Ghi Chép Về Sách Minh Họa Sưu Tầm Ác Mộng

Chương 42: Chương 42: Công viên dây cót cổ tích - 6




Edit: Ryal

Ân Lưu Minh chưa kịp từ chối thì Chu Tử Kỳ đã tự động bước tới cạnh xe, nhìn heo bông và Hàn Triệt nằm đè lên nhau ở hàng ghế sau, cười cười: “Xem ra tôi phải ngồi đằng trước thôi“.

Y hơi sầm mặt: “Có chuyện gì thế?“.

Chu Tử Kỳ cười: “Sau khi các cậu mở cửa, có kha khá người chơi muốn trốn diễn kịch hoặc muốn điều tra chân tướng của giấc mơ nên đã chạy ra ngoài theo. Tôi không muốn làm rùa rụt cổ, nên cũng đi ra xem thử, đúng lúc gặp được mọi người“.

Hắn ta quay đầu nhìn Hàn Triệt ở phía sau, yếu ớt ho khan hai tiếng: “Chúng ta đang hợp tác mà, sao không gọi tôi?“.

Ân Lưu Minh khẽ đáp: “Tôi sợ thân thể anh không chịu nổi“.

“Không sao“. Chu Tử Kỳ cười. “Bình thường lúc vượt ải tôi vẫn chịu được“.

Heo bông nhìn Ân Lưu Minh rồi lại nhìn Chu Tử Kỳ, hơi ngớ ra, định lên tiếng rồi lại bị Hàn Triệt che miệng.

Gã đẩy cậu qua một bên, giọng vẫn lạnh lùng: “Đi thôi“.

Ân Lưu Minh khởi động xe.

Chu Tử Kỳ cười cười với Hàn Triệt, nhìn heo bông với vẻ kinh ngạc: “Đây là?“.

Heo bông nhận ra bầu không khí kì lạ giữa Chu Tử Kỳ và Ân Lưu Minh, cười khan: “Tôi là...“.

Cậu giơ cái móng nhung, khoác lên vai Hàn Triệt: “Thú cưng của Hàn Triệt, không cần để ý tới tôi đâu“.

Chu Tử Kỳ ho khan hai tiếng như bị sặc, quay sang nhìn Ân Lưu Minh: “Giờ chúng ta đi đâu?“.

Ân Lưu Minh khẽ đáp: “Nhà ma“.

Xe đồ chơi chạy bon bon về phía trước, men theo ánh đèn đường mà đi thẳng tới nhà ma.

Chu Tử Kỳ ngắm nghía bên ngoài, nhẹ vỗ tay: “Hình như đây là chỗ lúc chúng ta vừa vào giấc mơ nhỉ?“.

“Đúng vậy“.

Chiếc xe đồ chơi dừng lại ở cửa nhà ma.

Cánh cửa to có hình miệng quỷ, thảm trải sàn là đầu lưỡi đỏ tươi, giữa màn đêm đen, trông chúng như thể sắp nuốt chửng những ai dám cả gan bước vào.

Heo bông vụng về bước xuống xe, sợ sệt hỏi: “Chúng ta phải vào đó thật sao?“.

Ân Lưu Minh thẳng thừng cất bước.

Thấy Hàn Triệt và Chu Tử Kỳ cũng theo gót y, heo bông nhủ thầm: “Không ai muốn giải thích lí do tại sao tôi phải có mặt ở đây à?“.

“Vào thì biết“.

Nhà ma trong giấc mơ này vẫn hoạt động ban đêm, thi thoảng lại có ma bay ra từ vách tường, duỗi tay hoặc thè lưỡi dọa họ.

Nhưng đây là giấc mơ của cặp song sinh, nên đám ma ấy chỉ là một phần của trí tưởng tượng trẻ thơ mà thôi. Với những người chơi đầy kinh nghiệm của Ác Mộng, chúng thậm chí còn khá đáng yêu.

Heo bông thậm chí còn muốn xoa đầu một bé ma bên cạnh, bị Hàn Triệt đè tay xuống: “Muốn chết à?“.

Heo bông ấm ức: “Dễ thương mà“.

“Lúc nuốt chửng mày nó còn dễ thương hơn đấy“.

Chu Tử Kỳ quay đầu cười: “Hai vị cãi nhau mà cũng ăn ý nhỉ“.

