Edit + Beta: Jojo Nguyen
Hôm sau vừa sáng sớm, Liên Ấn Ca đã ở ngoài phòng ngủ gõ cửa, thu được cho phép, hắn đi vào, mang theo hai cái vành mắt đen, thoạt nhìn một đêm không ngủ, trong tay bưng một chén thuốc mới nấu xong, thả lên trên bàn, quay người nghiêm túc nói: “Gia, hôm qua thả mười ba con bồ câu đưa thư, sáng nay nhận được tin tức, Quỷ Cô lão nhân đã tiến vào Trung Nguyên.”
Ân Thành Lan dựa vào đầu giường, tóc dài chưa buộc, trên người khoác một tấm áo choàng màu đen: “Bao lâu rồi?”
Trên mặt Liên Ấn Ca chợt lóe lên vẻ xấu hổ: “Nửa tháng có thừa.”
Ân Thành Lan ừ một tiếng, ung dung thong thả sửa sang lại ống tay áo, nói: “Đêm qua ta...” Lại dừng lại.
Liên Ấn Ca đợi một lát, không đợi được nửa câu sau, nhướn mắt lên nhìn, chỉ thấy trên khuôn mặt khôn khéo trác tuyệt của Thập Cửu gia nhà hắn phút chốc lộ ra vẻ trống rỗng, trong lòng Đại tổng quản lắp bắp kinh hãi, cho rằng mình nhìn lầm rồi, nhìn kỹ lại, Ân Thành Lan đã khôi phục thái độ bình thường, nói: “Kẻ dịch dung “Quý Ngọc Sơn” hôm qua chúng ta gặp rất có khả năng chính là Quỷ Cô lão nhân, ngươi hôm nay lại vào trong thành hỏi thăm một chút... Không, không cần, hắn sẽ chủ động tới tìm chúng ta, chờ là được rồi.”
Liên Ấn Ca ứng lời, liếc mắt ra ngoài cửa một cái, nhỏ giọng nói: “Gia, cái người hôm qua mang về là?”
Ánh mắt Ân Thành Lan từ trên mặt Liên Ấn Ca rơi xuống chăn, hắn bất động thanh sắc kéo lại góc chăn: “Về sau lại giải thích, ngươi đi trước đi.”
Trong lòng Liên Ấn Ca rỗng tuếch, quả nhiên, cái tiểu áo bông cũ là hắn đây, có phải cũng không còn hơi ấm nữa rồi không.
Trò chuyện xong xuôi, thấy hắn còn ở tại chỗ không đi, Ân Thành Lan nhướn đuôi lông mày, đè tay lên góc chăn, tốt tính hỏi: “Còn gì nữa không?”
Khóe môi Liên Ấn Ca mấp máy, cái này bảo hắn phải nói thế nào, chỉ trích ngươi có mới nới cũ, hay là nói ta muốn tranh giành tình cảm?
Vô luận nói câu nào đều quỷ dị.
Vai Liên Ấn Ca buông lỏng, day day ấn đường, kiếm nước lạnh trên bàn bên cạnh ực một ngụm, lắc đầu nói: “Không có chuyện gì, chỉ là cảm thấy... Gia gần đây hơi khác thường.”
Ân Thành Lan ồ một tiếng, một lọn tóc rơi xuống trước mắt, hắn duỗi tay vén ra sau tai, mỗi một cử chỉ đều tiêu sái tuấn dật khí chất phi phàm, hắn nở nụ cười, dù bận vẫn ung dung hỏi: “Có gì khác thường?”
Liên Án Ca khoanh cánh tay nghiêng người dựa vào tường, nhìn chén thuốc còn hơi ấm tự tay hắn bưng vào, nói: “Trước kia mỗi khi gia đại động tâm tình, hẳn phải uống thuốc hai, ba ngày mới có thể áp chế, đêm qua ta thấy bộ dạng gia có vẻ muốn độc phát, tuy đã mở miệng nhắc nhở, nhưng ấn theo tính tình gia, ban đêm tất vẫn sẽ nghĩ ngợi mà trằn trọc khó ngủ, nhưng sáng nay vừa đến, lại thấy tinh thần gia rất tốt, dường như đêm qua ngủ đặc biệt an ổn, chuyện này... Rất không giống gia.”
Ân Thành Lan sửng sốt: “Ta nhất định phải đêm không thể chợp mắt, nghĩ tới bọn họ đến độc phát thân vong mới thích hợp?”
