Edit + Beta: Jojo Nguyen
Xác bọ cạp đầy đất cùng với ánh lửa càng lúc càng xa, Liên Ấn Ca một hơi điều khiển xe ngựa chạy thật nhanh, mãi đến khi Ân Thành Lan trong xe lên tiếng, mới như bừng tỉnh lấy lại tinh thần, đưa xe ngựa tiến sát vào ven đường dừng lại.
Chân trời tối tăm không rõ, cách hừng đông còn độ một canh giờ.
Ân Thành Lan ra khỏi xe ngựa ngồi ở trên đất trống, từ trong lòng lấy ra một nắm nhỏ mềm nhũn, Liên Ấn Ca quỳ một chân xuống đất định thần nhìn lại, tức khắc như bị sét đánh, lắp bắp nói: “Tiểu Thúy, Tiểu Thúy từ đâu chạy tới.”
Nói xong, mới trì độn phản ứng lại, đặt mông ngồi bịch xuống đất, vỗ đùi cứng họng câm nín nửa ngày, nói: “Nó nó nó là người nọ?”
Ân Thành Lan ừ một tiếng, mở hai tay ra, để Linh Giang nằm úp sấp trên lòng bàn tay, muốn giúp y xử lý vết thương bị bọ cạp cắn trên người, lại phát hiện hình dáng này thật ra tiện cho mang theo, nhưng là miệng vết thương đều bị ẩn bên dưới lớp lông tơ không dễ tìm.
Đành phải lay tỉnh tiểu hoàng điểu: “Hóa thành người đi?”
Linh Giang bị bọ cạp cắn đến choáng váng, vết thương trên người cũng chưa được xử lý, bị hắn lay đến váng đầu hoa mắt, từ trên lòng bàn tay Ân Thành Lan lật mình nằm xuống đất, suy yếu nói: “... Lại đổi tư thế, ngươi cũng thật lắm chuyện.”
Ân Thành Lan: “...”
Là biến hình không phải đổi tư thế!
Biến trở về hình người xong, lại đổi một tư thế thoải mái, Ân Thành Lan cởi xiêm y Linh Giang ra, để lộ vết thương bị bọ cạp cắn trên cánh tay y, đối với Liên Ấn Ca nói: “Đi múc nước lại đây.”
Đại tổng quản còn chưa quen với việc Linh Giang chuyển đổi giữa dạng chim với dạng người, lúc này chỉ có thể dựa cả vào bản năng nghe lệnh, hốt hốt hoảng hoảng chân không chạm đất bay vào trong cánh rừng ven đường đi tìm nước.
Gió thu đêm còn chưa quá lạnh lẽo, trái lại ôn nhu mát lành phất qua thân thể người, ánh sáng ảm đạm mông lung rơi xuống tấm ngực trần lộ ra của Linh Giang, trong bóng đêm mịt mờ, thân thể y trắng nõn bóng loáng như mỡ dê, nhàn nhạt tản ra ánh sáng lộng lẫy ôn nhuận.
Một tay Ân Thành Lan đè lên, chỉ cảm thấy nhẵn nhụi như sờ đến thân mình cô nương, nếu như không phải vân da căng mịn rắn chắc đều đều bao trùm nơi cánh tay cùng bụng dưới của y, thật khó tưởng tượng đây là một đại lão gia.
Hắn kiểm tra một lần, may là chỉ có vài chỗ vết cắn trên cánh tay, Ân Thành Lan để đầu Linh Giang gối lên chân mình, kéo cánh tay y tới trước mặt, thủ pháp thành thạo gỡ ngòi châm dư lại của bọ cạp xuống, thanh trừ độc vật, sau đó dùng con dao con mang theo bên người rạch vết thương ra, nặn bỏ máu độc.
Cũng may bọ cạp của Quỷ Cô lão nhân tuy nhiều, nhưng xem ra độc tính cũng không mạnh, Ân Thành Lan đặt ngón tay bên miệng vết thương, dùng sức ép xuống, bức máu độc bên trong chảy ra.
Sau khi nặn bỏ được mấy chỗ, Linh Giang mơ hồ tỉnh lại, ngẹo cổ nhìn nam nhân.
“Ưm... Đau.” Tại thời điểm Ân Thành Lan muốn ấn lên miệng vết thương hừ một tiếng.
Ân Thành Lan nói: “Lấy ra được thì tốt rồi, nhẫn nhịn.”
Sắc mặc Linh Giang trắng bệch, hơi thở mong manh nói: “Nhưng mà đau quá.”
Ân Thành Lan đếm đếm, còn có ba, bốn vết thương phải ép máu độc: “Vừa rồi không đau?”
