Gia Cát Linh Ẩn

Chương 295: Chương 295: Mẫu tử cắn nhau




Gia Cát Linh Ẩn cùng hai cung nữ tiến lên, đỡ ông vào phòng ngủ.

Sở Kim Triêu nằm lên giường, Gia Cát Linh Ẩn đắp chăn lại cho ông, “Phụ hoàng, người nghỉ ngơi đi, sức khỏe quan trọng hơn, những chuyện khác không phải là việc gì lớn cả.”

Ông cố hết sức cười cười, “Tam nha đầu, trẫm sẽ chủ trì công đạo cho con, nhưng mà, thời điểm chưa tới.”

Lời nói lấp lửng nhưng Gia Cát Linh Ẩn nghe lại hiểu rõ, ông và nàng đều biết rõ, Hoàng hậu có tham dự vào chuyện này, nhưng mà để cho Hoàng hậu toàn quền xử lý chuyện này đương nhiên sẽ không truy cứu lên đầu bà. Sở Kim Triêu có băn khoăn của ông.

“Phụ hoàng, nhi thần hiểu. Nhi thần không thấy oan ức gì cả, cũng không cần phụ hoàng phải chủ trì công đạo, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.”

“Tam nha đầu, con luôn như vậy.” Sở Kim Triêu nhắm mắt lại, “Con đi đi, nơi này có mấy người kia là được rồi.”

“Nhi thần cáo lui.”

Bên kia, công chúa Triêu Hoa đã đến, thấy tình hình trong phòng thì biết ngay là không tốt. Nàng đi đến bên cạnh Chu quý phi, cụp mắt xuống.

“Triêu Hoa, con hãy thành thật khai báo, con đã làm gì trong cháo của Lục ca cùng Thất tẩu?”

“Mẫu hậu, con… Con không làm gì hết! Không tin người hỏi bọn họ đi!” Nàng chỉ vào cung nữ quỳ ở đó, “Các ngươi nói đi, ta có động tay động chân không? Nói cho rõ ràng.”

“Nô tỳ không biết, chỉ biết là công chúa từng dùng ngân châm kiểm tra qua, nô tỳ không thấy công chúa hạ độc.”

“Công chúa Triêu Hoa ngẩng đầu, đắc ý nói, “Mẫu hậu, nghe rồi chứ? Bọn họ đều nói không thấy con hạ độc, mẫu hậu đổ oan cho con như vậy, con không bỏ qua đâu!”

“Không nhận tội phải không? Bản cung liền đánh cho đến khi con chịu nhận! Triêu Hoa, con đừng trách mẫu hậu độc ác, mẫu hậu cũng là không có cách nào, nếu hôm nay không bắt được người thì hậu cung vĩnh viễn cũng không yên ổn. Người đâu, lôi công chúa xuống, đánh hai mươi trượng!”

“Từ từ!” Chu quý phi đột nhiên đứng lên, đứng chắn trước mặt công chúa Triêu Hoa, “Hoàng hậu nương nương, Triêu Hoa đã nói là không phải nó vì sao còn muốn dụng hình? Hoàng hậu nương nương muốn vu oan giá họa cho nó? Thần thiếp không phục!”

“Quý phi, muội cũng nghe rồi, cũng chỉ có nótừng tiếp xúc với thức ăn, nó là người bị hiềm nghi lớn nhất, bản cung làm như thế cũng là bất đắc dĩ! Lôi ra ngoài!”

“Mẫu hậu, con muốn gặp phụ hoàng, người dựa vào cái gì đánh con? Phụ hoàng chưa bao giờ đánh con, nếu phụ hoàng biết nhất định sẽ tìm người tính sổ!”

“Triêu Hoa, bản cung niệm tình con nhỏ tuổi nên không trừng phạt con tội phạm thượng. Chuyện này Hoàng thượng đã giao cho bản cung toàn quyền xử lý, con nói xem bản cung có tư cách đánh con không? Các ngươi còn thất thần làm gì, lôi xuống đi!”

“Đừng mà, đừng mà! Mẫu phi cứu con!” Công chúa Triêu Hoa vừa giãy dụa vừa hô lớn.

