nằm liệt trong xe bảo mẫu.
Cung Mạt đưa nước trong tay cho cô: “Về nhà sao?”
Hướng Ca gượng dậy, đầu dựa vào cửa kính vẫy vẫy tay: “Không về, tới bệnh viện.”
Vừa nãy chụp xong cô đã gọi điện thoại cho Chu Hành Diễn.
Lần này đối phương không cúp máy, nhưng cũng không nhận.
Hướng Ca sợ quấy rầy anh làm việc, không dám gọi lại, chỉ gửi qua hai tin nhắn.
Kết quả người ta cũng không trả lời.
Bên cô cách bệnh viện Nhân Dân 2 vốn không xa, xe bảo mẫu dừng nơi cửa, Hướng Ca ngồi ở trong đơn giản trang điểm lại một chút, xong xuôi vừa đúng năm giờ chiều.
Từ trước đến nay Trình Mục chưa thấy con gái trang điểm bao giờ, ngồi nơi ghế lái vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa cảm thán, hỏi cô: “Chị Hướng Ca, chị muốn tìm anh bác sĩ hôm trước em đưa bữa sáng kia để hẹn hò ạ?”
“Chị đi thỉnh Phật.” Hướng Ca chọn một thỏi son kem, cuối cùng tô lên một lớp, ngẩng đầu lên nhìn cậu chớp chớp mắt, “Có nhạt quá không?”
Trình Mục nghiêm túc nhìn một hồi, sau đó đỏ mặt.
Tuy rằng vừa rồi cậu vừa tận mắt thấy cô vẽ vẽ quẹt quẹt trên mắt một hồi, nhưng bây giờ nhìn lại thì ngoại trừ son môi ra, những nơi khác trên mặt hình như không có chút nào gọi là trang điểm.
Chỉ cảm thấy đôi mắt kia đẹp như biết nói.
Trình Mục đặc biệt xứng đáng với biệt danh tiểu đầu gỗ của mình, ngơ ngác mà lắc lắc đầu.
Hướng Ca mỉm cười, giơ tay xoa đầu cậu, cậu thấy đứa nhỏ này sao lại đáng yêu thế chứ lị.
Bây giờ đã gần năm rưỡi, Hướng Ca xuống xe, đi đến cửa bệnh viện đứng chờ.
Khoảng mười phút sau, một nhóm người bước ra, trong khung cảnh ồn ào có xen lẫn âm thanh quen thuộc của Lương Thịnh Tây, quả nhiên, liếc qua bên cạnh một chút là thấy được ngay Chu Hành Diễn.
Anh đang rũ mắt, không tham gia vào cuộc trò chuyện của người bên cạnh.
Giống như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của cô, Chu Hành Diễn đột nhiên ngẩng đầu, vừa vặn đụng phải ánh mắt cô.
Hướng Ca chớp chớp mắt.
Cuối tháng tư ở phương Nam trời trở gió, cô gái mặc chiếc áo khoác màu nâu nhạt rất mỏng, bị gió thổi ngược, lộ ra ống quần rộng thùng thình và một phần cẳng chân trắng nõn. Mái tóc đen buông xõa mềm mại tùy ý theo làn gió cuốn tung bay.
Chu Hành Diễn nhíu nhíu mày.
Vừa mới hạ sốt mà đã mặc ít như vậy.
Kệ.
Cô mặc gì kệ cô, không liên quan tới anh.
Mày anh giãn ra, thản nhiên nhìn đi chỗ khác, vừa mới chuẩn bị đi về phía trước, Lương Thịnh Tây bên cạnh đột nhiên “A——!” một tiếng.
Chu Hành Diễn nheo mắt.
Quả nhiên, giây tiếp theo, bước chân tên kia dừng lại, trực tiếp quay ngoắt người đổi hướng đi về trước, vừa nhiệt tình vẫy vẫy tay với người nào đó, vừa nở nụ cười vô cùng xán lạn: “Em gái Hướng Ca!”
Chu Hành Diễn: “...”
Khóe môi Hướng Ca cong lên.
Cô rất thích kiểu người tinh mắt thế này.
Lương Thịnh Tây vừa bước ra liền thấy Hướng Ca đứng ngay nơi cửa.
