Gia Cát Linh Ẩn

Chương 213: Chương 213: Ta nhất định phải giết ngươi




Gia Cát Hồng Nhan khẩn trương nhìn ra cửa, nhìn thấy bóng dáng của Sở Lăng Hiên, nàng hạ quyết tâm. Nàng tiến lên ôm lấy cánh tay Sở Lăng Hiên, cười khanh khách lấy lòng hắn: “Hôm nay vương gia có mệt không? Thiếp đã dặn phòng ăn chuẩn bị mấy món người thích.”

“Vất vả rồi.” Mặt Sở Lăng Hiên không chút thay đổi nói, “Đêm nay bản vương ở lại đây.”

“Vâng!” Gia Cát Hồng Nhan gật mạnh đầu, “Vương gia, dùng bữa trước đã.”

Dùng xong bữa tối, Gia Cát Hồng Nhan vẫn đợi Sở Lăng Hiên đi ngủ cùng mình, bởi vì nàng muốn mau chóng mang thai đứa con của hắn. Sở Lăng Hiên chăm chú nhìn đến một mảnh nhỏ trên mặt đất, mặt hắn bình tĩnh, nhặt lên, chắc là đồ sứ bị ném vỡ.

“Hôm nay ngươi lại nổi giận?” Hắn nhìn Gia Cát Hồng Nhan, hỏi.

“Thiếp… Hôm nay Thất vương phi đã tới đây.”

“Nàng ấy có bị thương không?”

“Lục vương gia, người lo lắng cho ả?” Gia Cát Hồng Nhan chua xót cười, “Người lo lắng thiếp dùng thứ này tổn thương ả sao? Người không hỏi ả tới có làm thiếp bị thương không lại còn đi quan tâm ả. Lục vương gia, thiếp mới là người ở bên cạnh người, vì sao trong lòng người chỉ có ả?”

Sắc mặt Sở Lăng Hiên trở nên âm trầm: “Trong lòng bản vương chỉ có nàng, không ai có thể so sánh được với nàng.”

“Nhưng mà ả đã là Thất vương phi…”

“Thì sao? Ngươi ngủ trước đi, bản vương đi đây.”

“Vương gia, không phải người nói đêm nay nghỉ lại ở chỗ của thiếp sao?” Gia Cát Hồng Nhan cố gắng đến cùng.

“Bản vương còn có rất nhiều chuyện phải làm.” Nói xong, Sở Lăng Hiên cũng không quay đầu lại mà đi mất.

“Vương gia…” Gia Cát Hồng Nhan cô đơn nhìn theo bóng lưng của Sở Lăng Hiên, nàng vò nát khăn tay ở trong tay mình, tâm tình chìm xuống cực độ, “Gia Cát Linh Ẩn, ta nhất định phải giết ngươi! Ta nhất định phải giết ngươi!”

“Nương nương.” A hoàn nhìn thấy bộ dáng của Gia Cát Hồng Nhan, sợ hãi đứng ở cửa nói. “Thừa tướng gia gửi thư, nói nương nương ngày mai quay về phủ một chuyển, Thừa tướng có việc cần bàn bạc.”

“Ta biết rồi.”

Từ sau khi vào Lục vương phủ, Gia Cát Hồng Nhan cũng rất ít khi quay về phủ Thừa tướng, đặc biệt từ lúc Đại phu nhân không còn nữa thì phủ Thừa tướng đối với nàng cũng không có cái gì để lưu luyến nữa. Nhưng mà danh xưng Đại tiểu thư phủ Thừa tướng này cũng mang lại cho nàng chút vinh hiển.

Ngày hôm sau, Gia Cát Hồng Nhan trở về phủ Thừa tướng.

Phủ Thừa tướng rất vắng vẻ. Lần trước Gia Cát Chiêm bị phạt trượng, thật vất vả mới hồi phục được, mấy ngày nay ông lại nạp một di nương. Như Nguyệt ở trong phủ rất nhàm chán, tính tình cũng trở nên cáu kỉnh, động một tí là quở mắng a hoàn, gia nô.

Lưu quản gia mang Gia Cát Hồng Nhan tiến vào thư phòng, Gia Cát Chiêm đã ở đó chờ nàng.

“Phụ thân, gọi con hồi phủ là có chuyện gì?”

