Sáng hôm sau, Thanh Trúc tiêu sái đến gặp Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y.
Hắn nhẹ nhàng cười ưu nhã mà nói: “Cửa thứ hai này cũng không phải nhiệm vụ bất khả thi, chẳng nhẽ không nói rõ cũng làm khó các ngươi sao? Chúng ta tuy thực sự muốn gây khó dễ cho các người, nhưng cũng vẫn tạo cơ hội để hoàn thành thử thách, cho dù là một phần vạn, cơ hội là có chứ không phải không.”
Cổ Hạo Nhiên cười ha hả nói: “Sảng khoái, tiểu nhân còn hơn ngụy quân tử, nói đi, cửa thứ hai muốn chúng ta vượt chướng ngại gì?”
Thanh Trúc ngẩng đầu nhìn bức tường vàng ròng, thong thả nói: “Nơi đây là một địa danh nổi tiếng trên đảo, rất đẹp, hoàn toàn khác biệt với những cảnh quan khác của đảo, nhưng nơi đẹp nhất cũng có thể là nơi nguy hiểm nhất, để vào cửa thử hai các ngươi sẽ đi từ đây sau đó đi xuyên qua vùng đất bên trong, chỉ cần thoát ra được từ một cửa khác, coi như ngươi chiến thắng thử thách.”
Cổ Hạo Nhiên ngước nhìn bức tường bằng vàng, Điệp Y lạnh lùng nói: “Giới hạn khu vực này thế nào? Cửa khác là cửa nào?”
Thanh Trúc nhìn Điệp Y mỉm cười nói: “Hỏi khéo lắm, các ngươi đã vượt qua ải thứ nhất, ta cũng không dấu diếm làm gì, tường vàng này nối hai ngọn núi, bao quanh diện tích đất bên trong hơn trăm dặm. Cánh cửa để ra khỏi chỗ này cũng là một bức tường vàng ròng, ngoài tường đã có người của chúng ta được phân công đứng đợi, các ngươi chỉ cần dùng đá gõ lên, hoặc ném đồ từ bên trong ra, chúng ta sẽ mở cửa, chỉ cần các ngươi tìm được cánh cửa đó.”
Cổ Hạo Nhiên nghe đến đó, nghiêm túc nhìn thẳng vào Thanh Trúc, Thanh Trúc thấy thế, khóe miệng hơi cong lên nở một nụ cười thương xót, chậm rãi nói: “Cửa thứ nhất nếu ngươi không muốn chết, chỉ cần đổi ý, quy phục chúng ta, như vậy ngươi có thể sống như trước, tuy không thật thoải mái dễ chịu nhưng ít ra vẫn còn sống. Còn cửa thứ hai này thì sinh tử là do ngươi định, cũng do trời định, chúng ta không còn cách nào quyết định vận mệnh của các ngươi, cũng không thể nhúng tay vào vận mệnh của các ngươi, hãy tự giải quyết ổn thỏa.”
Nghe vậy Lâm Dã đột nhiên chen lời: “Nói vậy có nghĩa là tất cả những chuyện diễn ra bên trong, các ngươi cũng không biết ?”
Thanh Trúc gật đầu nói: “Đúng, chúng ta chỉ chờ các ngươi đúng mười ngày ở cánh cửa bên kia khu rừng, nếu đến lúc đó các ngươi chưa thoát được, chúng ta sẽ không chờ nữa, cánh cửa kia cũng sẽ không mở.”
Cổ Hạo Nhiên thấy Thanh Trúc nói nhiều như vậy nhưng tuyệt nhiên không đề cập tới những những thứ gì sẽ xuất hiện trong vòng cấm, ngữ điệu cũng không tỏ ý đe dọa mà chỉ có tiếc thương, dường như bọn hắn cho rằng chuyến này ắt một đi không trở lại, chờ đợi cũng chỉ là cho phải phép mà thôi, bèn lén liếc sang Điệp Y, trầm tư không nói.
Điệp Y nhìn Thanh Trúc với ánh mắt giá lạnh: “Nói xong chưa, xong rồi thì mở cửa đi.”