Hàn Triệt và heo bông cùng ngớ ra, rồi bỗng cùng cau mày sầm mặt.

Chu Tử Kỳ thấy khó hiểu: “Tôi có nói gì sai à?“.

Ân Lưu Minh thuận miệng đáp: “Không, hai người đó nghiện mà còn ngại thôi“.

Y dừng lại ở góc sâu nhất của nhà ma.

Căn phòng nhỏ trống rỗng, chỉ có ba con gấu to ngang người trưởng thành yên lặng nằm trên đất.

Chẳng biết vì sao mà heo bông lạnh gáy: “Đây là đâu?“.

Ân Lưu Minh đáp: “Cậu thử qua đó xem“.

“Qua chỗ nào?“.

“Ngực“.

Heo bông nhìn cái miệng khép chặt của con gấu khổng lồ, không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt không tồn tại: “Lỡ nó ăn tôi thì sao?“.

“Hàn Triệt sẽ cứu cậu“.

Nếu heo bông đang là người chơi, nhất định cậu sẽ lườm Ân Lưu Minh một cái.

Nhưng cậu không dám.

Cậu nơm nớp bước tới cạnh con gấu bông, vừa định bảo mình nhũn tay nhũn chân không bò lên nổi thì bỗng có cảm giác bị xách cổ.

Hàn Triệt nhấc heo bông dậy, dễ dàng leo lên thân gấu khổng lồ như một ngọn núi nhỏ, thuận lợi đưa cậu tới phần ngực của nó.

Trong giấc mơ này thì những con thú bông do người chơi biến thành sẽ có mặt người đính trên ngực, còn đám gấu này chỉ có phéc mơ tuya.

Heo bông chật vật dùng móng móc lấy phéc mơ tuya, nó chẳng hề động đậy: “Tôi không kéo được“.

Hàn Triệt lạnh lùng nhìn cái dây khóa đó, bỗng đưa tay nắm lấy móng cậu, cùng kéo mạnh.

“Roẹt roẹt“.

Phéc mơ tuya được mở ra.

Ân Lưu Minh và Chu Tử Kỳ đã tới cạnh họ, cúi đầu nhìn bên trong.

Đó là một lối vào nhỏ trông như lối vào cầu trượt cho trẻ em, chỉ đủ to cho một người đồ chơi chui vào.

Heo bông nhìn vóc dáng mình, hơi đau lòng: “Chắc tôi không xuống được. Mấy anh định đi cả à?“.

Chu Tử Kỳ lắng tai nghe, tỏ vẻ nghiêm túc: “Giống gợn sóng trong miệng con gấu lay bàn lúc trước“.

Ân Lưu Minh nói: “Tôi đi“.

Chu Tử Kỳ tiếp lời: “Tôi cũng đi“.

Hàn Triệt nhíu mày, im lặng một chốc rồi lên tiếng: “Tao ở đây chờ“.

Ân Lưu Minh nhìn heo bông ngốc xít, khẽ nhăn mày với gã – chắc Hàn Triệt không yên tâm để nhóc này ở lại đây một mình.

Gã liếc y một cái như trả lễ, đột nhiên lén chỉ vào Chu Tử Kỳ rồi chỉ vào đầu mình.

Chỉ mình Ân Lưu Minh thấy được động tác ấy, trong lòng y lóe lên rất nhiều suy đoán.

... Hiển nhiên Hàn Triệt muốn nhắc nhở điều gì đó, hơn nữa còn liên quan tới Chu Tử Kỳ.

Chỉ vào đầu à...

Ánh mắt Ân Lưu Minh hơi trầm xuống.

Ý là Hàn Triệt nhớ được Chu Tử Kỳ?

Phần lớn kí ức của gã đã bị thất lạc trong quá trình chuyển đổi qua lại giữa thú bông và người chơi, chỉ còn lại kinh nghiệm chiến đấu và chút kí ức vụn vặt mơ hồ.

Gã nhớ được Chu Tử Kỳ, chỉ có hai trường hợp:

Thứ nhất, Chu Tử Kỳ từng xuất hiện trong giấc mơ này; thứ hai, Hàn Triệt biết Chu Tử Kỳ từ khi chưa bước chân vào nơi đây.