Bộ đồ trên người cô gái thoạt nhìn rất đắt, khí chất xuất chúng mặt mày tinh xảo, bờ mi dài hơi rũ xuống, gió đầu xuân thường thổi mạnh bay luôn đầu óc của người ta, thổi tới người cô giống như trở nên dịu dàng vô cùng, như biến thành tấm phụ trợ cho khí chất thần tiên của cô, bộ quần áo bay phấp phới, ngay cả mái tóc cũng cuộn thành những vòng cung đẹp mắt.
Muốn người ta không chú ý cũng khó.
Lương Thịnh Tây càng nhìn em gái này càng vô cùng hài lòng.
Anh chàng lại bắt đầu nghĩ tới Chu Hành Diễn liên tục trầm mặc an tĩnh suốt sáng nay, cả người hệt như áp suất thấp, nghĩ nghĩ một hồi, không nói gì, bình tĩnh nói chuyện với người bên cạnh, lại không quên chú ý phản ứng của Chu Hành Diễn bên cạnh một chút.
Người đàn ông đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nhíu nhíu mày, quai hàm hơi bạnh ra, cười lạnh một cái, rồi cuối cùng là dời tầm mắt.
Suy đoán của Lương Thịnh Tây dần dần thành hình, nhướng mày một cái, trực tiếp đi qua chào hỏi Hướng Ca.
Trước đó anh chàng đã từng chịu sự ủy thác của người nào đó đưa em gái nhỏ này về nhà một lần, hàn huyên cả đường, đương nhiên là biết người ta tên gì.
Vừa nhanh chóng bước qua, vừa đè thấp giọng hỏi cô: “Em chọc A Diễn tức giận à?”*
Hướng Ca vô cùng đáng thương chớp chớp đôi mắt, “Em đâu chọc gì đâu, tự anh ấy tức giận đấy chứ.”
Cô nói thật đấy.
Lương Thịnh Tây không nhịn được cười, làm ra động tác chỉ hai người họ có thể thấy, thì thầm: “Giao cho anh trai.”
Anh chàng cười hì hì quay người lại, một ánh mắt ý bảo cô theo mình đi qua.
Cái này, một đám người đều thấy rõ.
Này còn không phải là cô gái ngày đó xách theo hộp cơm tới tìm bác sĩ Chu ăn cơm à?
Vì thế mọi người đều hướng ánh mắt sang một bên, nhìn Chu Hành Diễn ồn ào hai tiếng, một bác sĩ hơi béo bên cạnh chụp lấy bả vai anh: “Xem ra hôm nay bác sĩ Chu lại muốn vắng họp rồi?”
Chu Hành Diễn không nói gì, nhìn thằng vào cô gái đang vừa thoải mái lại vừa hào phóng đi tới kia.
Lương Thịnh Tây mang người tới, một bên còn làm bộ làm tịch nghiêng đầu hỏi: “Hôm nay là sinh nhật anh, có mời mọi người ăn cơm một bữa, em gái Hướng Ca muốn tham gia luôn cho vui không?”
Hướng Ca cũng rất phối hợp bày ra vẻ mặt hơi do dự, lời còn chưa kịp nói, Lương Thịnh Tây đã diễn tiếp: “Sinh nhật của anh đấy, chút mặt mũi này phải cho chứ nhỉ?”
Hướng Ca bèn gật đầu đồng ý.
Chu Hành Diễn đứng bên cạnh nhìn hai người này diễn qua diễn lại một hồi, híp mắt.
Từ đầu đến cuối cô gái này cũng chưa nhìn anh.
Ngay cả mắt cũng không liếc một cái.
Bọn họ dừng lại một lúc, rồi cả nhóm tiếp tục đi ra ngoài. Hướng Ca quét mắt một vòng, không nhìn thấy Lâm Nhiễm, bèn ngẩng đầu thuận miệng hỏi, “Tôi nhớ là khoa chỉnh hình có cô bác sĩ rất xinh mà nhỉ?”
Chàng bác sĩ ban đầu chụp lấy vai Chu Hành Diễn kia cười cười hai tiếng, “Em gái Lâm hôm nay trực ban rồi, thảm quá thể, tiệc lớn thế này mà không tham gia được.”