“Hồng Nhan. Con cùng Lục điện hạ thành thân lâu như vậy rồi mà vẫn chưa mang thai sao?” Gia Cát Chiêm nói, “Việc này vốn không nên đem ra hỏi, nhưng mà mẹ con không còn nữa cha sợ việc này con không hiểu. Con có biết người trong lòng Lục điện hạ thích là Tam muội của con không. Nếu con không nhanh chóng sinh hạ thế tử thì ngay cả vị trí trắc phi có lẽ cũng không bảo đảm được.”

“Phụ thân, những điều người nói con làm sao không hiểu được chứ. Nhưng mà trong lòng Lục điện hạ có nó, con có thể làm gì bây giờ? Con cũng không thể moi tim người ra.”

“Ở Đạp Tuyết Cung, ta đã lựa chọn Lục vương phủ, cho nên, Tam muội của con chính là kẻ địch của chúng ta rồi.” Gia Cát Chiêm nheo mắt lại. Gia Cát Linh Ẩn biết bí mật của ông, nàng đối với ông mà nói chính là một mối nguy, bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ. Chỉ có người chết mới không thể nói ra chuyện gì. Nhưng mà ông lại không muốn tự mình động thủ, ngộ nhỡ bị tra ra dấu vết thì hết đời. Cho nên, ông nghĩ tới Gia Cát Hồng Nhan, trên đời này, hẳn nàng là một trong số những người người hận Gia Cát Linh Ẩn nhất, “Con muốn làm chính phi thì trước hết phải chặt đứt tâm niệm của Lục điện hạ với Tam muội của con.”

“Làm sao mới chặt đứt được?”

“Tự con nghĩ cách xem, chỉ có người chết mới không thể cùng người sống tranh giành tình cảm. Nếu không, chỉ cần nó nguyện ý, ta dám cam đoan, lúc đó Lục điện hạ sẽ mang nó về Lục vương phủ bất cứ lúc nào.”

Đây đúng là điều Gia Cát Hồng Nhan sợ hãi, nếu ngày nào đó Gia Cát Linh Ẩn đổi ý sẽ trở thành chuyện không tốt với mình. Nàng gật đầu, Gia Cát Chiêm vừa lòng nở nụ cười.

Nhìn thấy Gia Cát Chiêm tươi cười, Gia Cát Hồng Nhan bỗng nhiên cảm thấy ý lạnh ùn ùn kéo đến. Người này là cha đẻ của nàng, cũng là cha đẻ của Gia Cát Linh Ẩn, vậy mà ông lại hoàn toàn xem Gia Cát Linh Ẩn thành kẻ địch: “Nếu có một ngày nữ nhi cùng phụ thân thành kẻ địch của nhau, có phải phụ thân cũng sẽ diệt trừ con không chút do dự hay không?”

Ánh mắt Gia Cát Chiêm lóe lên một cái, có chút mất tự nhiên, ông bày ra vẻ mặt tươi cười: “Hồng Nhan, con với nó không giống nhau. Phụ thân đối với con cũng không giống với nó. Phụ thân vĩnh viễn cũng sẽ không làm như vậy với con.”

“Có những lời này của phụ thân là nữ nhi an tâm rồi.” Gia Cát Hồng Nhan gật đầu, “Phụ thân, con về Lục vương phủ trước, chuyện người nói con sẽ làm.”

“Mọi việc phải cẩn thận, phụ thân không muốn thấy con bị thương tổn.”

“Phụ thân yên tâm.”

Trên đường quay về Lục vương phủ, Gia Cát Hồng Nhan vẫn mặt ủ mày chau, làm sao mới có thể tiếp cận được Gia Cát Linh Ẩn rồi lặng lặng diệt trừ ả? Nàng cả đêm trằn trọc không ngủ, mãi đến hừng đông mới nghĩ ra một biện pháp. Không thể tiếp cận được Gia Cát Linh Ẩn, nhưng có một người sẽ không làm nó hoài nghi.

Đầu mùa hạ, thời tiết có chút oi bức, Gia Cát Linh Ẩn tính thời gian, mình tới nơi này cũng đã một năm. Thu hoạch lớn nhất của nàng không phải là lật đổ được Đại phu nhân cùng Tiêu gia, mà là gặp được Sở Lăng Thiên.

Nàng gọi Ngụy Thành đến, chuẩn bị mở rộng thêm công việc mới. Sau khi Tiêu gia xuống dốc thì quán trà, vận chuyển, thịt, tửu lâu, tất cả sản nghiệp của Tiêu gia đều bị Linh Thiên nuốt chửng. Việc nàng làm lần này có chút khác thường.

“Cái gì? Tiểu thư, người muốn mở thanh lâu? Gia sẽ đồng ý sao?” Gia Cát Linh Ẩn vừa mới nói xong ý tưởng của nàng, Ngụy Thành liền kêu to.

“Ở nước Lăng Nguyệt, đây là việc làm ăn hợp pháp, vì sao không làm?” Gia Cát Linh Ẩn cười nói.

“Nhưng mà… Nhưng mà…” Ngụy Thành gấp đến độ gãi gáy, “Nếu gia biết sẽ tức giận với người thì phải làm sao? Dù sao người cũng là một cô nương.”

“Chuyện này có gì quan trọng? Theo như ta điều tra thì tiền lời hàng năm của thanh lâu chiếm một nửa sản nghiệp của Chu gia, đây chính là một thị trường lớn.”

“Tiểu thư, thuộc hạ vẫn cảm thấy không ổn. Nếu để gia biết, người nhất định sẽ giết chết thuộc hạ.”

“Yên tâm, chỗ Thất gia cứ giao cho ta, ngươi cứ theo lời dặn của ta làm cho tốt. Các cô nương nhất định phải tuyển chọn những người ưu tú. Thà ít mà tốt, không đủ thì tìm những cô nương ở nước khác tới. Còn có, y phục cũng không thể tầm thường, ta sẽ vẽ mấy kiểu y phục cho ngươi, ngươi đem mấy cái ta vẽ tới cửa hiệu may theo như vậy là được. Đúng rồi, ngươi nói xem các nam nhân hâm mộ nhất là ai?”

“Hâm mộ nhất, đương nhiên là Hoàng thượng, có được quyền lực tối cao, hậu cung ba nghìn giai lệ.”

“Vậy tất cả phòng của thanh lâu đều đặt tên theo cung, khiến cho người ta có cảm giác vào nơi đó giống như là tiến vào hậu cung, vô số giai lệ, để họ lật thẻ bài.”

“Tiểu thư….” Ngụy Thành đầu đầy đường đen, “Nếu bị Hoàng thượng biết, có khi nào sẽ cho hỏa thiêu hết hay không? Sẽ phán người tội tử hình?”

“Chỗ Hoàng thượng giao cho ta. Còn có, ba loại người không nhận tiếp đãi: Nam nhân đã thành thân không tiếp đãi; nam nhân không tôn trọng nữ nhân không tiếp đãi; nam nhân có hành vi quái đản không tiếp đãi. Ngươi đi tra giá cả thanh lâu của Chu gia, giá cả của chúng ta sẽ dựa trên giá cả của họ mà hơn gấp năm lần.”

“Năm lần?” Ngụy Thành sợ quá hô to một tiếng. “Tiểu thư, như vậy còn có người tới sao?”

“Đương nhiên, chỉ cần các cô nương chất lượng tốt, đa dạng thì chút tiền ấy khách bỏ ra cũng không tiếc.”

“Thuộc hạ còn lo lắng chỗ gia…”

“Không có việc gì đâu. Ta sẽ thu phục y.”

“Được rồi.” Ngụy Thành nhất thời cảm thấy được, đợt làm ăn này so với những lần trước hắn đã làm khó khăn hơn rất nhiều. Nhưng Gia Cát Linh Ẩn đã giao cho, hắn cũng chỉ có thể đi làm thật tốt. Thực tế trước kia đã chứng minh, lời của nàng luôn luôn không sai.

Sau khi Ngụy Thành rời di một lát thì Trần Cẩm Phàm đến.

“Cẩm Phàm tỷ tỷ, đến đây tìm muội có việc gì sao?” Gia Cát Linh Ẩn đưa nàng tới Ngâm Hương Các, châm một ly trà cho nàng, cười hì hì hỏi.

“Đại ca muội gửi thư về, có một phong thư là của muội, ta mang tới cho muội.”

