Ghi Chép Về Sách Minh Họa Sưu Tầm Ác Mộng

Chương 41: Chương 41: Công viên dây cót cổ tích - 5




Edit: Ryal

“Vậy nghĩa là, mỗi người chúng ta có ba mạng, sau khi dùng hết thì sẽ biến thành thú bông ư?“.

Chu Tử Kỳ sờ ngực mình, che miệng ho sù sụ hai tiếng: “Phiền quá nhỉ“.

Ân Lưu Minh ngồi bên cạnh không nói gì.

Lý Bạch Tửu thấy Chu Tử Kỳ ho dữ dội thì đứng lên nhìn xung quanh một chốc, rồi lại rầu rĩ ngồi xuống: “Có chén nước, nhưng to hơn cả bồn tắm cho chúng ta nữa...“.

“Không cần đâu, đây là bệnh trước khi tôi vào trò chơi này rồi, không chết được, đừng lo“. Chu Tử Kỳ xua tay cười cười, nhìn sang Ân Lưu Minh, tỏ vẻ hơi nghi hoặc: “Thứ lỗi cho tôi hỏi, cậu vẫn còn đủ ba cơ hội... Đó là cơ chế đặc biệt của giấc mơ này ư?“.

Ân Lưu Minh nâng mắt, mỉm cười: “Thực ra tôi cũng không rõ nữa, có lẽ là tôi đã khởi động phần thưởng gì trong giấc mơ này chăng?“.

Lý Bạch Tửu gãi đầu: “Tôi ở trong giấc mơ này được hơn một tháng rồi, mới thấy chuyện thế này lần đầu...“.

Chu Tử Kỳ than thở: “Vận may đâu phải cứ muốn là có được“.

Hắn ta quay đầu nhìn Ân Lưu Minh: “Chúng ta đã hợp tác trong vở kịch đầu tiên, coi như có duyên đi, rất vui được quen biết cậu“.

Ân Lưu Minh nhướng mày: “Tôi cũng vậy“.

Trong giấc mơ này, ai cũng nói với y: “Rất vui được quen biết cậu“.

... Nhưng đại đa số lại chẳng “vui” đến thế.

Hai người nở nụ cười nhã nhặn, trông gần giống nhau.

Dung mạo Chu Tử Kỳ cũng rất xuất chúng, vì hắn ta đau ốm nên có cảm giác yếu ớt như một nhành hoa lan; còn Ân Lưu Minh ngồi đối diện lại có thần sắc ôn hòa, ánh mắt trong trẻo như hồ thu.

Hai người còn mặc trang phục chú lính chì và nàng vũ nữ, càng nhìn càng thấy xứng đôi.

Lý Bạch Tửu nhìn qua nhìn lại giữa hai người đẹp, ánh mắt hơi rung động, nhiệt tình nói: “Lưu Minh, Tử Kỳ, hai anh có muốn ra giữa bàn ngồi không? Lát nữa con gấu kia lại tới đấy, ngồi gần rìa dễ ngã lắm“.

Chu Tử Kỳ hơi nghi hoặc: “Con gấu nào?“.

Lý Bạch Tửu giới thiệu đơn giản về cơ chế vòng quay ngựa gỗ.

Chu Tử Kỳ gật đầu như có điều suy nghĩ: “Nghĩa là người chơi sau khi biến thành thú bông vẫn có khả năng sống tiếp, nhưng nếu bị giết thì sẽ chết thật?“.

Lý Bạch Tửu gật đầu, tốt bụng nói: “Không sao, nếu anh không tiện hành động thì đến chiều tôi sẽ giúp“.

Cậu chàng nhìn Chu Tử Kỳ suy tư, còn tưởng hắn ta thấy vướng bận khi phải xuống tay với những người chơi khác, bèn trấn an: “Sau khi biến thành thú bông họ sống không bằng chết, anh không giết họ thì họ cũng giết anh, đừng nghĩ ngợi nhiều“.