Liên Ấn Ca vội nói không phải: “Như vậy rất tốt.”
Ân Thành Lan liền vứt cho hắn một cái ánh mắt “Đã như vậy, người còn đứng ở chỗ này nói nhảm cái gì nữa”, đuổi Liên đại tổng quản đi.
Đợi người đi rồi, Ân Thành Lan bỗng nhiên trở nên trầm mặc, nhưng hắn chẳng hề tối tăm băng lãnh như thường ngày, trái lại giữa chân mày càng thêm bình tĩnh phá lệ, hắn đương nhiên biết Liên Ấn Ca muốn nói cái gì, ngay lúc hắn đột nhiên chặn lại câu nói kia, liền chú ý tới.
Đúng rồi, đêm qua hắn vốn không nên ngủ an ổn như vậy, bởi vì con đường phía trước đã hé mở, người chế độc, người hạ độc liền ở ngay trước mắt hắn, hắn giơ tay là có thể đụng tới đôi chân bị phế bỏ của mình, giương mắt là có thể nhìn thấy bụi gai cùng đá nhọn trên con đường báo thù, xoay người chính là hai vị thuốc giải kéo dài hơi tàn cho hắn còn chưa rõ tung tích, nhưng hắn lại cứ như vậy bình tĩnh an bình ngủ một đêm vô mộng.
Không nên như vậy, Ân Thành Lan nghĩ trong lòng, nghe thấy một tiếng rầm rì vang lên từ dưới góc chăn mình đè lên.
Ân Thành Lan dời tay, thấy góc chăn của mình bị mở ra, một con chim nhỏ như con chuột với cái đầu lông nhung rối bù bò ra, ngẩng đầu đối mắt với hắn, một cái cánh gập lại để lên ngực “Pi pi” hai tiếng ho khan, sâu kín oán giận nói: “Ngươi đè lên vết thương của ta.”
Ân Thành Lan không hề có thành ý nói: “Xin lỗi.”
Linh Giang biến hóa ra hình người, ngồi khoanh chân trong ổ chăn của Ân Thành Lan, đem hắn nhìn kỹ một lượt, thấy đáy mắt hắn thanh minh rõ ràng, lại nhớ tới cuộc đối thoại sáng sớm giữa hắn và đại tổng quản, liền biết đêm qua mình dây dưa như vậy, thật không uổng phí, vì thế hài lòng muốn duỗi tay vỗ vỗ bờ vai hắn.
Y vừa mới duỗi tay, liền bị Ân Thanh một nhát nắm lấy cổ tay, bất ngờ kéo lên phía trước.
Linh Giang không kịp đoán trước, bổ nhào lên đùi Ân Thành Lan, vết thương trên ngực bị va phải, y nức nở một tiếng, rất mau lại được Ân Thành Lan đỡ lưng xoay mình lại.
Ngửa mặt nằm trên chăn gấm trước người Ân Thành Lan, sắc mặt Linh Giang có chút tái nhợt thở hổn hển hai hơi, đợi bình ổn lại, y nhíu mày chỉ trích nói: “Ngươi nhẹ tay chút, chớ làm hỏng ta.”
Ân Thành Lan cúi đầu nhìn thiếu niên trên đùi, buồn cười nói: “Lời này dùng ở đây không thích hợp.”
Linh Giang bĩu môi, cũng không tính oán trở về, mà hơi ngẩng đầu chăm chú nhìn nam nhân, con ngươi trong mắt y đen bóng kinh người, như là giấu một ngôi sao nhỏ, lúc quang ảnh lưu chuyển luôn có thể phiếm lên một vệt ánh sáng nhạt.
Ân Thành Lan chưa bao giờ gặp qua một ánh mắt ngóng nhìn mình như vậy, thu liễm lại ý cười trên khóe môi, thấp giọng gần như là thì thầm nói: “Cố ý?”
Hắn nói một câu không đầu không đuôi, Linh Giang nghe lại hiểu, thoải mái gối lên chân của hắn, nhấc tay nắm lấy lọn tóc đen trên thái dương của hắn quấn vào giữa ngón tay, chẳng hề để ý nói: “Chọc ngươi vui, nghĩ nhiều như thế mà làm gì?”
Ân Thành Lan chậm rãi chớp mắt, đè lại cái móng vuốt không thành thật của y: “Ta vui hay không có quan trọng không?”