Thái độ hờ hững của Điệp Y khiến Thanh Trúc phải nhìn về phía nàng, chưa kịp mở lời thì đã thấy Thượng Quan đảo chủ trước giờ im lặng đột nhiên khẽ thở dài rồi lên tiếng: “Điệp Y, nếu bây giờ các ngươi từ bỏ ý định của mình, ta sẽ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, sẽ cho các ngươi cuộc sống ấm no sung sướng như trước. Nơi này các ngươi không thể vượt qua được đâu.”
Điệp Y lướt mắt qua Thượng Quan đảo chủ, thấy thái độ ôn hòa của y vẫn không thay đổi, nhưng trong đôi mắt đã không còn vẻ lạnh nhạt thường ngày, mà hàm chứa một nỗi niềm thương tiếc, như thể chuyến này của bọn họ đã định sẵn là con đường chết. Cổ Hạo Nhiên nhíu mày, còn chưa lên tiếng thì Điệp Y đã hỏi: “Rốt cuộc bên trong có cái gì?”
Cổ Hạo Nhiên nghe xong cũng không nói nữa, Điệp Y đã hỏi đúng trọng điểm, đã vung tay xây dựng một công trình phi thường như thế này, cô lập cả khu vực với thế giới bên ngoài, không cần nghĩ cũng biết thế giới bên trong, ắt không phải một nơi đơn giản, chắc chắn phải có hiểm nguy gì đấy mà dân đảo không xử lí nổi.
Thượng Quan đảo chủ nhìn thẳng vào mắt Điệp Y, hồi lâu mới chậm rãi lắc đầu nói: “Cái gì cũng có, cả những thứ ngươi tưởng tượng ra được lẫn những thứ vượt ngoài sức tưởng tượng, người ở trên đảo từng vào đấy không còn một ai sống sót trở về, ngoài ta ra, mà ta cũng chỉ đi được quanh rìa ngoài, không thể xâm nhập vào sâu bên trong, trong đấy chính là địa ngục chốn trần gian, các ngươi không thể vượt qua nổi.” vừa nói vừa vén tay áo lên, trên cánh tay là một vết sẹo dài dữ tợn, không phải vết thương do đao kiếm, cũng không phải thương tích do binh khí khác, nhưng đó đích thực là một vết thương rất nặng, chỉ nhìn sẹo thôi cũng đủ tưởng tượng ra độ nghiêm trọng của nó lúc trước.
Điệp Y thầm nhíu mày, Cổ Hạo Nhiên cũng là người có con mắt tinh tường, xem xong sắc mặt có hơi thay đổi, quay đầu nhìn Điệp Y: “Ngươi ở lại đây, ta đi một mình.” Mặc dù hắn biết Điệp Y rất ngoan cường, nhưng nếu là nơi mà cả Thượng Quan đảo chủ cũng khó thoát khỏi, hung hiểm đến chừng nào hắn cũng hình dung ra được. Nếu như quyết định của hắn khiến Điệp Ybị thương tổn, thì thà hắn để nàng lại nơi an toàn, chẳng may hắn không thoát ra được, Điệp Y cũng vẫn còn sống lành lặn. Cổ Hạo Nhiên nhìn Điệp Y, trong thâm tâm tuy không cam lòng, nhưng con đường phía trước chắc chắn là hữu tử vô sinh, Điệp Y có thể sống là tốt rồi.
Điệp Y nhìn Cổ Hạo Nhiên, thấy trong ánh mắt hắn là sự cương quyết không còn nghi ngờ được nữa, nàng lẳng lặng, chậm rãi đỡ lưng Cổ Hạo Nhiên. Cổ Hạo Nhiên choáng váng nhìn Điệp Y chằm chằm, Điệp Y vẫn bình thản, chỉ hờ hững nhìn vào mắt hắn, khiến hắn cảm nhận được ý chí kiên định của nàng. Hai người nhìn nhau hồi lâu, Cổ Hạo nhiên đưa tay sang ôm Điệp Y thật chặt bên người, nhếch môi cười rực rỡ, giọng điệu mềm mại không che dấu được tình cảm nồng nàn bên trong: “Sống cùng sống, chết cùng chết, đi cùng đi.”