Nếu là vế trước, thì giấc mơ trừng phạt chỉ có phá ải chứ không có vượt ải. Nếu Chu Tử Kỳ đã từng bước vào đây thì không thể vào thêm lần nữa được – trừ phi Chu Tử Kỳ này không phải Chu Tử Kỳ thật, mà chỉ là hàng giả do cặp sinh đôi tạo ra.

Nếu là vế sau... Có lẽ Chu Tử Kỳ cũng là một người chơi trên bảng xếp hạng. Nhưng từ khi vào giấc mơ tới giờ hắn ta chưa từng để lộ chút sức mạnh nào, mà chỉ dùng cái cớ yếu ớt để tìm Ân Lưu Minh hợp tác.

Y nghĩ thật nhanh, rồi gật đầu với vẻ mặt bình thản: “Đi thôi“.

Ân Lưu Minh dứt khoát bước vào lối đi đen ngòm.

Ở khu bể bơi thiên đường không một bóng người.

Trên cầu trượt nước bỗng vang lên tiếng rào rào, một người cao chưa tới hai mươi cm rơi vào bể bơi tĩnh lặng.

Ân Lưu Minh níu lấy một cái phao, ngoi lên khỏi mặt nước, nhìn xung quanh.

Trên đường tới quầy bắn súng khi trước, y có thấy lối vào khu bể bơi thiên đường.

Nơi này không khác chỗ đó là bao. Điểm khác biệt duy nhất có lẽ là ở đây vắng vẻ không một bóng người, trên mặt nước thậm chí còn có cỏ khô và lá rụng, như thể đã lâu rồi chưa từng có ai xuất hiện.

Ngay lúc ấy Chu Tử Kỳ cũng bay ra từ cầu trượt nước, vừa giãy giụa vừa ho khù khụ.

Ân Lưu Minh bơi sang đó, kéo hắn ta tới gần phao.

“Cảm, cảm ơn“. Chu Tử Kỳ liên tục ho sù sụ một lúc lâu rồi mới tái mặt cười khổ: “Tôi bị khóa kĩ năng bơi... Mà cậu bơi giỏi thật đấy“.

Trong hiện thực, tài bơi lội của Ân Lưu Minh chỉ dừng lại ở chữ “biết” mà thôi. Nhưng từ khi cảm nhận được luồng sức mạnh ấm áp trong ngực lúc đóng vai nàng tiên cá, khả năng hoạt động dưới nước của y đã tăng lên gấp bội.

Ân Lưu Minh đoán đó là năng lực đặc thù của Phù Lan – dù sao cô bé cũng xuất thân từ giấc mơ “Thị trấn nhỏ cúng tế cho biển sâu”, và có hình dạng người cá mà.

Y đưa Chu Tử Kỳ lên bờ, vắt bộ quần áo ướt sũng.

Hắn ta cứ ho mãi, cuối cùng mới xuôi xuôi lại, ngẩng đầu nghi hoặc hỏi: “Đây là bể bơi ư?“.

“Ừm“.

“Sao chúng ta lại tới đây nhỉ?“.

Ân Lưu Minh nhìn quanh bốn phía, tìm được lối ra: “Ra ngoài trước đã“.

Hai người tí hon bước tới chỗ cửa ra, nhìn bên ngoài, trong phút chốc còn ngỡ mình đã quay về hiện thực.

Mặt đất lát gạch xanh và trải bê tông, đèn đường chập chờn như điện áp bất ổn, bụi bặm tích dày trên ngã rẽ lâu rồi chưa ai quét dọn.

Một con gió thổi qua, phần bánh của chiếc xe đạp gục ngã bên đường chầm chậm xoay hai vòng.

Một công viên giải trí khác, không phải công viên giải trí họ từng biết.

Khác hẳn nơi được dựng lên từ bánh ngọt, sô cô la và nước cam như trong cổ tích. Nhất thời họ chẳng phân biệt được đâu là thực, đâu là giả.

Hoặc cả hai đều là giả.

Nét kinh ngạc trên mặt Chu Tử Kỳ dần tan đi, hắn ta cảm thán: “Có lẽ bên này mới là giấc mơ thật... Chỉ tiếc là ta không biết được tên giấc mơ, không thì có lẽ đã tìm được chút manh mối rồi“.

Ân Lưu Minh hơi nhíu mày.

... Chu Tử Kỳ không nghe được tên của giấc mơ ư?

