Gia Cát Linh Ẩn

Chương 294: Chương 294: Thất vương phi, ngươi phải giải thích




Hoàng hậu vỗ mạnh xuống ghế, “Buồn cười! Thất vương phi, hết thảy do ngươi thiết kế, cố ý làm cho chúng bẽ mặt có đúng không?”

Gia Cát Linh Ẩn vẻ mặt oan ức, cơ thể yếu ớt dựa vào người Sở Lăng Thiên, “Nương nương, thần nữ chẳng làm gì cả.”

“Còn ngụy biện!” Chu quý phi nói tiếp, chuyện này nhất định phải tìm kẻ chết thay, Gia Cát Linh Ẩn là lựa chọn không tồi, tránh được một nạn, ngươi còn có thể thoát được nạn kiếp thứ hai sao?

“Thất vương phi, đúng là không thể tưởng tượng nổi, ngươi lại có tâm tư như thế!”

Sở Lăng Thiên nhếch môi cười, “Các vị cảm thấy, Linh nhi làm vậy là có mục đích gì? Chỉ muốn làm Đại ca và Lục ca bẽ mặt ư? Ta nghĩ nàng ấy không nhàm chán như vậy đâu.”

“Ả biến thái như vậy, ai biết được?” Chu quý phi lẩm bẩm.

“Phụ hoàng, trái lại nhi thần rất nghi ngờ, vì sao đúng lúc này mẫu hậu và quý phi lại đến? Đến thật khéo như vậy.”

“Thiên nhi, con có ý gì?” Lòng Hoàng hậu nặng trĩu, “Không lẽ bản cung lại đi hại Dực nhi và Hiên nhi hay sao? Bản cung và quý phi là lo lắng cho Hoàng thượng mới đến thăm, trùng hợp bắt gặp thôi.”

Sở Lăng Thiên lắc đầu, “Vậy tại sao mẫu hậu lại chắc chắn đó là Linh nhi?”

“Nơi này chỉ có nó và Hiên nhi, chẳng lẽ còn có người khác?”

“Nơi này ra ra vào vào đều là cung nữ, cũng không chỉ có mình Linh nhi là nữ tử, mẫu hậu và quý phi cũng chưa nhìn thấy người trên giường, liền luôn miệng nói chính là Linh nhi, không khỏi cảm thấy rất lạ.”

“Không thấy bóng dáng nó đâu, bản cung có nghi ngờ này cũng rất bình thường.” Lòng Hoàng hậu càng nặng, chuyện này thoạt nhìn không dễ dàng cho qua như vậy, “Thái tử và Hiên nhi cũng là ăn cháo mới nảy sinh ảo giác, chứng minh cháo này có vấn đề. Thất vương phi, ngươi trái lại phải giải thích cho rõ.”

“Nương nương, người trong cung ra ra vào vào, vì sao lại kết luận là thần nữ chứ?” Gia Cát Linh Ẩn hỏi lại, “Cháo này đưa tới tẩm cung của Hoàng thượng, sẽ không có người động qua. Cháo, trước kia đưa tới đây, đã có người chạm vào rồi! Hoàng thượng, thần nữ khẩn xin được truyền hai cung nữ đưa thức ăn đến hỏi, chuyện này sẽ rõ ràng cả thôi.”

Sở Kim Triêu gật đầu, lệnh cho Liên công công truyền hai cung nữ kia đến. Đầu ông lại bắt đầu đau nhức, chuyện này là có người giăng bẫy hãm hại Tam nha đầu và lão Lục.

Trong mắt Chu quý phi hiện lên vẻ đắc ý, bà lo lắng giữa lúc này sẽ xảy ra chuyện nên buổi sáng đã sai người kết liễu hai cung nữ kia rồi.

Trong lòng Hoàng hậu cười lạnh, cũng may là bà có chuẩn bị, hai cung nữ kia nhất định chẳng còn ở nhân thế nữa. Bà lạnh lùng nhìn Gia Cát Linh Ẩn, “Thất vương phi, sao ngươi lại dám kết luận cháo trước khi mang đến còn có người động tay động chân? Chẳng lẽ là ngươi phái người đi làm?”

