Gia Chính Là Loại Chim Như Vậy

Chương 39: Chương 39: Đá Bắc Đẩu (21)




Ngày hôm sau, một người một chim cùng Liên Ấn Ca ở trong cánh rừng nhỏ bên ngoài Kiều Gia trấn mỗi người mỗi ngả, việc người của hoàng đế vây công Vạn Hải phong giao cho Liên Ấn Ca phụ trách chỉ huy, hắn cùng với Linh Giang đi tìm tung tích Nghiêm Sở.

Mãi đến khi xe ngựa đội mặt trời chói chang đi được rất xa rồi, Ân Thành Lan vẫn không thể tin mình cứ như vậy đáp ứng một con tiểu tiện điểu còn chưa to bằng con chuột, theo y đi.

Xe ngựa lắc lư, thời điểm màn cửa tung bay có thể nhìn thấy bóng lưng màu vàng nhạt ngồi trên càng xe điều khiển ngựa, một chân Linh Giang đạp lên chỗ ngồi, trong miệng ngậm cọng cỏ dại, thân mình lắc lư theo xe ngựa, thoạt nhìn tâm tình không tồi.

Ân Thành Lan nhìn bóng lưng đắc ý của y, cảm giác chân răng có chút ngứa.

“Hả?” Linh Giang bỗng nhiên quay đầu lại: “Phỏng chừng còn có năm, sáu ngày nữa mới có thể tới chỗ hẹn, ngươi không nhàm chán sao, ra đây cùng lái xe với ta đi.”

Khóe môi Ân Thành Lan giật giật, cho nên, rốt cuộc là ai nhàm chán.

Ân Đại các chủ quyết định không thể cứ chiều y như vậy được, ngồi ở trong xe cố làm ra vẻ khí thế “Phẩm hạnh của gia đoan chính, quyết không đi ra ngoài hồ nháo với ngươi”, sau đó bị Linh Giang bóp chặt thắt lưng, nài ép lôi kéo ra ngoài.

Càng xe không rộng, hai đại nam nhân ngồi phía trên phải chen một chút mới có thể ngồi xuống, Ân Thành Lan bị ép cùng Linh Giang vai sóng vai dán vào nhau, lông mày nhíu nhíu, không vui bắt bẻ nói: “Chật muốn chết.”

Linh Giang cười cười không lên tiếng.

Ân Đại các chủ bị đẩy ra ngoài rất không tình nguyện, vì thế nhìn cái gì cũng không vừa mắt, sờ thấy càng xe cứng rắn, được đà oán giận: “Vừa cứng vừa chật.”

Linh Giang lười biếng quăng roi ngựa một cái, nghiêng đầu đánh giá ngũ quan anh tuấn của nam nhân, nói: “Nếu không ngươi ngồi trong lồng ngực ta?”

Ân Thành Lan còn có một câu oán giận cứ như vậy nghẹn chết trong cổ họng.

Đường đi là quan đạo, hai bên đường có rừng rậm núi sâu, mặc dù đã vào thu, cây rừng vẫn xanh um tươi tốt, mơ hồ có tiếng chim hót suối chảy truyền ra.

Trên đỉnh đầu trời xanh quang đãng, vạn dặm không mây, gió nhẹ thổi qua, dường như có thể phất đi bệnh tật trầm kha trong thân thể, tưới mát tinh thần.

Ân Thành Lan vẫn còn nghẹn một lát, mới nói: “Như thế nào không phải ngươi ngồi trong lồng ngực ta.”

Khóe mắt Linh Giang uốn cong, ám muội vuốt ve dây cương trong tay, đưa mặt tiến sát lại: “Cầu còn không được.”

Ấn Thành Lan giơ tay ấn lên trên đầu y, đẩy con chim này trở lại.

Không cùng lưu manh luận cao thấp, hắn nhẫn.

“Quỷ Cô lão nhân kia vì cái gì nói ta cứu ngươi?” Linh Giang hỏi, hai ngày trước vẫn chưa kịp nhắc tới.

