Gia Có Điêu Phu

Chương 61: Chương 61: Tan tác




Lách tách, máu tươi theo mũi kiếm nhỏ xuống từng giọt, lại theo mũi kiếm đang vung lên bắn ra bốn phương tám hướng, khắp trong không trung như mênh mang một trận mưa máu, âm thanh binh khí va chạm vào nhau kịch liệt, rồi lại một mảnh im lặng không tiếng động, đây đó vang lên tiếng rên xiết đau đớn, bầu không khí giết chóc tỏa ra khắp nơi.

Máu trên cánh tay Điệp Y từng giọt từng giọt nhỏ xuống đất, thấm đẫm từng ngọn cỏ dưới chân mà thần sắc nàng vẫn lạnh lùng như không, đoản kiếm trong tay sáng loáng, một sợi máu chảy xuống thân kiếm, đó là bởi động tác của nàng quá nhanh, khi bị đâm trúng cũng không chảy nhiều máu lắm, chỉ đến lúc dừng lại mới biết mình đã bị thương nặng. Điệp Y dường như không cảm nhận được mình đang bị thương, mắt không chớp vung đoản kiếm mở đường, gương mặt lãnh khốc làm cho mấy tên đang tấn công cảm thấy e ngại không dám đến gần, bọn chúng đồng loạt bỏ qua Điệp Y, tập trung sức lực công kích Cổ Hạo Nhiên.

Cổ Hạo Nhiên một mình chặn ba hướng, trên người sớm đã bị không biết bao nhiêu vết thương lớn nhỏ, áo trong áo ngoài đều thấm đẫm máu cả của địch lẫn máu của chính mình, lúc này hầu hết các đợt tấn công đều nhằm vào hắn, hắn nghiến răng chống đối, càng ngày càng bị thụt lại phía sau, cách Điệp Y một khoảng khá xa.

Cổ Hạo Nhiên cảm thấy tình hình bắt đầu trở nên khó khăn, đám người này võ công cũng không phải bình thường, nếu đấu tay đôi hoặc một đấu hai ba người bọn họ tuyệt đối không phải đối thủ của hắn, nhưng nhiều người như vậy, lớp lớp xông lên, người này ngã xuống người kia đã tiến đến đánh, như vậy dù võ công của hắn có cao cường đến đâu đi nữa thì sức người có hạn, không sớm thì muộn cũng mất sức mà chết. Hắn quay người nhìn sang phía Điệp Y, thấy nàng quả nhiên không hề quan tâm đến những đợt công kích từ phía sau, chỉ chuyên tâm tiến lên trước, trong lòng hắn đột nhiên thấy ấm áp vô cùng, nàng bắt đầu tin tường hắn, vì thế tự hắn cân nhắc, quyết không phụ lòng nàng.

Như được tiếp thêm sức lực, Cổ Hạo Nhiên cắn răng huy kiếm, từng chiêu đều là đồng quy vu tận, tự đẩy mình và địch cùng vào chỗ chết, đám người trước mặt nháy mắt trở nên do dự, giết Cổ Hạo Nhiên là việc nhỏ nhưng giết hắn thì mạng của chính mình cũng khó bảo toàn, Cổ Hạo Nhiên chính là đợi một giây do dự của đối thủ, lập tức lách qua kẽ hở, từng bước đuổi kịp Điệp Y.

Khi hắn đến bên cạnh nàng thì vừa vặn có ba tên đồng thời tấn công Điệp Y, hắn nhanh như chớp vung kiếm đẩy đao của một tên, lợi dụng phản lực đánh luôn vào tên thứ hai, đồng thời Điệp Y cũng rất nhanh xoay người vung kiếm về phía sau. Nàng thấy hắn đang che chắn đỡ cho nàng, Cổ Hạo Nhiên bắt gặp ánh mắt đó, lại càng cố tỏ ra kiên định mỉm cười, ý bảo sau lưng ngươi có ta yểm hộ, Điệp Y rất nhanh quay đầu tiếp tục tiến về phía trước, Cổ Hạo Nhiên từ phía sau Điệp Y lớn tiếng nói:“Cẩn thận phía trước, không cần quay đầu lại.”