Chu Tử Kỳ dịu dàng đáp: “Cảm ơn cậu“.

Lý Bạch Tửu đỏ mặt, lắp bắp: “Chuyện, chuyện nhỏ thôi mà“.

Ân Lưu Minh nhìn Chu Tử Kỳ nói hai ba câu đã xoay Lý Bạch Tửu như dế, thấy hơi buồn cười.

Lý Bạch Tửu cứ thấy người đẹp là không đi nổi nữa à? Chẳng lẽ cậu chàng không thử nghĩ xem, đã vào giấc mơ trừng phạt này thì có mấy người là bình thường? Đừng thấy Chu Tử Kỳ có vẻ đau ốm triền miên mà lầm, hắn ta bị lửa cháy rừng rực bao vây mà mặt không hề đổi sắc, vậy chỉ có thể là một kẻ rất nguy hiểm, hoặc là một tên điên.

Ân Lưu Minh đứng dậy: “Hai người cứ từ từ nói chuyện nhé, tôi sang chỗ khác xem một chút“.

Lý Bạch Tửu nhìn Ân Lưu Minh rồi lại nhìn Chu Tử Kỳ, chọn lựa một hồi lâu mới khó khăn đưa ra quyết định: “Để tôi giới thiệu cho Tử Kỳ thêm vài điều nữa về giấc mơ này“.

Ân Lưu Minh liếc Chu Tử Kỳ, mỉm cười: “Được, cậu giới thiệu càng tỉ mỉ anh ta sống càng lâu“.

Ân Lưu Minh tìm được Hàn Triệt trong một góc.

Gã lạnh mặt ngồi dưới đất, cả người đầy những chữ “người sống chớ gần“.

Khi thấy Ân Lưu Minh đến trước mặt, gã ngẩng đầu, nhăn mặt hỏi: “Mày là ai?“.

“Anh không nhớ tôi à?“.

“Sao tao phải nhớ mày?“.

Ân Lưu Minh khẽ thở dài.

Hệt như lời heo bông nói, sau khi quay lại làm người chơi, Hàn Triệt chẳng những quên hết mọi kí ức trước kia mà đến cả trí nhớ bây giờ cũng chỉ duy trì được một thời gian ngắn.

Cơ thể là vật chứa chủ yếu của kí ức.

Y ngồi trước mặt Hàn Triệt: “Tôi muốn hỏi anh vài điều“.

“Cái gì?“.

“Chuyện gần nhất anh còn nhớ được là gì?“.

Hàn Triệt cau mày suy nghĩ: “Hôm qua lúc săn thú không tìm thấy heo, rất bực“.

Ân Lưu Minh: “... Sao phải tìm heo?“.

“Không nhớ rõ“. Gã nghiêm túc suy tư. “Chắc tại thịt heo ngon“.

“... Được rồi“.

Ân Lưu Minh nhìn chằm chằm đôi mắt Hàn Triệt: “Anh còn nhớ mình từ thú bông quay lại làm người chơi thế nào không?“.

Hàn Triệt khựng lại một hồi lâu, ngay khi Ân Lưu Minh cứ ngỡ gã sẽ hỏi “Tao biến thành thú bông lúc nào” thì gã bỗng đáp: “Không nhớ rõ lắm, chỉ biết có tiếng bánh răng cưa rất phiền, cả tiếng cót két không biết đang vặn thứ gì nữa“.

Bánh răng cưa? Vặn?

Phần sau thì Ân Lưu Minh đoán được – hẳn đó là tiếng dây cót.

Mỗi người chơi hay thú bông đều có một cái dây cót, dây cót trên người thú bông khống chế năng lực hoạt động của chúng, vậy liệu dây cót trên người người chơi có tác dụng tương tự hay không?

Dây cót được vặn càng chặt, nghĩa là mối liên hệ giữa ý thức và cơ thể đồ chơi này càng chặt chẽ?