Ân Thành Lan cũng nghe thấy Quỷ Cô lão nhân nói câu này, bây giờ rảnh rỗi liền bắt đầu cùng y cân nhắc.

“Hắn hiểu lầm cái gì?”

“Cũng không rõ lắm.” Ân Thành Lan lắc đầu: “Đúng rồi, vẫn muốn hỏi, ngươi đến cùng... tính là thứ gì? Người chim?”

Linh Giang câm nín, thật muốn mổ xuống trán hắn một cái, người chim đại gia ngươi ấy, y cũng không phải lớn lên thành nửa người nửa chim.

“Thế gian có rất nhiều chim bay cá nhảy, lên tới hàng ngàn, hàng vạn chủng loại, nhưng trên thực tế tất cả đều là do người tự đặt tên, đối với loài chim bay mà nói, chúng ta cũng không cần dùng xưng hô để phân biệt tộc đàn. Giống như người ấy, thanh âm êm tai, thì lại tự mình yêu cầu mình gọi là chim sơn ca, quá ngu xuẩn.”

Ân Thành Lan “Ồ” lên một tiếng: “Vậy thỉnh Linh Giang công tử dùng một cái phương thức không ngu xuẩn nói cho tại hạ, ngươi tính là tộc đàn nào?”

Linh Giang liền u oán liếc mắt xem xét hắn một cái.

“Ta không biết, ta tự phá vỏ ra ngoài thì đã ở bên trong tổ chim chữ Hoàng Ngự Phượng các, trừ ta ra, chưa từng thấy chim nhỏ có thể nói.”

Ân Thành Lan kinh ngạc: “Vậy một thân năng lực này của ngươi?”

Linh Giang nói: “Khi ta phá vỏ, liền thông nhân tính. Nghe người ra nói, liền hiểu tiếng người. Lại thêm mấy năm, liền biết mình có thể biến hóa thành người, ngoài ra, cùng với chim trong các của ngươi không khác cái gì.”

Y làm sao biết y tính là thứ đồ chơi gì.

Ân Thành Lan vốn tưởng rằng có thể nghe thấy chuyện xưa báo thù báo ân kinh động trời đất gì, không ngờ câu chuyện lại giống y như vai chính của nó, nhạt như chim, trong miệng hắn nhất thời không có tư vị gì, cân nhắc một chút, thử hỏi: “Nếu không bổn Các chủ tra thân thế giúp ngươi?”

Tựa như sợ Linh Giang hoài nghi hắn rắp tâm bất lương, lại bổ sung thêm một câu: “Ít nhất cũng phải biết Quỷ Cô lão nhân kia hiểu lầm ngươi thành cái gì.”

Linh Giang ừ một tiếng, đối với bộ dạng tiểu tức phụ ngoan ngoãn này của hắn rất vừa lòng, tay vung lên, hào phóng cho hắn nghĩ biện pháp đi thăm dò.

“Còn nữa, Quỷ Cô lão nhân lần này rất có khả năng chưa chết, ngươi nên có chút chuẩn bị tâm lý.” Ân Thành Lan nói.

Ngày đó lão nhân kia nghiến răng nghiến lợi nói một câu “Không chiếm được y không thể”, làm Ân Thành Lan rất không vui, mặc kệ Linh Giang có phải bảo vật hay không, cho dù y chỉ là một con chim cút ngu xuẩn trong các, hắn chụp được rồi thì cũng không cho bất luận kẻ nào mơ ước.

Huống hồ, tinh thần Linh Giang lớn hơn chim cút nhiều.

“Yên tâm.” Linh Giang thả lỏng thân dựa vào người hắn, “Người này ta không giết không thể.”

Lúc này, bên dưới Vạn Hải phong nhiều năm cuồn cuộn sóng biển, chính thu sương nặng, sắc trời mông lung, một nhóm sát thủ cả người mặc hắc y từ một làng chài nhỏ lặng yên không tiếng động xuất hiện, cầm trong tay đao rộng kiếm dài ẩn núp dưới chân Vạn Hải phong.

Vạn Hải phong ngạo nghễ độc lập giữa đại dương mênh mông dễ thủ khó công, vách núi trơn trượt, không chỗ trèo lên.