Linh Giang liền nghiêm túc gật gật đầu.
Ân Thành Lan nhìn y, trầm mặc, đôi mắt ngày thường sâu không lường được rũ xuống, lớp lông mi đen nhánh che lại con ngươi hắn, đem hình dáng con mắt hắn hiện ra đặc biệt thon dài, thời khắc này, trên người hắn tỏa ra một loại cảm giác không thể nói rõ ràng, như là một loại cô đơn trèo non lội sối cầu mà không được, lại rất nhạt rất mỏng, dính ở trên lông mi lay động của hắn, chỉ cần hắn chớp nhẹ một cái, khả năng liền biến mất vô tung.
Linh Giang nhấc tay nắm chặt cằm hắn, hướng ánh mắt hắn nhắm thẳng vào mình: “Không có phức tạp như vậy đâu, nếu là ai có lỗi với ngươi, ngươi đi giết hắn, giết xong, đêm làm mộng đẹp, ngày hôm sau liền quên đến sạch sẽ, vui vẻ sống sót không được sao?”
Ân Thành Lan như là bị lớp cô đơn mỏng manh trên mi áp cho không mở mắt nổi, vì thế hắn khép con mắt lại, khóe môi trút xuống một nụ cười khổ: “Ngươi không hiểu, giết hắn, cũng sẽ hại chết mấy vạn vạn mạng trên thế gian này, hắn mà chết, hỗn loạn, dị tâm, chiến tranh sẽ theo nhau liên tiếp kéo đến, nghe ngàn vạn tiếng khóc than ai oán từ bá tánh, ta vẫn sẽ không thể ngủ ngon được.”
Linh Giang nhìn dáng vẻ ấy của hắn, đau lòng chỉ muốn ôm hắn vào trong ngực mà dỗ dành, trước kia y không thừa nhận Ân Thành Lan đáng thương, bởi vì nam nhân đứng ở nơi đó chính là cây cột chống kinh thiên vĩ địa(*), nhưng hiện giờ y từ trên đôi vai kiên cường chống đỡ của Ân Thành Lan nhìn ra nỗi bi ai mà hắn giấu thật sâu bên trong máu thịt.
((*)Kinh thiên vĩ địa: vĩ đại to lớn đến chấn động trời đất)
Người căm hận ở ngay trước mắt, hắn không giết được, còn phải tự tay xây dựng nên một con đường kéo dài mãi về sau cho hậu thế, thời điểm làm cho người nọ chết, quốc vẫn là thái, dân vẫn là an.
Y thật giống như nhìn thấy Ân Thành Lan giơ lên một thanh đại đao lẫm lẫm liệt liệt gác ở trên cổ hoàng đế, lưỡi đao xoay một cái, là có thể cắt đứt đầu, nhưng hắn lại chậm chạp không động thủ, dùng hết toàn lực giữ khoảng cách giữa lưỡi đao cùng hoàng đế, một mặt chờ có người có thể đỡ lấy bồn máu dơ bẩn này, đừng để nó vẩy bẩn ô uế quốc thổ Đại Kinh, một mặt trông coi thanh đao của mình, sợ lúc hạ xuống sẽ mang theo khói lửa nhân gian.
Linh Giang đành phải thở dài, từ trên đùi hắn gập khuỷu tay đẩy nửa người trên lên, tính toán kéo Ân Thành Lan vào trong ngực, vừa mới vươn tay, cửa phòng bỗng nhiên vang lên một tiếng kẽo kẹt.
“Gia, ngoài cửa –” Liên Ấn Ca đẩy cửa phòng ra, thời điểm nhìn rõ hai người một nằm một ngồi ở trên giường, câu nói vội vàng trong miệng tức khắc bị dọa cho hồn phi phách tán, nửa tiếng đều không thoát ra được.
Ý thức được động tác của hai người có bao nhiêu ái muội, Ân Thành Lan giơ tay đẩy một cái, đẩy Linh Giang nghiêng vào trong giường, nháy mắt từ tiểu đáng thương vừa rồi biến thành mặt người dạ thú ăn xong liền vứt bỏ, cúi đầu, giả vờ giả vịt sửa sang lại ống tay áo của mình.