Ân Lưu Minh đột nhiên muốn thử xem dây cót của mình nếu lỏng ra sẽ thế nào.

Tiếc là y vẫn chưa có chứng cứ xác minh rằng khi vặn lỏng dây cót thì ý thức sẽ thoát khỏi cơ thể, mà dù có thoát được khỏi cơ thể đồ chơi thì chắc gì đã được quay về cơ thể thật.

Lỡ như có vấn đề gì xảy ra, cũng chẳng có ai đáng tin cậy để giúp y nhanh chóng vặn chặt dây cót lại.

Nếu Thẩm Lâu còn ở đây thì y có thể mạo hiểm một phen.

Tuy Hàn Triệt gần như chẳng nhớ rõ điều gì nhưng gã vẫn cực kì cảnh giác, không chịu nói chuyện với Ân Lưu Minh nữa.

Ân Lưu Minh nghĩ ngợi một chốc, cũng chẳng hỏi gì thêm.

Y quay đầu, chưa đi được mấy bước đã thấy có người đứng trước mặt.

Chu Tử Kỳ mỉm cười: “Cậu có thu hoạch gì không?“.

“Gì cơ?“.

“Chắc cậu muốn phá ải nhỉ?“. Chu Tử Kỳ nói. “Tôi cũng vậy, nếu được thì chúng ta hợp tác nhé?“.

Ân Lưu Minh nhíu mày.

Y quan sát Chu Tử Kỳ một chốc, rồi mỉm cười từ chối khéo: “Không được, tôi quen làm việc một mình rồi“.

Chu Tử Kỳ nói: “Tôi có một năng lực đặc biệt, có lẽ sẽ giúp được cậu“.

Ân Lưu Minh hơi ngạc nhiên: “Gì cơ?“.

Gã chạm nhẹ vào tai mình: “Thính lực. Không phải thính lực với âm thanh, mà là thính lực với những lực lượng siêu nhiên – dù là ảo thuật hay ma thuật thì đều có những gợn sóng riêng, tai tôi có thể phân loại chúng rất chính xác và thậm chí là tìm được vị trí của chúng“.

Ân Lưu Minh nhướng mày, khá ngạc nhiên: “Anh có thể sử dụng nó trong giấc mơ này à?“.

“Đúng vậy“. Chu Tử Kỳ lại ho khan hai tiếng. “Đây là năng lực trời ban tôi có được trước khi tham gia trò chơi Ác Mộng, thực ra nó làm ảnh hưởng tới cơ thể tôi rất nghiêm trọng – nên mục đích tôi bước vào trò chơi là để loại bỏ năng lực này“.

Một thứ chỉ có thể giải quyết bằng điều ước do Ác Mộng ban cho, không thể biến mất trong những giấc mơ.

Giống với chứng mất ngủ của Ân Lưu Minh.

Y hỏi: “Sao lại chọn tôi?“.

“Thính lực của tôi cũng có thể nhận biết sức mạnh“. Chu Tử Kỳ quay đầu nhìn những người chơi kia. “Họ đều có những gợn sóng xa vắng và tĩnh lặng, nghĩa là họ đều đã từng tự tay giết người“.

Gã quay sang nhìn Ân Lưu Minh, thành khẩn nói tiếp: “Nhưng trên người cậu hoàn toàn không có. Tuy tôi không biết tại sao cậu lại bị hệ thống phán xét và đưa vào giấc mơ trừng phạt, nhưng nếu cậu chưa từng giết người thì rõ ràng cậu có giới hạn mà chính bản thân mình sẽ không phá vỡ – nếu hợp tác với người như cậu, một kẻ yếu ớt nhiều bệnh như tôi sẽ được an toàn hơn chút“.

Ân Lưu Minh trầm ngâm một chốc, mỉm cười: “Vậy thì hợp tác vui vẻ“.

Chu Tử Kỳ yên lòng cười: “Ban nãy cậu nói chuyện với Hàn Triệt à?“.