Hai người đứng đối lưng với nhau, từ trước tới nay Điệp Y không bao giờ để cho kẻ khác có thể đứng phía sau lưng nàng, đặc biệt là khi nàng đang lâm trận, lúc đó bất cứ ai sau lưng nàng đều phải chết. Lúc này cũng vậy, Điệp Y theo bản năng đâm một kiếm về phía sau, đoản kiếm đi được một nửa chợt nghe tiếng Cổ Hạo Nhiên bảo nàng không cần quan tâm đến phía sau, giọng nói trầm ổn, không có chút ngạo nghễ cũng như ngả ngớn như trước, làm cho nàng cảm thấy yên tâm, phía sau lưng chợt thấy ấm áp, mùi máu, mùi hương quen thuộc tản ra làm cho Điệp Y dừng lại ở giây cuối cùng.

Cổ Hạo Nhiên không hề biết rằng hành động tựa lưng vào lưng Điệp Y suýt nữa khiến hắn mất mạng. Cổ Hạo Nhiên không lo lắng Điệp Y sau lưng làm những gì, thanh kiếm trong tay liên tục múa lên, nhóm người đang tấn công quả nhiên có hơi do dự, khóe miệng hắn nhếch lên một chút, thực tế cho thấy suy nghĩ của hắn là đúng. Người sống trên đảo này đều tận hưởng cuộc sống an nhàn thoải mái trong thời gian dài, phải giết những người từ bên ngoài tới cũng chỉ là do họ phải tuân theo mẹnh lệnh, mà thường bọn họ ỷ đông hiếp yếu, luôn chiếm ưu thế ngay từ đầu, bây giờ gặp phải địch thủ liều mạng muốn chết thì họ theo bản năng và thói quen sống an nhàn cũng muốn lui lại một chút. Sống quá nhàn hạ, đôi khi cũng không phải là điều tốt lành gì.

Cổ Hạo Nhiên đã phát hiện nhược điểm này thì lại càng liều lĩnh hơn trước, không thèm tránh đao thương trước mặt, cứ lao lên, lấy thân mình làm khiên đỡ, nhuyễn kiếm trong tay không nể nang, toàn nhằm chỗ yếu hại đâm tới, lúc mới bắt đầu trận đánh, hắn trầm trầm ổn ổn tấn công giữ sức, đến bây giờ thì như phát điên phát cuồng. Giữa trận thế điên cuồng đó, Cổ Hạo Nhiên thoáng nhìn Điệp Y, hóa ra nàng đã phát hiện và sử dụng đấu pháp này từ đầu trận, hắn không khỏi giật mình, nhanh chóng hét lên một tiếng trợ uy rồi cố gắng tiếp tục tấn công, đồng thời giữ khoảng cách với Điệp Y.

Người trên đảo chưa từng thấy kẻ nào không muốn sống chỉ muốn chết như thế, trong suy nghĩ của họ, nếu muốn ra khỏi đảo thì trước hết phải giữ lại mạng sống cái đã, đằng nay hay người trước cứ điên cuồng như muốn tự sát khiến cho chính họ cũng cảm thấy sợ.

Thượng Quan đảo chủ ngồi trên cây hoa đào, yên lặng chăm chú theo dõi diễn biến trận đấu, sau một lúc lâu y lạnh nhạt cười, trong mắt có một tia tán thưởng, lẩm bẩm:“Cửa chết chính là cửa sống, hai người đó rất thông minh.”

Thanh Trúc không biết từ bao giờ đã bước đến bên cạnh đảo chủ, nhăn mặt nói:“Bọn họ có phải bị điên rồi không? Ở đâu ra cái kiểu đánh như thế, nếu chẳng may chết rồi thì làm sao mà thoát ra ngoài được, đúng là điên rồ.”