“Nương nương, thần nữ không dám kết luận có người giờ trò hay không, chỉ dám nói giữa đường có người đã từng mở nắp đậy.”

Hoàng hậu và Chu quý phi đồng thời ngẩn ra, sao ả lại biết? Chẳng lẽ ả thấy à?

Gia Cát Linh Ẩn nhếch mày, liếc hai người một cái, thu hồi ánh mắt, tiếp tục nói, “Cháo của thiện phòng đưa đến đều là múc từ trong nồi ra rồi đưa đến đây, lại dùng nắp đậy thật kín, từ thiện phòng đến chỗ này không xa, độ nóng của cháo sẽ không giảm nhanh, mà cháo của sáng nay, độ nóng rõ ràng thấp hơn cháo của mấy ngày trước, chứng minh rằng, trên đường đã bị chậm trễ một thời gian, hơn nữa, nắp bị mở ra, mới có khác biệt lớn như vậy.”

Chu quý phi có chút kinh hoảng, lập tức hít sâu vào, cố gắng để bản thân tỉnh táo lại, nha đầu thối, tâm tư sao lại kín đáo thế kia? Ngay cả bà cũng không ngờ đến điểm này, chỉ dựa vào độ nóng của cháo có thể suy đoán ra như vậy. Bà hắng giọng, “Thất vương phi, có lẽ thiện phòng chậm trễ một lát mới mang đến đây.”

“Vậy thì chẳng phải hỏi thiện phòng một chút sẽ biết hay sao.”

Chu quý phi không thèm nói nữa, bầu không khí trong phòng thật gượng gạo, nhất là Sở Lăng Dực và Sở Lăng Hiên, hai huynh đệ lại làm ra chuyện như vậy… Tuy rằng họ chẳng làm gì, nhưng trần truồng da thịt thân cận, khiến người ta miên man bất định.

“Chuyện này bản cung hy vọng chỉ có vài người biết, nếu có ai khác biết được, bản cung nhất định không tha!”

Nhìn thấy khóe miệng Gia Cát Linh Ẩn lướt qua vẻ trêu tức, Sở Lăng Hiên ngạc nhiên, chợt hiểu ra chuyện này là do nàng thiết kế! Nhưng tác dụng nàng làm vậy ở đâu? Hay là căn bản có người muốn thiết kế nàng và hắn, nhất tiễn song điêu? Lục vương phủ và Thất vương phủ đều bị liên lụy, được lợi nhiều nhất đương nhiên là thái tử và Chu quý phi. Chuyện này dứt khoát đã trở thành trò hề, chuyện giữa hắn và thái tử, không thể truy cứu nữa, hiện tại việc phải truy cứu chính là kẻ hạ độc.

Một lát sau, Liên công công tất tả chạy về, mùa đông mà trán ông lại đầy mồ hôi, “Hoàng thượng, nương nương, thiện phòng nói hai cung nữ đi đưa cháo, không thấy bóng dáng đâu nữa.”

“Không thấy?” Sở Kim Triêu nhíu mày, “Đã tìm hết chưa?”

“Đã tìm rồi, nhưng không thấy.”

“Có khi nào chạy trốn rồi không?” Chu quý phi kinh ngạc hô lên, “Hoàng thượng, thần thiếp cảm thấy nhất định là chúng hạ độc, lo lắng chuyện này bại lộ, cho nên trốn đi rồi.” Trong lòng bà nhẹ nhõm, ảnh vệ của Triêu Hoa làm việc rất gọn gàng, ngay cả thi thể cũng không tìm được.

Hoàng hậu tỉnh bơ nhấp trà, xem phản ứng của Chu quý phi, ả nhất định đã ra tay với chúng.

Sở Kim Triêu nhìn Liên công công, “Đến cửa cung hỏi chưa?”

