Edit: Ryal
Nghiêm Hàng ngất xỉu chưa được bao lâu đã bị Ân Lưu Minh bấm nhân trung cho tỉnh lại.
Chuyện đầu tiên nó làm sau khi mở mắt là ngó về phía sau y theo bản năng.
Không có gì cả.
Không thấy tên quỷ sai mặc áo lam u uất kia.
Ân Lưu Minh hững hờ cụp mắt, không nhìn Thẩm Lâu đang lơ lửng sau ót Nghiêm Hàng - nếu Nghiêm Hàng còn nói dối y thì để hắn dọa nó thêm lần nữa.
“Nói thật đi, rốt cuộc mày tới đây làm gì?“.
Nghiêm Hàng vừa định đáp thì Ân Lưu Minh lại bổ sung, giọng lạnh như băng: “Còn nói láo nữa là tao ném mày cho quỷ áo lam đấy“.
Mặt Nghiêm Hàng trắng bệch, nó ngập ngừng rồi siết tay: “Em, bọn em đến trộm đề thi“.
“Trộm đề thi?“.
“Đúng... Mai thi rồi, nên giờ đề bài đã được niêm phong trong phòng tài liệu, bọn em định trộm một tờ rồi làm trước...“.
Ân Lưu Minh khẽ híp mắt: “Mày mà cũng để ý chuyện thi cử cơ à?“.
Theo các học sinh lớp 12A3, thì dường như Nghiêm Hàng hoàn toàn chẳng thèm quan tâm tới thành tích học tập của mình.
“Vốn ông nội định đổi điểm cho em, lấy thành tích tốt nghiệp loại giỏi nữa“. Giọng Nghiêm Hàng còn có vẻ bực dọc. “Nhưng năm nay cục giáo dục lại thanh tra, không tiện làm, nhưng thi lại thì mất thời gian lắm... Khoảng thời gian được bố trí để thi lại thì nhà em có kế hoạch ra nước ngoài du lịch rồi“.
Ân Lưu Minh rủ mắt, giấu đi những cảm xúc quyết liệt bên trong: “Còn đám cháy?“.
“Đám cháy này là do Triệu Lượng hút thuốc thật mà!“. Mặt Nghiêm Hàng trắng bệch, đôi mắt lóe vẻ sợ hãi. “Không liên quan đến em!“.
Cái lũ nam sinh đang ở tuổi phản nghịch, chỉ thấy mình là trung tâm thế giới, bám đuổi phong trào hút thuốc này thì chắc lúc nào mồm cũng phì phèo như cái bát nhang.
Nghe thì logic lắm.
Ân Lưu Minh cúi đầu nhìn nó, trong đầu y chợt lóe lên cảnh tượng lũ này bắt nạt Tề Tiểu Bắc nơi nhà vệ sinh kí túc.
- - “Tao bảo mày đi trộm rồi mà?“.
- - “Bố mày nói rồi, tối mai đi“.
Ân Lưu Minh chầm chậm nheo mắt: “Thế Tề Tiểu Bắc đâu?“.
Nghiêm Hàng run rẩy, mặt trắng ởn như xác chết: “Cái, cái gì mà Tề Tiểu Bắc cơ?“.
“Mày bắt Tề Tiểu Bắc đi trộm đề còn gì?“.
“Nó, nó có làm được gì đâu, bọn em mặc kệ thôi...“.
Ân Lưu Minh thản nhiên hất cằm với kẻ sau lưng Nghiêm Hàng.
Thẩm Lâu bất đắc dĩ bay thấp xuống, dùng mũi chân chọc nhẹ vào cổ nó.
Nghiêm Hàng chỉ thấy khí lạnh ập tới, nhất thời nó giật mình run lẩy bẩy, cứng đờ nfươid không dám quay đầu lại.
Rồi nó cảm giác gáy mình cóng buốt, như thể... linh hồn sau lưng đã dần mất kiên nhẫn.
Nghiêm Hàng trợn trắng mắt, ngất xỉu.
Ân Lưu Minh: “...“.
Thằng nhãi này bình thường ăn hiếp bạn thì oai phong lẫm liệt lắm, không ngờ lại thỏ đế đến mức này.
Thẩm Lâu buông tay, tỏ vẻ không liên quan: “Thêm lần nữa nhé?“.
Ân Lưu Minh trầm ngâm một chốc rồi lắc đầu: “Không cần đâu“.
Cái gì cần biết thì đã biết cả rồi.
Không còn nghi ngờ gì nữa, dấu vết trên cầu thang kia là do Nghiêm Hàng đã lôi Tề Tiểu Bắc theo.