Hướng Ca gật đầu, không nói tiếp, rũ mắt cười một tiếng.
Trực ban sao.
Ừm, cũng khá tốt.
Lương Thịnh Tây chọn một quán đồ Nhật mới mở, lái xe qua đấy không đến hai mươi phút, bọn họ đi đông bèn chia ra ngồi nhiều xe.
Xe Chu Hành Diễn lớn, hai người vốn chung xe với anh vừa định đi qua đã bị Lương Thịnh Tây níu lấy, vừa bá vai vừa nói: “Tiểu Lưu và lão Tống đi với tôi là được, cậu chở em gái Hướng Ca của chúng ta đi.”
Hai người kia cũng bắt sóng nhanh vô cùng, trong nháy mắt đã hiểu, duỗi tay vỗ vỗ bả vai Chu Hành Diễn, vô cùng sâu xa nói: “Bác sĩ Chu, cứ thong thả.”
Chu Hành Diễn: “... “
Hướng Ca ho nhẹ một tiếng, nhịn cười khổ vô cùng.
Chu Hành Diễn không nói gì nữa, nhìn cô một cái: “Lên xe.”
Hướng Ca ngoan ngoãn mở cửa ghế phụ ngồi vào, người không nhúc nhích.
Chu Hành Diễn chưa khởi động xe, đợi trong chốc lát, nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái.
Hướng Ca: “...”
Người ta đang chờ anh cài dây an toàn cho đấy! Anh nhìn không ra à!?
Trong TV không phải đều diễn như thế à?
Cô yên lặng ba giây, nhìn anh hoàn toàn không có ý muốn hỗ trợ, không vui vẻ mấy mà bĩu môi, miễn cưỡng giơ tay kéo dây an toàn ra, thắt lại một cái “cạch“.
Khóe môi Chu Hành Diễn cong lên trong chốc lát.
Buổi chiều vào giờ cao điểm xe cộ có chút nhiều, chiếc SUV màu đen chạy chậm rãi, Chu Hành Diễn lái xe rất yên tĩnh, vẻ mặt lãnh đạm, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, ngón tay thon dài nắm lấy tay lái, khớp xương rất rõ ràng.
Hình như bất kể lúc nào anh vẫn luôn an tĩnh như vậy.
Hướng Ca nghiêng đầu nhìn anh, thầm nghĩ.
Đèn đỏ, xe dừng lại, Chu Hành Diễn đột nhiên quay đầu.
Hướng Ca hoàn toàn không có ý tứ thu hồi tầm mắt lại, trực tiếp nhìn thẳng vào ánh mắt đen láy của anh, hàng mi dài khẽ chớp.
Có lẽ là nghiêng đầu hơi mỏi cô, cô dứt khoát kéo dây an toàn ra, xoay cả người, bình tĩnh nhìn anh bằng đôi mắt như đang biết cười.
Người đàn ông hơi nhướng mi: “Cô làm gì đấy?”
Hướng Ca chống tay xuống ghế, người hơi dựa về trước một chút, cúi đầu nhìn anh chằm chằm, nhẹ giọng nói: “Anh đẹp trai quá.”
Chu Hành Diễn đột nhiên run lên, không nói gì, bình tĩnh nhìn cô.
Có cảm giác thất bại liên miên không dứt, mang theo sự bất lực tự ghét bản thân, khiến người ta vừa chật vật bất kham lại vô cùng mỏi mệt.
Thật giống như chỉ cần cô tùy ý nói một lời cũng đủ để đập tan thành trì mà anh tâm huyết dày công xây dựng.
“Hướng Ca.” Anh chậm rãi rũ mắt xuống, giọng hơi trầm, chó chút khàn khàn, “Đủ rồi.”
*Editor có lời muốn nói:
Hồi trước xưng hô của Hướng Ca - Lương Thịnh Tây là tôi - cô/anh do hai người còn chưa quen thân, còn bây giờ anh chàng kia suốt ngày gào mồm bảo em gái Hướng Ca, có vẻ thân nhau lắm rồi nên Chanh chuyển thành anh - em nhé =))) Còn boy nạnh nùng Chu Hành Diễn thì sẽ được xưng anh sớm thôi, đâu đó gần chục chương nứa =.=