“Triêu Hoa, không làm thì là không làm, hai mươi roi kia, nhận cũng được nhưng tuyệt đối không được bị đánh mà nhận bừa.” Chu quý phi đau lòng, rồi lại ngăn cản không được Hoàng hậu.

Nhìn Chu quý phi thấy chết mà không cứu, công chúa Triêu Hoa nhất thời tức giận. Nàng vùng ra khỏi hai tiểu công công đang kéo mình, đi đến trước mặt Chu quý phi, cười lạnh.

Nụ cười này khiến cho da đầu Chu quý phi run lên, “Triêu Hoa, con làm sao vậy?” Chẳng lẽ con định vạch trần bản cung sao? Bản cung là mẹ của con!

Nhưng mà trong mắt công chúa Triêu Hoa rõ ràng là nói, người thấy chết mà không cứu thì cũng đừng trách con!

Công chúa Triêu Hoa xoay người, nhìn Hoàng hậu, lại nhìn những người khác, “Mẫu hậu, con nhận tội! Độc quả thật là do con hạ, nhưng mà cũng là của mẫu phi con, cũng chính là do Chu quý phi sai con làm!”

“Cái gì?” Trong lòng Hoàng hậu cười lạnh, Chu Tuyết Viện, không nghĩ tới nữ nhi thân sinh của ngươi lại không muốn một mình chịu khổ nên lôi ngươi vào, “Muội ấy vì sao phải làm như vậy?”

“Triêu Hoa, con nói bậy bạ gì đó?” Chu quý phi đi qua, giơ tay lên tát một cái vào mặt công chúa Triêu Hoa.

“Bà đánh đi!” Công chúa Triêu Hoa giơ mặt lại gần, nàng chỉ chỉ vào cái gậy tiểu công công đang cầm, “Không đến lượt chúng đánh, bà muốn bồi thêm vào à? Đã dám làm thì không nên sợ người khác nói! Bà bảo ta cố ý ở trước mặt phụ hoàng nói xấu Gia Cát Linh Ẩn, để người có ấn tượng không tốt với ả, lại muốn ta lừa gạt Lục ca nói cái gì cô nam quả nữ củi khô bốc lửa, những chuyện này bà quên rồi sao? Dựa vào cái gì mà những chuyện bà làm lại để ta chịu bị đánh?”

Hoàng hậu làm ra vẻ như khiếp sợ, “Quý phi, đây là sự thật sao? Thật là muội nói như vậy? Bản thật không ngờ tâm tư của muội lại quá độc ác! Bản cung nhất định nói chuyện này với Hoàng thượng để Hoàng thượng xử lý.”

“Muội… muội không có, Triêu Hoa, con đừng nói bậy!” Chu quý phi dừng một chút, nhắm mắt lại, trong chốc lát lại mở mắt ra, như là hạ quyết tâm gì đó, “Hoàng hậu nương nương, chuyện đến nước này muội không thể không nói thật. Tuy rằng Triêu Hoa là nữ nhi của muội nhưng muội cũng không thể lại bao che cho nó.”

Gia Cát Linh Ẩn nheo nheo mắt, mỉm cười, thật thú vị, hai mẹ con này là đang cắn nhau sao?

Đồng dạng, trong lòng Hoàng hậu cũng là vui sướng khi người gặp họa, “Muội nói đi.”

“Sau khi Triêu Hoa biết Thất vương phi chính là Đại tiểu thư Linh Thiên liền hận nó thấu xương, bởi vì nó đã hại Nham nhi. Tâm tư của Triêu Hoa đối với Nham nhi mọi người đều biết mà. Triêu Hoa vẫn làm bộ như đã thay đổi, thậm chí không tiếc làm cho bản thân sinh bệnh, mục đích chính là ở lại trong cung báo thù cho Nham nhi. Triêu Hoa, mẫu phi đã nói với con nhiều lần rồi, nó là Thất tẩu của con, không thể làm như vậy, vì sao con không chịu nghe?”