Linh Giang nói: “Vừa rồi hôn mê, không có cảm giác... Bây giờ đau tỉnh rồi.”
Y nói chuyện uể oải, như thể suy yếu sắp chết đến nơi vậy.
Ân Thành Lan ấn cánh tay y, vỗ vỗ đầu y, không có thành ý an ủi: “Đau cũng phải nhẫn nhịn, không thể không ép ra.”
Linh Giang hơi nhướn mày, xa xôi nói: “Vậy ngươi hút ra giúp ta đi.”
Động tác Ân Thành Lan ngừng lại, không biết nghĩ đến cái gì, khó giải thích biệt nữu một trận, cuối cùng hắn tức giận vỗ rớt cánh tay đưa tới trước mắt hắn của thiếu niên, nói: “Hút cái gì mà hút, đau cũng phải nhịn cho ta.”
Đè cánh tay Linh Giang lại, ép bỏ máu độc trên mấy miệng vết thương, xé áo sơ mi băng bó lại cho y.
Sau khi độc tính bị loại trừ, Linh Giang cảm thấy khá hơn chút, ôm cánh tay ngồi khoanh chân đối diện Ân Thành Lan, quét một vòng lên thân thể hắn, hoàn toàn tiếc nuối nói: “Ngươi bị cắn không?”
Ân Thành Lan liếc nhìn y một cái, Linh Giang xoa ngón tay lên cằm nói: “Ta hút ra giúp ngươi, ngươi liền biết chỗ tốt của việc hút.”
Lông mày Ân Thành Lan hung hăng nhảy dựng: “...”
Thiệt tình muốn bịt chặt cái mỏ chim của y.
Ân Thành Lan lần đầu tiên phát hiện người cùng chim thực sự là khác nhau một trời một vực, văn hóa khác biệt quá lớn.
Hoàn toàn không thừa nhận mình mới là kẻ đáng khinh trước, đánh lảng rồi.
Phía sau vang lên một tiếng ầm.
“Ta không sao, thật không có việc gì, các ngươi nói tiếp đi.” Liên Ấn Ca thất kinh từ dưới đất bò dậy, nhặt túi nước vừa hất văng lên, run run rẩy rẩy đưa đến trước mặt Ân Thành Lan, sắc thái của hắn, ngũ quan tuấn mỹ trên mặt hắn đều sắp bị kinh sợ đánh bay, hiển nhiên cũng đã nghe được lời con chim nào đó nói, hơn nữa còn không ngoài ý muốn nghĩ sai rồi.
Ân Thành Lan có tâm giải thích, lại không cách nào mở miệng, trong lòng nảy sinh tức giận, tiếp nhận túi nước ném tới đầu Linh Giang.
Linh Giang chim nhỏ nghiêng đầu sang một bên, tránh thoát, tiếp lấy túi nước uống hai ngụm, vẻ mặt vô tội, trong lòng kỳ thực đã nổi lên lưu manh đùa giỡn.
Bọn họ nghỉ ngơi tại chỗ không bao lâu, một con chim đưa tin xoay tròn từ chân trời rơi xuống, cánh chim dính máu, lưng đeo một vệt màu chói mắt, trên vuốt chim lại không có thư từ, đây là tình huống ứng đối nguy cơ, dùng màu sắc cảnh giới, phòng ngừa tin tức bị rò rỉ.
“Là trong các xảy ra vấn đề rồi.” Liên Ấn Ca nói, trên mặt lộ ra vẻ sốt ruột.
Ân Thành Lan lại không chút hoang mang vỗ vỗ mảnh vụn trên vạt áo, ngửa đầu nhìn phía Đông bầu trời, ánh bình minh vẫn ảm đạm như trước, dưới bóng đêm, một cơn sóng ngầm nào đó muốn trồi ra khỏi đại địa.
Ngón tay thon dài của hắn gõ lên đầu gối: “Kẻ đêm qua cứu đi Quỷ Cô lão nhân chính là người của hoàng huynh, hắn lo lắng sợ hãi đã nhiều ngày như thế, rốt cuộc cũng tìm tới Quỷ Cô, hiện giờ thân phận cùng tung tích của ta đã bại lộ, hoàng huynh cũng nên ngồi không yên.”
Ngón tay của hắn ở trong màn đêm tái nhợt dị thường, không giống như của một người sống, con dao con bằng bạc trong tay nhẹ nhàng phủi qua mặt đất, sau đó tay siết lại cắm dao xuống thật mạnh, phát ra một tiếng va chạm ong ong: “Báo cho Tề Anh, hết thảy theo kế hoạch mà làm.”
