CHƯƠNG 26: VỀ CHUYỆN “VÌ VÉ TÀU MÀ LẤY THÂN BÁO ĐÁP”
Trước khi đến Tết, Hướng Dương Viễn đi tìm đồn trưởng Thường ký văn kiện.
Đồn trưởng Thường bận đến sứt đầu mẻ trán, râu ria cũng không có thời gian mà cạo. Vôn cũng là người nghiêm nghị, lúc này lại thêm mấy phần khí chất âm trầm.
Hướng Dương Viễn vừa vào phòng liền thấy hình tượng cuồng công việc này của cấp trên liền cảm khái— Không hổ là Đồn trưởng, bộ dáng lôi thôi lếch thếch như này mà lại khiến người khác phải tôn kính a.
Đưa văn kiện rồi cậu đứng yên một bên, yên lặng nhìn chằm chằm giày mình rồi ngẩn người.
“Quốc khách năm ngoái cậu không về phải không?”
Đến lúc cậu chuận bị há mồm ngáp thì bị đồn trưởng Thường nói cho sợ hết hồn phải nuốt lại: “À, vâng, phải trực.”
Đồn trưởng Thường cũng không ngẩng lên, tiếp tục hỏi: “Trung thu cũng phải trực?”
“Vâng.”
“Trong nhà cũng không có ý kiến gì sao?”
“A, không có.” mới là lạ.
“Cậu vất vả rồi.:
“Không sao không sao đâu a.” Cậu lắc đầu như trống bỏi, trong lòng khỏi nói có bao nhiêu mong chờ.
“Thế thì Tết này cậu yên tâm mà về nhà đi. Trực ban tôi sẽ tìm người thay cho cậu.” Đồn trưởng Thường kí nhanh văn kiện rồi đưa lại cho cậu: “Đồn ta chỉ có mình cậu không ở đây, đừng ngại.”
“À, vâng, cảm ơn đồn trưởng.” Hướng Dương Viễn nửa ngày rồi mà hồn vẫn chưa về, ai bảo bình thường bị lãnh đạo mình mắng thành quen, tự nhiên lại dạt dào tình thương như này, khó tránh thụ sủng nhược kinh.
Nhưng mà không phải trực thật là quá tốt, đỡ cho mẹ ai oán như năm ngoái, lải nhải trách cậu hơn nửa năm mới tha.
Quay về phòng làm việc, cậu lật lật lịch, bắt đầu chán nản vì việc trước mắt.
Vốn là phải trực đến mùng 3 Tết nên cậu đã đặt vé tàu mùng 4, bây giờ sợ không đổi được.
Nếu như bám trên tàu thì thể nào cũng vinh dự đứng ở trang nhất mặt báo. Cậu không muốn vừa đón được gió xuân từ đồn trưởng Thường thôi, không muốn quay qua quay lại lại phải làm bản kiểm điểm 10 nghìn chữ đâu
(bám tàu là cai này http://1842.img.pp.sohu.com.cn/images/blog/2011/3/27/0/9/u5750651812fac397f35g214.jpg)
Đang lúc đau đầu, tên Hùng Hạo Nhiên vốn chuồn ra sân hút thuốc quay lại mang theo một thân toàn múi thuốc đi vào. Cậu tức giận lườn tên kia một cái lại thấy bản mặt đang đắc ý dào dạt đang nhìn mình. Đầu óc đột nhiên có điện chạy qua bât ngờ đình trệ.
Từ cái ngày cãi nhau ầm ĩ một trận không lý do kia rồi đùng một cái cũng không hiểu sao lại làm lành được, đến giờ mỗi lần cậu nhìn thấy tên kia thì đầu óc như bị BUG cần phải restart.
“Cậu sao lại nhìn tôi chằm chằm?” Hùng Hạo Nhiên đi đến.
“Anh không nhìn tôi thì sao biết tôi nhìn anh?” Hướng Dương Viễn không tự nhiên đáp, dùng giọng kiêu ngạo để che giấu sự quẫn bách bên trong: “Ngại ghê, Tết này không thể trực cùng anh rồi, tôi cũng vừa mới biết thôi.”
“Ồ.” Hùng Hạo Nhiên đứng thẳng, hai tay đút vào túi quần, không giật mình, cũng không bày vẻ lăn lộn khóc lóc cò kè mặc cả, ngược lại, giống như đã biết từ trước, nhàn nhạt hỏi: “Về nhà à?”
“Ừm.”
“Mua được vé chưa?”
“Chưa.”
“Thế cậu định về kiểu gì?”
“Tôi sẽ nghĩ cách.”
“Bóp vai cho tôi đi, không chừng tôi lại giúp được cậu đó nha.” Hùng Hạo Nhiên nhếch mép cười đê tiện.
“Nếu như anh có thể biến ra vé tàu thì tôi đây cũng không ngại phục vụ toàn diện.” Hướng Dương Viễn dĩ nhiên không ngốc mà đem hy vọng đặt hết lên người tên kia, để lịch qua một bên, cậu bắt đầu cân nhắc đến tính khả thi của vé máy bay.
Hùng Hạo Nhiên không trả lời, biểu tình vi diệu, yên lặng một lát, cuối cùng lôi ví của mình ra, từ từ từ từ chầm chậm rút ra một tờ vé tàu màu hường phấn, đưa đến trước mặt cậu, nói: “Phục vụ toàn diện của cậu có cần hẹn trước không? Buổi tối hai ngày tới tôi đều rảnh.”
Cậu giật mình, không thể tin được mà cướp lấy vé tàu nhìn nhìn. Thật sự là tên cậu, thời gian là 3h chiều ngày kia cũng là đêm 30.