“Anh biết gã?“.

“Từng nghe Bạch Tửu nhắc tới. Hơn nữa, trong trò chơi Ác Mộng thì Hàn Triệt có thể coi là một người có tiếng trên bảng xếp hạng“. Chu Tử Kỳ giải thích. “Gã từng xếp hạng cao nhất là năm mươi tư, nổi danh nhờ sức chiến đấu“.

Hắn ta thở dài: “Không ngờ cuối cùng lại bị giam trong giấc mơ trừng phạt này“.

Ân Lưu Minh quay đầu, nhìn Hàn Triệt đang ngồi một mình trong góc.

Y đoán không sai, người chơi trên bảng xếp hạng đã cố phá ải ở nơi này quả đúng là Hàn Triệt.

“Tôi và vài người chơi khác có nghe tới tên Hàn Triệt, vốn định tìm gã hợp tác“. Chu Tử Kỳ than thở. “Tiếc là bây giờ gã đã hoàn toàn mất hết kí ức trong quá khứ, sau khi người bạn tốt chết đi thì lại từ chối lại gần bất cứ ai, không tiếp cận nổi“.

Ân Lưu Minh hơi bất ngờ. Chu Tử Kỳ tới giấc mơ này chưa được bao lâu mà đã hỏi thăm được nhiều tin tức đến thế từ những người chơi cũ... Có lẽ khuôn mặt ốm yếu kia khiến hắn ta thoạt trông có vẻ vô hại.

“Bạn gã là ai?“.

“Không biết tên gì... Hàn Triệt và bạn gã thường hành động độc lập, cơ bản không giao tiếp với ai, chỉ chuyên tâm điều tra giấc mơ nhằm phá ải“. Chu Tử Kỳ bỗng ngẩng đầu nhìn Ân Lưu Minh, nở nụ cười: “Giống hệt như cậu vậy“.

Ân Lưu Minh mỉm cười, nhướng mày: “Không được ư?“.

“Nếu không hiểu người hiểu mình, thì khó lắm“. Chu Tử Kỳ nói. “Theo như lời giải thích của người chơi khác, thì khi Hàn Triệt và người bạn kia cùng tham gia diễn kịch lần đầu, hai người đều chỉ còn lại một cơ hội duy nhất. Trong lúc cái chết cận kề, Hàn Triệt bị người bạn kia vứt bỏ nên mới biến thành thú bông. Sau đó người bạn ấy thậm chí còn muốn săn gã, nhưng lại bị Hàn Triệt giết ngược lại, đến lúc này gã mới quay về làm người chơi“.

Không ngờ có cả những thông tin này nữa, Ân Lưu Minh thực sự khâm phục năng lực tìm thông tin của Chu Tử Kỳ.

Khi hai người thống nhất xong mục tiêu đầu tiên khi hợp tác, con gấu kia lại xuất hiện như thường lệ.

Ân Lưu Minh đứng bên cạnh bàn, đỡ Chu Tử Kỳ nằm sấp lảo đảo như sắp ngã.

Hắn ta nghiêng tai về phía cái miệng đầy răng sắc của con gấu dưới kia, lông mày không ngừng nhăn lại rồi giãn ra, thi thoảng cơ thể lại run run, Ân Lưu Minh phải túm tay hắn ta thật chặt mới có thể đảm bảo tên này không bị rơi xuống bàn.

Một lúc sau, Chu Tử Kỳ ho khan: “Trong miệng con gấu kia có một gợn sóng rất quen thuộc“.

“Quen thuộc ư?“.

“Khá giống với thứ gợn sóng tôi nghe được lúc mới vào giấc mơ này“. Chu Tử Kỳ nói. “Thậm chí tôi còn nghi rằng miệng nó chính là lối ra khỏi công viên“.

Ân Lưu Minh nhìn cái miệng đầy răng kia chằm chằm, im lặng không đáp.