Có lẽ vì muốn tìm kẻ thế mạng, có lẽ đơn thuần chỉ để mua vui, Nghiêm Hàng đẩy một con người trẻ tuổi đến thế vào chỗ chết.
Thẩm Lâu liếc xéo y một cái: “Đừng quên chuyện em đã đồng ý với ta đấy“.
Ân Lưu Minh: “... Yên tâm đi“.
Để thuyết phục Thẩm Lâu giúp y hù dọa Nghiêm Hàng, Ân Lưu Minh phải trả một cái giá nho nhỏ - hoàn toàn là để thỏa mãn những hứng thú chẳng mấy tốt đẹp của Thẩm Lâu.
Y xách Nghiêm Hàng lên như xách bao tải, quay người bước khỏi cửa chính.
Giờ lửa đã lan tới lầu một, chỉ cần đứng cạnh tòa nhà văn phòng là có thể cảm nhận được luồng nhiệt nóng cuồn cuộn bên trong.
Nhân dịp không có những người khác, Ân Lưu Minh lấy sách minh họa ra, nhìn xuống thứ mình vừa thu được.
[Ngọn lửa của giận dữ và hối hận].
[Xuất xứ từ giấc mơ: Vườn trường cháy rụi đầy hoa tươi].
[Độ hiếm: ★★].
[Sức mạnh: 15].
[Tính chất công kích: 15].
[Lí tính: 5].
[Kĩ năng đã mở khóa: Hoa lửa quấn quýt LV1 (cần 1 điểm, có thể chỉ định lửa tới tọa độ cần thiêu đốt)].
Ân Lưu Minh nhíu mày, có hơi ngoài ý muốn.
Không ngờ đóa hoa lửa này lại là vật phẩm hai sao trong sách minh họa.
Kĩ năng này thoạt trông thì dùng để công kích, nhưng ít ra vẫn có thể coi như năng lực tự vệ.
Thẩm Lâu khẽ hừ một tiếng: “Ngọn lửa bé tí xíu thôi mà, đáng để em vui thế ư?“.
Mặt Ân Lưu Minh chẳng hề đổi sắc: “Con mắt nào của anh thấy tôi đang vui?“.
“Cả hai con này“.
“Ha ha“.
Vừa ra ngoài, giọng nói khiêu khích của Đinh Bồi An đã truyền đến: “Lúc xuống lầu tao có thấy ai đâu, e là giờ này nó cháy ra tro rồi ấy chứ. Mày đợi ở đây thì có ích gì?“.
Sau đó là âm thanh phẫn nộ của Trì Tịch: “Nhất định anh Ân sẽ không sao!“.
“Mày nghĩ thì hay lắm... Tao đã tìm được điểm mấu chốt để phá ải rồi, giờ nó không có ở đây, mày biết điều thì đàng hoàng kí khế ước với tao đi, tao đảm bảo mày sẽ qua được giấc mơ này; còn không...“.
Đúng lúc Ân Lưu Minh tới gần, giọng y lành lạnh: “Không thì sao?“.
Đinh Bồi An im bặt như con gà trống bị vặn cổ, gã khiếp sợ nhìn Ân Lưu Minh, trong đôi ngươi lóe tia căm ghét khó mà thấy được: “Mày không bị sao ư?“.
“Anh Ân! Anh không sao cả này!“.
Ân Lưu Minh nhạt nhẽo ừ một tiếng, nhìn Đinh Bồi An: “Anh tìm được điểm mấu chốt để phá ải rồi à?“.
Khí thế của Đinh Bồi An yếu dần, nhưng gã vẫn cứ mạnh miệng: “Sao tao phải nói cho mày biết?“.
Trì Tịch trợn to hai mắt: “Ê này Đinh Bồi An, đừng có vô sỉ như thế, anh Ân tìm được manh mối nào cũng chia sẻ cho mọi người đấy!“.
“Chỉ có thằng ngu mới làm thế thôi“. Đinh Bồi An vuốt ve vết sẹo trên mặt mình, lấy lại bình tĩnh, cười lạnh một tiếng với Ân Lưu Minh. “Nếu mày chịu cúi đầu, tao sẽ không ngại chia sẻ cho mày đâu“.
Ân Lưu Minh bỏ Nghiêm Hàng lại, khẽ siết tay tiến lên một bước.