Thượng Quan đảo chủ nhẹ nhàng thở dài một tiếng nói:“Con người ta ai chẳng biết sinh mạng chỉ có một lần thôi, vì thế chẳng ai muốn đánh đổi sinh mạng của mình, cho dù ý chí kiên định quyết tâm hy sinh nhưng ở thời điểm đối diện với cái chết, trong lòng chắc chắn rất sợ hãi, thầm nghĩ nếu có thể tránh nhất định sẽ tránh, còn hai người kia rất thông minh, hiểu rõ tâm lý này nên nếu lấy mạng đổi mạng, người thắng chính là bọn họ.”

Thượng Quan đảo chủ nói hai câu đầy triết lý, Thanh Trúc cũng hiểu được ý tứ trong đó, đưa mắt nhìn chiến trường nằm la liệt người và cả đám người dân đảo tụ tập xung quanh, chợt ngộ ra một điều:“Có lẽ chúng ta không nên dùng quá nhiều người đối phó với hai người này, nhiều người chỉ càng rắc rối, mỗi người một ý, khi gặp lúc sinh tử lại càng khó để lựa chọn, chỉ có hai người còn dựa vào nhau bởi chỉ có một lựa chọn duy nhất.”

Thượng Quan đảo chủ thản nhiên mỉm cười nói:“Thanh Trúc thông minh, thủ đoạn với người khác cũng không phải thực sự là thủ đoạn, thủ đoạn với chính bản thân mình mới thật sự là cao thủ, tuy nhiên thủ đoạn dến mức có thể lấy chính sinh mạng của mình bức người khác phải kiêng nể mới gọi là cao thủ của cao thủ .”

Thanh Trúc cười khổ một chút nói:“Đáng tiếc người sống trên đảo của chúng ta cũng không muốn phải hy sinh tính mạng của mình, điểm yếu này đã bị bọn họ bắt được, nhìn chung con người vốn ích kỉ, ai cũng coi trọng tính mạng của mình, vậy người có thể dũng cảm giao mạng của mình ra là người chiến thắng. Nếu đối phương không màng đến sống chết, liều chết kéo tất cả cùng chết vậy thì thủ đoạn quá ngoan độc rồi, cho dù có nhiều người đến mấy thì người thắng vẫn là kẻ liều mạng, vẫn biết có câu thứ nhất sợ kẻ anh hùng, thứ nhì sợ kẻ cố cùng liều thân, hôm nay bọn họ đúng là đã cho ta mở mang tầm mắt.”

Thượng Quan đảo chủ mỉm cười, đôi mắt vẫn hờ hững, lạnh nhạt nói: “Ngày mai,đưa bọn họ đến cửa thứ hai.” Nói xong, buông mình khỏi cành cây, thoáng một cái đã không thấy bóng dáng.

Lại nói về trận đấu, Điệp Y và Cổ Hạo Nhiên vô cùng hung hãn khiến cho đối thủ kinh sợ, tuy rằng nhiều người trong số họ có võ công khá tốt nhưng suy cho cùng cũng vẫn sợ chết, lại tiếc nuối cuộc sống an nhàn sung sướng đang có, cho nên cuối cùng Điệp Y và Cổ Hạo nhiên thành công công phá bức tường người trong thử thách thứ nhất.

Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y cả người đầy máu, thở hổn hển. Cổ Hạo Nhiên cũng không quan tâm máu trên người đang chảy ròng ròng, quay sang ôm chầm lấy Điệp Y, vui sướng nói:“Ta mừng vì ngươi đã tin tưởng ta, ta thật sự rất vui.” Điệp Y để yên cho hắn ôm mình, đôi mắt lạnh lùng nhìn đám người còn đang đứng xem, sát khí tỏa ra còn dày đặc hơn cả lúc chiến đấu.