Lúc bước vào, y nghe thấy rất rõ, hệ thống nói giấc mơ này có tên “Công viên dây cót cổ tích“.

Nhưng y cũng nửa tin nửa ngờ với những gì Chu Tử Kỳ nói, nên im lặng, chỉ bước về phía trước.

Chắc chắn trong công viên giải trí hoang vu này có giấu nơi cất giữ cơ thể thực của họ.

Chu Tử Kỳ vừa đi vừa lắng tai nghe, bỗng biến sắc: “Tôi lại nghe thấy gợn sóng kia rồi“.

“Ở đâu?“.

Hắn ta chỉ về một hướng: “Bên kia“.

Ân Lưu Minh chẳng hề lãng phí thời gian: “Đi nào“.

Không có xe đồ chơi, hai người đi bộ rõ là chậm.

Chu Tử Kỳ cứ luyên thuyên mãi không ngừng: “Này Lưu Minh, sao cậu lại bị đưa vào giấc mơ trừng phạt?“.

“Giết người“.

Chu Tử Kỳ hơi ngạc nhiên: “Cậu không giống kiểu sẽ giết người mà. Kẻ đó đã làm gì thế?“.

Ân Lưu Minh khẽ đáp: “Gã giết bạn tôi, rồi lại muốn giết cả tôi nữa“.

“Thế thì đáng chết thật“. Khuôn mặt ốm yếu của Chu Tử Kỳ hiện vẻ ca thán. “Nếu có người giết bạn tôi, tôi cũng sẽ nghĩ cách giết kẻ đó“.

Ân Lưu Minh bước tới trước, bỗng cau mày: “Anh có nghe thấy gì không?“.

Chu Tử Kỳ ngẩn ra, nghiêng đầu lắng nghe, bỗng biến sắc: “Không biết là thứ quái quỷ gì, nhưng đông lắm... Chạy mau!“.

Hắn ta vừa dứt lời, những khinh khí cầu rực rỡ đã liên tiếp bay lên từ những thiết bị giải trí hai bên đương.

Trên mỗi khinh khí cầu có vẽ một khuôn mặt hề, chúng phát ra tiếng cười vui nhộn giữa đêm khuya tĩnh lặng, nhẹ nhàng bay tới chỗ họ.

Rõ ràng tốc độ của đám khinh khí cầu bồng bềnh ấy trông thì rất chậm, nhưng chúng lại có thể bao quanh họ cả trước lẫn sau trong nháy mắt.

Ân Lưu Minh chạy trước, bỗng nghe thấy một tiếng uỵch sau lưng...

Y quay đầu, phát hiện Chu Tử Kỳ đã ngã xuống đất, ho liên tục, thậm chí còn ho ra một bụm máu tươi.

Ân Lưu Minh bèn vòng về nâng hắn ta dậy, kéo theo Chu Tử Kỳ chạy tiếp.

Hắn ta yếu ớt nói: “Cậu chạy trước đi, nếu không chúng ta sẽ bỏ mạng ở đây hết...“.

Ân Lưu Minh chẳng hề dừng bước, chỉ chăm chăm nhìn về phía trước.

Chu Tử Kỳ rủ mắt, lầm bầm: “Chúng ta thực sự sẽ chết ở đây...“.

Hắn ta chưa nói hết câu, một khinh khí cầu vừa nhỏ vừa xấu đột nhiên tăng tốc, dán thẳng lên lưng Ân Lưu Minh rồi nổ tung!

“Bùm!“.

Cả Ân Lưu Minh lẫn Chu Tử Kỳ cùng bị nổ bay trong nháy mắt.

“Hì hì hì...“.

Tiếng cười của đám khí cầu hề lại càng thêm càn rỡ, chói tai đến mức khiến người ta ngứa ngáy.

Chu Tử Kỳ lại ho ra một bụm máu, giãy giụa bò dậy, chẳng quan tâm đến đám khí cầu xung quanh mà chỉ vội vàng gọi: “Lưu Minh, Lưu Minh, cậu không sao chứ?“.

Ân Lưu Minh chống tay bò dậy, day huyệt thái dương: “Không sao“.

Chu Tử Kỳ bỗng mở to hai mắt: “Lưu Minh à, cậu, cậu thiếu mất một vạch đen kìa!“.

Ân Lưu Minh sờ má.