Liên Ấn Ca lạnh lùng gật đầu, cầm con chim đưa tin kia cấp tốc biến mất trong rừng, không lâu sau, một tiếng chim hót rõ to từ giữa núi rừng đen nhánh cất thẳng lên không trung, cánh chim đưa tin trắng như tuyết ở dưới ánh trăng lạnh lẽo chợt lóe lên, đi vào bầu trời đêm.
Ân Thành Lan thả người nhảy một cái, trở lại xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần chờ đợi tin tức.
Linh Giang cũng muốn cọ qua, trong lúc vô tình đảo qua chỗ hắn vừa ngồi, thấy nam nhân vừa rồi tùy ý khắc xuống một chữ — Phật.
Hai ngày sau, tin tức đáp lại, trong một gian khách điếm, Liên Ấn Ca trải một tấm bản đồ ra trước mặt Ân Thành Lan: “Bên trong các đã chuẩn bị xong.”
Ân Thành Lan ừ một tiếng, lại không nhìn lên bản đồ thêm, Liên Ấn Ca nghĩ tới cuộc chém giết sắp bùng nổ dưới chân Vạn Hải phong, một khang nhiệt huyết không nhịn được sôi trào lên: “Gia, chúng ta không trở về sao?”
Sát ý nóng lòng muốn thử từ mười năm ròng rã tỉnh lại trong mắt hắn, lạnh lẽo như thù hận trằn trọc đêm ngày trong quá khứ, Ân Thành Lan đang muốn đáp ứng, bỗng nhiên nghe có tiếng bên cạnh nói: “Không được, còn chưa tìm thấy Nghiêm Sở.”
Linh Giang đứng lên, đi đến trước mặt Ân Thành Lan, ngoài phòng đã hoàng hôn, trong phòng tối tăm mịt mờ, y đem tấm bản đồ không thèm nhìn tới nhét vào trong lồng ngực Liên Ấn Ca, nói: “Mặc kệ ngươi muốn làm cái gì, trước tiên tìm Nghiêm Sở về lại nói.”
Lúc này Liên Ấn Ca mới nhớ ra, vội hỏi: “Gia, thuộc hạ đã phái người đi tìm, nhưng lão già kia không biết giấu Nghiêm Sở đi đâu rồi, thế nhưng không có lấy một tia tung tích.”
Ân Thành Lan dửng dưng như không câu môi: “Không vội, hoàng đế gấp không chờ nổi đi tìm cái chết, ta có thể nào không tự mình nghênh tiếp.” Ngẩng đầu đối với Liên Ấn Ca nói: “Ngày mai liền đi.”
Linh Giang không vui nhăn mi lại, ấn lên tay vịn trên xe lăn, hơi cúi người xuống, nhìn chằm chằm Ân Thành Lan nói: “Không tìm được Nghiêm tiểu bạch kiểm, độc của ngươi phát tác thì làm sao bây giờ? Hắn đi tìm cái chết, nhưng ngươi dự định giết hắn bây giờ sao? Nếu như không dự định, vậy cần dùng đến tính mạng của ngươi đi ứng đối sao?”
Bại lộ thân phận chỉ là bước thứ nhất, cuộc chém giết dưới chân Vạn Hải phong chắc chắn cũng là chuyện Ân Thành Lan dự liệu cùng chờ đợi đã lâu, nhưng trong kế hoạch trước đây của hắn không có cái sai lầm Nghiêm Sở này, hắn cho dù có nảy sinh hận ý đến thế nào, giận không thể át ra sao, đều có người đến áp chế giúp hắn, nhưng bây giờ lại không được.
Ân Thành Lan nói: “Ta không cần hắn.” Nói xong bèn điều khiển xe lăn muốn rời đi.
Ai cũng biết định lực của hắn biến thái đến cực điểm, duy chỉ có Linh Giang không tin, khi mà giải độc cùng báo thù cùng đặt lên một cán cân, Ân Thành Lan sẽ hướng về bên nào, hiện giờ Linh Giang đã biết rồi.
Vì thế, y duỗi tay đè vai Ân Thành Lan lại, áp hắn lên lưng ghế dựa, không quay đầu lại, nói: “Đại tổng quản, cuộc này bố trí bao lâu rồi?”
Liên Ấn Ca từ sau khi chim nhỏ hóa thành người còn chưa kịp trêu đùa hai câu, trong lòng còn xem y là con tiểu lông vàng nhiều chuyện trước kia, lúc này thấy khí chất y bỗng nhiên đại biến, nét nghiêm nghị trên mặt mày thế nhưng không thua Thái tử gia năm đó lúc gặp nguy cấp chút nào, không tự chủ được bị làm cho chấn nhiếp, theo bản năng trả lời: “Ba năm.”