Khi lén bám theo cặp sinh đôi vào nhà ma, xem được toàn bộ quá trình Chu Tử Kỳ đi vào giấc mơ này, y cũng thấy hắn ta rơi ra khỏi miệng gấu bông kích cỡ lớn.

Suy ngược lại thì rất có thể miệng gấu dẫn tới chỗ cơ thể thật.

... Điều kiện tiên quyết là Chu Tử Kỳ không nói dối.

Ân Lưu Minh nhìn cánh tay hắn ta run run, mỉm cười: “Giấc mơ trừng phạt này rất khó lường, vẫn nên thận trọng thì hơn“.

Chu Tử Kỳ liếc y, đồng ý: “Không sai, nếu cậu có thể miễn trừ những hình phạt của giấc mơ thì chậm mà chắc vẫn hơn“.

Ân Lưu Minh nhướng mày: “Lát nữa sẽ diễn ra cuộc săn ở vòng quay ngựa gỗ, cần tôi giúp một tay không?“.

Chu Tử Kỳ ngẩn ra, lắc đầu: “Không cần đâu, tôi tự lo được“.

Ân Lưu Minh chỉ cười, không ép.

Tới lúc săn thú, y không vội tìm heo bông mà lại đi tìm Hàn Triệt trước.

Dạo này Hàn Triệt không bị chọn làm diễn viên trong kịch cổ tích, vạch đen trên mặt vẫn còn đầy, nên chỉ ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi ở một bên chứ không đi tìm thú bông.

Gã đột nhiên mở mắt, lạnh lùng nhìn Ân Lưu Minh: “Sao?“.

Y mỉm cười: “Tôi dẫn anh đi tìm heo nhé“.

Hàn Triệt: “...?“.

Lúc Ân Lưu Minh dẫn Hàn Triệt tới chỗ heo bông, cậu đang chạy thục mạng – một người chơi khác đang giơ thương, cố rạch mông cậu ra.

Ân Lưu Minh nhanh tay cản người chơi đó lại.

Người chơi kia vốn đang tỏ vẻ tức giận, nhưng nhìn kẻ mạnh nhất gần đây – Ân Lưu Minh – cùng kẻ mạnh nhất hồi xưa – Hàn Triệt, thì thức thời nhượng bộ.

Heo bông thấy Ân Lưu Minh thì mừng rỡ, nhưng nhìn tới Hàn Triệt đứng phía sau thì chửi thề một tiếng: “Đại ca ơi, anh mang ông thần này đến đây làm gì?“.

Ân Lưu Minh mỉm cười: “Đừng sợ, có tôi ở đây mà“.

Heo bông dè dặt ngẩng đầu nhìn Hàn Triệt, thoáng yên tâm, nhưng vẫn nghi ngờ: “Thế anh tìm tôi làm gì? Mấy hôm nay bên thú bông không có chuyện gì đặc biệt cả...“.

“Tôi chỉ muốn hỏi cậu vài điều thôi... Lúc trước cậu có quen Hàn Triệt không?“.

“Quen biết một phía thì có tính là quen không? Dù sao anh ta cũng là người chơi lão làng mà“.

Ân Lưu Minh nhìn heo bông, rồi lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Hàn Triệt, bỗng nói: “Nhắc mới nhớ, tôi còn chưa biết cậu tên gì“.

Heo bông ngớ ra, suy nghĩ một lúc rồi lúng túng nở nụ cười: “Ầy, thật là, tôi chưa tự giới thiệu nhỉ. Tên tôi là...“.

Giọng cậu đột nhiên nghẹn lại.

Ân Lưu Minh nhìn vẻ mặt ngơ ngẩn ấy, kiên nhẫn hỏi: “Cậu tên gì?“.

Heo bông ngớ ra một hồi lâu, khuôn mặt người trên ngực tỏ vẻ bàng hoàng: “Tôi không nhớ rõ“.

Không nhớ được tên của chính mình.

Sao cậu lại không nhớ được tên của chính mình?