Linh Giang đối với bộ dạng quân tử giả tạo này của hắn rất không ưa, cũng bưng một bộ tư thái đi ra, y trước tiên là bước chân dài xuống giường, ung dung thong thả đứng bên mép giường kéo lại cổ áo ngổn ngang, vuốt phẳng mỗi một cái nếp uốn trên người, động tác của y so với Ân Thành Lan càng thêm quá phận, mọi cử chỉ đều toát ra phong hoa kiêu ngạo, đoan chính như ngọc, đem bộ dạng làm bộ làm tịch ngày thường của Ân Thành Lan học đến nhất đẳng thông thấu.
Thực sự là so với Ân Thành Lan còn “Ân Thành Lan” hơn.
Nam nhân trên giường nhìn thấy, khóe mắt không tự chủ được giật giật.
Làm xong hết thảy, Linh Giang trầm ổn vỗ vỗ bờ vai hắn, thấp giọng nói nhỏ một câu bên tai hắn, rồi mới ngồi dậy, dựa vào một bên, ra hiệu Liên đại tổng quản có thể nói chuyện.
Nhưng mà Liên đại tổng quản đã không còn gì để nói, hắn đầu tiên là tận mắt thấy gian tình của chủ tử nhà hắn, không chờ phản ứng lại, liền trơ mắt nhìn chủ tử nhà hắn từ kẻ ăn vụng vị kia biến thành kẻ bị vị kia ăn vụng, trong lòng lật lên sóng to gió lớn, một trận cao hơn một trận, sợ đến mức một lời cũng không biết phải nói như thế nào.
Ân Thành Lan liền hiểu, Liên Ấn Ca đây là bị động tác cố ý làm ra của tên tiểu tiện điểu Linh Giang này dọa đến rồi, ánh mắt quét tới người thiếu niên khoanh tay ôm ngực đứng bên cạnh, có chút... Kỳ phùng địch thủ.
Lúc này, tiếng đánh nhau trong viện truyền vào, một loạt âm thanh huyên náo làm người tê cả da đầu cũng vang tới, Liên Ấn Ca cố sức vén một màn kinh hãi vừa rồi qua một bên, tìm về nửa câu nói bị mất.
“Gia, người đến rồi!”
Dứt lời, trên mặt đất ngoài cửa phòng vốn sạch sẽ nháy mắt bị một bầy chấm đen bò kín, thứ kia từ đỏ biến thành đen, hàng ngàn hàng vạn, là bọ cạp độc hôm qua, nhưng nhiều hơn mười lần có thừa.
Linh Giang lập tức đứng bên mép giường, đồng thời trong tay bật ra hai cây búa tám cạnh lạnh lẽo, nghiêng đầu nói: “Ngươi đi trước đi.”
Tuy rằng không đúng lúc, nhưng Liên Ấn Ca vẫn không khống chế được kinh ngạc mà nhìn về phía Linh Giang.
Ân Thành Lan không lên tiếng, nhìn bên trong đám chấm đen chậm rãi xuất hiện một đôi chân, một lão nhân với cái lưng lọm khọm cơ hồ muốn cong thành vòng tròn đứng ở giữa bầy bọ cạp, trên mặt lộ ra biểu tình ngông cuồng tự đại, dùng ánh mắt trắng trợn không kiêng dè lướt qua người trong phòng.
Ân Thành Lan cũng cười, phát ra tiếng cười trầm thấp.
Linh Giang hỏi: “Hắn là ai?”
Ân Thành Lan nói: “Quỷ Cô lão nhân, người chế độc.”
Linh Giang nhíu mày, liếc mắt về phía sau nhìn Ân Thành Lan, quét đến đôi chân không cách nào nhúc nhích của hắn, hiểu được, ôm búa Mai Hoa xách trong tay, hỏi: “Hắn có cần phải băn khoăn không?”
Liên Ấn Ca không hiểu ý của y, vừa định hỏi, Ân Thành Lan đã nói: “Không cần.”
Linh Giang bèn gật đầu, mũi chân giẫm lên xác bọ cạp độc trên mặt đất, thả người nhảy một cái bay ra khỏi phòng.
Liên Ấn Ca nâng kiếm quét sạch bọ cạp độc dưới chân: “Gia, ta hộ tống ngài rời đi.”
Ánh mắt Ân Thành Lan gắt gao đuổi theo thân ảnh triền đấu trong viện, hắn bỗng nhiên lộ ra một nụ cười gần như sung sướng, nhớ tới lời trước khi tạm biệt Nghiêm Sở từng căn dặn, mặc cho điên cuồng dâng lên hai tròng mắt, lồng ngực rung động ba phần, nói: “Ấn Ca, người kia ta không thoải mái giết, người này cũng vậy sao.”