Linh Giang gật đầu: “Lâu như vậy rồi, vậy là đủ rồi, ngươi nắm chắc sẽ hoàn thành kế hoạch của hắn sao?”
Liên Ấn Ca nói: “Đương nhiên có thể.”
Ân Thành Lan thấp giọng cảnh cáo: “Linh Giang...”
Linh Giang cưỡng bách ấn hắn lên xe lăn: “Tốt, vừa lúc không cần hắn tọa trấn, cũng không cần Thập Cửu phải đi cùng, đêm nay ngươi khởi hành trở về đi, hết thảy chiếu theo kế hoạch mà làm, ta cùng hắn ở lại chỗ này, tìm kiếm Nghiêm Sở thần y, mọi chuyện đều dùng chim bồ câu truyền tin, tất cả đại sự trong các để ngươi cùng Tề thống lĩnh toàn quyền phụ trách, chúng ta phân công nhau hành động, hai bên đều không bỏ lỡ, ý của ngươi thế nào?”
Liên Ấn Ca ngẩn người ra, ánh mắt mờ mịt xoay chuyển giữa hai người, mấy ngày nay hắn liên tiếp gặp phải những đả kích không tầm thường, nhận thức trong đầu về quan hệ của người này với gia đã quấy thành một nồi keo, lúc này bị Linh Giang hù cho một trận, chỉ cảm thấy kế hoạch này nghe có vẻ không có sơ sở nào, đối với Thập Cửu gia chỉ có lợi mà không hại, bèn ngớ ngẩn đột xuất nói: “Hai bên đều không bỏ lỡ...”
Thấy Ân Thành Lan trầm mặt không lên tiếng, còn tưởng nam nhân ngầm đồng ý, nói nốt câu tiếp theo: “... Đương nhiên tốt nhất.”
Linh Giang nghiêm túc nói: “Vậy ngươi còn không mau trở lại.”
Liên Ấn Ca liền mơ mơ màng màng gật gật đầu, hướng Ân Thành Lan hành lễ, rời khỏi phòng, trong nháy mắt hắn quay người đóng cửa, còn nhìn thấy thiếu niên ở trong phòng vỗ vai chủ tử thì thầm, Thập Cửu nghe lời.
Hắn giật mình một cái, thật sự lưu lại Ân Thành Lan, còn mình sải bước rời đi.
Cửa phòng nhốt gió đêm ở bên ngoài, lúc này Linh Giang mới thả tay giữ Ân Thành Lan ra, đưa lên người hắn nhẹ nhàng vỗ một cái, khải khai á huyệt nam nhân.
Sắc mặt Ân Thành Lan âm trầm, không lên tiếng, giữa mặt mày có loại lạnh lùng giông tố sắp kéo tới.
Bầu không khí trong phòng bỗng ớn lạnh.
Linh Giang đi rót một chén trà lạnh thả tới trước mặt hắn, ôm ngực dựa vào cạnh bàn, hai chân thon dài vắt lên nhau, đợi một hồi, không thấy người nói chuyện, bèn khom lưng tiến đến trước mặt Ân Thành Lan, nói: “Còn tức giận à?”
Ân Thành Lan là thật sự tức giận, không có nửa phần đùa giỡn, hắn thuở nhỏ xuất thân cao quý, người bên cạnh không có khi nào mà không phải kính nể kiêng kỵ một mực cung kính, cho dù là hoàng đế bây giờ, năm đó ở trước mặt hắn cũng chưa từng dám thất lễ bỏ qua phép tắc, còn phải tôn xưng hắn một câu điện hạ.
Có khi nào từng bị như vừa rồi, bị phạm thượng, to gan lớn mật ngỗ nghịch.
Cơn giận lôi đình hiện lên trên người hắn, gió ngoài phòng dường như cũng phải đánh đường vòng thổi qua, nhưng cố tình người còn lại trong phòng lại chưa phát hiện ra, hồn nhiên không để ý tới cơn giận thiên tử thây phơi ngàn dặm kia, thở dài, ngồi xổm trước người Ân Thành Lan, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
“Ta đây không phải là sợ ngươi đến người còn chưa giết, bản thân đã độc phát chết trước rồi sao.”
Ân Thành Lan giận dữ tức cười: “Vậy ta đây có phải nên cảm tạ ngươi không?”
Linh Giang lập tức nói: “Cũng không cần, hai ta còn phân ai với ai làm gì.”
Hết sức rộng lượng vỗ vỗ chân hắn.