Người dẫn đầu thần sắc nghiêm nghị tìm đường lên núi.

Một cơn gió biển phất qua, xích sắt màu đen dắt trên bờ biển cùng đỉnh núi uy nghiêm lạnh lùng trồi lên trong sương mù.

Hắc y nhân liếc mắt nhìn nhau, đều có sắc mặt vui mừng, từ bên bờ núi nhỏ trong rừng cây tìm đến nơi cất giấu sợi xích sắt.

Người dẫn đầu thấp giọng hạ lệnh: “Sau khi đi lên, không để lại người sống.”

Những người còn lại kéo mặt nạ lên, chỉ lộ ra một đôi mắt tràn ngập sát ý lẫm liệt.

Phía trên mấy chục sợi xích sắt hoàn toàn đi vào trong mây mù, xích sắt to bằng cổ tay, lạnh băng trơn trượt, chính là lối vào không nhiều lắm đi lên Vạn Hải phong, hắc y nhân vui sướng, sai người bám dây xích trèo lên.

Trên đỉnh vách núi, một người khoanh tay mà đứng, gió núi cuốn áo bào hắn lên, tung bay như làn sóng.

Liên Ấn Ca cúi đầu nhìn xuống dưới vách núi cao sâu vạn trượng, điểm xuyết trong mây mù, vài chấm màu đen hơi hơi lay động, đúng là mấy sợi dây xích nối liền giữa đất trời.

Tề Anh từ phía sau xuất hiện, Liên Ấn Ca chỉ vào mấy chấm đen kia, nói: “Cá cắn câu rồi.”

Sau đó nâng tay lên, từ trong sương mù bỗng nhiên bay tới một con chim, giống đại bàng, màu nâu đen đậm, lông chim dày dặn, mỏ cũng cực lớn, quặp vào bên trong, ngoài ra còn có hai cái túi da nhỏ.

Liên Ấn Ca vuốt ve lưng chim, ôn thanh nói: “Đi thôi.”

Hắc điểu mở rộng cánh bay lên, vọt vào trong sương mù dày đặc.

Trong gió biển phần phật, hắc y nhân dưới chân núi bám theo dây xích mà lên, như một bầy kiến đen thui, lung lay theo dây xích treo giữa không trung, dưới chân là sóng lớn mênh mang cuồn cuộn, gào thét muốn nuốt hết tất thảy, mà chỉ cần xuyên qua lớp sương mù dày đặc trên đỉnh đầu là có thể lên đến đỉnh núi, hắc y nhân nắm chặt sợi dây xích trơn trượt, nuốt nước miếng, cánh tay phát lực.

Lúc này, một con chim đáp xuống sợi dây xích ở cách đầu hắn không xa.

Hắc y nhân ngửa đầu quát lớn vài câu, hắc điểu lại không chịu nhúc nhích, người bám theo bên dưới còn cùng hắc y nhân lớn tiếng hỏi tình huống, vì thế hắn buông một tay ra, dự định đánh đuổi hắc điểu đi.

Đôi mắt hắc điểu nhìn chằm chằm vào hắn, xuyên thấu qua sương mù lượn lờ chiết xạ ra ánh sáng nhàn nhạt không rõ, đối diện dưới ánh mắt như vậy, cả người hắn chợt sinh ra một cơn ớn lạnh, đang muốn nói gì đó, hắc ưng bỗng nhiên phun ra một luồng hơi gay mũi, đồng thời, khóe mắt hắn quét đến một đốm sáng.

Không chờ hắn phản ứng lại đốm sáng này là cái gì, trước mắt bỗng nhiên bùng lên một trận sóng nhiệt, chất lỏng trơn trượt trên dây xích lạnh lẽo gặp lửa bốc cháy tức thì, chỉ trong một lát công phu, xích sắt đen nối Vạn Hải phong với bờ biển liền đốt thành xích diễm, như mười mấy con Cự Long toàn thân bốc hỏa rung chuyển trong gió.