“Bà… Bà…” Công chúa Triêu Hoa nhìn gương mặt méo mó của nữ nhân trước mặt, không thể tin được rằng vì giữ lấy địa vị của mình mà đẩy nữ nhi thân sinh là nàng ra ngoài, “Bà là tiện nhân, rõ ràng là do bà làm vì sao lại vu oan cho ta? Mẫu hậu, đúng là bà ấy sai con làm! Mẫu hậu, giết tiện nhân này đi!”

“Triêu Hoa, con còn không hối cải sao?” Chu quý phi đi tới, gắt gao kéo tay nàng, sau đóxòe tay ra, “Đây là chứng cứ xác thực con đã hạ độc, con còn nói cái gì nữa?”

“Ta…” Nhìn thấy ngân châm không hiểu từ đâu lại rơi ra từ trong tay mình, công chúa Triêu Hoa nhất thời cảm thấy ầm một tiếng trong đầu, “Bà làm gì vậy? Bỏ ngân châm vào tay ta làm gì?”

“Triêu Hoa, ngân châm này vẫn luôn ở chỗ của con, mẫu hậu rất đau lòng, vì sao lại nuôi lớn một nữ nhi… Hoàng hậu nương nương, tỷ xử trí nó đi, muội không còn lời nào để nói.”

Công chúa Triêu Hoa chán nản, ngực kịch liệt phập phồng. Nàng không biết phải làm cái gì nữa? Không còn sức lực cãi cọ với Chu quý phi vì chứng cứ trước mắt kia khiến nàng không còn ưu thế gì. Nàng oán độc nhìn Chu quý phi, “Chu Tuyết Viện, bà thật là nhẫn tâm! Ta sẽ nhớ kỹ bà, bà cũng phải nhớ kỹ ta, ta có thành ma cũng không tha cho bà!”

“Triêu Hoa…” Hai mắt Chu quý phi lờ mờ ngấn lệ, “Đều do mẫu phi, mẫu phi chiều chuộng con mới khiến cho con vô pháp vô thiên. Hoàng hậu nương nương, thần thiếp khẩn cầu người, nể tình Triêu Hoa tuổi còn nhỏ, tạm tha cho nó lần này đi.”

“Haiz…” Hoàng hậu thở dài một hơi, bộ dáng thực khó xử, “Quý phi, muội cũng biết công chúa Triêu Hoa vốn mang tội trên người, nếu nó biết đường an phận, sau khi sức khỏe Hoàng thượng khá hơn nói không chừng sẽ khôi phục thân phận công chúa cho nó. Nhưng mà lại làm loạn thành ra như vậy, Hoàng thượng lại để cho ta toàn quyền xử lý khiến ta cũng thật khó xử. Chuyện hôm nay, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nếu như không trùng hợp thì hiện tại Thất vương phi cùng Hiên nhi… Vậy không phải là loạn rồi sao?”

“Triêu Hoa thật sự là không hiểu chuyện, thần thiếp cam đoan nó cũng sẽ không dám nữa.”

“Quý phi à, nếu nó lại gây ra họa gì nữa thì cả muội và ta đều không tha thứ nổi đâu, chuyện hôm nay chính là ví dụ tốt nhất.” Hoàng hậu thâm sâu nói, hy vọng Chu quý phi có thể hiểu được.

“Vâng, nương nương nói rất có lý.”

“Triêu Hoa dù sao đi nữa cũng là bản cung nhìn thấy nó trưởng thành, phải phạt nó, bản cung cũng không nhẫn tâm, vậy đưa đi sung quân biên cương, trọn đời không được quay về Ngân Đô.”

“Nương nương!” Chu quý phi cười lạnh, như thế mà còn gọi là không phạt nặng? Vô số nam nhân đều chết ở trên đường, có đến được thì cũng sẽ vĩnh viễn bị lao động khổ sai đến chết, huống chi công chúa Triêu Hoa là một nữ tử quen sống sung sướng an nhàn.

“Đi thì đi!” Công chúa Triêu Hoa căm giận nói, dựa vào kiến thức của nàng thì căn bản không biết những điều kia, căn bản không biết có ý nghĩa gì, “Các ngươi chờ đi, một ngày nào đó ta sẽ trở về!” Ánh mắt nhìn về phía Chu quý phi tràn ngập oán hận cũng độc ác.