Nhưng Ân Thành Lan vẫn lạnh lùng nhìn y, nhìn đến trong lòng Linh Giang hơi co rút, đành phải thu liễm cợt nhả, hai tay đỡ lấy đôi chân tàn phế không cách nào nhúc nhích của Ân Thành Lan, hạ thấp giọng, chậm rãi nói: “Thập Cửu, coi như độc phát, trong một chốc không chết được, nhưng ngươi cũng sẽ đau mà.”
Giọng nói của Linh Thanh thật thấp, chẳng hề mềm nhẹ như nữ tử, lại như một cơn gió núi mát lành thổi qua thung lũng vang xào xạc, tự nhiên sạch sẽ, tùy tính không câu thúc, lúc y nói chuyện cũng chưa dùng hết sức, nhưng chỉ một câu nói như vậy, đột nhiên không kịp phòng bị lẻn vào trong lồng ngực kiên cường bất khuất của Ân Thành Lan, lập tức, bờ đê cứng như đá trong lòng hắn vỡ tung ra, bùng nổ cuộn trào trước cơn lũ ngợp trời bất ngờ.
Ân Thành Lan bỗng nhiên quay đầu đi, cơ hồ không thể duy trì bờ vai thẳng tắp của mình.
Vừa thấy bộ dạng hắn như vậy, Linh Giang càng đau lòng, y cực kỳ rõ ràng, mười vạn đại sơn trước người Ân Thành Lan đã bị y gõ mở, đá cứng buông lỏng, cát bay đá chạy, đã sắp nát vụn, lúc này nếu lại nói thêm vài câu thề non hẹn biển nhẹ nhàng, bộ túi da giả tạo trước mặt người khác này chắc chắn sẽ không còn đeo được nữa, từ đây, hắn ở trước mặt y, sẽ như một đứa trẻ, hết thảy oan ức thương tâm khổ sở không cam lòng đều sẽ thẳng thắn bộc lộ cho y xem.
Nhưng Linh Giang lại ngậm miệng không nói.
Y muốn Ân Thành Lan thẳng thắn, nhưng không muốn ích kỷ mà tàn nhẫn lột bỏ tất cả của hắn, y nghĩ y cần tình cảm chân thành của Ân Thành Lan, cho nên cũng cần phải bảo vệ tôn nghiêm hắn.
Linh Giang yên lặng ngồi xổm trước mặt hắn hồi lâu, vừa đủ cho Ân Thành Lan yên tĩnh cùng khoảng cách hắn muốn, đợi khi y nhìn ra nam nhân đã bình tĩnh lại, mới tiếp tục nói: “Nhưng mà đau thì thôi, tính tình ngươi lớn như vậy, vạn nhất bị tức chết rồi, thù hận còn chưa báo, không đáng nha.”
Thập Cửu gia còn ở trong cơn lũ bất ngờ, vô cùng cảm động: “...”
Hắn cảm thấy cơn lũ phá đê khi nãy sợ là rót vào đầu hắn rồi, nếu không, hắn không bị ngấm nước vào đầu, như thế nào lại đối với con chim nhỏ này sinh ra thứ cảm động trước nay chưa từng có cơ chứ.
Tuy nhiên Ân Thành Lan cũng không ngốc, có thể phân ra câu nào là thật lòng câu nào là đùa giỡn, bèn thuận theo bậc thang Linh Giang đưa, thu liễm cảm xúc suýt nữa mất khống chế vừa rồi, khàn tiếng tức giận nói: “Tính tình ta mà lớn? Đó là ngươi chưa thấy qua con chim vừa giận là mổ vỡ trán người, dậm nóc xe người, đó mới gọi là tính tình lớn.”
Linh Giang ôm chân của hắn, ngồi xuống đất nở nụ cười.
Ân Thành Lan nhìn thấy cái đầu xù của y, không nhịn được xoa xoa thật mạnh: “Người của ta ngươi dùng thật thuận tay nha.”
Linh Giang gật cái đầu tổ chim, chu môi huýt sáo, lập tức một con chim đưa tin mổ mở cửa sổ chui vào, rơi xuống tay y, Linh Giang không khách khí chút nào nói: “Chim của ngươi ta dùng cũng rất thuận tiện.”
Gỡ ống trúc trên vuốt chim xuống, đổ ra một cuộn thư, kéo phẳng liếc mắt nhìn: “Thần y cốc hồi âm, người của bọn họ đã phát hiện tung tích của Nghiêm Sở, có bọn họ tương trợ, hẳn là sẽ thực mau tìm thấy Nghiêm tiểu bạch kiểm.”