Gia Cát Linh Ẩn

Chương 277: Chương 277: Ngư ông đắc lợi




Chu quý phi nhìn Chu Tuyết Tranh như nhìn người xa lạ, thân thể vì tức giận mà kịch liệt run rẩy. Bà mấp máy môi, một lúc lâu vẫn không nói được một lời. Thật lâu sau bà mới thốt ra được một câu, “Muội trách ta? Ta có trách nhiệm gì? Mọi chuyện ta làm đều là vì tốt cho Chu gia! Còn muội đã làm gì cho Chu gia?”

“Nói những điều này có ích gì? Hoàng thượng sẽ không thả phụ thân ra, đã thông báo đi khắp nước, sẽ không còn đường cứu vãn. Chu gia quả thật không còn nữa, tỷ nên chấp nhận sự thật này đi.”

“Chu gia quả thật không còn?” Chu quý phi lảo đảo từng bước, túng quẫn bắt lấy cái ghế ở bên cạnh, xụi lơ ở trên ghế. Ánh mắt bà trống rỗng, truyệt vọng, Chu gia không còn, Chu gia không còn…

Bỗng nhiên, bà đứng mạnh lên bắt lấy tay Chu Tuyết Tranh, “Chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Không có Chu gia, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”

Cung nữ nhìn thấy Chu quý phi giống như điên rồi, nhanh chóng ôm tiểu hoàng tử đến trước mặt bà, “Nương nương, người còn có tiểu hoàng tử. Nương nương, người làm sao vậy? Nương nương, người đừng dọa nô tỳ.”

Nhìn thấy tiểu hoàng tử, tuyệt vọng trong mắt bà nhất thời biến mất không thấy, gắt gao ôm tiểu hoàng tử vào trong lòng. Bà quá mức vui sướng, cánh tay ghìm mạnh đến nỗi khiến tiểu hoàng tử khóc toáng lên. Bà chỉ biết đây là lợi thế duy nhất của bà, “Ta còn có tiểu hoàng tử, ta còn có tiểu hoàng tử, ha ha!”

Chu Tuyết Tranh ra hiệu bảo cung nữ ôm tiểu hoàng tử đi. Chu quý phi ôm chặt như thể chỉ sợ hy vọng duy nhất cũng sẽ bị đoạt đi. Chu Tuyết Tranh thấy thế đi tới, dùng sức giành lấy đứa nhỏ, đưa cho cung nữ.

“Trả cho ta! Trả cho ta!” Chu quý phi điên cuồng hét lên, gần như điên cuồng chạy tới, muốn cướp lại đứa nhỏ.

“Đủ rồi!” Chu Tuyết Tranh giơ tay phải lên, hung hăng cho Chu quý phi một cái tát, “Tỷ tỉnh táo lại cho ta, bây gườ không phải là lúc giả điên!”

Chu quý phi ngây ngẩn cả người, bà vuốt chỗ sưng đỏ trên mặt, ánh mắt chậm rãi khôi phục lại như bình thường, chậm rãi tỉnh táo lại.

“Không được nổi điên nữa. Ngồi xuống!” Chu Tuyết Tranh quát.

Chu quý phi thực sự thanh tỉnh lại, “Muội nói đúng, ta không thể để mình bị rối loạn. Muội nói xem, chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Chu gia không còn nữa, chúng ta có thể có nguy hiểm gì hay không?”

“Đến bây gườ tỷ còn nghĩ đến Chu gia!” Trong giọng nói của Chu Tuyết Tranh tràn đầy khinh thường, “Còn hơn cả gia, quan trọng đó là trí tuệ của chính mình. Tỷ nhìn Gia Cát Linh Ẩn xem, chỉ là một thứ nữ cũng có thể phất lên sống vui vẻ như vậy, còn tỷ thì sao? Đại tiểu thư của Thừa tướng, thân phận tôn quý, vậy mà rơi vào hoàn cảnh này thì lại không bằng được ả!”

“Muội cũng kém ả mà!” Chu quý phi cười khẩy nói, “Không phải muội còn bị ả ta đoạt lấy nam nhân sao, một mình ăn năn hối hận, muội lợi hại như vậy, vì sao mỗi lẫn đều bại dưới tay ả ta chứ? Đừng ỷ mình được Hoàng thượng sủng ái mà ở đây giáo huấn bản cung.”