Nghe vậy Điệp Y hơi ngẩn ra một chút, nàng không nghĩ nhiều đến vậy, chỉ biết với công phu hiện giờ của Cổ Hạo Nhiên thì hắn không thể thoát khỏi nơi này, mà nàng căm thù nhất là khi tự do của mình bị kẻ khác nắm giữ, nếu như không có Cổ Hạo Nhiên, thì một mình nàng cũng không qua nổi cửa ải này, vậy tốt nhất là tất cả cùng dốc sức liều mạng một phen, sinh tử ra sao, vận mệnh ra sao tự mình quyết định. Không ngờ Cổ Hạo Nhiên lại hiểu nhầm ra ý sinh tử có nhau như thế.
Thượng Quan đảo chủ thấy hai người ôm nhau, trong mắt chớp lên một ánh hào quang, niềm tiếc thương ban nãy đã bị thế chỗ bởi sự giá băng, y lạnh nhạt đứng một bên, không lên tiếng nữa.
Cổ Hạo Nhiên ngẩng đầu nói: “Mở cửa.”
Thanh Trúc nhìn Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y, thờ ơ phất tay, Thanh Tuyết lập tức đưa lên thức ăn và nước uống, nói: “Đây là lương thực cho mười ngày, nếu ăn hết mà chưa đi ra, cũng có nghĩa các ngươi vĩnh viễn không thể ra được nữa.”
Cổ Hạo Nhiên nhận lấy, xong xuôi liền thấy mấy người trung niên đi sau Thượng Quan đảo chủ tiến lên bên cổng vàng, hợp sức kéo cánh cổng nặng trình trịch ra, lập tức có một luồng hơi thuốc đông y đặc sệt phả vào mặt họ, Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y cùng dõi nhìn, chỉ thấy mảnh đất ngay dưới chân tường vàng trơ trụi không bóng cây ngọn cỏ, nhưng phía xa lại là rừng cây đồ sộ, cao ngất, che khuất cả bầu trời, cả dãy núi dài liên miên cũng không thấy tăm hơi, chỉ có độc một màu xanh um trải bát ngát vô tận, mà tít ở đằng xa lấp lóa một vầng kim quang chói mắt, Thanh Tuyết nói: “Đó chính là cửa còn lại.”
Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y liếc nhìn nhau, sóng vai đi qua cửa, Hồng Tịnh đột nhiên nói: “Chủ nhân, Hồng Tịnh biết bản thân vô dụng, đi theo chủ nhân và thiếu gia chỉ tổ vướng chân hai người, vậy ta sẽ chờ hai người ở ngoài cửa, ta chờ hai mươi ngày, nếu chủ nhân và thiếu gia không ra, ta sẽ vào tìm các ngươi.”
Ngay sau đó Lâm Dã cũng bình thản cất lời: “Ta cũng vậy, muốn sống cùng sống, chết cùng chết, đi cùng đi.” Hai người không một ai rơi lệ, cũng không dõng dạc như đang tuyên ngôn, chỉ dùng những lời giản dị nhất nói lên cả nỗi niềm không yên trong tâm trí.
Cổ Hạo Nhiên dừng bước nhìn Điệp Y, Điệp Y chỉ nháy mắt không nói gì, cũng không quay đầu lại, cánh cửa vàng ròng khép lại trước mắt mọi người, chia tách Cổ Hạo Nhiên, Điệp Y và họ thành hai thế giới.
Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y càng đi về phía trước thì cỏ cây càng rậm rạp, đường đi càng lúc càng hẹp lại như nút cổ chai. Điệp Y nhìn những loài cây dài nhỏ trước mắt, dừng chân cẩn thận ngắm nghía phương xa, Cổ Hạo Nhiên đi trước vừa dò xét vừa xác định phương hướng, lúc này thấy Điệp Y đột ngột dừng lại thì quay đầu hỏi: “Làm sao vậy?”
Điệp Y hít một hơi căng đầy những hương vị trong không khí, cau mày nói: “Đây là mùi của rừng mưa.”
“Rừng mưa? Cái gì? Nàng bảo đấy là tên của khu rừng này sao?” Cổ Hạo Nhiên không hiểu lắm.
Điệp Y hít sâu, nhìn Cổ Hạo Nhiên nói: “Ngươi không nên vào, nơi này ngươi không thể ra được.”