Nghiêm Sở nói Quỷ Cô lão nhân lòng dạ độc ác, ngông cuồng tự phụ, nếu không phải chuyện tất yếu, tránh được thì nên tránh. Nhưng cứ tránh đi như vậy, hận ý khi nào mới có thể giải tỏa, chi bằng cứ như chim nhỏ kia nói, có thể giết liền giết, giết sạch sẽ, rồi có lẽ hắn có thể ngủ ngon, hoàng đế đã ràng buộc lưỡi đao của hắn, người còn lại chi bằng tùy tâm sở dục, giết thống khoái, mới dễ dàng nhịn xuống hận ý trong lòng, vì người nọ mà mở ra một con đường máu lưu danh muôn đời.
Nghĩ đến đây, trong tay áo Ân Thành Lan bay ra mấy sợi chỉ bạc, mỗi một sợi vừa rơi xuống đất, liền cắt văng tứ chi bầy bọ cạp còn lại bay tung tóe, máu tanh tràn ngập, tiếng roi từng đợt, xác thịt nổ tung.
Liên Ấn Ca ngơ ngác, lập tức hiểu được, một tay múa ra kiếm hoa, một tay kéo màn lụa mỏng xanh trong phòng xuống, nhảy lên trên bàn, đem dầu hỏa trong đèn vẩy vẩy lên.
“Gia muốn thống khoái, vậy hôm nay liền giết thống khoái một hồi đi!”
Dứt lời, trong phòng bùng lên một ngọn lửa nóng rực, ánh lửa cấp tốc bốc lên mái hiên, phập phùng đón gió mà thiêu.
Bầy bọ cạp độc lên tới hàng ngàn, hàng vạn con ở bên trong ngọn lửa cháy vang xì xì, bò ngổn ngang khắp nơi làm người tê cả da đầu.
Linh Giang xách theo búa Mai Hoa vừa đi vừa càn quét, chờ y đi tới trước mặt Quỷ Cô lão nhân, trên hai cây búa Mai Hoa lớn như hai cái đầu trâu kia đã bắt đầu chảy sền sệt xác vỡ cùng vụn thịt bọ cạp độc, y cũng không thèm nhìn vẩy vẩy búa, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm Quỷ Cô lão nhân.
Lông mày khẽ nhíu một cái, nhớ ra cái gì đó.
Vừa thấy y, Quỷ Cô lão nhân hưng phấn nhếch miệng cười rộ lên, lưng hắn cong rất sâu, đầu cơ hồ muốn lõm vào trong ngực, lúc nhìn người phải đem con ngươi lật lên trên, mới có thể nhìn rõ ràng đối phương.
Linh Giang nhớ ra, người này y đã từng nhìn thấy bên ngoài rừng Mi Tà, y niệm tên của hắn một lần, ký ức vụn vặt liền dần dần trồi nên manh mối, nếu y không lầm, bên trong túi gấm ngày đó y lấy ra từ trên thi thể Bùi Giang Nam, ngoại trừ đá Bắc Đẩu, còn có một phong thư mơ hồ viết cho người này.
“Ngươi nhìn thấy ta trong rừng.” Linh Giang bình tĩnh nói.
Quỷ cô lão nhân hưng phấn lên tiếng, con ngươi dùng sức liếc lên phía trên, lộ ra một cái tròng mắt trắng dã dọa người: “Đúng vậy, thế gian lại có thứ bảo vật như ngươi, chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy, ngươi cũng giống như ta sao?”
Linh Giang cau mày, chỉ thấy Quỷ Cô lão nhân túm một con bọ cạp độc từ trong tay áo ra nhét vào miệng, sau đó, hắn mở cái miệng khô quắt ra nhai, vỏ cứng cùng bọt máu bọ cạp độc chảy ra từ khóe môi hắn, Quỷ Cô lão nhân thâm trầm cười rộ lên, khom lưng cánh cung, thật sự giống một con bọ cạp lớn.
“Ngươi cũng giống như ta sao?”
Linh Giang nhìn mà buồn nôn, mắt lạnh nói: “Ăn chúng nó, ngươi cũng không thể biến thành nó.”