Liên công công gật đầu, “Đã hỏi qua, hôm nay không có cung nữ xuất cung, nhất định vẫn còn ở trong cung.”

Hoàng hậu nâng mí mắt, “Hoàng thượng, thần thiếp cảm thấy suy đoán của muội muội không phải vô lý, hai cung nữ kia tâm địa độc ác tự biết tránh không thoát hình phạt, nên chạy trốn cũng không chừng. Hóa ra trên đường chúng đã hạ độc, đúng là chết chưa hết tội. Truyền lệnh xuống, một khi gặp được chúng thì lập tức bắt lại. Cũng may không xảy ra chuyện gì lớn.”

Tảng đá trong lòng Chu quý phi cuối cùng cũng rơi xuống, ngay cả Hoàng hậu cũng nói như vậy, chuyện này có lẽ đã xong rồi. Chết không đối chứng, đổ tất cả mọi chuyện lên đầu hai cung nữ kia, bà thoải mái thoát khỏi hiềm nghi.

Nhìn thấy vẻ nhẹ nhõm trên mặt Hoàng hậu và Chu quý phi, Gia Cát Linh Ẩn nhếch môi cười, bỗng nhiên nói: “Ai da, sao ta lại quên được chứ? Phụ hoàng, nương nương, hai cung nữ kia ở phòng của thần nữ quét dọn, trí nhớ này của con cũng quá kém rồi, để con đi gọi các nàng đến.”

“Cái gì?”

Hoàng hậu run rẩy, sắc mặt tái đi, hai tay bấu mạnh vào ghế, mu bàn tay trắng trẻo nổi gân xanh, lòng bàn tay lạnh lẽo dần ẩm ướt. Nó lại đang giở trò gì đây? Hay là hai cung nữ kia thật sự còn sống? Chẳng lẽ Chu Tuyết Viện cũng không thực hiện được?

Chu quý phi thì run rẩy, để che giấu sự sợ hãi của bản thân, lập tức ôm vai, lẩm bẩm: “Hôm nay trời lạnh thật.”

Sở Lăng Thiên nhìn bếp lò đặt trong phòng, nói: “Nhiều bếp lò như vậy, quý phi nương nương còn lạnh sao? Có phải sinh bệnh rồi không?”

“Có lẽ vậy! Hắt xì!” Dứt lời, còn giả bộ hắt hơi một cái. Trong đầu bà nhanh chóng suy tính, phải làm thế nào mới ổn đây? Ngộ nhỡ bị phát hiện, Hoàng thượng nhất định sẽ không tha cho bà.

Gia Cát Linh Ẩn nhanh chóng dẫn hai cung nữ kia đến. Chu quý phi nhìn chằm chằm các nàng, ánh mắt như tóe lửa. Xem bộ dạng sốt ruột của bà, Hoàng hậu lại chẳng vội, Chu quý phi hoàn toàn không biết bà cũng can dự vào, giờ khắc này, bà chỉ cần đẩy bà ta một phen là được.

Sức khỏe Sở Kim Triêu không tốt, liền để Hoàng hậu tra hỏi, ông ngồi một bên xem. Sắc mặt Sở Lăng Dực và Sở Lăng Hiên vẫn đang vô cùng xấu hổ, không biết chuyện này có thể tạo thành nỗi ám ánh trong đời họ hay không.

Hai cung nữ quỳ bên dưới, chờ Hoàng hậu đặt câu hỏi.

“Sáng nay, là hai ngươi phụ trách đưa điểm tâm sáng cho Lục điện hạ và Thất vương phi à?”

“Hồi bẩm nương nương, dạ đúng.”

“Giữ đường có gặp người nào mở ra không? Hay là tiếp cận không?”

Hai cung nữ liếc nhìn nhau, lập tức lắc đầu. Chạm qua cháo một là công chúa Triêu Hoa, một là Ninh Hạ, sau lưng hai người là Chu quý phi và Hoàng hậu, ai các nàng cũng không đắc tội nổi.