“Muội không bằng ả, nhưng muội tự mình biết mình, biết người nào có thể dây vào, người nào không nên đụng vào. Sao tỷ không nghĩ tới vì sao muội lại nhắc tới ả?”

“Gia Cát Linh Ẩn?” Chu quý phi trăm mối không thể giải thích, “Chuyện này cùng với ả có quan hệ gì?”

Chu Tuyết Tranh cười lạnh. Tỷ tỷ này của nàng, Chu gia không còn nữa, chỉ dựa vào chỉ số thông minh của tỷ ấy thì không biết còn có thể ở trong cung được bao lâu, “Đại tiểu thư Linh Thiên có quan hệ thân thiết với Sở Lăng Thiên, họ nhiều lần ở trước mặt mọi người biểu hiện thân mật, nếu để Gia Cát Linh Ẩn biết thì sẽ như thế nào? Đại tiểu thư Linh Thiên cùng Gia Cát Linh Ẩn, muội thật muốn nhìn xem hai người họ đấu nhau sẽ có bộ dáng gì. Mặc kệ như thế nào, hai người bọn họ dù ai thắng ai thua thì chúng ta cũng đều có lợi.”

“Đúng!” Ánh mắt Chu quý phi sáng lên, điên cuồng cười rộ lên, “Sao bản cung lại không nghĩ tới nhỉ? Để cho Gia Cát Linh Ẩn đối phó với ả, tốt nhất để cho cả hai người bọn họ đều thiệt hại, chúng ta lúc đó chỉ cần làm ngư ông đắc lợi. Biện pháp này quả thật rất hay! Nhưng mà phải làm như thế nào?”

“Ta đã phái người canh giữ ở cửa cung, chỉ cần Đại tiểu thư Linh Thiên xuất cung thì sẽ đi theo xem ả ở chỗ nào. Ngày mai sẽ lấy danh nghĩa của ả gửi cho Sở Lăng Thiên một phong thư, lại đúng lúc báo tin cho Gia Cát Linh Ẩn. Tỷ đoán xem, Gia Cát Linh Ẩn thấy hai người kia tằng tịu với nhau thì sẽ phản ứng như thế nào? Sẽ đối phó với bọn họ như thế nào?”

“Hay! Thật hay quá!” Vẻ mặt Chu quý phi tràn đầy tươi cười, “Gia Cát Linh Ẩn nhất định sẽ giống như một con gà xù lông, cùng với tiện nhân kia đấu đến ngươi chết ta sống!”

Đối với biện pháp đối phó với Đại tiểu thư Linh Thiên, Chu Tuyết Tranh cũng không yên tâm dựa vào người chị được việc thì ít mà bại sự có thừa của mình, nàng nhìn bà, rất nghiêm túc nói: “Không có lời của ta thì không được làm bất cứ chuyện gì, tỷ chỉ cần chắm sóc tốt tiểu hoàng tử là được.”

“Ta biết, muội yên tâm, lần này đều nghe theo muội, chỉ cần có thể để tiện nhân kia nhận báo ứng thì bảo ta làm gì ta cũng làm.”

Chu Tuyết Tranh lo lắng gật đầu, nàng vốn không muốn tiếp tay làm việc xấu, Chu gia đối với nàng cũng không phải là vô cùng quan trọng như Chu quý phi. Nàng chỉ thầm muốn, mượn lần này để khiến Gia Cát Linh Ẩn bị thương nặng.

Thất vương phủ, bữa tối hôm nay Gia Cát Linh Ẩn ăn rất nhiều, nàng cảm thấy đã lâu mình chưa có thỏa mãn như vậy nên lại bắt Sở Lăng Thiên mang rượu ra, vụng về uống, lôi kéo Sở Lăng Thiên cằn nhằn đến mấy canh giờ. Nàng cũng không nhắc đến chuyện Chu gia, nàng một mực nói về chuyện trời đất, nói đến lúc cảm thấy vui vẻ còn cất lên tiếng hát.

“Ta muốn bay thật cao…” Nàng đẩy ghế ra, giang hai cánh tay ra, thân thể loạng choạng.

Sở Lăng Thiên sợ nàng té ngã ngay lập tức đỡ lấy thắt lưng của nàng, bất đắc dĩ nói, “Nương tử, cẩn thận một chút.”