Cả người hắc y nhân trên dây xích dính đầy thứ dịch nhầy này, hóa thành một đoàn quả cầu lửa rực rỡ mà tàn nhẫn, giống như những viên sủi cảo, kêu vang thảm thiết, liên tiếp rơi vào trong đại dương mênh mông.

Ở đế đô Đại Kinh xa xôi, hai mắt hoàng đế sung huyết, đem một quyển tấu chương ném xuống đại điện kim loan, lạnh lùng nói: “Đây là của thái thú Lâm Tân thành thượng tấu hai ngày trước, trong chốn giang hồ thế nhưng xuất hiện một tổ chức tàn sát người như thế, nếu như triều đình còn tiếp tục bỏ mặc không quản, tai ương sẽ không chỉ là bá tánh Lâm Tân thành, trẫm muốn Binh Bộ lập tức xuất quân đến trấn áp, chư vị ái khanh có dị nghị gì không?”

Tả thừa tướng cúi đầu nhặt tấu chương lên, mở ra nhìn lại.

“Ngự Phượng các, loạn đảng giang hồ, ân oán thị phi, hung bạo tàn ác, đoạt đao giết người, xác chết trôi máu, làm người kinh hãi, bá tánh đêm không thể ngủ yên, ngày không dám ra khơi đánh cá, tấu thỉnh triều đình xuất binh trừng trị, cho Lâm Tân yên ổn...”

Thần sắc hắn ngưng trọng khép tấu chương lại, suy nghĩ một lát, nói: “Hoàng thượng, Ngự Phượng các nổi danh trên giang hồ hơn mười năm, thần cũng có nghe qua, sinh ý chính là mua bán tin tức tình báo, chưa bao giờ nghe nói từng có phân tranh với môn phái giang hồ, giữa chuyện này có phải đã xảy ra sai lầm gì không?”

Hoàng đế ngồi ở trên đại điện kim loan, thần sắc sau chuỗi ngọc lưu linh trên mũ miện đen tối không rõ ràng: “Tả thừa tướng là nghĩ thái thú Lâm Tân mắc sai lầm, hay là trẫm quyết định sai lầm?”

Tả thừa tướng làm quan mấy chục năm, giương mắt vừa thấy sắc mặt hoàng đế, trong lòng liền bộp chộp một phen, biết mình nói sai rồi, mặc dù không biết sai ở nơi nào, hắn cũng vẫn gạt áo bào quỳ xuống, đầu dán lên đại điện lạnh băng, mấy động tác trong chớp mắt, đủ để hắn nghĩ rõ lời hoàng đế vừa nói.

... Bệ hạ không phải đang hỏi thăm ý kiến của bọn họ, mà là trong lòng đã sớm có định đoạt. Bèn quỳ tại chỗ nói: “Là thần nhớ nhầm, ân oán giang hồ nguyên nhân trong đó phức tạp khó có thể truy cứu, nhưng mặc dù là chuyện của giang hồ, nếu như gây trở ngại đến sinh hoạt thường ngày của bá tánh, quan phủ nhúng tay cũng không phải không có lý. Hơn nữa, năm gần đây mấy đại môn phái thế gia trên giang hồ tranh cãi với triều đình rất nhiều, mượn việc trấn áp Ngự Phượng các, giết gà dọa khỉ, cũng coi là chuyện tốt.”

Sắc mặt hoàng đế dịu xuống, nhìn văn võ bá quan trước điện: “Còn có ái khanh nào dị nghị gì không?”

Hết thảy quan lại khom người, không ai lên tiếng.

Hoàng đế cao cao tại thượng nhìn mọi người cúi đầu xưng thần, ánh mắt xuyên qua đại điện nguy nga, dừng lại trên giang sơn cẩm tú bên ngoài, hắn lộ nụ cười tự phụ hài lòng, hơi nheo cặp mắt lại, nhìn chằm chằm nơi xa không biết là nơi nào, giống như một tay thợ săn kéo căng trường cung, dường như đã nhắm thẳng con mồi, chỉ chờ ngón tay buông lỏng, xuyên tim phá thịt.