Cổ Hạo Nhiên chăm chú nhìn Điệp Y hỏi: “Ý ngươi là sao?”
Điệp Y thấy hắn đã hơi tức giận, ánh mắt không có chút sợ sệt mà chỉ đơn giản là giận dữ với nàng, không khỏi thản nhiên nói: “Ta vốn tưởng chỉ là một khu rừng bình thường, như vậy ngươi còn có chỗ hữu dụng, không ngờ đây là rừng mưa, ngươi chưa từng gặp loại rừng này, hoàn toàn không có kinh nghiệm về những sẽ diễn ra, đi vào đây chắc chắn chỉ có một con đường chết, về đi, ải này ta sẽ phá.”
Cổ Hạo Nhiên nén giận, lạnh lùng nói: “Ngươi chắc chắn?”
Điệp Y trầm tư lắc đầu, rừng mưa này không thể dễ dàng ra vào như vậy, nếu chỉ đơn giản như thế, ngươi trên đảo việc gì phải niêm phong lại. Cổ Hạo Nhiên thấy Điệp Y lắc đầu thì quát lên: “Ngươi đã không chắc chắn thì còn nói nhiều làm gì, ta không phải gan thỏ đế, cho dù ngươi có giỏi giang đến mấy cũng có lúc không thể xử lí được tình huống, chẳng nhẽ ta thật sự không bằng được một góc của ngươi? Ta chưa đến cái chốn khỉ ho cò gáy này, không có nghĩa rằng ta sẽ chết ở đây, còn nếu ngươi đã thích nói như thế, ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy.”
Điệp Y lạnh lùng nhìn Cổ Hạo Nhiên, khôgn nói thêm gì nữa. Cổ Hạo Nhiên hít sâu một hơi, vòng tay ôm chặt lấy Điệp Y, nói: “Ngươi quan tâm đến ta, ta rất vui, nhưng ngươi phải biết, ta lo cho ngươi còn nhiều hơn thế, nếu ngươi bắt ta phải để mặc ngươi giữa hiểm nguy trùng trùng, bản thân ta lại tránh né, thì thà ngươi bảo ta chết đi còn hơn.”
Điệp Y trầm mặc hồi lâu, chẳng qua nàng chỉ không muốn thấy thương vong không cần thiết mà thôi, Cổ Hạo Nhiên đã kiên trì như vậy nàng cũng không cản hắn làm gì, liền lạnh lùng nói: “Vậy thì nghe đây, bắt đầu từ lúc này nhất nhất phải nghe lời ta, ta chỉ cần ngươi theo lời ta nói, bất luận cái gì cũng đừng thắc mắc, đừng làm việc gì mà không hỏi ý ta, nếu như ngươi không tuân theo, thì đừng trách ta vô tình.”
Cổ Hạo Nhiên lần đầu thấy Điệp Y thận trọng như thế, trong mắt nàng là sự quyết đoán tuyệt đối, so với ngày thường lại càng lạnh lùng khốc liệt hơn, hiển nhiên nếu hắn dám trái ý nàng, khả năng bị vứt bỏ là điều không thể nghi ngờ gì nữa, lập tức nghiến răng nói: “Được, ta sẽ nghe theo ngươi.”
Lần đầu tiên đôi mắt Điệp Y loáng lên sáng rực, không phải vì hưng phấn hay hãi sợ, mà đó là thứ hào quang xuất hiện khi con người ta bước vào một trận chiến cực đoan, Cổ Hạo Nhiên chưa bao giờ gặp luồng nhiệt khí hầm hập này của Điệp Y, so với Điệp Y lạnh lùng, khắc nghiệt, thê lương của ngày trước, Điệp Y hôm nay lại càng băng giá hơn, với một thần khí cuồng vọng, ngang tàng, đanh thép chưa từng thấy.
Càng bất ngờ hơn cho hắn, Điệp Y thoắt cái đã cởi váy xuống, xé thành từng băng vải, buộc chặt phần tay áo và ống quần cho sát người, toàn thân quấn kít mít khong một khe hở. Cổ Hạo Nhiên không hiểu những cũng làm theo nàng, buộc áo xống gọn gàng lại giống Điệp Y. Hai người chuẩn bị xong xuôi thì cầm binh khí lên, thẳng tiến vào sâu trong rừng mưa.