Nàng nâng mặt Sở Lăng Thiên lên, cười hì hì, sau đó tiếp tục hát, “Bay thật cao… Sở Lăng Thiên, ta yêu chàng!”

“Cái gì?” Trái tim Sở Lăng Thiên run lên, “Nhắc lại lần nữa. Hửm? Nương tử, nói lại lần nữa!”

Trong lòng y tràn đầy chờ đợi, Gia Cát Linh Ẩn cười cười với y, giây tiếp theo, thân thể thẳng tắp ngã vào trên người y mà ngủ say sưa.

Sở Lăng Thiên lắc đầu, vòng tay bế lấy nàng đi về phía phòng ngủ. Tuy rằng nàng đột nhiên nói câu cuối cùng kia, nhưng y lại nghe rất rõ ràng, giờ phút này, trong lòng y thỏa mãn không gì có thể tả nổi. Nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, lại tự mình đi chuẩn bị nước ấm để lau mặt cho nàng. Hầu hạ cho nàng xong, y mới có thời gian mà chăm sóc cho chính mình.

Vừa leo lên giường, nàng liền theo thói quen nghiêng người, một chân gác trên đùi y, hai tay ôm lấy thắt lưng y, đầu cọ cọ vào ngực y, tìm một vị trí thoải mái, sau đó liền dán sát vào rồi nằm im lặng. Khóe miệng y nhếch lên ý cười, nữ tử này, mỗi một mặt đều khiến cho y yêu thích đến không thể rời.

Thức dậy là lúc mặt trời đã lên cao, người bên cạnh không biết đã đi từ khi nào. Gia Cát Linh Ẩn day day huyệt thái dương, say rượu khiến cho đầu của nàng đau không thôi. Nghe thấy tiếng động trong phòng, Nguyệt Lan lập tức tiến vào, hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu.

Ăn hết hai bát cháo loãng dạ dày cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nhịn không được ợ ra một tiếng thoải mái, Nguyệt Lan thấy thế nhịn không được cười trộm.

“Được lắm, Nguyệt Lan, ngươi cũng dám cười ta!”

“Tiểu thư, người có muốn nữa không? Nô tỳ lấy thêm cho người một chén nữa.”

“Được rồi, ăn nữa sẽ bị các ngươi cười chết.”

“Tiểu thư ăn uống được nô tỳ vui vẻ còn không kịp nữa là.”

Gia Cát Linh Ẩn vặn thắt lưng một cái, Chu gia sụp đổ, thân phận Đại tiểu thư Linh Thiên này có thể từ từ biến mất được rồi. Nhưng mà chuyện này vẫn nên giao cho tỷ muội Chu gia thì hơn, họ sẽ giúp nàng việc này.

“Vương phi nương nương, ở đây có một phong thư gửi cho người.” Ưng tổng quản cầm một phong thư đưa cho Gia Cát Linh Ẩn.

Gia Cát Linh Ẩn nhận lấy thư, có chút nghi hoặc, “Ai đưa tới?”

“Không biết. Người đưa đến chỉ nói giao cho Thất vương phi rồi đi.”

“Ta biết rồi.” Gia Cát Linh Ẩn mở ra, có mùi huân hương đặc biệt đã bán đứng người viết thư, loại huân hương này là mùi hương dành riêng cho Chu quý phi. Nàng nhìn kỹ nội dung bên trong, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi đến cực điểm. Thì ra nội dung trong bức thư này là báo cho nàng đi bắt kẻ thông dâm.

“Sở Lăng Thiên, chàng giỏi thật, chờ đó cho ta!” Nói xong liền hấp tấp ra khỏi Thất vương phủ.

Thần cung, Chu quý phi nôn nóng bất an ở trong điện, thấy cung nữ truyền tin trở về liền vội vàng hỏi, “Thế nào? Gia Cát Linh Ẩn đọc thư xong có phản ứng gì?”

Nhớ tới vẻ mặt của Gia Cát Linh Ẩn, cung nữ nhịn không được cười rộ lên, “Nương nương, người không thấy được, lúc Thất vương phi nhìn thấy lá thư này thì suýt nữa đốt luôn cả Thất vương phủ, càng không ngừng nguyền rủa Thất điện hạ, tựa như cọp cái vậy. Nương nương yên tâm, nàng nhất định sẽ không bỏ qua cho Đại tiểu thư Linh Thiên.”