Ân Lưu Minh đã phát hiện ra chuyện này từ mấy ngày trước – những người chơi trong giấc mơ lúc nào cũng vội vàng giới thiệu tên tuổi với người khác, nhưng y và heo bông đã nói chuyện mấy lần mà cậu lặng thinh không nhắc tới tên mình.

Heo bông im lặng một hồi lâu mới hỏi: “Chuyện anh muốn xác nhận đây ư?“.

“Cậu có biết tên những thú bông khác không?“.

“Tôi chưa nghe họ nhắc đến bao giờ“.

Ân Lưu Minh gật đầu.

Nếu những suy đoán lúc trước của y là thật, thì bị biến thành thú bông nghĩa là cơ thể thật đã bị tổn thương, những kí ức được chứa đựng trong đó đương nhiên cũng sẽ dần dần biến mất.

Ân Lưu Minh nói: “Tôi có một suy đoán“.

“Gì vậy?“.

“Có thể lúc trước cậu và Hàn Triệt quen nhau“.

Heo bông và Hàn Triệt cùng ngớ ra, quay sang nhìn nhau một cái.

Heo bông như bị đóng băng bởi đôi mắt lạnh buốt của Hàn Triệt, chút khủng hoảng vì mất trí nhớ ban nãy tan vỡ sạch sành sanh: “Đại ca ơi, anh đoán mò đúng không?“.

Ân Lưu Minh nhìn heo bông nơm nớp lo sợ trước mặt Hàn Triệt, khẽ nhíu mày: “Cậu không thấy hai người có cảm giác rất hài hòa khi ở cạnh nhau à?“.

Trông qua thì giống thợ săn và con mồi, nhưng giữa hành động và ánh mắt lại có sự ăn ý ngầm khó giải thích được.

Hàn Triệt cau mày: “Nghe nói trước khi mất trí nhớ, tao có một người bạn“.

Gã hơi dừng lại: “Nhưng tao không nhớ rõ“.

Heo bông chần chừ hỏi: “Quan hệ giữa anh và người bạn kia có tốt không?“.

Ân Lưu Minh đáp: “Nghe nói Hàn Triệt bị người bạn kia hãm hại, nên mới mất đi toàn bộ cơ hội và biến thành thú bông“.

Heo bông: “...“.

Heo bông: “Đại ca ơi, em đắc tội với anh chỗ nào ạ?“.

“Tôi định đưa hai người đi tìm cách phá bỏ giấc mơ“. Ân Lưu Minh giải thích. “Cậu có thể chọn đi, hoặc không đi“.

Heo bông mở to hai mắt với vẻ khó tin: “Tôi ấy à?“.

“Ừ“.

“Thế còn phải hỏi, dĩ nhiên là đi rồi!“. Heo bông lén lút nhìn Hàn Triệt một cái, khí thế lại ỉu xìu. “Nhưng tại sao lại muốn đưa tôi theo?“.

Cậu là thú bông mà, trừ cản đường thì chắc chẳng còn tác dụng nào khác.

Ân Lưu Minh cười: “Làm khiên thịt“.

Heo bông: “???“.

“Đùa thôi. Tôi cần những đồng đội đáng tin, không đâm lén sau lưng mình“.

Heo bông ngơ ngác: “Thế thì chẳng phải anh càng không nên chọn tôi ư?“.

Chẳng phải mọi người nói Hàn Triệt bị cậu hãm hại mà chết hay sao?

“Những gì họ nói chỉ là những gì họ thấy được, mà suy nghĩ của tôi thì trái ngược hoàn toàn với khung cảnh ấy“. Ân Lưu Minh nói. “Hơn nữa, dù cậu có muốn đâm sau lưng tôi thì cũng chẳng làm được đâu“.

Hàn Triệt lạnh lùng lên tiếng: “Tao chưa đồng ý đâu“.

Ân Lưu Minh cười: “Anh còn định từ chối nữa à?“.