Trong nháy mắt Đinh Bồi An nhớ lại hình ảnh mình bị bóp cổ giơ lên cao, mặt gã đỏ ké, liên tục lùi mấy bước rồi quát Dương Giác và Ninh Viện Viện: “Chúng mày không định phá ải à? Cái loại lính mới này mèo mù vớ cá rán thôi, chúng mày thực sự nghĩ nó có thể phá giải giấc mơ ư?“.
Ninh Viện Viện nhìn gã như đang nhìn một thằng ngu.
Dương Giác cúi đầu không lên tiếng, nhưng đôi chân thoạt trông chẳng hề có ý định di chuyển.
Đinh Bồi An tức đến nỗi bật cười: “Được, thế thì tao qua ải một mình, chúng mày cứ ở lại cửa ải này mà chết dần chết mòn đi!“.
Nói xong, gã cũng chẳng thèm ngẩng đầu mà đã quay người rời đi.
Trì Tịch vốn tốt tính mà cũng phải chửi một câu: “Không biết xấu hổ!“.
Nhờ anh Ân mới tiến được đến bây giờ, tìm thấy tí manh mối là bắt đầu muốn chuồn một mình!
Nhìn bóng lưng Đinh Bồi An, Ân Lưu Minh đút tay phải vào túi, trong con ngươi chợt lóe một tia sáng.
Nếu là y phiên bản tốt tính của lúc ban ngày thì đây chẳng phải chuyện gì to tát; chỉ tiếc là y bây giờ đang cực kì táo tợn vì muốn ngủ mà không ngủ nổi...
Tuy ngoài miệng Đinh Bồi An tục tằn thoải mái, nhưng tâm trạng gã thì xấu vô cùng - lần này tới làm người dẫn đường mà chỉ kiếm được một tên lính mới là Dương Giác, hơn nữa Dương Giác còn chẳng hề trung thành với gã, có thể nói là mất cả chì lẫn chài.
Tất cả là tại tên người mới họ Ân kia!
Đinh Bồi An đá gãy cành một đóa hoa bên cạnh cho hả giận, rồi còn nghiền nát cánh hoa dưới chân. Nhìn cánh hoa mềm mại bị giẫm đạp trên lớp bùn bẩn, gã vui như thể mình nghiền ép được Ân Lưu Minh vậy.
Những vụn cánh hoa và cả chất lỏng chảy ra từ nó dính dưới đế giày gã.
Ngay lúc ấy, gã thấy cả người mình lạnh toát, rồi lại nóng hừng hực lên trong chốc lát.
Một ngọn lửa bỗng bay lên, quấn quanh cả người gã từ bông hoa nhỏ kia.
Nỗi thống khổ vì bị thiêu cháy khiến gã hét lên thảm thiết.
Gã chạy đi vài bước theo bản năng, nhưng ngọn lửa nhất quyết không buông tha.
Dưới tình thế cấp bách, Đinh Bồi An cố nhịn cơn đau ở cả thân thể và linh hồn để đổi lấy đạo cụ chống lửa.
Một luồng nước mát dội xuống đỉnh đầu gã, dựng lên một tầng màng nước trong suốt xung quanh gã.
Lửa bị nước ngăn cách, cuối cùng mới dần dần biến mất.
“Đệt! Chuyện gì thế!“. Đinh Bồi An nhìn trái nhìn phải khắp xung quanh mà chẳng thấy gì.
Phí mất một đạo cụ của gã rồi!
Mất gấp đôi số điểm!
Không biết “thứ” đó bám theo từ lúc ở tòa nhà văn phòng hay chính là sự báo ứng khi giẫm đạp bông hoa nọ, Đinh Bồi An chỉ có thể cẩn thận chạy về phía kí túc xá.
Ân Lưu Minh rút tay từ túi quần ra, mặt không đổi sắc, như thể tất thảy chẳng hề liên quan gì tới y.
Để tránh phạm lỗi trực tiếp tấn công người chơi, trong nháy mắt Đinh Bồi An bẻ hoa vặt cành ấy, y đã đặt hoa lửa lên bông hoa kia. Mục tiêu không phải Đinh Bồi An, nên nếu vừa nãy gã không giẫm nát bông hoa, để những cánh hoa vụn dính trên đế giày mình thì cũng sẽ chẳng bị lửa thiêu.
Một điểm duy nhất cứ thế bị tiêu hao, nhưng y lại chẳng hề tiếc nuối.
Trì Tịch hỏi: “Đinh Bồi An bị sao thế nhỉ?“.
“Ai biết, chắc gã chọc trúng thứ quỷ quái gì đó trong đám cháy kia rồi“.
Trì Tịch sợ hãi: “Anh Ân, thế anh không sao chứ ạ? Hay mình vào phòng rửa tay đợi nhé?“.