“Ngươi chắc chắn là Sở Lăng Thiên tới khách điếm Linh Thiên? Đại tiểu thư Linh Thiên sẽ ở bên trong gian phòng mà người truyền tin đã nói?”

“Nương nương, ngày hôm qua sau khi nàng ta ra khỏi cung, Thần phi nương nương liền phái người đi theo, chắc chắn nàng ta ở đó.”

“Sở Lăng Thiên đâu?”

“Nhận được thư, Thất điện hạ liền lặng lẽ đến đó.”

“Hay lắm, bản cung đã không thể chờ được nữa. Tiện nhân, ngươi cứ chờ đi! Bản cung sẽ nhìn xem bộ dạng các ngươi đánh nhau đến ngươi sống ta chết.”

Buổi chiều hôm đó, mọi người ở Ngân Đô nghe được một tin tức kinh hoàng. Đại tiểu thư Linh Thiên đánh cược hết tất cả tài sản của cửa hiệu Linh Thiên với Thất vương phi, kết quả Đại tiểu thư Linh Thiên bại trận, Thất vương phi tiếp nhận cửa hiệu Linh Thiên, Đại tiểu thư Linh Thiên tuyên bố sẽ rời khỏi Ngân Đô, vĩnh viễn cũng không trở về nữa. Không ai biết giữa hai nữ nhân đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết kết quả cuối cùng là Thất vương phi thắng.

Tin tức truyền tới Thần cung, Chu quý phi cùng Chu Tuyết tranh đều khiếp sợ thật lâu mới khôi phục lại được tinh thần. Thất vương phi tiếp nhận cửa hiệu Linh Thiên, như vậy đối với Thất vương phủ mà nói, có ý nghĩa như thế nào? Đối với Thái tử, Lục vương phủ lại có ý nghĩa gì?

“Vĩnh viễn không trở về Ngân Đô? Không được, không thể để tiện nhân kia lợi như vậy được!” Chu quý phi vẫn hận Đại tiểu thư Linh Thiên, “Muội phái người đi thăm do ả, ả tới nơi nào bản cung cũng sẽ lôi ả về! Tranh nhi, muội làm sao vậy?”

Chu Tuyết Tranh lấy lại tinh thần, “Không có gì.” Gia Cát Linh Ẩn vậy mà có thể chiếm được cửa hiệu Linh Thiên? Khi đó Đại tiểu thư Linh Thiên cùng nàng ta đã xảy ra chuyện gì? Đại tiểu thư Linh Thiên nói vứt bỏ tất cả là vứt bỏ? Vĩnh viễn không trở lại Ngân Đô? “Ta sẽ phái người đi thăm dò.”

“Hừ! Cửa hiệu Linh Thiên không còn, đợi bản cung bắt được ả, Hoàng thượng cũng sẽ không bao che cho ả nữa. Bản cung nhất định tra tấn ả thật tàn nhẫn cho đến chết.” Chu quý phi nhếch môi, giống như là Đại tiểu thư Linh Thiên đã bị bà chà đạp.

Lúc này, công công quản sự tiến vào thông báo, “Nương nương, Thất vương phi cầu kiến.”

Hai người ngẩn ra, nàng ta tới làm gì?

Chu quý phi đi đến thượng vị, “Để nàng ta vào đi! Nàng ta không phải là nên ở Thất vương phủ náo loạn với Sở Lăng Thiên sao? Sao đột nhiên lại tới nơi này?”

Gia Cát Linh Ẩn đi vào, cúi người hành lễ, “Thỉnh an Quý phi nương nương, thỉnh an Thần phi nương nương.”

Chu quý phi giương mắt lên, “Đứng lên đi. Thất vương phi tìm bản cung có chuyện gì? Nghe nói Thất vương phi chiếm được Linh Thiên, chúc mừng, chúc mừng.”

“Nương nương quá khen. Tin tức này đúng là rất nhanh. Ta đến chính là để cảm tạ nương nương. Nếu không phải nhờ nương nương báo tin, ta sẽ không thể nào đi tìm Đại tiểu thư, cũng sẽ không nhận được những thứ tốt đẹp như hôm nay.”

Hết chương 277

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.