Edit: Ryal
Tuy ngọn lửa chưa lan xuống lầu một và lầu hai, nhưng hành lang đã nóng rừng rực và sặc mùi khói, bước vào là làn da rát bỏng đau đớn.
Ân Lưu Minh dấp nước vào áo khoác ở phòng rửa tay lầu một, bịt miệng mũi, không hề do dự mà đi lên.
Càng lên cao, những tiếng kêu cứu mơ hồ càng trở nên rõ ràng.
Đến lầu hai, Ân Lưu Minh nhìn một vòng quanh hành lang, khẽ híp mắt.
Không có ai, cũng chẳng thấy bóng dáng Đinh Bồi An.
Hơn nữa, y chú ý tới một chi tiết nhỏ: Khắp nơi trong trường này đâu đâu cũng có hoa, chỉ riêng tòa nhà văn phòng là không có.
Nếu trận hỏa hoạn này là yêu cầu bắt buộc có trong nội dung vở kịch, thì những đóa hoa trong tòa nhà này sẽ cháy sạch. Có lẽ đây chính là lí do.
Khói ở lầu hai dày đặc, chỉ cách nơi có cháy là lầu ba vài bước.
Y lên tới đây rồi mà còn chưa chịu dừng lại, định tiếp tục đi lên.
“Em muốn chết à?“.
Cổ áo Ân Lưu Minh bỗng bị túm lại, khiến y suýt ngã xuống cầu thang.
Ân Lưu Minh nhíu mày quay đầu lại, đối diện với ánh mắt hơi bất thiện của Thẩm Lâu.
Y sờ phần cổ áo bị túm, đột nhiên giơ chân, đá thẳng vào hộc tủ ngay cạnh nơi hắn đứng.
Cánh tủ bằng sắt phát ra tiếng cọt kẹt ê răng, rồi lung lay, rơi xuống đất cái rầm. Chỗ vừa bị Ân Lưu Minh đá trúng còn hằn rõ vết chân.
Thẩm Lâu: “...“.
Thẩm Lâu: “Em uy hiếp ta đấy à?“.
“Đừng làm phiền tôi“.
Ân Lưu Minh lời ít mà ý nhiều, rồi lại tiếp tục bước lên trên.
Thẩm Lâu run run một chốc rồi nhếch miệng, đôi mắt màu lam nhạt dần nheo lại: “Nếu cơ thể của em bị bỏng, thì nó chẳng đáng giá lấy một đồng với ta đâu“.
Hắn đột nhiên trôi tới sau lưng y, trên mặt là vẻ như đang xem kịch, hạ quyết tâm muốn để Ân Lưu Minh phải khóc lóc van xin hoặc sẽ tuyệt đối không thèm cứu viện.
Tuy Ân Lưu Minh gấp gáp leo lên lầu, nhưng y vẫn cẩn thận chú ý tới những vết bụi bặm xung quanh.
Theo kết quả điều tra của ttr thì lầu ba của tòa văn phòng cơ bản là kho hoặc phòng lưu trữ nơi không mấy ai lui tới, nên những bậc cầu thang phủ đầy bụi.
Nhưng những vết bụi ấy có hằn dấu vết không quá rõ ràng, uốn lượn từ dưới lên trên.
Như thể có thứ gì, hoặc người nào đó đã bị bắt lôi lên lầu ba.
Ân Lưu Minh ghi nhớ việc này, chưa kịp nghĩ kĩ đã lên tới nơi. Y thấy vài nam sinh tái mặt chạy đến vẻ cực kì sợ hãi: “Cứu với!“.
Thằng nhóc dẫn đầu có mái tóc vàng rực, áo phông đầy họa tiết ngoằn ngoèo, chính là Nghiêm Hàng.
Sau lưng nó, Ân Lưu Minh thấy được cảnh tượng như mộng ảo.
Lửa đỏ tụ thành vô số những quả cầu to bằng nắm tay, từng tia nóng phân tán, cuộn vào nhau, chẳng khác nào một bông hồng với những cánh hoa đang hé nở tầng tầng lớp lớp, đẹp vô cùng.
Đóa hoa lửa nào cũng tinh xảo khiến lòng người si mê, nhưng vô số đóa thì...