Ở công viên giải trí vừa ngọt ngào vừa đáng sợ khi trước, y có thể liều mạng điều tra mà không kiêng kị điều gì, chỗ dựa lớn nhất để y không săn thú bông, không phạm phải nguyên tắc của chính mình chính là việc ba lần cơ hội không hề giảm bớt.

Nhưng bây giờ y lại mất một mạng vì bom khí cầu!

Hơn nữa, chẳng biết trong công viên này y có thể sống lại bằng cách biến thành thú bông hay không!

Chu Tử Kỳ đau đớn nói: “Xin lỗi cậu, tất cả là tại tôi...“.

Ân Lưu Minh buông tay, nhớ lại khung cảnh bị tấn công. Y đột nhiên lạnh lùng cất tiếng: “Đúng, tất cả là tại mày“.

Chu Tử Kỳ ngẩn người.

Ân Lưu Minh liếc hắn ta một cái, nhảy vài bước về phía sau để giữ khoảng cách.

Điều kì lạ là đám khinh khí cầu mặt hề đa số đuổi theo y, vài con ở lại chỗ Chu Tử Kỳ chỉ bay là là xung quanh như đe dọa chứ không hề tấn công hắn ta.

Biểu cảm kinh ngạc trên mặt Chu Tử Kỳ dần tan đi, hắn ta bỗng bật cười: “Cậu phát hiện từ bao giờ thế?“.

Ân Lưu Minh đáp: “Từ đầu tao đã không tin mày rồi“.

“Tính cảnh giác rất mạnh“. Chu Tử Kỳ đứng dậy, tỏ vẻ tán dương, chậm rãi phủi đất bụi trên đầu gối. “Chỉ tiếc là tính cảnh giác không thể bù đắp cho chênh lệch giữa thực lực hai ta – nếu không phải giấc mơ này quá đặc biệt, thì tôi đã giải quyết cậu từ khi mới vào rồi“.

Hắn dứt lời, những khinh khí cầu mặt hề bên cạnh cũng bay tới gần Ân Lưu Minh.

Đám khí cầu giăng đầy trời, bay qua bay lại không hề có quy luật, bao vây Ân Lưu Minh nhưng lại chẳng tới gần, chỉ phát ra những tiếng cười vui nhộn mà chói tai.

Y lại rất bình tĩnh, nhìn Chu Tử Kỳ chằm chằm, chợt cất tiếng: “Mày là người của Neo Chìm?“.

Chu Tử Kỳ kinh ngạc vỗ tay: “Sao cậu biết?“.

“Từ lúc vào trò chơi Ác Mộng, tao chẳng kết thù với bao nhiêu người. Mà số người có thể đuổi giết tao qua những giấc mơ thì lại càng ít“. Ân Lưu Minh nói. “Lôi Anh Triết là người của chúng mày, đúng không?“.

“Đúng“. Chu Tử Kỳ gật đầu, mặt lộ vẻ tiếc nuối. “Cậu là hạt giống tốt, bình thường chắc tôi sẽ chủ động mời cậu vào Neo Chìm đấy... Nhưng ai bảo cậu giết người của bọn tôi?“.

Ân Lưu Minh gần như cười khẩy thành tiếng.

Chu Tử Kỳ cũng cười: “Tôi biết Anh Triết giết bạn cậu và còn định giết cả cậu, tôi tìm cậu báo thù thì vô lí lắm... Nhưng Neo Chìm bọn tôi không cần lí lẽ. Bọn tôi muốn làm gì thì lí lẽ lớn nhất chính là thứ ấy“.

Hắn nhẹ nhàng phất tay, đám khí cầu bắt đầu tiến tới gần Ân Lưu Minh.

“Muốn trách thì phải trách cậu quá giỏi, có khả năng phá được giấc mơ sống chết đan xen thôi“.

Ân Lưu Minh đứng tại chỗ, bỗng lên tiếng: “Mày giết người chơi khác chỉ để đuổi theo tao à? Không sợ bị nhốt trong giấc mơ trừng phạt, chẳng ra ngoài được hay sao?“.

Theo những gì y biết, người chơi không được quyền chủ động chọn giấc mơ trừng phạt – nói cách khác: việc Chu Tử Kỳ giết người chơi để bước vào giấc mơ trừng phạt truy sát Ân Lưu Minh đúng là khó tin!