“Tôi không sao“.
Ân Lưu Minh dùng mũi chân lật mặt Nghiêm Hàng, để khuôn mặt nó hướng lên trần nhà: “Chúng đang trộm đề thi“.
Ninh Viện Viện ngẩn ra, rồi nhanh chóng phản ứng lại: “Trộm đề để làm trước, rồi sau đó thi đỗ ư?“.
“Ừm“.
“Đây là gợi ý của hệ thống à?“. Trì Tịch sáng mắt lên, rồi lại cau mày vẻ tức giận. “Nhưng sao lại có cháy to thế?“.
Ân Lưu Minh kể lại những gì y đã hỏi được từ Nghiêm Hàng.
Ninh Viện Viện đã nghĩ được rất nhiều: “Nếu kẻ tạo giấc mơ là Tề Tiểu Bắc, thì chuyện trộm đề này chắc chắn cũng liên quan đến cậu ta - Nghiêm Hàng ép Tề Tiểu Bắc đi trộm đề ư?“.
Ân Lưu Minh gật đầu, ngước mắt nhìn tòa nhà văn phòng vẫn đang chìm trong lửa: “Với tính cách của Nghiêm Hàng thì có lẽ nó sẽ không giúp Tề Tiểu Bắc chạy trốn đâu - vậy nên, Tề Tiểu Bắc bây giờ...“.
E rằng đã chôn thây nơi biển lửa.
Dù Ân Lưu Minh lên tầng ba rồi vác Nghiêm Hàng đi xuống ngay, thì y vẫn phải nhảy từ vệ sinh tầng hai xuống mới giữ được mạng.
Có lẽ Tề Tiểu Bắc đã chôn thây dưới những đóa hoa lửa rực rỡ của giận dữ và hối hận.
Ân Lưu Minh chợt nhớ ra, lúc trước lần nào nhìn thấy Tề Tiểu Bắc y cũng ngửi được mùi thối khét.
Khoảnh khắc tận mắt thấy một học sinh bị lửa nuốt trọn trên hành lang, y mới hiểu ra - đó là cái mùi của những người còn đang sống sờ sờ mà bị lửa thiêu rụi.
Trì Tịch không nhịn được mà thốt lên: “Chờ đã, chẳng phải Tề Tiểu Bắc là kẻ tạo ra giấc mơ này ư? Sao lại chết được?“.
Ninh Viện Viện hơi dừng lại, bỗng thở dài: “Coi như tôi chia sẻ cho các cậu dưới tư cách một người dẫn đường đi - các cậu biết rồi đúng không, giấc mơ bên trong trò chơi Ác Mộng được dựng nên từ giấc mơ thật của con người... Nhưng thực ra không chỉ người sống mới mơ. Những giấc mơ trong trò chơi Ác Mộng được chia làm hai loại: giấc mơ của người sống, hoặc giấc mơ của người chết, lấy đường ranh giới là trạng thái sống hay chết của kẻ tạo giấc mơ. Nội dung cơ bản của những giấc mơ sống bắt nguồn từ khát vọng của chủ nhân nó; mà giấc mơ chết thì... Thì lại phần lớn được sinh ra từ sự không cam lòng khi kẻ tạo giấc mơ chết đi“.
Trì Tịch sững sờ.
“Thực ra những giấc mơ của người chết trong trò chơi Ác Mộng còn có số lượng nhiều hơn đôi chút. Giấc mơ duy nhất của họ là lặp đi lặp lại cảnh tượng cuối cùng trước khi chết, chấp niệm càng sâu thì càng khó giải“. Ninh Viện Viện châm một điếu thuốc. “Lúc trước tôi khuyên các cậu đừng mềm lòng quá cũng vì vậy. Dù các cậu có quan tâm hay bảo vệ Tề Tiểu Bắc, thì tất thảy đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi“.
Vì Tề Tiểu Bắc đã chết rồi.
Dù có thương xót hay quan tâm cậu nhiều bao nhiêu, cũng chẳng còn tác dụng gì nữa.
Cậu chỉ là một con quỷ không cam lòng rời đi với nội tâm đầy oán hận.
Ngôi trường cháy rụi đầy hoa tươi với sự sống và cái chết tuần hoàn này chỉ là những gì được ngưng tụ từ oán niệm và sự không cam lòng của cậu, khiến cậu phải chết đi sống lại hết lần này đến lần khác, không ngừng hành hạ đầu sỏ là Nghiêm Hàng, cũng không ngừng hành hạ chính bản thân cậu.