Trên bãi cỏ, đám dân đảo đến hóng trò vui giờ ảo não đứng đó, trừng mắt nhìn hai người ôm nhau, còn những người tham gia trận thế vừa rồi, người chết người bị thương, mặt mũi vô cùng khó coi nằm lê lết dưới đất.

Từ đầu trận tới giờ, Hồng Tịnh và Lâm Dã vẫn bình tĩnh đứng ở một bên, lúc này Hồng Tịnh cũng không kiêng nể hai người dính đầy máu, kêu to một tiếng rồi lao đến ôm lấy Điệp Y và Cổ Hạo Nhiên, nức nở nói:“Tốt quá, chủ nhân và thiếu gia không sao, hoàn toàn bình yên, ta sợ muốn chết.”

Cổ Hạo Nhiên vừa qua cơn xúc động bỗng như lên cơn túm lấy cổ áo Hồng Tịnh, trừng mắt nói:“Ai cho ngươi chạm vào lão bà của ta, buông tay.” Ngữ khí hung hãn mà thần thái lại tràn đầy mỉm cười.

Lâm Dã đứng bên cạnh cũng đi đến kéo Hồng Tịnh đang vừa cười vừa khóc, vẻ mặt cố gắng kìm nén cảm xúc nhìn hai người hỏi:“Có bị thương nhiều không? Vết thương có nặng không?”

Điệp Y nhìn hai người đang cuống quýt bên cạnh thản nhiên nói:“Không nặng.” Đối với nàng, chỉ cần không chết thì vết thương nào cũng là vết thương nhẹ. Hồng Tịnh nghe Lâm Dã hỏi vậy thì mới bắt đầu khẩn trương xem xét vết thương của hai người. Tâm trạng của Điệp Y hiện giờ vô cùng phức tạp, nói buồn cũng không phải mà vui cũng không đúng, cho tới bây giờ mỗi lần bị thương nàng đều tự mình chịu đựng, chưa từng có người quan tâm thăm hỏi, hôm nay lại được bao nhiêu người lo lắng, nàng có phần không quen, cho nên không biết phải cư xử thế nào.

Phía bên kia Thanh Trúc đưa mắt nhìn đám người vừa giao đấu với Điệp Y và Cổ Hạo Nhiên, cả đám không khỏi xấu hổ cúi đầu, thực ra với bản lĩnh của Cổ Hạo Nhiên vốn không thể thoát khỏi sự vây hãm của bọn họ, dù là đấu một chọi một cũng không có khả năng thoát được, nhưng hai người khí thế điên cuồng, liều chết xông tới không khỏi làm cho bọn họ cảm thấy sợ hãi, lực tấn công từ mười phần cũng chỉ xuất ra một phần, chín phần để thủ, đợi cho đến khi hiểu được chiến thuật của Cổ Hạo Nhiên thì trận đấu đã kết thúc.

Thanh Trúc nhìn mọi người một lúc rồi thản nhiên nói:“Mọi người vất vả rồi, tất cả đi nghỉ ngơi đi.”

Trong đầu Thanh Tuyết vốn cho rằng những người này tập hợp lại sẽ thành trận thế mạnh nhất, thế mà trận thế tưởng chừng bất bại đó lại bị Cổ Hạo Nhiên làm cho tan tác, nét mặt hắn hết đỏ rồi lại xanh, quay sang Thanh Trúc nói: “Chúng ta đúng là nhất thời sơ ý, bọn họ thắng được chỉ là ăn may, ta không phục, ta muốn đấu lại một lần nữa”. Nói xong lấy trường kiếm chỉ thẳng vào mặt Cổ Hạo Nhiên.