“Vậy à?” Hoàng hậu nheo mắt, tiếng nói lạnh lẽo giống như muốn nhốt người khác vào địa ngục, “Vậy lạ quá, trong cháo có độc các ngươi biết không? Tất cả thức ăn khi ra khỏi thiện phòng sẽ được kiểm tra một lần, xem ra là ở trên đường bị người ta hạ độc. Các ngươi đều nói không có người khác tiếp xúc qua, thì phải là các ngươi hạ độc rồi! Mau khai thật cho bản cung! Nếu các ngươi thức thời, bản cung sẽ tha mạng cho!”

“Nương nương!” Một trong hai cung nữ khiếp sợ đến mức bật khóc, “Nô tỳ không có hạ độc, nô tỳ không dám! Xin nương nương minh giám. Thực ra thì… lúc sáng công chúa Triêu Hoa có xem qua cháo, công chúa nói… nói lo lắng trong cháo có độc nên dùng ngân châm cắm thử vào.”

“Gì cơ?” Hoàng hậu nhìn Chu quý phi, “Xem ra cần Triêu Hoa đến đây một chuyến rồi.”

Chu quý phi nhìn Hoàng hậu, vẻ mặt tức giận, cười lạnh, “Tỷ tỷ có ý gì? Chẳng lẽ tỷ nghi ngờ là Triêu Hoa làm? Nếu là Triêu Hoa của trước kia, muội hoàn toàn không muốn giải thích giúp nó, nhưng hiện giờ nó đã thay đổi, tuyệt đối không làm chuyện như vậy. Muội thấy không cần phải truyền nó đến đâu. Hai người các ngươi, phải nhớ kỹ lại xem ngoại trừ Triêu Hoa còn có người nào khác hay không?”

“Còn có…”

“Đã không còn, quý phi nương nương, chỉ có mình công chúa Triêu Hoa thôi.” Cung nữ vừa mới lên tiếng cướp lời không khai ra Ninh Hạ, nàng âm thầm bấu cung nữ bên cạnh, đồ ngu! Khai công chúa Triêu Hoa ra đã đắc tội Chu quý phi rồi, ngậm miệng không khai chuyện Ninh Hạ, Hoàng hậu nhất định sẽ nể tình giữ lại mạng cho các nàng.

Hoàng hậu nâng mắt, như cười như không liếc mắt nhìn cung nữ nọ một cái, “Nói như vậy, cũng chỉ có mình Triêu Hoa là hiềm nghi lớn nhất, truyền Triêu Hoa lại đây, bản cung sẽ đích thân hỏi nó.”

“Dạ, nương nương.” Liên công công xoay người ra ngoài, vừa đi vừa lắc đầu, chuyện nhà của đế vương, thật sự là làm cho người ta suy nghĩ không ra.

Chu quý phi bất an nhìn quanh, ánh mắt không yên. Bà rõ tính tình của Triêu Hoa, lát nữa nhất định sẽ khai ra bà. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Sở Lăng Thiên nhéo tay của Gia Cát Linh Ẩn, nhẹ nhàng vân vê, cúi đầu cười nhẹ, Thái tử và Sở Lăng Hiên, sau này còn chung sống thế nào? Nha đầu quỷ quyệt, lại có thể nghĩ ra cách này. Y đã phân tích chuyện này rõ ràng, kết luận giống như Sở Lăng Hiên, Hoàng hậu, Chu quý phi đều bị hiềm nghi, từ biểu hiện của Chu quý phi, hiềm nghi của bà là lớn nhất.

Sở Kim Triêu vẫn nhắm mắt lại, cau mày, trong phòng yên tĩnh, ông chậm rãi mở mắt, thở dài, “Tam nha đầu, đỡ trẫm đi nghỉ ngơi, trẫm mệt rồi. Hoàng hậu, nàng xử lý đi.”

“Dạ, phụ hoàng.”

“Vâng, Hoàng thượng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.