Hắn ta không sợ bị đày tới giấc mơ trừng phạt khác à?

Chu Tử Kỳ cười: “Neo Chìm sẽ tự có cách... Còn giấc mơ trừng phạt ấy à, chắc cậu không nghĩ giấc mơ trừng phạt này là một nơi nguy hiểm với tôi đấy chứ?“.

Hắn ta nhìn một vòng xung quanh, khẽ cười nhạo: “Giấc mơ này cũng coi như một cửa ải khá phiền, nhưng cùng lắm nó chỉ tước mất đạo cụ và đa số năng lực của tôi thôi – nhưng có một phần nhỏ đã hóa thành năng lực thật sự thì không thể bị cướp mất. Ví dụ như thính lực của tôi, ví dụ như...“.

Hắn ta giơ tay, một cái khinh khí cầu nhỏ vọt nhanh tới chỗ Ân Lưu Minh.

Giọng Chu Tử Kỳ mang vẻ đắc ý: “Năng lực điều khiển quái vật“.

Một kẻ mang năng lực này, đúng là có thể nghiền nát hầu hết mọi giấc mơ.

Ân Lưu Minh nghiêng người né quả bom khí cầu kia, rồi lại ngồi thụp xuống né một quả khác, khóe môi lạnh nhạt chưa từng thay đổi từ khi màn đêm buông bỗng thốt ra một câu nói: “Vậy mày có muốn biết, tại sao tao không tin mày mà còn đi chung với mày không?“.

Chu Tử Kỳ lại ho khan hai tiếng, lau miệng, mỉm cười: “Câu giờ à? Nhưng không có tác dụng đâu. Người quen của cậu đều đang ở bên kia, phía này chỉ có quái vật...“.

Ân Lưu Minh bỗng bất động, mặc kệ cho vài khinh khí cầu nổ tung ngay cạnh mình.

Chu Tử Kỳ vừa thoáng tươi cười đã nhíu mày thật chặt.

Một quầng sáng màu xanh lam sáng lên nơi ngực y, rồi nhanh chóng mở rộng, chắn hết đám khinh khí cầu mặt hề bên ngoài.

Đám hề với tiếng cười vui nhộn lần lượt nổ tung khi va phải chiếc lồng ấy, tạo ra từng tầng gợn sóng.

Ân Lưu Minh đứng bên trong bình yên vô sự.

Chu Tử Kỳ nheo mắt: “Vẫn còn năng lực đặc biệt cơ à? Thế thì...“.

Hắn ta giơ tay ra trước, vừa định siết lại thì bỗng biến sắc, đột nhiên nhảy khỏi chỗ mình vừa đứng.

Một ngọn lửa xuất hiện ngay nơi đó!

Nó nhanh chóng được phóng to, kéo dài thành ngọn lửa cao mười mấy mét, bao phủ cả bầu trời, nuốt chửng đám khinh khí cầu hề còn sót lại.

Tiếng cười vui nhộn biến thành tiếng kêu thảm thiết, rồi tắt ngấm trong ngọn lửa.

Sắc mặt Chu Tử Kỳ có vẻ kì lạ, đột nhiên ngẩng đầu như linh cảm được điều gì đó.

Trong công viên giải trí vắng tanh, một thanh niên cao lớn chầm chậm bước tới.

Khuôn mặt điển trai, biểu cảm hờ hững, trên người là bộ đồ ngủ hình thỏ màu xám nhạt với hai tai dài rủ sau gáy, lúc lắc theo từng bước chân; trong tay hắn là một ngọn lửa màu vàng chanh sáng rực, bên người còn có một người cá bé nhỏ lấp lánh rực rỡ.

Chu Tử Kỳ nhìn kẻ ấy chằm chằm, dần tỏ vẻ khiếp sợ.

Người này giống hệt Ân Lưu Minh trước mặt hắn ta.

Chu Tử Kỳ nghĩ ngợi thật nhanh, hiểu ra điều gì trong chớp mắt, nở nụ cười không chút sợ hãi: “Thì ra là thế... Giấc mơ này chia tách cơ thể và ý thức chúng ta, bảo sao có tận hai công viên giải trí“.

Hắn ta nghiêng đầu nhìn Ân Lưu Minh bị lồng sáng bao phủ, nhẹ nhàng mỉm cười: “Tốt lắm, nếu có cơ thể thật thì dễ hơn nhiều rồi...“.