Thanh Trúc nhìn Thanh Tuyết đang bừng bừng tức giận, chậm rãi nói:“Quy củ trên đảo ngươi không muốn tuân theo?” Thanh Tuyết nghe thế hung hăng trừng mắt nhìn Cổ Hạo Nhiên, rồi dùng sức đánh gãy kiếm trong tay, không nói lời nào xoay người bỏ đi. Thanh Trúc cũng không quan tâm đến thái độ của Thanh Tuyết, lạnh lùng nói với đám người tỏ vẻ không phục:“Bọn họ qua ải là do họ có bản lĩnh, trên chiến trường đã thất bại có nghĩa là thất bại, không có lí do với nguyên nhân gì cả, cơ hội đến chỉ có một lần, dầu cho các người tài giỏi đến đâu, thua vẫn là thua, không có gì thay đổi được. Chẳng lẽ các ngươi hèn đến mức thua rồi mà không biết nhận sao?”

Lời nói của hắn tuy đơn giản, nhưng giọng nói nghiêm khắc, gằn từng tiếng một khiến cho đám người bại trận lập tứng cung kính cúi đầu, không dám nói thêm câu nào, đồng loạt lui xuống dưới.

Thanh Trúc chậm rãi đi đến bên cạnh Cổ Hạo Nhiên, cẩn thận đánh giá Điệp Y vẫn đang tỏa ra một thân sát khí, khóe miệng nhếch lên cười nói: “Không ngờ phu nhân lại có thân thủ tốt như vậy, toàn thân đều là sát khí, nếu sớm biết vậy ta đã phái một đội khác ứng chiến chứ không đến mức thua mất mặt như vậy.” Nói xong cười nhẹ, giống như thắng thua chẳng đáng để hắn phải bận tâm.

Điệp Y liếc nhìn hắn, cũng không thèm đáp lại câu nhận xét của hắn, Thanh Trúc cũng không để ý, quay đầu nhận xét Cổ Hạo Nhiên:“Rất xuất sắc, thân thủ tốt, trí dũng song toàn, ngươi có đầy đủ những yếu tố mang lại chiến thắng, hôm nay chúng ta thua cũng không oan.”

Cổ Hạo Nhiên nghe vậy cũng không khách khí ngạo nghễ tươi cười nói: “Đa tạ.”

Thanh Trúc nhìn thái độ kiêu căng của Cổ Hạo Nhiên hơi hơi nhíu mày nói: “Cửa thứ nhất này các ngươi đã thắng, cửa thứ hai vốn dĩ là ngày mai sẽ bắt đầu, tuy nhiên ta muốn hỏi ý các ngươi muốn nghỉ ngơi hay muốn tiếp tục? Ta cũng sẽ không hẹp hòi cho các ngươi vài ngày nghỉ dưỡng thương.”

“Không cần, cứ theo kế hoạch mà làm, ta không có nhiều thời gian lưu lại trên đảo này.” Cổ Hạo Nhiên nghĩ đến sự vụ ở ngoài kia còn đang đợi mình xử lý, hiện tại cũng không biết bên ngoài đã náo loạn như thế nào nữa, làm sao có tâm trạng tĩnh dưỡng, vết thương trên người tuy nhiều nhưng cũng không nghiêm trọng.

Thanh Trúc gật đầu nói:“Được, ngày mai sẽ có người đến đưa các ngươi đến địa điểm thử thách thứ hai.”

Lúc đi theo mấy nữ hầu về chỗ ở Cổ Hạo Nhiên mới thấy khắp mình đau nhức. Hồng Tịnh giúp hắn cởi áo liền nhìn thấy khắp trên cánh tay, lung, vai, đùi chỗ nào cũng đầy vết thương, đặc biệt vết thương trên lưng kéo thành một đường dài, tuy không sâu nhưng diện tích lớn, máu vẫn đang rỉ ra từ miệng vết thương. Hồng Tịnh và Lâm Dã luống cuống tay chân muốn băng bó cho Cổ Hạo Nhiên, cũng may dân trên đảo cũng không đến nỗi nào, chuẩn bị đầy đủ thuốc men loại tốt nhất cho họ trị thương.

