CHƯƠNG 27: VỀ “BÍ MẬT PHÍA SAU NHỮNG NGÀY TRỰC”
Ngày hôm sau, Hướng Dương Viễn dường như thấy mình đã phát hiện chuyện gì đó khá quan trọng.
Trên danh sách trực ban trên trang web, liên tiếp 7 ngày đều có tên của Hùng Hạo Nhiên.
“Lưu đại ca, sao Hùng Hạo Nhiên ngày nào cũng phải trực vậy? Anh ta không định ăn Tết à?” Hùng Hoạ Nhiên vừa chạy ra ngoài, cậu đàn phải kéo Lưu Đại Võ ở gần mình lại để hỏi.
Lưu Đại Võ còn đang bận thu thập vụ án, vội vàng đáp: “À, bởi vì làm thay cậu mà.”
Cậu giật mình, có dự cảm không tốt lắm: “Với tôi… có liên quan… sao?”
“Dĩ nhiên, các tiểu tổ khác đều phải thế vào lịch trực của cậu, lão Hùng lại đi đổi với bọn họ. Ài, nói trắng ra là đi làm thay cho cậu còn gì.”
“… Là anh ta tự nguyện?”
“Ha ha, tên ngốc này là muốn hành xác mà, đến đồn trưởng Thường cũng phải bó tay.”
“…”
“Ớ? Cậu không biết à? Tên đó tự mình đi nói với đồn trưởng Thường là năm ngoái cậu không có thời gian mà về, người trong nhà đều có ý kiến.” Lưu Đại Võ cuối cùng cũng bỏ tài liệu xuống, cau mày suy nghĩ một chút, bỗng dưng thất thanh hét: “AAA, đúng rồi, tên đó còn bảo tôi đừng nói cho cậu…Ai nha, tôi chết chắc rồi….”
“Nói gì mà vui thế?!” Trung tâm của câu chuyện vừa nãy — đồng chí Hùng Hạo Nhiên ngậm nửa điếu thuốc đứng ở cửa: “Ê Hướng Thang Viên! Trong ngăn kéo của tôi còn bao thuốc, ném cho tôi phát.”
Hướng Dương Viễn vẫn đang chìm trong suy nghĩ khiếp sợ, bình tĩnh nhìn hắn một lúc mới đi cầm bao thuốc, mộng du đi đến.
“Ngốc này, tôi bảo cậu ném qua mà.”
“Tôi muốn đi bộ, không được sao?”
Hùng Hạo Nhiên rút điếu thuốc, buồn cười búng trán cậu: “Được rồi, quay lại đi, tôi đi hút một điếu rồi về.”
“Tôi đi cùng anh.”
“Hở? Chắc chứ?” Hùng Hạo Nhiên vừa ngậm điếu thuốc vừa nói trông chả khác gì lưu manh: “Nếu như cậu lại bị viêm mũi thì tôi cũng không chịu trách nhiệm đâu nha.”
“Anh vẫn nên lo bản thân liệu có bị ung thư phổi hay không thì còn thực tế hơn đó.” Hướng Dương Viễn ngơ ngơ ngẩn ngẩn đi ra sân, không biết nên ngả bài với Hùng Hạo Nhiên như nào. Có một loại khó chịu làm bức bối không chịu được, còn cả cảm xúc không rõ tên đang loạn trong lòng cậu.
Cậu thật muốn quay lại ôm lấy tên kia rồi cắn một phát lên cổ hắn!!!
“Hướng Thang Viên, cậu vẫn chưa tỉnh ngủ à?” Hùng Hạo Nhiên đuổi theo, cong ngón tay gõ gõ lên gáy cậu: “Tôi thấy cậu là lạ đó.”
Hướng Dương Viễn bị gõ đau, cau mày tránh đi, xoắn xuýt một hồi, cuối cùng lại nói: “Tôi muốn hỏi anh là làm sao anh lại mua cho tôi vé buổi chiều? Sáng sớm mai tôi cũng đi được mà.”
Hùng Hạo Nhiên cười ha ha: “Dĩ nhiên là vì tôi muốn cậu ở lại. Cùng tôi đi ăn bữa tất niên nhé!”
“Anh… thật sự không về nhà ăn Tết sao?”
“…” Hùng Hạo Nhiên dường như không ngờ cậu sẽ hỏi chuyện này, mặt cứng đờ, cũng chẳng để ý mà đáp: “Không sao đâu. Dù sao thì…. Tôi cũng không đốt pháo gì, ở lại đồn cũng vô cùng tốt.”
Hướng Dương Viễn im lặng, mũi có chút xót, nửa ngày cậu mới rũ mắt hỏi: “Ờm, anh không muốn tôi ăn Tết cùng anh sao?”
“Dĩ nhiên muốn chứ.” Hùng Hạo Nhiên gãi má mình: “Tôi có thể cùng cậu xem pháo hoa, thật vui mà.”
“Vậy tôi không đi nữa, được không?”
Hùng Hoạ Nhiên biến sắc nhưng sau một giây lại cợt nhả như thường: “Vậy thì tôi đây cầu còn không được, nhưng mà, hiếm khi lão Thường quan tâm cấp dưới mà cậu lại không cảm kích, thật là mất mặt lão ý mà.”
Rõ ràng không liên quan gì đến đồn trưởng Thường, mọi chuyện đều là anh giở trò quỷ còn gì… Hướng Dương Viễn há miệng nhưng không nói ra được.
“Hơn nữa, cậu không sợ phụ huynh giận sao? Năm ngoái cậu chết dí ở đây không về, kết quả là sao?”
Mùng 2 Tết năm ngoái, khu vực của bọn họ phát sinh vị cháy rất nghiêm trọng. Hướng Dương Viễn vừa ra ngoài định đi cùng cha mẹ đến nhà dì chúc tết, nhưng vừa nhận được điện thoại của đồn thì chào hỏi cũng không kịp, đi suốt đêm trở lại đồn làm mẹ Hướng giận đến giơ chân, mỗi ngày đều gọi cho cậu mắng đến máu chó đầy đầu.
Hướng Dương Viễn không ngờ anh ta còn nhớ chuyện lúc đó, sau khi kinh ngạc dường như có chút cảm động.
“Được rồi, tôi biết cậu không nỡ xa tôi, cùng lắm khi nào quay lại nhớ mang nhiều đồ ăn ngon cho tôi nhé.”
Hướng Dương Viễn buồn buồn gật đầu, còn nói: “Đừng có tự mình đa tình. Tôi đây rất nỡ xa anh thì có.”
“Cậu ý, chình là vịt chết còn mạnh mồm!”
“Anh mới là con vịt!”
“À mà, tôi thích ăn cua lông xào bánh mật, cậu ở nhà nhớ chăm chỉ luyện làm rồi về làm cho tôi ăn nhá.:
“Vì sao chứ! Tôi không muốn!”
“…Nãy cậu đâu có như thế này.”
“Trước khác,nay khác! Tôi đã cảm động xong, giờ lại thấy anh thật ngứa mắt!”
“Trả vé tàu cho tôi.”
“Anh chỉ đến thế mà thôi! Có bản lĩnh thì mua vé tàu cả đời cho tôi ý! Sau đó cả đời lôi cái này ra mà uy hiếp tôi đi!”
^^^^^
Cua lông xào bánh mật: