Gia Cát Linh Ẩn

Chương 214: Chương 214: Nếu vương phi ngoan ngoãn theo ta




Một hôm, Gia Cát Linh Ẩn bận việc, không có ở phủ giám sát, khi nàng từ bên ngoài trở về, Mạc Văn Dũng đã trị liệu xong cho Nguyệt Lan, đang từ biệt Ưng tổng quản. Nhìn thấy nàng, Mạc Văn Dũng lập tức mỉm cười với nàng.

Gia Cát Linh Ẩn gật đầu xem như chào lại. Tiễn Mạc Văn Dũng đi, nàng đến Ngâm Hương Các xem Nguyệt Lan, phát hiện thấy sắc mặt nàng ấy có hơi tệ.

“Nguyệt Lan sao vậy? Có phải Mạc đại phu không điều trị tốt cho ngươi không?” Gia Cát Linh Ẩn hỏi.

“Tiểu thư…” Nguyệt Lan muốn nói lại thôi, tựa như có điều khó mở miệng, “Mạc đại phu… hôm nay hắn sờ soạng ngực nô tỳ, nô tỳ không biết có phải hắn cố ý không.”

Lòng Gia Cát Linh Ẩn chùn xuống, an ủi Nguyệt Lan: “Nhất định là hắn không cố ý đâu, đừng ủ rũ. Sau này ngày nào ta cũng ở bên cạnh giám sát, không sao đâu, yên tâm đi. Hôm nay đã ngâm thuốc chưa?”

“Đã ngâm rồi.”

“Ngươi nằm xuống đi, ta xoa bóp cho ngươi.”

Mặc dù có Mạc Văn Dũng đến trị chân cho Nguyệt Lan, nhưng ngày nào Gia Cát Linh Ẩn cũng xoa bóp chân cho nàng. Xoa bóp xong, Gia Cát Linh Ẩn ra khỏi Ngâm Hương Các, đi tìm Ưng tổng quản.

“Ưng tổng quản, mấy hôm nay Mạc đại phu kia có cử chỉ gì quái lạ không?”

Ưng tổng quản suy nghĩ rồi lắc đầu: “Rất bình thường, châm cứu xong cho Nguyệt Lan, liền vội vàng rời phủ. À đúng rồi, hôm nay hắn có hỏi nô tài giếng nước ở đâu, nói muốn xem thử chất nước, chất nước tốt sẽ có lợi cho sự hồi phục của Nguyệt Lan.”

“Rồi sau đó?”

“Nô tài liền chỉ cho hắn, hắn đi xem, nói không tệ, Nguyệt Lan có hy vọng đứng lên lần nữa.”

“Một mình hắn đi xem à?”

“Dạ, lúc đó nô tài có việc, nên chỉ chỗ cho hắn liền đi làm chuyện khác. Vương phi, có gì không ổn à?”

Gia Cát Linh Ẩn không dám chắc, lắc đầu: “Ta đi xem giếng nước.”

Ưng tổng quản cùng nàng đi xem xét, xem cẩn thận cũng không nhìn ra có gì kỳ lạ. Nhưng vì để an toàn, Gia Cát Linh Ẩn cặn dặn Ưng tổng quản: “Từ giờ trở đi, không được dùng nước trong giếng này nữa, niêm phong miệng giếng lại, sau này nước dùng ở trong phủ đều mua từ bên ngoài.”

Thấy vẻ mặt Gia Cát Linh Ẩn nghiêm trọng, Ưng tổng quản liên tục vâng dạ.

Gia Cát Linh Ẩn đứng tại chỗ, không ngừng tự hỏi, Mạc Văn Dũng lại do Trần Cẩm Phàm tiến cử, hẳn là không có gì kỳ lạ mới đúng, trừ phi, Trần Cẩm Phàm bị người khác lợi dụng. Nghĩ nghĩ, trong đầu nàng nảy ra chủ ý.

Hôm sau, Mạc Văn Dũng cứ theo thường lệ đến chữa trị cho Nguyệt Lan, hôm qua Nguyệt Lan đã nói chuyện của hắn, nên hôm nay nàng luôn ở bên cạnh trông chừng. Có lẽ do bên cạnh có người, Mạc Văn Dũng cũng không có hành động gì vô lễ, chỉ hết sức chuyên tâm châm cứu cho Nguyệt Lan.

Sau khi trị liệu xong, Gia Cát Linh Ẩn đích thân châm một ly trà cho Mạc Văn Dũng, đưa tới trước mặt hắn: “Mạc đại phu vất vả rồi, uống chén trà nghỉ ngơi chút đi.”

Ánh mắt Mạc Văn Dũng trốn tránh, nói: “Làm phiền vương phi, ta không thích uống trà, trà này ta không uống đâu.”

“Vậy ta sẽ rót một ly nước ấm cho đại phu.”

“Không cần, không cần.” Mạc Văn Dũng liên tục xua tay, “Ta thật sự không khát, đa tạ vương phi. Ở đây xong ta còn phải đến một chỗ xa nữa để trị bệnh, uống nước rồi, chỉ sợ dọc đường không nhịn được. Đa tạ ý tốt của vương phi.”

“À.” Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, lại thay một chậu nước, “Vậy Mạc đại phu rửa tay đi.”

“Không cần không cần, ta trễ rồi.” Mạc Văn Dũng vội vàng đứng lên, “Vương phi, ta xin cáo từ trước. Ngày mai lại đến phủ trị liệu cho Nguyệt Lan.” Nói xong, Mạc Văn Dũng vội vội vàng vàng rời khỏi Ngâm Hương Các.

“Lúc trước Mạc đại phu cũng không uống trà à?” Gia Cát Linh Ẩn hỏi.

“Không phải đâu.” Mộc Tê lắc đầu, “Lúc hắn không bận, sẽ vừa uống trà vừa tán gẫu với chúng nô tỳ, mấy ngày nay, nô tỳ cũng học được không ít kiến thức liên quan đến y thuật.”

“Vậy à.” Gia Cát Linh Ẩn trong lòng thầm tính toán, trên cơ bản nàng đã có kết luận, Mạc Văn Dũng đã động tay động chân vào giếng nước trong phủ. Nếu không phải nàng phát hiện đúng lúc, trong phủ trên dưới nhiều người như vậy, chỉ e đều gặp bất trắc.

Nàng gọi đại phu của vương phủ tới, bảo họ lấy nước đi thử nghiệm. Đại phu nhanh chóng cho ra kết quả. Trong nước giếng quả thực có chứa một loại độc mãn tính, loại độc này sẽ ăn mòn dạ dày của con người, dần dà, sẽ làm cho dạ dày lở loét, người cũng theo đó mà chết.

Lòng dạ cũng thật độc ác, đáy lòng Gia Cát Linh Ẩn dâng lên luồng khí lạnh, người này là Trần Cẩm Phàm giới thiệu, rất có thể là để đối phó nàng. Nàng nhất định phải nghĩ cách điều tra rõ ràng chuyện này.

Cách một ngày, khi mọi người đang tiến cung thỉnh an, Hoàng hậu lại báo, Lý thái phi đau bụng khó chịu, ốm liệt giường, bảo mọi người đến thăm: “Cũng không biết Lý thái phi bệnh gì, thái y bắt mạch cũng không tìm ra được, uống thuốc, châm cứu cũng không có chuyển biến tốt. Mọi người đi thăm xem, để tâm trạng bà tốt hơn.”

Gia Cát Linh Ẩn đảo mắt, “Nương nương, thần nữ có quen một thần y, chi bằng mời hắn đến chẩn mạch thử. Nha hoàn của thần nữ bị liệt nằm trên giường, thần y kia nói có thể chữa khỏi, bệnh của thái phi, thần nữ thấy cũng có khả năng khỏi.”

“Thần y nào?” Hoàng hậu vẻ mặt hoài nghi, “Hay lại là thầy lang giang hồ?”

“Nương nương yên tâm, vị thần y này là Cẩm Phàm tỷ tỷ giới thiệu, thần nữ đã chứng kiến qua y thuật của hắn. Thái y đều bó tay không có cách, chi bằng mời hắn xem thử.”

Hoàng hậu gật đầu: “Cũng không còn cách nào, vậy thử xem, ngày mai con đưa hắn tiến cung, xem bệnh cho thái phi. Nếu hắn là giang hồ bịp bợm, bản cung sẽ trị tội luôn cả con. Nếu chữa khỏi, bản cung sẽ tấu lên Hoàng thượng, ban thưởng hậu hĩnh.”

“Dạ, thần nữ tuân lệnh.”

Mạc Văn Dũng biết được có thể tiến cung trị liệu cho Lý thái phi, nhất thời vui sướng không thôi, nếu trị khỏi, khẳng định có thể được không ít lợi lộc. Thấy hắn không từ chối, Gia Cát Linh Ẩn kết luận, trình độ y thuật của hắn nhất định không thấp, chỉ là tâm thuật bất chính.

Nhìn thấy Mạc Văn Dũng, Hoàng hậu vẻ mặt hồ nghi, bà nghĩ thần y chắc phải là ông lão ngoài năm mươi, không ngờ lại trẻ tuổi như vậy.

“Tam nha đầu, hắn chính là thần y mà con nói?” Hoàng hậu hỏi.

“Hồi bẩm nương nương, dạ phải.”

“Thảo dân tham kiến Hoàng hậu.”

“Bình thân…” Hoàng hậu giọng điệu thản nhiên, đối diện với người trẻ thế này, lòng bà vẫn còn nghi vấn. Nhưng mà cho dù hắn không trị khỏi cho Lý thái phi, bà đúng lúc có thể trị tội Gia Cát Linh Ẩn: “Cùng bản cung đi xem Lý thái phi trước đã.”

Mấy người đến tẩm cung của Lý thái phi không lâu thì Sở Kim Triêu cũng đến, sự tình trọng đại, ông lo lắng nên nhất định phải tới xem. Mạc Văn Dũng cẩn thận chẩn mạch cho Lý thái phi, lại thay bà kiểm tra cơ thể, cuối cùng hắn kết luận: lục phủ ngũ tạng đã lở loét, mạng sống như chỉ mành treo chuông, hắn chỉ có thể duy trì mạng sống, không thể chữa khỏi.

“Có cách nào có thể giảm bớt đau đớn cho thái phi không?” Sở Kim Triêu hỏi. Lý thái phi đối xử không tệ với ông, nhìn Lý thái phi thống khổ như thế, ông thật sự không đành lòng.

“Thảo dân sẽ cố hết sức. Hoàng thượng, thảo dân cần chuyên tâm nghiên cứu phương thuốc, xin mọi người tránh mặt đi một chút.” Mạc Văn Dũng nói.

“Thái phi nương nương thân thể quý báu, sao có thể để cho một kẻ xa lạ ở cùng phòng với bà.” Hoàng hậu phản đối đầu tiên, “Bản cung phái người đến gác, tuyệt đối không quấy nhiễu Mạc đại phu chế thuốc.”

“Hoàng hậu nương nương lo lắng thảo dân gây bất lợi cho thái phi?” Mạc Văn Dũng cười cười, hắn nhìn Gia Cát Linh Ẩn, “Vậy thì để cho Thất vương phi ở lại đi? Hoàng hậu nương nương phải yên tâm với Thất vương phi chứ?”

“Hoàng thượng…” Hoàng hậu nhìn Sở Kim Triêu.

Sở Kim Triêu gật đầu, người ở đây khiến ông yên tâm nhất chính là Gia Cát Linh Ẩn: “Tam nha đầu, trẫm giao Lý thái phi cho con, con phải chăm sóc tốt nhé.”

“Dạ, Hoàng thượng, thần nữ tuân chỉ.”

Sau khi những người khác rời khỏi, tẩm cung của Lý thái phi khôi phục yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng rên rỉ thống khổ của thái phi. Gia Cát Linh Ẩn vô tình liếc Mạc Văn Dũng một cái, chỉ cảm thấy ánh mắt hắn có hơi kỳ lạ, ánh mắt thế này khiến nàng rất không thoải mái.

Mạc Văn Dũng lấy ra một viên thuốc, đưa cho Gia Cát Linh Ẩn: “Thất vương phi, phiền vương phi cho thái phi uống viên thuốc này vào.”

Gia Cát Linh Ẩn nhận lấy viên thuốc, cảm giác được tay của Mạc Văn Dũng chạm vào tay nàng, nàng lạnh lùng trừng mắt với hắn. Mạc Văn Dũng làm như không thấy, cúi đầu tiếp tục nghiên cứu phương thuốc.

Sau khi cho Lý thái phi uống thuốc, Gia Cát Linh Ẩn muốn rót cho bà chén nước, nhưng ấm nước trên bàn trống rỗng. Nàng lập tức ra ngoài sai người mang nước đến, sau đó, lại nhỏ giọng căn dặn Mộc Tê đang chờ ở bên ngoài vài câu. Mộc Tê gật đầu, đi theo cung nữ kia.

Cung nữ nhanh chóng mang nước đến, Gia Cát Linh Ẩn rót một chén, đưa cho Mạc Văn Dũng, “Mạc đại phu vất vả rồi, uống trà trước đi.”

“Đa tạ Thất vương phi.” Mạc Văn Dũng cười, ánh mắt hắn nhìn Gia Cát Linh Ẩn mang theo chút nóng bỏng. Hắn thổi thổi ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, cuối cùng còn liếm môi nói, “Ngọt, thật ngọt.”

“Mạc đại phu, có cách nào chữa khỏi cho thái phi nương nương không?”

“Thất vương phi, bệnh tình thái phi có phần phức tạp, chúng ta vào buồng trong đi, ta sẽ từ từ nói với vương phi.”

“Mạc đại phu có gì cứ nói thẳng đi.” Gia Cát Linh Ẩn lạnh lùng nói.

“Chuyện này…” Mạc Văn Dũng ngập ngừng, “Chỉ sợ tai vách mạch rừng, phương thuốc này, ta còn chưa từng sử dụng qua, không thể để người khác sao chép được.”

“Được, bản vương phi sẽ đi vào buồng trong với ngươi.” Trong lòng Gia Cát Linh Ẩn hừ lạnh một tiếng, nàng muốn xem thử hắn định làm trò quỷ gì.

Tẩm cung rộng như vậy, ngoại trừ Lý thái phi, cũng chỉ có hai người họ. Không có gì ngăn cản, ánh mắt Mạc Văn Dũng nhìn Gia Cát Linh Ẩn càng lúc càng nóng bỏng: “Thất vương phi, vương phi thật đẹp, ta chưa bao giờ gặp qua nữ tử nào xinh đẹp như vương phi.”

Gia Cát Linh Ẩn cười khẩy: “Mạc đại phu, hiện giờ có thể nói phương thuốc chưa”

“Từ từ, không vội, trước tiên chúng ta nói chuyện khác đi.” Nói xong, Mạc Văn Dũng từng bước đi tới Gia Cát Linh Ẩn: “Có lẽ được ôm Thất vương phi, suy nghĩ của ta sẽ mở mang hơn một chút.”

“Mạc Văn Dũng, ngươi không nhìn xem đây là nơi nào, chỉ cần ta la lên một tiếng, người bên ngoài sẽ lập tức xông vào!”

Mạc Văn Dũng cười khinh thường: “Thất vương phi, nếu vương phi gọi người vào, người bị tổn hại chính là vương phi đó. Vương phi biết không? Thuốc vừa rồi vương phi cho thái phi uống là thuốc độc, chỉ có ta mới có thuốc giải. Nếu vương phi ngoan ngoãn theo ta, ta sẽ lấy thuốc giải ra, bằng không, ta sẽ nói với Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương là vương phi hạ độc Lý thái phi! Trước khi đi Hoàng thượng có nói giao thái phi cho vương phi mà.”

“Ngươi… lại có thể đê tiện vô sỉ như vậy.” Gia Cát Linh Ẩn tức giận không thôi, “Ngươi dám hạ độc thái phi nương nương? Ta chẳng làm gì cả, cho dù ngươi nói, Hoàng thượng và nương nương cũng sẽ không tin.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.