Cổ Hạo Nhiên đau đến nhăn mặt nhưng lại kéo tay Điệp Y, muốn kiểm tra thương thế của nàng trước. Điệp Y bị hắn tóm chặt tay cũng không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn hắn, Hồng Tịnh và Lâm Dã đứng bên cạnh nhìn nhau, rất có ý thức cùng bỏ lại thuốc men băng vải, để lại hai người nhìn nhau trong phòng.

“Cho ta xem vết thương của ngươi, chảy nhiều máu như thế chắc là cũng không nhẹ, vừa nãy ta không dám hỏi vì sợ bọn họ biết chúng ta bị thương không nhẹ, e sẽ bất lợi, bây giờ không có ai rồi, ngươi để ta xem thế nào.” Cổ Hạo Nhiên nửa thân trên còn để trần vừa nói vừa lôi kéo Điệp Y ngồi xuống, tay thì chủ động cởi quần áo của Điệp Y.

Điệp Y tránh bàn tay của Cổ Hạo Nhiên, tự mình cởi áo khoác, trên đầu vai bị một đao, bên hông là một vết thương, sứt mất chút da thịt, trên cánh tay trái đầy vết đao chém nhưng cũng không vào chỗ hiểm, chỉ chảy máu. Điệp Y từ nhỏ được huấn luyện làm sát thủ cho nên ngoài việc luôn tấn công vào chỗ hiểm thì phải tránh cho mình bị thương ở chỗ hiểm, có thể khiến cho nàng bị thương, thân thủ cũng không phải hạng xoàng. Những vết thương trên người nàng đều đã cầm máu, xem ra có vẻ nhẹ hơn vết thương trên người Cổ Hạo Nhiên.

Cổ Hạo Nhiên nhìn những vết thương trên người nàng nhăn mặt nói:“Sao lại bị thương nặng thế này.” Điệp Y nghe vậy không khỏi nhíu mày nhìn hắn, như vậy mà kêu là bị thương nặng? Vậy vết thương trên người hắn thì như thế nào? Người này rốt cuộc có biết thế nào là nặng nhẹ không vậy? Điệp Y còn đang tỏ vẻ khó hiểu thì Cổ Hạo Nhiên đã cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên vết thương trên dầu vai nàng.

Điệp Y khẽ nói:“Ngươi làm gì vậy?”

Cổ Hạo Nhiên không có trả lời, sau khi hôn xong, ngẩng đầu phun ra một ngụm máu long, rồi lấy thuốc trị thương thoa lên:“Miệng vết thương phải sạch sẽ mới có thể bôi thuốc, nếu không sẽ để lại sẹo.”

Điệp Y thuận tay lấy cầm lấy cái khăn ướt Hồng Tịnh để lại đưa cho hắn:“Có nước đây.”

Cổ Hạo Nhiên lắc đầu nói:“Tay ta không khống chế được lực, sẽ làm ngươi bị đau.”

Điệp Y hơi hơi sửng sốt nói:“Ta không sợ đau.” Người này bị thần kinh à, ai đời một người bị đao chém còn không nhăn mặt lại sợ đau lúc lau rửa vết thương? Thật là quá phi lí.

Cổ Hạo Nhiên hai tay bận rộn chăm sóc vết thương cho Điệp Y, mềm giọng nói:“Vết thương trên người ngươi khiến ta thấy đau lòng, ta tình nguyện làm người đỡ đao cho ngươi, để cho ngươi bị thương thế này là lỗi của ta, ta đã không bảo vệ được ngươi, ta nghĩ như vậy đấy.”