Thân thể Chu quý phi không nhịn được run rẩy một chút, bà đang làm cái gì, đẩy nữ nhi thân sinh của mình vào vực sâu. Nhưng mà nếu không làm như vậy thì bà sẽ xong đời. Triêu Hoa, đừng hận mẫu phi, mẫu phi còn muốn sống để báo thù cho Chu gia! Mẫu phi sẽ báo thù Gia Cát Linh Ẩn thay cho con.

“Triêu Hoa, ở bên ngoài nhớ chiếu cố bản thân cho tốt, không nên tùy hứng như ở trong cung.”

“Phụt!” Công chúa Triêu Hoa phun một ngụm nước bọt lên váy Chu quý phi, “Đừng vờ vĩnh nữa! Chu Tuyết Viện, bà sẽ gặp báo ứng!”

“Người đâu, áp giải đi!”

Hoàng hậu đắc ý, tuy rằng không làm cho Gia Cát linh Ẩn cùng Sở Lăng Hiên rơi vào bẫy, nhưng lại khiến cho Chu quý phi bị thiệt hại nặng, coi như cũng có chút thu hoạch.

“Giải tán cả đi, Hoàng thượng cần nghỉ ngơi. Thất vương phi, Hiên nhi, hai con ở lại.”

“Vâng, mẫu hậu.”

Gia Cát Linh Ẩn giương mắt lên, không nói gì.

Chu quý phi vô tri vô giác đi ra ngoài, bà không thể ngờ đến Gia Cát Linh Ẩn có thể hoàn hảo qua được, còn bà lại mất đi nữ nhi. Gia Cát Linh Ẩn, ngươi nhớ kỹ cho bản cung, thù này cùng với thù Chu gia bản cung sẽ tính rõ ràng với ngươi! Bà ưỡn ngực, Gia Cát Linh Ẩn, chờ đi, bản cung không tin rằng lần nào vận khí của ngươi cũng tốt như vậy.

Hoàng hậu đứng lên, đuổi kịp bà, như là đang an ủi bà.

Sở Lăng Dực xấu hổ cất tiếng nói, “Lục đệ, Thất đệ, ta cũng đi trước.”

Sở Lăng Hiên cũng xấu hổ không thôi.

Sở Lăng Thiên cười cười, “Đại ca đi thong thả.”

Gia Cát Linh Ẩn cúi đầu cười thầm, Sở Lăng Thiên nắm thật chặt tay nàng, kéo nàng đi ra, “Nàng chờ ở đây, ta đến nói với phụ hoàng phải đưa nàng về.”

“Phụ hoàng có nổi giận hay không?”

“Nổi giận cũng phải về.” Nơi này sao còn có thể ở lại nữa? Cứ thế này ít bữa nữa thì sẽ xảy ra chuyện lớn mất.

Sở Lăng Thiên bước nhanh vào phòng ngủ Sở Kim Triêu, Sở Kim Triêu giương mắt nhìn y, “Có việc thì nói đi, tiểu tử thối!”

“Linh nhi không thể ở lại chỗ này nữa.”

“Trẫm biết.” Sở Kim Triêu tức giận nói, “Nhưng mà vài ngày nữa cũng không được sao? Thật sự là muốn chọc ta tức chết!”

“Phụ hoàng.” Sở Lăng Thiên dừng một chút, vẫn nói ra lời nói trong lòng, “Linh nhi chỉ là một nữ tử, con hy vọng nàng có thể giống như những nữ tử bình thường khác, có một cuộc sống vô ưu vô lo, không muốn nàng phải đeo mang nhiều trách nhiệm. Người lại ban lệnh bài kia cho nàng, khiến cho trọng trách trên lưng nàng càng thêm nặng. Người không xem nàng là con dâu, càng nhiều hơn chính là người xem nàng thành đồng minh của người, một đồng minh còn tín nhiệm hơn cả Đại ca, Lục ca và nhi thần. Phụ hoàng, nhi thần xin người, buông tha nàng đi, để nàng được sống cuộc sống mà nàng nên có.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.