Ngày hôm sau
Đến lớp, tôi ngồi vào chỗ, chuyên tâm học bài như mọi khi. Lúc này, Mộc Tuyết từ ngoài hộc tốc chạy vào, hổn hển réo tên tôi:
“Tiểu Bội Tiểu Bội… hỏng bét rồi, hỏng bét rồi…”.
Tôi bình tĩnh ngẩng đầu lên, nhìn vẻ hớt hải của Mộc Tuyết, vội hỏi:
“Mộc Tuyết, có chuyện gì thế, sao hớt ha hớt hả vậy?”.
“Hình… hình… hình như Viêm Bân và Tiêu La chia tay nhau rồi, nên Tiêu La buồn lắm, nó nghĩ là cậu đang phá hoại mối quan hệ giữa hai đứa nó, nên bảo sẽ tính sổ với cậu. Tớ biết cậu “võ công” cao cường, nhưng vẫn phải báo cho cậu một tiếng để chuẩn bị tâm lý”.
Ra là vậy. Tôi nghĩ bụng: Chắc là Viêm Bân đã nghe lời tôi, Viêm Bân trong sáng đã trở lại.
Tôi vội bảo Mộc Tuyết ngồi xuống, nó vì tôi chuẩn bị tâm lý mà chạy hộc tốc như vậy, thật cảm động quá.
Vừa bình tĩnh được một lát thì Tiêu La vào lớp. Nó giận dữ nhìn tôi, đá cái băng ghế bên cạnh (thật không hổ là người thích Viêm Bân, đều thích đá ghế cả (^_^). Ôi!). Tôi liếc nhìn nó, rồi trở lại chỗ học bài.
Tiêu La lúc này chắc đang giận lắm, bước lại gần giật quyển sách trong tay tôi cho rơi xuống, nói:
“Nhan Mộng Bội, cậu dựa vào cái gì mà làm như vậy? Cậu có biết tôi thực sự thích Viêm Bân không? Tôi biết trước đây tôi chỉ là con bé xấu xa trong mắt các người, một đứa chỉ biết đùa cợt tình cảm của người khác. Nhưng lần này tôi thực sự nghiêm túc! Sao cậu lại bảo Viêm Bân chia tay? Tại sao? Tôi nợ nần gì cậu?”.
Nhìn đứa con gái trước mặt đang khóc lóc để cứu vãn tình yêu, đứa con gái mà trong ấn tượng của tôi luôn rất mạnh mẽ ấy lại đang yếu đuối trong tình yêu, tôi không biết nói gì, tôi nghĩ Viêm Bân đã chia tay Tiêu La, thì có lẽ hắn đã nghĩ thông. Hôm nay nhất định hắn sẽ tìm đến tôi, tin rằng nhìn thấy cô gái yêu hắn thế này, có lẽ hắn sẽ biết yêu một người là cảm giác như thế nào… Có lẽ tôi còn có thể hàn gắn hai người họ lại. Giờ hãy gượm đáp lời đã, để Tiêu La thổ lộ hết tình cảm trong lòng nó với Viêm Bân! Bây giờ chỉ có thể hy vọng Viêm Bân mau đến…
“Sao cậu không nói gì?’.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của tôi, Viêm Bân xuất hiện trước cửa lớp, tôi nhìn hắn một cái rồi lại nhìn Tiêu La, hỏi:
“Cậu rất thích Viêm Bân phải không?”.
“… Đương nhiên, từ lần đầu gặp cậu ấy, tôi mới hiểu được ý nghĩa đích thực của hai từ “trong sáng”, mỗi lần chỉ cần nhìn thấy cậu ấy cười, tôi lại cảm thấy vui hơn gấp trăm nghìn lần cậu ấy. Mặc dù lần nào cậu ấy cũng chỉ vui cười trước mặt cậu, nhưng điều đó không quan trọng, chỉ cần cậu ấy cười là tôi rất vui; còn khi thấy vẻ buồn bã của cậu ấy vì bị cậu từ chối, tôi đau lòng lắm, như bị vạn mũi tên đâm vào tim vậy. Tôi thật không biết, tôi phải an ủi cậu ấy như thế nào, nên đành lặng lẽ theo cậu ấy, lo cậu ấy sẽ làm chuyện ngốc nghếch gì đó…”.
Viêm Bân nghe xong hơi giật mình, cậu thật sự không biết thì ra Tiêu La lại thật lòng thích mình như vậy, còn tưởng Tiêu La chỉ vì… Giờ mình coi như đã hiểu, thì ra cảm giác yêu một người lại như vậy… Nhưng mình hầu như không có cảm giác đó với Tiêu La. Viêm Bân đến gần Tiêu La, lạnh lùng buông một câu xin lỗi:
“Xin lỗi, Tiêu La! Tớ không biết cậu lại thích tớ đến vậy, tớ cứ tưởng… Nhưng chúng ta có thể làm bạn tốt của nhau…”.
“Viêm Bân, tôi rất vui vì mấy ngày hôm nay được ở bên cậu, mặc dù tôi chỉ là công cụ để cậu trút giận lên Tiểu Bội. Không sao, cậu thật sự không cần phải xin lỗi tôi… Tôi hiểu cả mà…”.
Nói rồi Tiêu La quay người bỏ đi…
Nhìn theo hình bóng nó, tôi chợt dấy lên lòng sự thương cảm. Những người con gái bị tổn thương trong tình yêu đều như vậy, cho dù bình thường đều tỏ ra mạnh mẽ, nhưng trong lòng họ vẫn cần có người che chở, bảo vệ…
Mấy ngày sau có tin Tiêu La chuyển trường. Có lẽ đó cũng là cách giải quyết tốt nhất đối với nó… Rời bỏ cái nơi khiến nó đau buồn này, đến một miền đất mới, chắc chắn Tiêu La xinh đẹp sẽ tìm được hạnh phúc thuộc về nó…