Thời điểm Ân Thành Lan nhận được tin tức, đã là năm ngày sau, xem xong, hắn bình tĩnh ném tờ giấy vào bên trong ngọn lửa trại sắp tàn, lửa trại bỗng chốc bùng lên một đám tia lửa, thoáng cái nuốt hết.

Một tay Linh Giang chống hàm, tay còn lại lượm thanh gỗ nhỏ cào vào ngọn lửa, đem mảnh giấy vụn chọc nát trong lửa trại, hỏi: “Hoàng đế vì cái gì phải làm như vậy?”

Ân Thành Lan đưa hai tay ra, hơ lửa sưởi ấm, hờ hững nói: “Phái người khơi mào tranh chấp, tạo ra hiện trường giang hồ chém giết giả, lại mượn cái miệng thái thú Lâm Tân thành, tìm ra lý do chính đáng tấn công Ngự Phượng các, vị hoàng huynh này của ta, ngay cả giết người, cũng nhất định phải có lý do đường hoàng mới có thể động thủ, sợ trên sử sách sẽ lưu lại một chút vết bẩn.”

Nơi hoang vu vắng vẻ, lửa trại thiêu củi gỗ cháy “Lách tách” vang vọng, Linh Giang nghe xong lại hỏi: “Ngươi cũng muốn vang danh sử sách sao?”

Ánh lửa chiếu sáng nửa khuôn mặt Ân Thành Lan, đem ngũ quan tuấn mỹ của hắn nhuộm lên một vệt rực rỡ nồng đậm, hắn bỗng nhiên thu hồi bàn tay sưởi ấm đặt lên hai chân, trầm mặc một lát, nói: “Trước đây muốn, bây giờ không muốn.”

Đem áo choàng giũ ra đắp trên người, ngả về sau một cái, nằm lên khoảng đất rải rơm rạ, hai tay làm gối, gối ở sau gáy, ngửa đầu nhìn ngân hà trên bầu trời đêm: “Ngươi không phải đã nói rồi sao, nghĩ nhiều như thế có ích lợi gì, không bằng ngủ ngon một giấc, làm cái mộng đẹp.”

Nói xong, nhắm chặt mắt lại.

Linh Giang ném thanh gỗ nhỏ đi tới bên cạnh hắn ngồi xổm xuống.

Ân Thành Lan vén một chút mí mắt lên nhìn y, bất đắc dĩ nói: “Cái con chim nhỏ này ngươi lại muốn thuyết giáo cái gì?”

Linh Giang đẩy hắn một cái: “Ta là muốn hỏi ngươi, ngươi muốn ngủ trong lồng ngực ta, hay là để ta ngủ trong ngực của ngươi?”

Vừa nghe lời này, cơn buồn ngủ vừa rồi của Ân Thành Lan liền tiêu tan sạch sẽ, cảnh giác bắt chéo tay, giữ chặt áo choàng của mình, một bộ phong phái lẫm liệt không thể xâm phạm, nói: “Ta muốn tự mình ngủ trong lồng ngực mình.”

Linh Giang nói: “Ban đêm rất lạnh, ôm nhau sưởi ấm là thượng kế.”

Ân Thành Lan nói: “Áo choàng quá nhỏ, không che được hai người.”

Linh Giang nói: “Ta có thể biến thành chim.”

Dự đoán được y sẽ nói lời này, Ân Thành Lan trả lời: “Ngươi biến thành chim, ta còn ôm ngươi sưởi ấm thế nào được.”

Linh Giang lập tức hóa thành một nắm vàng, bay đến trên người Ân Thành Lan, móng vuốt đạp lên ngực hắn, nói: “Không có việc gì, như vậy ta liền ấm, ngươi cũng có thể một mình đắp áo choàng.”

Nói xong, nhắm chuẩn một khe hở, chui vào dưới áo choàng, tìm một chỗ mềm mại thoải mái trong lòng ngực hắn nằm xuống.

Ân Thành Lan nhìn cái đống nho nhỏ nhô lên trên áo choàng đắp trên người: “...”

Mặt đây, còn cần không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.