Một học sinh chạy hơi chậm, đóa hoa nào đó nhẹ nhàng chạm vào sau lưng cậu ta, nhẹ nhàng như giọt mực rỏ xuống ao sâu, vùi mình vào thân thể cậu ta chỉ trong thoáng chốc.
Cậu học sinh kia đột nhiên tỏ ra hoảng sợ, rồi ngơ ngác dừng lại.
Sau đó, cả người cậu ta chẳng khác nào một bó đuốc vừa bùng lửa.
Trong lúc cháy rừng rực, cậu ta vẫn còn sống. Cậu ta phát ra những tiếng kêu đau đớn thảm thiết, tay chân giãy giụa trong tuyệt vọng, nhưng không tài nào cản nổi bước chân Tử Thần.
Cũng chỉ hai ba giây sau là cậu học sinh đó đã biến thành một thi thể cháy khét ngã xuống đất, vỡ nát ra tro.
Giữa mớ tro cốt ấy, đóa hoa lửa lại ngưng tụ, trông còn đẹp hơn khi trước, nó tiếp tục nhẹ nhàng bay đến.
Tiếng kêu thảm thiết của đồng bọn khiến những kẻ phía trước sợ mất mật, gần như chạy đi bằng tất cả sức lực từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ.
Những đóa hoa lửa này trông thì nhẹ nhàng, nhưng thực ra có tốc độ rất nhanh. Ân Lưu Minh đứng ở cầu thang nhìn, đã ba bốn học sinh bị lửa nuốt mất.
Chỉ còn lại Nghiêm Hàng và một cậu trai khác.
Tốc độ của hoa lửa càng lúc càng nhanh, bông hoa nhanh nhất đã kề sát sau lưng Nghiêm Hàng. Chỉ một chớp mắt nữa thôi, hoa lửa sẽ vùi vào người nó, biến nó thành một mẩu than đen xì!
Nghiêm Hàng nghiêng đầu liếc nhìn, trong mắt chợt lóe tia tàn nhẫn. Bỗng nó xoay tay, thúc cùi chỏ về sau một cái.
Kẻ chạy bên cạnh không kịp chuẩn bị gì, chân vấp một cái, lảo đảo ngã ngửa ra sau.
“Nghiêm Hàng!“.
Cậu trai kia lộ vẻ ngạc nhiên, dường như không ngờ được rằng Nghiêm Hàng sẽ dùng thủ đoạn tàn nhẫn này để sống sót!
Nhưng cậu ta chỉ kịp hét lên một tiếng thảm thiết rồi bị hoa lửa nuốt chửng, cháy hừng hực.
Ở khoảng cách gần, Ân Lưu Minh ngửi thấy rõ mùi thịt nướng thơm phức trong không khí, mang theo cả sự ghê tởm buồn nôn.
Nghiêm Hàng lấy bạn ra làm lá chắn lửa, rồi nhân cơ hội chạy về phía Ân Lưu Minh.
Ân Lưu Minh tận mắt thấy Nghiêm Hàng hi sinh mạng sống của người khác để tìm cơ hội thoát thân, đôi mắt y chợt lóe vẻ tức giận.
Đến khi Nghiêm Hàng chạy tới sát bên, y nhẹ nhàng nhấc chân, gạt một cái...
“Rầm!“.
Nghiêm Hàng bị Ân Lưu Minh gạt giò, ngã bay ra ngoài.
Nó ngã đúng ở cầu thang nên lăn lông lốc xuống dưới, choáng váng mặt mày.
Nghiêm Hàng lồm cồm bò dậy, còn chưa kịp mở mắt đã thấy tay chân mình hẫng đi, cả người bị nhấc lên không trung.
“Đệt mẹ...“.
Nó định trợn mắt chửi tục, nhưng gặp phải ánh mắt lạnh như băng của Ân Lưu Minh thì những lời dơ dáy nghẹn hết ngay giữa họng.
Ân Lưu Minh xách nó theo, vừa định nói gì, rồi lại quay đầu liếc mắt.
Đoàn quân hoa lửa đã trôi tới cửa cầu thang, những cánh hoa đung đưa như có trí tuệ, dường như nó đang tìm thứ gì.
Đến khi quay qua một góc nào đó, nó dừng lại.
Hai mắt Ân Lưu Minh tối đi, y xách Nghiêm Hàng chạy thẳng xuống dưới lầu.
Ngọn lửa rít gào như tiếng mèo kêu, nhào tới chỗ họ.
