“Anh muốn ăn thử vị son của em “
Liên Thành đẩy người cô về tường, cơ thể anh che kín người cô. Đôi mắt anh nhìn chằm chằm xuống đôi môi anh đào của cô.
“Buông tôi ra! Anh là tên biến thái!”
Khóe môi anh nhếch lên thành một đường cong tuyệt mĩ, giọng nói trầm trầm của anh vang lên.
“Biến thái với mình em thôi!”
Không đợi câu trả lời của cô, anh cúi xuống ôm trọn lấy đôi môi cô. Nụ hôn điên cuồng, mãnh liệt, anh cạy môi cô ra tiến sâu vào trong càn quét hết mật ngọt ỷong miệng cô.
Đến khi cô đập liên tục vào ngực anh, anh mới buông cô ra.
“Son của em ngon lắm đó, lần sau anh muốn nếm tiếp “
Cô liếc xéo anh một cái, thông khổ kêu than.
“Anh cướp đi nụ hôn đầu của tôi, huhu, mau trả lại đây “
Liên Thành nhìn bộ dạng của cô bật cười.
“Anh xin lỗi. Anh sẽ bồi thường cho em, được chưa?”
“Anh bồi thường bằng cách nào được cơ chứ?”
“Em về làm phu nhân của anh đi, như vậy coi như chúng ta huề”
Ngọc Khanh quay sang nhìn anh, nghĩ sao mà cô dễ bị lừa như vậy. Nói gì chứ về vấn đề này cô hơi bị tỉnh và đẹp trai nhé. Lừa làm sao được.
“Tôi không ngu đâu mà giao thân thế vàng ngọc của tôi cho anh”
Nói rồi cô đẩy người anh ra đi về phía bàn làm việc, ngồi xuống ghế, hậm hực trong lòng.
Nói thế thôi chứ ai kia má đỏ hây hây, trong lòng thích lắm ấy chứ!!!
Bị cưỡng hôn thì làm vậy cho có giá thôi, con gái mà!!!
Liên Thành đi đến chỗ cô, cúi người xuống ngang tầm cô, nói:
“Làm phu nhân của anh khiến em mất mặt thế cơ à?”
Cô ngẩng mặt lên nhìn anh, rồi gật đầu nhẹ khiến ai kia mặt đen như đít xoong.
“Dù sao mai này em cũng sẽ mất mặt, chi bằng mất mặt từ bây giờ luôn đi”
Bá đạo! Cô nghĩ thầm trong lòng. Đừng như thế được không? Cô đây đếch chịu được đâu.
“Tôi thèm vào “
[....]
“Cô Ngọc Khanh, thu dọn đồ đạc rồi đi theo tôi “
Anh gõ gõ xuống bàn làm việc của cô để gây sự chú ý. Thấy cô không đáp lại, mi tâm anh nhíu lại, gõ lại lần nữa.
“Cô Ngọc Khanh, cô đừng giả bộ không nghe thấy! Tôi trừ lương cô bây giờ “
Trừ lương, nghe hai từ này lập tức mặt cô tươi cười quay lại.
“Dạ, sếp gọi em”
“Em sắp xếp đồ, đi theo tôi”
Anh xuống lấy xe trước chờ cô ra.
Anh đưa cô về lại biệt thự riêng của mình, cô trợn tròn mắt nhìn anh.
“Anh đưa tôi về đây làm gì?”
“Mấy hôm nay tâm trạng anh không tốt, vậy nên em ở cạnh anh có được không?”
Nét mặt anh thoáng buồn, khiến cô mềm lòng trong thoáng chốc. Nhưng khoan, nhỡ anh có ý định làm gì cô thì sao? Ở đây hét thì ai sẽ nghe thấy chứ????
Không được, cô phải suy nghĩ thêm đã!!
“Tại sao lại là tôi? Anh có thể nhờ người khác mà”
“Nếu có ý định ở bên người khác, anh đã làm từ mấy năm trước rồi. Em yên tâm, anh không làm gì em đâu “
Lúc này cô mới an tâm đi vào, không nghe lời anh khẳng định nhỡ đâu lát thú tính của anh nổi lên thì con thỏ non như cô chạy đâu cho thoát chứ!!!!
Chắc chắn là bị ăn sạch rồi!!!
Cô ngồi ngoài phòng khách đợi anh. Liên Thành vào bếp lấy ra một vài chau rượu cùng một iat đồ nhắm.
“Cảm ơn em đã đồng ý “
“Không có gì “
Anh rót cho cô một li rượu, đưa lên trước mặt cô.
“Em uống cùng anh chứ?”
Cô bỏ gọn túi xách sang một bên, ngồi xuống uống cùng anh.
Anh uống rất nhiều, vừa uống lại còn cười đùa rất hăng say, tán đủ loại trên đời với cô! Cô chỉ ngồi nghe, có uống nhưng chỉ một vài li.
Một lúc sau, anh đổ gục xuống ghế. Cô nhìn anh ngán ngẩm. Uống cho lắm vào, thế bây giờ đày cô dọn à???
Ngọc Khanh đỡ anh vào phòng, say rồi miệng còn nói đủ thế trên đời chứ!!!
“Anh ngủ đi! Tôi ra dọn dẹp”
Anh nắm lấy tay cô, mơ màng nói trong cơn say.
“Đừng đi”
“Tôi ra dọn dẹp, chứ anh định để nhà anh như vậy?”
“Anh sợ em đi sẽ không quay lại nữa, như cách mấy nam trước em đi vậy”
Khóe mắt cô có gì đó cay cay, dù là anh nói lúc say hay lúc tỉnh thì câu nói đó vẫn chạm đến trái tim cô.
“Tôi dọn rồi sẽ vào với anh”
“Em hứa nhé?”
“Ừ”
Anh mới buông tay cho cô đi.
15 phút sau, cô đi vào phòng xem anh đã ngủ chưa.
Hai mắt anh nhắm chặt, trán hơi nhăn lại như đang kho chịu điều gì đó.
Cô tiện tay cầm máy ảnh chụp một tấm, dìm nhưng lại cute thế mới sợ.
Cô cúi xuống đặt lên môi anh một nụ hôn. Chẳng biết anh vố tình hay trong cơn say mà vòng tay ôm lấy cô khiến người cô đè lên người anh.
“Anh vừa thấy điều gì vậy?”
Bị bắt quả tang, mặt cô đỏ lựng.
“Tôi.. tôi...”
“Ngủ đi”
Anh lăn ra ngủ, hai tay vẫn ôm chặt lấy cô như gấu bông.
Chúc các bạn một năm mới an khang thinhh vượng, vạn sự như ý và thành công trong cuộc sống.
Happy New Year!!!
120 sao nổi không?