Cỏ cây trong rừng sinh trưởng tràn lan, rậm rạp, trên những cây thân gỗ là vô số dây leo bám chằng chịt, còn dưới mặt đất, lá rụng thành một tầng dày, chất đất ẩm thấp trơn trượt, dẫm lên hằn vết chân. Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y một trước một sau tiến về trước, hai người đều không nói gì, chỉ tập trung theo dõi xung quanh.
Cổ Hạo Nhiên không biết rừng mưa có gì đáng sợ, chỉ nghe Thượng Quan đảo chủ và Điệp Y nói như thế thì để ý phòng bị. Lúc này hắn đi đằng trước, nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh xung quanh, không có sư tử, không có hổ, cũng không có chó sói, nếu những động vật ăn thịt khét tiếng này còn không có, Cổ Hạo Nhiên nhíu mày, khổng hiểu Điệp Y cẩn trọng từng bước như vậy, rốt cuộc là để đề phòng cái gì?
“Điệp Y, nàng…” Cổ Hạo Nhiên quay đầu nói được mấy chữ, đã thấy Điệp Y lạnh mặt chọc một kiếm lên đỉnh đầu hắn, cùng lúc nói: “Đừng nhúc nhích.” Cổ Hạo Nhiên lắp bắp kinh hãi, hắn không nghe thấy tiếng gì cả, Điệp Y làm cái gì vậy?
Chỉ nháy mắt thôi Điệp Y đã thu đoản kiếm, ngay trên mũi kiếm là một con nhện bé xíu như hạt đậu tằm, Cổ Hạo Nhiên không khỏi nói: “Tưởng gì hóa ra con nhện, sao phải….”
Còn chưa dứt lời đã thấy Điệp Y hất con nhện từ mũi kiếm xuống một gốc cây hoa bên cạnh, từ thân nhện chảy ra một chất lỏng màu xanh nhạt, bông hoa kia trong nháy mắt đã biến từ màu trắng lợt sang màu vàng khô, héo rũ, lả tả rụng rời. Cổ Hạo Nhiên trong lòng thất kinh, độc tính thật mãnh liệt, nếu như bị nó cắn một phát thì đích thị là đi đời nhà ma.
Ngẩng đầu nhìn phía trên, quả nhiên có một mạng nhện rất lớn, thảo nào hắn không nghe thấy tiếng động, vì con nhện vốn rình sẵn ở đó rồi. Khóe miệng Cổ Hạo Nhiên vì thế mà giật giật mấy cái, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Điệp Y dành cho mình, vội vàng cười hề hề nịnh nọt, quay đầu đi tiếp, lần này nhất nhất lưu ý mọi sự vật xung quanh.
Hai người đi không nhanh cũng không chậm, thong thả giữ vững tốc độ. Trên đường phải xuyên qua nhiều bụi rậm, Cổ Hạo Nhiên nếm mùi nhện độc một lần, giác quan tự nhiên hoạt động hết công suất, vì hắn không thể phân biệt cái này có độc cái nào không như Điệp Y, nên cách tốt nhất đó là gặp gì giết nấy, đến lúc này so với Điệp Y, Cổ Hạo Nhiên còn lợi hại hơn.
Điệp Y cũng chỉ dựa vào khả năng phản ứng linh mẫn và kinh nghiệm sinh sống trong rừng rậm ngày trước mà hình thành nên sự nhạy cảm với các nguy hiểm, mà Cổ Hạo Nhiên thì có một thân công phu, thính giác, khứu giác, tốc độ sắc bén hơn Điệp Y, một khi hắn đã biết mình phải phòng bị với cái gì, thì tự nhiên sẽ ra tay nhanh, chuẩn và độc hơn Điệp Y nhiều. Thành ra trong lúc nhất thời, nếu có vật nào xuất hiện dị động trên đường, chưa cần Điệp Y ra tay, Cổ Hạo Nhiên đã nhanh chóng xử lí gọn sạch.