Thẩm Lâu trông chẳng khác gì con sứa nhưng tốc độ bay lại chẳng hề chậm chút nào, hắn vẫn giữ khoảng cách nửa mét với Ân Lưu Minh, lạnh giọng: “Ta đã bảo em đừng vội rồi... Ta có thể giúp em...“.
“Câm coi“.
Ân Lưu Minh chẳng hề khách khí mà chặn họng hắn.
Thẩm Lâu: “...“.
Hừ, để hắn xem xem Ân Lưu Minh còn mạnh miệng được bao lâu.
Ân Lưu Minh nhấc theo một học sinh trung học mà tốc độ di chuyển không hề sụt giảm, nhảy hai bước qua hết cái cầu thang, chạy thẳng vào phòng rửa tay bên cạnh.
Những đóa hoa lửa cũng xông vào.
Chúng vừa quay đầu đã thấy con mồi dở sống dở chết nằm trong nước, nhỏ giọng kêu đau - còn cái tên người chơi điếc không sợ súng kia thì đang đứng cạnh mở vòi sen ở mức tối đa, rồi dùng hai ngón tay chặn miệng vòi.
Một dòng nước đột nhiên phun tới.
Hoa lửa chưa kịp chuẩn bị gì đã bị xối đầy nước, một cuộn khói trắng bốc lên, chúng lại rít lên như mèo gào.
“Ầm ĩ quá“.
Ân Lưu Minh lạnh lùng nhíu mày quát lớn, dùng hai ngón tay khống chế dòng nước dội thẳng vào hoa lửa.
Nước dập tắt từng tầng hoa lửa, như đóa hồng đang dần tàn lụi.
Những bông hoa lửa chưa kịp lùi về sau trốn mất, thì một thứ đã ụp thẳng về phía nó.
Cất sách minh họa đi, Ân Lưu Minh vẩy vẩy nước đọng trên tay, bước tới cạnh bồn nước, nhấc Nghiêm Hàng lên thêm lần nữa.
Thẩm Lâu hơi bất mãn: “Lần sau đừng có dùng tay ướt đụng vào sách minh họa đấy“.
Ân Lưu Minh liếc sang một cái, chẳng thèm để ý tới hắn.
Đã đến lúc này rồi mà còn muốn y tốn thời gian hơ khô tay rồi mới nhốt hoa lửa lại à?
“Bên ngoài còn nhiều lửa lắm. Em định ở đây đến tận lúc sáng à?“.
Sắc mặt Ân Lưu Minh hơi hung dữ: “Dĩ nhiên là không rồi, tôi phải về ngủ“.
Thẩm Lâu bật cười: “Chưa thấy ai bị bệnh mất ngủ còn thấy buồn ngủ như em“.
Chẳng phải những người có chất lượng giấc ngủ thấp đều sẽ thức trắng cả đêm dài ư?“.
Ân Lưu Minh nhấc Nghiêm Hàng tới trước cửa sổ phòng rửa tay, đạp chân vào bồn nước, sút bay cửa sổ thủy tinh ra ngoài.
Nghiêm Hàng liếc mắt nhìn, đồng tử đột nhiên co lại. Nỗi ám ảnh khi bị Ân Lưu Minh treo trên móc quần áo tận trên lầu ba lại ùa về, nó gào to: “Không được đâu! Anh điên rồi!“.
Lúc này Ân Lưu Minh chỉ muốn thụi cho nó một cú mà thôi.
Bị giọng của Nghiêm Hàng hấp dẫn, tiếng mèo kêu bên ngoài bỗng trở nên sắc nhọn.
Thấy càng lúc càng nhiều hoa lửa chen chúc tới, Ân Lưu Minh cúi người, nhảy thẳng từ cửa sổ lầu hai ra ngoài!
Tiếng gào thảm thiết của Nghiêm Hàng vang giữa trời đêm.
Trước khi đáp đất, Ân Lưu Minh quăng Nghiêm Hàng đi, mình thì cong người chuẩn bị phanh lại.
Ban nãy y đã ước lượng rồi, khoảng cách từ cửa sổ xuống đất là chừng bốn mét, phía dưới là vườn hoa đầy bùn đất chứ không phải mặt đường bê tông. Dựa vào thể lực của y thì không đến nỗi ngã được, mà tiếp đất xong đến chân chắc cũng chẳng run.