Quỷ Cô lão nhân cười, hàm răng đen vàng của hắn còn lưu lại vụn vỏ bọ cạp, dùng thanh âm êm ái nói: “Như thế nào lại vậy, ngươi có thể thành người, cũng có thể thành chim, ta cũng có thể, tiểu bảo bối, mau để ta xem xem ngươi biến hình như thế nào.”
Nói xong vươn tay ra sờ Linh Giang, Linh Giang nghiêng người lảng sang một bên, nhấc búa đập lên cánh tay hắn.
Y đập xuống một cái, không nghe thấy xương cốt vỡ vụn, lại giống như chỉ đụng phải một mảnh ống tay áo, ống tay áo kia lập tức cuồn cuộn tuôn ra một lượng lớn bọ cạp độc như nước suối phun về phía Linh Giang.
“Tránh ra.” Liên Ấn Ca đột nhiên lao tới, trường kiếm trong tay bọc màn lụa cháy quét sạch một đám bọ cạp ở trước mắt Linh Giang, “Nghĩ gì thế?”
Đôi môi Linh Giang khẽ nhúc nhích, nhanh chóng thu hồi tâm tư, mượn đám lửa của Liên Ấn Ca yểm trợ phóng về phía Quỷ Cô lão nhân, lúc y ra tay giết người vừa mạnh vừa tàn nhẫn, mỗi búa cơ hồ đều đánh về phía Quỷ Cô lão nhân.
Nhưng lão già kia lại như cố ý biểu diễn cho Linh Giang xem, cây búa của y rơi xuống cánh tay phải, cánh tay phải liền hóa thành một bầy bọ cạp độc, hạ xuống trên vai, bả vai liền hóa thành bọ cạp độc, thật sự giống như khắp toàn thân hắn từ trên xuống dưới đều là bọ cạp tạo thành, đắc ý dào dạt nói: “Nhìn thấy không, ta giống như ngươi, tiểu bảo bối ngươi lại đây, ta mới là – của ngươi, tê.”
Một sợi chỉ bạc lăng không đánh lên mặt Quỷ Cô lão nhân, lúc này, mặt hắn không có hóa thành bọ cạp độc, mà là bắn ra vài giọt máu tươi.
Tiếng cười của Quỷ Cô lão nhân ngưng lại, âm lãnh nháy mắt dâng lên tròng mắt, xuyên qua ánh lửa trong tiểu viện cùng đàn bọ cạp đen kịt đầy đất, hắn thấy một người ngồi ở trên xe lăn, bên chân chất đầy xác bọ cạp, trong tay quấn vài vòng sợi tơ, ánh lửa vừa chiếu rọi lên, liền phiếm lên kim quang lạnh lùng.
“Ngươi là...”
Một cơn gió thổi qua, thế lửa trong viện bùng lên đến tận trời, mái tóc đen của Ân Thành Lan tung bay trong khói lửa, thấp giọng nói: “Lão nhân, đã lâu không gặp.”
Tròng mắt Quỷ Cô lão nhân trừng lớn, không thể tin tưởng ngước cổ lên, cơ hồ muốn bẻ gãy cổ: “Ngươi là Tông... Ngươi cư nhiên không chết, ngươi uống độc của ta mà cư nhiên không chết!”
Ân Thành Lan xì bật cười, hắn dựa vào xe lăn, hai ngón tay kẹp một con bọ cạp độc ngoe nguẩy lên, bắt bẻ đánh giá thân con bọ cạp từ đỏ biến thành đen một chút: “Ta không chết, ta muốn đích thân nói cho ngươi, độc của ngươi cũng chỉ như vậy thôi.”
Ở một bên Linh Giang thấy động tác này của hắn, bước mấy bước về phía bên cạnh hắn, ngay lúc y hoài nghi Ân Thành Lan cũng muốn nhét con bọ cạp độc vào miệng ăn, kẽ ngón tay nam nhân đột nhiên dùng sức, bấm gãy con bọ cạp, giơ tay ngửa mặt lên, ném vào trong ngọn lửa.
Linh Giang: “...”
Hù chết y.
Ân Thành Lan xuất hiện chọc giận Quỷ Cô lão nhân ngông cuồng tự đại, đời này của hắn đại khái đều sống trong sợ hãi cùng kiêng dè của người khác, thế gian mỗi khi nhắc tới hắn, đều là chớ nên trêu chọc vào, còn chưa bao giờ bị uy hiếp như vậy, Quỷ Cô lão nhân nhìn Ân Thành Lan, lại đột nhiên chuyển đến trên người Linh Giang, dừng một lát, cười ha hả: “Ngươi cứu hắn? Hóa ra là ngươi cứu hắn, ngươi thật đúng là bảo vật.”