“Hùng Hạo Nhiên! Anh vẽ bừa hả?!” Cậu không thể tiếp thu được sự thật, lật qua lật lại tờ vé để kiểm tra: “Không phải vé rởm chứ?”
“Hứ, tôi không có rảnh như vậy.” Hùng Hạo Nhiên kéo một cái ghế qua chỗ cậu, ngồi xuống muốn giật lại vé: “Thôi vậy, đồ vô tâm, vẫn là để cậu tự tìm cách thì hơn.”
“Không được!” Cậu vội vàng cất phiếu cẩn thận rồi ngượng ngùng nói: “Cảm ơn, tôi sẽ trả tiền cho anh.”
“Thế thôi?”
“Tối nay tôi mời anh một bữa, hải sản được không?”
“Hứ!”
“Ăn xong tôi mời anh đồ nướng nữa, muốn ăn bao nhiêu cũng được?”
“Hừ!”
“Rồi… rồi mời anh đi uống bia…”
Hùng Hạo Nhiên không chịu nổi nữa, nửa cười nửa không hỏi: “Cậu có phải đang muốn quỵt nợ không?”
“…” Nghĩ đến cục đá lúc nãy bây giờ đang đập vào chân mình, mặt cậu đỏ bừng, có xúc động muốn cắn đứt lưỡi mình luôn.
Tan rầm, cậu quấn lấy mặc cả, cuối cùng Hùng Hạo Nhiên đồng ý cùng cậu đi siêu thị mua hải sản.
Thật chất là cậu định tự mình xuống bếp dỗ tên kia, để hắn quên đi vụ phục vụ toàn diện ma quỷ kia đi mà thôi…
Hùng Hạo Nhiên có chút không vui, dọc đường oán hận cậu càng ngày càng giảo hoạt. Đến siêu thị liền như ông nội, muốn ăn gì thì chỉ tay rồi nói: “Hướng Thang Viên, mua cái kia.”
Hướng Dương Viễn lập tức chạy qua chọn chọn lựa lựa, chả khác gì mấy bé học sinh ngoan ngoãn.
Chịu thôi! Ai bảo cậu nợ ơn huệ lớn hơn trời kia của Hùng Hạo Nhiên cơ chứ, còn suýt nữa phải lấy thân báo đáp đó…
Nửa giờ sau, hai người đại thắng đi về.
“Hùng Hạo Nhiên này, anh mua vé kiểu gì thế? Không cần chứng minh thư của tôi sao?” Trên đường về cậu không chịu nổi đành hỏi.
Hùng Hạo Nhiên cười cười: “À, thì lấy thẻ của cậu chứ sao. Mà cũng không dễ lấy đâu nha. Thầy cậu đây đã từng ngây người ở tổ tuần tra nửa năm đó, kỹ thuật đảm bảo hạng nhất luôn.”
(tổ tuần tra chuyên đi lượn lờ trên đường, thấy tên nào móc túi thì tóm cũng là một trong những nhiệm vụ của họ)
“…Anh trộm?!!”
“Đúng thế.”
“Quá xấu hổ rồi đó! Anh là cảnh sát làm sao lại làm mấy thứ trộm gà trộm chó không sạch sẽ như này hả!!!”
“Thế thì trả vé lại cho tôi.”
“…” Một câu nói đã thành công làm cậu vui lại nanh vuốt. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Nhược điểm của mình bị người ta nắm được, vạn nhất tối nay con gấu này xù lông chơi xấu muốn cậu phục vụ toàn diện kia thì cậu thiệt thòi lớn rồi.
“Đồ đệ ngoan, tôm hùm đất làm thật cay vào.”
“Được.” Hướng Dương Viễn nắm chặt áo khoác Hùng Hạo Nhiên, thở ra từng làn hơi trắng. Mùa đông đi xe máy, thật sự đủ lạnh.
“Hàu nhớ cho nhiều ớt xay một chút đó.”
‘Được.”
“Tôm ngâm rượu phải…”
“Tài nấu nướng của tôi chỉ có hạn, đừng có dùng thực đơn 5 sao mà đòi hỏi tôi!”
“Thế à… Vậy sau này cậu phải chăm chỉ luyện tập thêm vào.”
“Luyện tốt để hầu anh hả?”
“Hừm… dĩ nhiên rồi.”
“Nghĩ hay nhỉ! Tôi còn chưa bảo anh hầu hạ tôi đâu.” Hướng Dương Viễn đứng ở phía sau hắn làm mặt quỷ.
“Tôi cũng không ngại phải hầu hạ cậu đâu. Đã bảo cậu sớm chuyển qua nhà tôi đi mà cậu còn không muốn.”
“…” Cậu quyết định dừng đề tài nguy hiểm này lại, chuyển đề: “À này, Hùng Hạo Nhiên.”
“Anh thật sự từng ở tổ tuần tra à?”
“Hả?”
“Tổ tuần tra đó. Anh nói mình ngốc ở đó nửa năm mà. Lúc nào vậy?”
“Cậu nghe nhầm hả?” Hùng Hạo Nhiên rất thông cảm nói: “Hướng Thang Viên này, tôi phát hiện tai cậu với đầu óc thật giống nhau. Có lớn mà không có khôn a.”
Lại thế nữa! Cậu cắn răng, hận hân, đưa tay vào túi áo tên kia, véo eo hắn một phát.
Hùng Hạo Nhiên a một tiếng, đầu xe loạng choạng, tức giận gào: “Đang ở đường lớn đó! Cậu có muốn tự tử vì tình thì cũng chờ tôi tìm chỗ tốt đã!”