“Mau đưa muội xem.” Gia Cát Linh Ẩn gấp gáp nói, nàng vội vàng mở bức thư Trần Cẩm Phàm mang đến. Như Phong gửi thư về báo tin y ở bên kia mọi chuyện đều tốt, không có khai chiến, mỗi ngày tập luyện binh lính. Đọc thư xong Gia Cát Linh Ẩn yên tâm hẳn.

“Linh nhi, chân Nguyệt Lan có chuyển biến tốt hơn không?”

Gia Cát Linh Ẩn lắc đầu, trong mắt hiện lên vẻ bi thương: “Vẫn không có, nhưng muội sẽ không từ bỏ.”

“Ta nghe nói có một vị thần y có thể chữa khỏi loại thương tổn như thế này. Phủ quốc công có một người bà con xa hai chân cũng bị liệt, nhờ hắn chữa trị mà đã khỏi bệnh.”

“Hả?” Hai mắt Gia Cát Linh Ẩn sáng lên, nàng tin là tồn tại một vị thần y như vậy, “Tỷ tỷ có thể giới thiệu cho muội không? Chỉ cần có thể trị bệnh cho Nguyệt Lan thì dù dùng cách gì muội cũng thử.”

“Ừ.” Trần Cẩm Phàm gật đầu, “Đây cũng là mục đích ngày hôm nay ta tới tìm muội, nếu như muội đồng ý, ngày mai ta sẽ dẫn hắn tới.”

“Thật tốt quá!” Gia Cát Linh Ẩn vui vẻ nói, “Vậy đa tạ Cẩm Phàm tỷ tỷ.”

“Hai chúng ta còn phải nói cảm tạ nữa hay sao, chỉ cần muội vui vẻ thì ta cũng cảm thấy vui lây.”

Ngày hôm sau, Trần Cẩm Phàm đúng hẹn dẫn theo một nam tử khoảng hơn hai mươi tuổi tới Thất Vương phủ, nói với Gia Cát Linh Ẩn đây là vị thần y kia.

“Thần y thực trẻ tuổi.” Gia Cát Linh Ẩn cười nói.

“Vương phi nương nương, có chí không ở nhiều năm, y thuật như thế nào cũng không có liên quan gì đến tuổi tác.” Nam tử trẻ tuổi nói.

“Không biết thần y xưng hô như thế nào?”

“Vương phi có thể gọi ta là Mạc Văn Dũng.”

“Mời Mạc đại phu đi xem thương thế của muội muội ta.”

Gia Cát Linh Ẩn dẫn Mạc Văn Dũng tới Ngâm Hương Các, hắn cẩn thận kiểm tra thương thế của Nguyệt Lan rồi nói: “Thương thế của vị cô nương này rất nặng, không thể trị khỏi ngay được.”

Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, nếu hắn nói nhất định có thể trị khỏi nhanh chóng thì không thể nghi ngờ rằng chắc chắn là bịp bợm, nhưng nghe hắn nói như vậy nàng lại tin vài phần: “Ý của Mạc đại phu là vẫn có thể chữa được phải không?”

“Ừ.” Mạc Văn Dũng gật đầu, “Trước đây ta có chữa cho một số người cũng thương thế giống như vậy, vẫn có hy vọng chữa khỏi, chỉ là thời gian cần lâu hơn thôi. Ta sẽ kiên trì châm cứu cho cô nương nửa năm, hẳn là sẽ không có vấn đề gì nữa.”

“Vậy đa tạ đại phu, không biết thù lao cho đại phu…”

Mạc Văn Dũng phất tay, “Chữa xong rồi nói sau, ta tin tưởng vương phi cũng sẽ không bạc đãi ta.”

“Đương nhiên rồi.”

Mấy người Gia Cát Linh Ẩn chăm chú theo dõi, Mạc Văn Dũng thong dong, bình tĩnh châm cứu cho Nguyệt Lan, Gia Cát Linh Ẩn đối với hắn lại thêm tin tưởng vài phần.

Từ đó đến mấy ngày sau, Mạc Văn Dũng đều đúng hạn đến vương phủ trị liệu cho Nguyệt Lan. Mọi chuyện đều rất tốt, nhưng mà Gia Cát Linh Ẩn cảm giác được, đôi khi ánh mắt Mạc Văn Dũng nhìn nàng có chút là lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.