Quỷ Cô lão nhân giẫm lên xác bọ cạp đi tới, động tác hắn cực nhanh, nháy mắt liền vọt đến trước mặt Ân Thành Lan, cuồng vọng nói: “Ta không chiếm được nó không thể.”
Động tác Linh Giang cũng thực mau, không đợi hắn nói xong, búa Mai Hoa tám cạnh đập thật mạnh xuống một bả vai đứng yên của Quỷ Cô lão nhân, bả vai hắn hóa thành mấy ngàn con bọ cạp độc bò lên cánh tay Linh Giang, Linh Giang tránh cũng không tránh, một cây búa Mai Hoa khác đã đuổi tới trước mắt, từ trên trời giáng xuống, như mây đen áp đỉnh, trùm lên đỉnh đầu Quỷ Cô lão nhân.
“Ngươi...”
Cái trán khô quắt của lão nhân chảy ra máu đen nhầy nhụa, từ ấn đường của hắn chảy xuống cằm, Linh Giang nắm cây búa Mai Hoa nặng trình trịch đang muốn ấn xuống dưới một chút, phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng huýt sáo sắc nhọn, một đoản tiễn(*) màu đen nhắm thẳng giữa lưng y phóng tới.
((*)Đoản tiễn: Mũi tên ngắn)
Ân Thành Lan mắt sắc trông thấy, dây tơ trong tay áo bay ra, ngăn lại đoản tiễn trên không trung, một cái tay khác nắm lấy cánh tay của Linh Giang, kéo y đến bên người.
Cùng với đoản tiễn, trong viện vọt vào mười mấy tên nam tử quấn vải đen toàn thân, bọn họ chẳng hề cùng đám người Ân Thành Lan dây dưa nhiều, mà sau khi bắt lấy thân thể tàn tạ của Quỷ Cô lão nhân, liền nhanh chóng mang đi.
Linh Giang còn muốn đuổi theo, dưới chân lại mềm nhũn.
Ân Thành Lan đỡ thấy cánh tay y, Linh Giang chưa từ bỏ ý định nhìn về phía hắc y nhân rời đi, đứng cũng không không yên, thở hổn hển hai hơi, nói: “Lại bổ thêm một búa, mới có thể chết hẳn.”
Búa Mai Hoa của y nặng tựa nghìn cân, nhưng lão nhân kia người không ra người bọ cạp không ra bọ cạp, khó đảm bảo sẽ chết nha.
Ân Thành Lan vén tay áo của y lên, chỉ thấy trên cánh tay gầy gò nhưng rắn chắc hiện lên vài vết cắn máu đen, biết y là bị bọ cạp cắn, một tát chụp lên trên lưng y: “Thành thật chút.”
Quay đầu liếc nhìn tiểu viện bị thiêu cháy toàn bộ, nói: “Đi trước đã, chuyện khác về sau lại nói.”
Liên Ấn Ca đáp ứng, đang muốn cõng thiếu niên, chỉ thấy Thập Cửu gia khoát tay chặn lại, đối với người kia nói: “Chui vào trong ngực ta.”
Mà thiếu niên vẫn còn muốn nhìn về phía chân trời, không tình nguyện thu hồi tầm mắt lại, không biết như thế nào cúi đầu xuống, liền biến mất trong lồng ngực Ân Thành Lan, Liên Ấn Ca chỉ nhìn thấy một vệt màu vàng nhạt, lập tức liền bị Thập Cửu gia lồng vào trong áo choàng giấu đi.
Hắn trơ mắt nhìn chằm chằm ngực Ân Thành Lan, hít sâu vào một ngụm khí lạnh, kết quả uống vào một bụng khói trong viện, liền đành phải vừa tê tâm liệt phế ho khan, vừa trố mắt ngoác mồm khiếp sợ, vừa che chở Ân Thành Lan lui khỏi sân, lại vừa đi tìm một cỗ xe ngựa, suốt đêm thả tin tức, dẫn người điều khiển xe chạy ra ngoài cách Kiều Gia trấn mấy chục cây số.
————————————
Vàng Ảnh Vàng Anh
Nếu phải vợ anh
Chui vào trong ngực:))))