Hàn Triệt im lặng một lúc, mới đáp lời: “Đi xem thử cũng được“.

Tối đó, Ân Lưu Minh cùng Hàn Triệt chạy khỏi hộp đồ chơi.

Chẳng biết có phải do bị y chọc tức hay không mà tối nay cặp sinh đôi lại tiếp tục dựng thêm một vở kịch – Ân Lưu Minh vẫn đóng vai nàng tiên cá, tiếp tục bị Nguyệt Nguyệt làm khó dễ.

Giống hệt hôm qua, Ân Lưu Minh được một sức mạnh thần bí nào đó giúp triệt tiêu nguy cơ dưới nước, ba vạch đen trên mặt vẫn còn nguyên.

Cặp song sinh thở phì phì đi ngủ.

Ân Lưu Minh và Hàn Triệt thì lại nhanh chóng tìm được một chiếc xe đồ chơi.

Tuy Hàn Triệt từng mất phần lớn kí ức nhưng dù sao gã cũng là kẻ đạt tới trình độ của người chơi trên bảng xếp hạng, hành động rất gãy gọn.

Hai người lái xe đồ chơi ra cửa.

Cánh cửa phòng bị đóng chặt, con người với kích cỡ mười mấy cm không có cách nào mở ra được. Chốt cửa nằm ở vị trí gấp cả chục lần chiều cao của họ, không thể với tới.

Ân Lưu Minh xuống xe, ngước nhìn chốt cửa.

Hàn Triệt nhảy xuống từ xe đồ chơi: “Có cách gì không?“.

“Có, nhưng cần anh giúp“.

Ân Lưu Minh giơ một cái váy dài đã rách lên: “Đưa tôi lên đó“.

Hàn Triệt nhíu mày: “Cái gì?“.

“Tôi đã từng xem anh chiến đấu lúc săn thú bông, đặc biệt là về sức mạnh“. Ân Lưu Minh kéo váy. “Cái váy này khá là co dãn, dùng làm ná bắn tôi lên chỗ chốt cửa chắc được đúng không?“.

Hàn Triệt nhìn y với vẻ quái dị: “Nếu muốn đến tận độ cao đó thì mày sẽ mất mạng đấy“.

Ân Lưu Minh rất bình tĩnh: “Không sao“.

Hàn Triệt nhìn y một hồi lâu, vẻ mặt lạnh lùng hơi dịu lại: “Vậy thì thử xem... Nếu cậu bay rồi mà không mở cửa được thì đừng trách tao đấy“.

“Đương nhiên“.

Cánh cửa phòng được mở ra giữa đêm khuya, tiếng kẽo kẹt chói tai đánh thức tất cả mọi người.

Nhìn ánh trăng chiếu vào qua khe cửa, ai ai cũng sửng sốt.

Bình thường cánh cửa này chỉ mở ra khi cặp sinh đôi tới, chưa từng có ngoại lệ... Đêm nay có chuyện gì? Hai đứa kia muốn chơi khuya ư?

Vài người tỉnh táo bò dậy, đúng lúc nhìn thấy một chiếc xe đồ chơi chạy ro ro ra ngoài cửa, để lại bụi bay mù mịt.

Họ hiểu ngay: Khá lắm, có người vượt ngục!

Những người chơi chưa vào giấc mơ lâu, vẫn còn ôm hi vọng chạy trốn lục tục bò dậy, trèo xuống bàn chạy theo ra ngoài.

Những người chơi đã ở trong giấc mơ quá lâu thì ở lại hộp đồ chơi với tâm thế hóng hớt – nếu giấc mơ này bị phá thì họ cũng sẽ được thả ra ngoài; nếu không phá nổi, đám miệng còn hôi sữa kia rơi vào tay cặp song sinh, không biết sẽ phải chịu sự hành hạ thế nào.

Thôi cứ ngồi đây đợi kết quả.

Ân Lưu Minh lái xe đồ chơi, nhưng không lái sang chỗ nhà ma mà đi về hướng ngược lại.