Hai ngày này Điệp Y và Cổ Hạo Nhiên phối hợp vô cùng ăn ý, Điệp Y chỉ cần chỉ ra nguy hiểm ở đâu, thì với năng lực học một hiểu mười của mình, Cổ Hạo Nhiên hoàn toàn có thể nắm bắt chuẩn xác điều nàng muốn nói. Đã có Cổ Hạo Nhiên đi trước mở đường, lộ trình xuyên rừng của bọn họ thật sự thuận lợi hơn nhiều so với Điệp Y tưởng tượng.
Hôm nay, Cổ Hạo Nhiên đã canh phòng một đêm không ngủ, còn Điệp Y đang vừa ăn vừa đi xung quanh dò đường. Cổ Hạo Nhiên chợp mắt nghỉ ngơi một lúc, hai ngày nay Điệp Y muốn họ luân phiên gác đêm, nhưng Cổ Hạo Nhiên lại kiên quyết không đồng ý, ban đêm sẽ ôm Điệp Y vào lòng rồi bắt nàng ngủ, còn mình thì tập trung cao độ cảnh giới xung quanh, chỉ cần đến lúc nghỉ chân ăn uống nhắm mắt điều tức một lúc là khỏe.
Cổ Hạo Nhiên ngồi một lát thì mở mắt, Điệp Y vẫn chưa về, rõ ràng mới rồi còn ở quanh đây, giờ đã không thấy bóng dáng. Cổ Hạo Nhiên hô lên gọi, không thấy có hồi âm, tâm tình nóng nảy, hắn lập tức đứng phắt dậy lần theo hướng Điệp Y vừa đi để tìm kiếm
Chỉ mấy bước khinh công Cổ Hạo Nhiên đã đi hết khu vực lân cận, vừa đi hắn vừa hô lên tìm Điệp Y, trong lúc gấp gáp bỗng nghe thấy động tĩnh vô cùng nhỏ, Cổ Hạo Nhiên lập tức xác định phương hướng, chạy ngay đến, vừa ra khỏi rừng cây um tùm, Cổ Hạo Nhiên đã trợn tròn mắt vì cảnh tượng trước mặt.
Trên một khoảnh đất hơn mười thước vuông trước mặt, lừng lững một con mãng xà đầu to như cái thùng nước, tảng thân dài ngoằng thong thả uốn éo trên đất, cái đuôi lắc lư sau lưng. Đầu mãng xà vươn lên cao không nhúc nhích, mắt nhìn chăm chú về phía trước, thân rắn dài dễ đến mấy chục thước, nước da xanh ngắt óng ánh dưới ánh mặt trời, nó phì phì cái lưỡi tương đương với một con rắn nhỏ, đầu lưỡi chẽ làm ba, màu đỏ au như máu, hơi thở tanh tưởi vô cùng. Vậy mà ngay trước người nó không xa, chính là Điệp Y đang nằm ngửa trên đất!
Trong lúc căng thẳng Cổ Hạo Nhiên bật ra tiếng gọi to: “Điệp Y, nàng có sao không? Điệp Y….” Vừa gọi hắn vừa chạy vụt về phía Điệp Y. Nào ngờ mãng xà kia cảm nhận được chuyển động trong không khí, lập tức quay ngoắt từ chỗ Điệp Y sang bên Cổ Hạo Nhiên.
“Đứng lại!” Một tiếng gào to vang lên, thành công khiến Cổ Hạo Nhiên dừng bước, Cổ Hạo Nhiên lòng như lửa đốt nhìn Điệp Y, lúc này Điệp Y thừa dịp mãng xà quay đi liền xoay mặt về phía Cổ Hạo Nhiên, mấp máy môi nói: “Ta không sao, đứng yên không được chuyển động.”
Cổ Hạo Nhiên đọc được ám hiệu của Điệp Y, tỉ mỉ nhìn toàn thân Điệp Y một lượt, thấy nàng không bị thương ở đâu, hiển nhiên không bị tấn công, hắn thở phào nhẹ nhõm, hồi này nhìn thấy nàng nằm trên đấy, hắn còn tưởng xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, lúc này yên lòng hơn, Cổ Hạo Nhiên bỗng thấy trên lưng vã ra một tầng mồ hôi lạnh.