Nhưng ngay khoảnh khắc chuẩn bị tiếp đất, Ân Lưu Minh có cảm giác cổ áo mình căng lên, tốc độ đột nhiên giảm dần, hai chân chạm đất không chút thương tích gì.
Y giựt cổ áo mình về, ngẩng đầu nhìn Thẩm Lâu giữa không trung.
Thẩm Lâu hất cằm, ý tứ trong đôi ngươi rất rõ ràng.
Ân Lưu Minh nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, rồi bất đắc dĩ nói: “Cảm ơn“.
Lúc này Thẩm Lâu mới hài lòng “Hừ” một tiếng.
Ân Lưu Minh bước khỏi vườn hoa, đi tới cạnh Nghiêm Hàng.
Tên học sinh côn đồ này bị quăng ngã ba bốn lần chỉ trong một buổi tối, mặt mũi sưng vù cả lên, nó vừa nằm trên đất vừa bụm mặt kêu đau không ngừng.
Ân Lưu Minh chẳng có nổi chút hảo cảm nào với nó: “Dậy“.
Nghiêm Hàng thấy được sắc mặt lạnh như băng của y qua kẽ ngón tay, nó run cầm cập, ngoan ngoãn đứng lên.
Ân Lưu Minh chẳng hề phí lời, y hỏi thẳng: “Sao lại có cháy?“.
Nghiêm Hàng cứng đờ, mắt đảo khắp nơi: “Triệu Lượng hút thuốc, chẳng may làm cháy rèm...“.
“Hơn nửa đêm, bọn bay đến tòa nhà văn phòng làm gì?“.
“Tụi em không ngủ được nên lén đi dạo. Lúc trước tụi em chưa tới đây bao giờ, nên muốn thừa dịp không có giáo viên thử lẻn vào xem“.
Thẩm Lâu bật cười.
Ai không ngu cũng thấy thằng này đang nói láo.
Nghiêm Hàng vừa nãy bị cái chết uy hiếp rồi lại ngã dúi dụi mấy lần, nó hoa mắt chóng mặt nên chẳng hề nhận thấy sự tồn tại của Thẩm Lâu.
Giờ thấy bên cạnh Ân Lưu Minh có một cái bóng mờ mờ màu lam nhạt, nó lập tức run như cầy sấy, hét thật to: “Có ma!“.
Thẩm Lâu: “...“.
Sắc mặt hắn lạnh xuống: “Mày bảo ai là ma?“.
Ân Lưu Minh thờ ơ, thấy nét sợ hãi không chút giả dối trên mặt Nghiêm Hàng thì khẽ híp mắt, đột nhiên cất lời: “Ở đây chỉ có hai ta thôi mà? Mày đang nói chuyện với ai đấy?“.
Sắc mặt Nghiêm Hàng càng trắng tợn, nhãn cầu sắp lồi cả ra.
Thẩm Lâu biết ngay Ân Lưu Minh đang nghĩ gì - y muốn dùng hắn để dọa Nghiêm Hàng ư?
Hắn chẳng có ảnh hưởng gì với người chơi, vì dù sao ai cũng coi yêu ma quỷ quái trong giấc mộng là quái vật. Nhưng đối với một NPC có trí tuệ mà lại không biết mình đang ở trong mơ, thì độ dọa nạt sẽ cao hơn nhiều.
Hai chân Nghiêm Hàng mềm nhũn, nó suýt ngã sấp xuống.
Ân Lưu Minh còn sợ chưa đủ: “Theo truyền thuyết dân gian, thì kẻ nào hại người là nửa đêm sẽ đụng phải âm soa lấy mạng. Nghe nói âm soa nhiều hình tượng lắm, có đầu trâu mặt ngựa, có Hắc Bạch Vô Thường, còn cả con quỷ áo lam chuyên đi bắt kẻ xấu nữa“.
Quỷ áo lam...
Thẩm Lâu suýt thì tức đến nỗi bật cười, hắn đổi tư thế chuẩn bị dạy dỗ Ân Lưu Minh thì Nghiêm Hàng đã trợn trắng mắt, ngất luôn tại trận.
Ân Lưu Minh nhíu mày, ngước nhìn Thẩm Lâu: “Cái mặt anh vẫn đáng sợ quá đấy“.
Thẩm Lâu: “...“.