Chu Tử Kỳ chưa kịp dứt lời đã trợn mắt, tỏ vẻ kinh hãi và không tin nổi.

“Ân Lưu Minh” kia chậm rãi nói: “Tiếc thật, ngươi không có cơ hội ấy đâu“.

Những vạch đen đại diện cho sinh mạng trên mặt hắn ta nhanh chóng biến mất.

Biểu cảm của hắn ta cũng tan sạch, cả người Chu Tử Kỳ như đồ chơi hết năng lượng, chuyển sang màu xám trắng trong phút chốc.

Hắn ta cứng đờ ngã xuống đất, cơ thể nhựa va xuống nền gạch phát ra tiếng lạch cạch.

“Ân Lưu Minh” ở xa xa bước tới, tiện thể đá người đồ chơi Chu Tử Kỳ một cái, bật cười: “Tinh tướng trước mặt ai?“.

Ân Lưu Minh vẫn đứng đó, cái lồng màu xanh biến mất.

Phù Lan bay tới, kinh ngạc quan sát Ân Lưu Minh có kích cỡ ngang bằng mình, sau đó thẹn thùng ôm y một cái.

... Những trang sức vàng bạc châu báu trên người cô bé cộm đau cả xương sườn y.

Dù Ân Lưu Minh buổi tối rất thô bạo, nhưng y lại vô cùng kiên nhẫn với Phù Lan, chỉ nhẹ nhàng vỗ đầu cô bé: “Cảm ơn em“.

Không cần nói cũng biết cái lồng ban nãy là kĩ năng “Vòng bảo vệ màu lam đậm” của Phù Lan.

Y ngẩng đầu, đối diện với “Ân Lưu Minh” vừa ngồi xổm xuống.

Những đường nét của cơ thể được phóng đại gấp mấy lần cực kì rõ nét, thậm chí Ân Lưu Minh còn phát hiện một tia màu lam đậm mờ mờ trong con ngươi mình.

... Đó là màu sắc của Thẩm Lâu.

“Ân Lưu Minh” cúi đầu nhìn Ân Lưu Minh tí hon, bỗng mỉm cười: “Em dễ thương thật đấy“.

Nhỏ xíu mà tinh xảo, có thể túm gọn trong lòng bàn tay.

Ân Lưu Minh nghe mấy lời cợt nhả quen thuộc của Thẩm Lâu, chỉ lườm hắn: “Anh tới đúng lúc quá nhỉ“.

“Ta mà không tới đúng lúc thì em đã chết trong tay tên khốn kia rồi“. Thẩm Lâu dùng cơ thể Ân Lưu Minh hơi nhúc nhích cánh tay, giọng nhuốm ý cười. “Em cảm ơn bé người cá mà không cảm ơn ta à?“.

Ân Lưu Minh im lặng một chốc, môi giần giật: “Cảm ơn“.

Ban nãy y né được đám khinh khí cầu kia chứ – nhưng từ khi tới công viên giải trí hoang vu này, cảm giác ấm áp nơi ngực càng lúc càng mãnh liệt, y có thể cảm nhận được “thứ” có mối liên hệ chặt chẽ với mình đang tới gần.

Vậy nên y mới to gan ở lại, tìm hiểu bí mật của Chu Tử Kỳ.

Nhưng nói sao thì cũng là Thẩm Lâu cứu y một lần, vẫn phải cảm ơn.

Thẩm Lâu hài lòng mỉm cười.

Hắn giơ tay phải ra trước mặt Ân Lưu Minh: “Em lên đây đi“.

Y ngước mắt nhìn Thẩm Lâu, bước lên bàn tay hắn – hoặc có thể nói là bàn tay của chính mình.

Thẩm Lâu đặt Ân Lưu Minh lên vai, đợi y ngồi vững rồi mới đứng dậy, giơ tay, híp mắt cười: “Đã thế thì chúng ta hợp tác phá tan giấc mơ này, thu thập đủ sách minh họa thôi“.

Ân Lưu Minh lạnh giọng nhắc: “Anh vừa đốt hết cái đống cần dùng để thu thập sách minh họa rồi đấy“.

Thẩm Lâu: “... Khinh khí cầu chứ gì, chỗ khác cũng có mà, tìm là thấy thôi“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.