Điệp Y chăm chú nhìn vào mắt hắn, một đôi mắt với ánh mắt trong sáng, con ngươi màu đen huyền như bầu trời đêm thăm thẳm, sâu trong đôi mắt đó là tia sáng lấp lánh ẩn chứa sự dịu dàng khiến cho người ta muốn tình nguyện đắm chìm trong đôi mắt ấy. Điệp Y nghe những lời nói ngọt ngào của hắn không khỏi giật mình, trước giờ chỉ có người hỏi nàng nhiệm vụ đã hoàn thành chưa, không ai hỏi nàng bị thương có đau không, không ai tự hứa sẽ bảo vệ nàng, cũng không ai chăm sóc băng bó vết thương cho nàng, không ai vì nàng bị thương mà đau lòng, chưa từng có người đối xử tốt với nàng như vậy.

Điệp Y lặng lẽ ngắm nhìn Cổ Hạo Nhiên, đôi mắt kia ánh lên tình cảm không che giấu, thật tâm thương tiếc cho nàng, đôi môi, ngón tay nhẹ nhàng chăm sóc nàng, tràn đầy ấm áp quan tâm. Người con trai trước mặt là thật tâm yêu thích nàng, nàng lần đầu tiên có cảm giác yêu thương không chỉ bởi hành động mà trong tim người này thật sự có nàng.

Lúc này Cổ Hạo Nhiên đang lau rửa một vết thương khác của nàng, hoàn toàn không để ý đến vẻ sững sờ của Điệp Y, chỉ thấy cô nàng này so với ngày thương nhu thuận hiền hòa hơn hẳn, vì nàng không đẩy hắn ra cũng không bỏ đi, để yên cho hắn băng bó hết những vết thương trên người.

Cổ Hạo Nhiên nhìn thành quả lao động của mình với những dải băng chằng chịt, không khỏi ái ngại nhìn Điệp Y phân trần:“Đây là lần đầu tiên ta băng vết thương cho người khác, nếu ngươi thấy không hài lòng ta sẽ gọi Hồng Tịnh đến băng bó cho ngươi”. Nói xong lại sực nhớ ra Hồng Tịnh dù nhỏ cũng là con trai vội nói:“Mà thôi, quên đi, ngươi tốt nhất nếu không hài lòng thì bảo ta, ta sẽ băng lại cho ngươi, không thể đi tìm người khác được.”

Điệp Y theo giọng nói liến thoắng của hắn, giật mình tỉnh lại cẩn thận liếc nhìn hắn đang xoay người rót chén trà rồi bảo hắn:“Vết thương của ngươi thế nào? Sao còn chưa xử lý?.”

Cổ Hạo Nhiên đang định rót trà cho Điệp Y, nghe nàng nói thế cũng nhăn mặt, vừa rồi hắn thấy nàng bị thương nên tập trung chăm sóc vết thương cho nàng, quên khuấy đi là mình cũng đang bị thương, lúc này mới thấy khắp cánh tay và lưng đau nhói từng cơn, nhất thời rên lên một tiếng. Hắn chính là thiếu gia thân quý ngàn vàng chưa từng chịu khổ, dù trước đây từng bị thủy phỉ tấn công nhưng cũng chỉ là sây xát ngoài da thôi, nay bị vết thương như vậy, vốn sĩ diện cố cắn răng chịu đau trước mặt người ngoài, bây giờ trước mặt nàng đúng thật là đau đến nhe răng, thiếu điều nước mắt lưng tròng.

“Điệp Y, đau quá, đau quá.” Cổ Hạo Nhiên giả bộ đáng thương cười hề hề nhìn Điệp Y, một tay kéo kéo bàn tay không bị thương của nàng, thấy nàng không giật ra lại càng tỏ vẻ ta đây vô cùng tội nghiệp, hai hốc mắt đỏ ửng.

Điệp Y thấy bộ dạng của hắn như thế chỉ nói:“Ta đi tìm Hồng Tịnh.” Nói là làm, nàng đứng lên luôn.

Cổ Hạo Nhiên dùng ánh mắt đáng thương nhìn nàng như muốn hỏi:“Điệp Y, ngươi không thể băng bó cho ta sao? Ta đã làm gì khiến ngươi ghét ta như vậy?”