Y dừng ở một quầy trò chơi ngoài trời.

Phía sau quầy là một loạt giá gỗ, trên giá bày đầy thú bông, trước gian hàng là vài khẩu súng trường.

Hàn Triệt ngẩng đầu nhìn đám thú bông kia, khẽ nhíu mày, rồi lại giãn ra: “Hình như tao khá ấn tượng với nơi này“.

“Chắc tôi không nhầm rồi“.

Ân Lưu Minh khẽ nói: “Giờ phải tìm cậu ấy“.

Đêm đen như mực, dù trên trời có ánh trăng nhưng đỉnh lều trước giá gỗ đã bị chắn sáng hết.

Ân Lưu Minh nhặt một hòn đá nhỏ dưới đất lên, áng chừng trên tay một chút, rồi ném mạnh về phía giá gỗ.

Vì chiều cao có hạn nên y chỉ ném được hàng dưới cùng – nhưng khi cục đá bay ngang qua một con chó bông, nó đột nhiên há miệng để lộ hàm răng sắc bén, nuốt thẳng xuống.

Hàn Triệt bình thản nói: “Có vẻ không dễ dàng gì“.

Ân Lưu Minh chẳng hề ngạc nhiên, chỉ quay đầu nhìn những khẩu súng phía trước: “Đành dùng biện pháp bình thường thôi“.

Hai người bò lên theo khăn trải bàn.

Khẩu súng trường này được đặt ngang, cao gần bằng eo họ.

Ân Lưu Minh chỉ nghiên cứu đơn giản một chút rồi chỉnh nó lại cho ngay ngắn, vỗ vai Hàn Triệt: “Giao cho anh đấy“.

Gã cau mày.

“Có rất nhiều heo bông, anh dùng linh cảm mà chọn“. Y giải thích ngắn gọn. “Đừng chọn sai“.

Hàn Triệt liếc cậu một cái: “Hóa ra mày dẫn tao tới đây vì chuyện này“.

Ân Lưu Minh làm tư thế mời.

Hàn Triệt đứng trước ống ngắm của súng trường, nín thở nhìn giá gỗ.

Trên đó có tổng cộng năm con heo bông màu hồng nhạt.

Gã nhắm mắt suy tư một chốc, bỗng đổi hướng súng về phía dưới cùng của giá gỗ, bóp cò.

“Pằng!“.

Viên đạn xuyên thủng hộp giấy, bắn trúng con heo bông đang núp đằng sau.

Cậu lăn vài vòng trên đất, ối á kêu đau.

Khi thấy Ân Lưu Minh lái xe đồ chơi tới trước mặt, heo bông bụm mông oán trách: “Dùng cách nào nhẹ nhàng hơn không được à?“.

“Nói nhảm ít thôi, lên xe“.

Heo bông chen lên xe, lại tiếp tục lầm bầm: “Tôi chỉ muốn né đạn thôi mà, anh có biết thằng quỷ nhỏ kia thích đến đây bắn súng tới mức nào không...“.

Ân Lưu Minh hơi phân tâm: “Dương Dương có tới bắn súng ư?“.

“Đương nhiên, công viên giải trí to như thế, hai đứa nó còn gì chưa chơi đâu?“.

“Còn Nguyệt Nguyệt thì sao?“.

“Con bé đó thì tôi chưa thấy đến đây...“.

Ân Lưu Minh định chuẩn bị hỏi lại, bỗng xe thắng gấp.

Bánh xe ma sát xuống đất phát ra âm thanh kin kít chói tai, heo bông và Hàn Triệt ở ghế sau nghiêng ngả.

“Có, có chuyện gì vậy?“.

Ân Lưu Minh nhìn bóng người chắn phía trước.

Chu Tử Kỳ vẫn mang cái vẻ bệnh tật triền miên ấy, mỉm cười chào y: “Cho tôi đi nhờ xe với được không?“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.