Điệp Y thấy vẻ thất vọng trên mặt hắn, lại thấy lưng hắn còn đang rỉ máu, từng giọt từng giọt chảy xuống thấm đỏ cả mép giường, mà cái ánh mắt kia thật sự khiến nàng không thể bỏ đi, nàng yên lặng nhìn hắn một lúc lâu rồi đẩy hắn ngồi lùi vào, còn mình đi lấy thuốc và vải băng bó cho hắn.

Cổ Hạo Nhiên thấy nàng không nói gì nhưng tay bắt đầu hành động liền cười hớn hở, ngoan ngoãn ngồi yên trên giường, nàng nhìn hắn đang cười tủm tỉm ngắm mình, yên lặng bắt đầu rửa vết thương cho hắn.

“Điệp Y, Điệp Y, đau.” Cổ Hạo Nhiên lại nhăn nhó kêu đau, bộ dạng của hắn khiến nàng nghĩ hình như nàng đang lau rửa vết thương cho đám Mộng Tâm, Mồng Tầm, tay cũng bất giác nhẹ đi vài phần.

Cổ Hạo Nhiên thấy Điệp Y quả nhiên không hắt hủi hắn, không khỏi che miệng cười sung sướng, có thể làm cho nàng mềm lòng cũng chỉ có bọn nhóc nhà hắn, xem ra nàng đúng là rất thích đám nhóc con, trước đây sao hắn không nghĩ ra cách này nhỉ, hiện tại nàng có vẻ đã yên tâm giao một nửa tính mệnh cho hắn rồi, trải qua một trận sinh tử tình cảm của nàng với hắn đã có chuyển biến, tương lai nhất định hắn sẽ thành công chiếm được trái tim của nàng.

Cho nên kế tiếp là :“Điệp Y, tay đau quá.”

“Điệp Y, ta thấy đầu váng mắt hoa, có lẽ nào trong đầu có máu tụ?”

“Điệp Y, hình như vết thương trên đùi lại bị nứt ra rồi, nàng xem cho ta với, đau buốt cả chân.”

“Điệp Y……”

Ngoài cửa, Hồng Tịnh vẻ mặt mờ mịt nhìn Lâm Dã, một lúc lâu sau Hồng Tịnh run giọng nói:“Ta không biết thiếu gia hóa ra lại là một tên yếu ớt nhão nhoét như vậy. ”

Lâm Dã cố nín cười :“Lời nói sao có thể biểu hiện con người như thế nào được, vừa rồi đánh nhau không nghe hắn kêu một tiếng nào, sắc mặt cũng không đổi thế mà hiện giờ kêu như sắp chết đến nơi, chẳng lẽ ngươi còn chưa hiểu sao.”

Hồng Tịnh liền tỏ vẻ khinh bỉ nói:“Ngươi có lầm hay không, thế này đã là gì so với bọn thổ phỉ, lúc đó thiếu gia và chủ nhân vẫn rất tiêu sái thoát tục, ta không rõ thiếu gia lúc đó gan lớn hay là đầu óc lú lẫn rồi ?”

Lâm Dã mỉm cười nói:“Thiếu gia vốn là người không sợ trời không sợ đất, lại rất nhanh trí, lời ăn tiếng nói lúc nào cũng cẩn trọng, nay lại mềm yếu như thế ta đoán hơn phân nửa là phát hiện thiếu phu nhân không cự tuyệt với kiểu làm nũng đó, cho nên rèn sắt khi còn nóng đây mà.”

Hồng Tịnh lắc đầu bảo: “Nghe kinh quá, sởn hết da gà rồi.”

Lâm Dã nói:“Bọn họ không cãi nhau là tốt rồi, có lẽ thiếu phu nhân cũng bắt đầu để ý đến thiếu gia hơn rồi.” Lời còn chưa dứt hai người liền nghe thấy một tiếng hét thất thanh :“Điệp Y, nhẹ tay chút, ngươi mưu sát chồng đấy à !”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.