“Đã quá! Thật thoải mái “
Cô mở mắt vươn vai cho sảng khoái, dụi dụi mẳt cho tỉnh táo hơn.
Liếc nhìn đồng hồ, ôi không, sắp 12h đến nơi rồi. Mà cô vừa ngủ gật sao?
“Em ngủ ngon nhể? Tôi thuê em về để làm việc chứ đâu phải để ngủ thuê?”
Cô khá là áy náy, tuy không thích làm ở đây nhưng lần này đúng là cô sai. Cô không cãi lại.
“Tôi xin lỗi. Lần sau tôi sẽ chú ý hơn “
Anh bật cười nhìn cô, anh đùa thế thôi mà ai ngờ cô tin là thật. Dù cô có ngủ cả ngày, anh vẫn nuôi cô được.
“Anh đùa đấy, em ngủ đi cho thoải mái “
Cô lườm xéo anh, đi vào rửa mặt cho tỉnh táo.
Ngủ nhiều thoải mái nhưng lại mệt.
Anh nhìn người con gái mình yêu thoải mái, trong lòng cũng phần nào nhẹ nhõm hơn.
Đúng là tình yêu có thể khiến cho người ta đôi khi hờn giận vô cớ, đôi khi lại mỉm cười vô thức vì những hành động hết sức trẻ con.
Yêu vào, ai mà chả thế cả thôi!
“Anh có đi ăn không?”
Cô dọn dẹp đống tài liệu trên mặt bàn cho gọn gàng nhìn về phía anh.
“Em mang lên đây ăn đi. Mua cho anh một phần nữa “
Cô bĩu môi, lắc đầu.
“Tự túc là hạnh phúc con người nha. Tôi ứ có tiền bao anh đâu “
Anh nhìn cách cô nói mà cười, dù thế nào vẫn rất đang yêu.
“Anh bao em. Mua lên đây đi “
“Mà không được. Nam nữ thụ thụ bất thân, tôi không thể ở cùng chung với anh được”
“Em yên tâm. Tôi muốn thịt em sẽ thịt ở nơi khác, không phải ở đây đâu mà lo “
Cô đỏ mặt chạy xuống. Người gì đâu mà đen tối dễ sợ, cầm thú chính xác anh là cầm thú.
Cô vòng xuống căngtin mua hai suất cơm mang lên. Cô chọn cho anh toàn mấy thứ anh không ăn được, cho bõ tức.
Đùa thế thôi, cô mua lận ba suất. Suất kia để trêu ngươi anh thôi!!!!
“Này của anh”
Cô đặt hộp cơm xuống trước bàn làm việc của anh.
Anh dừng công việc, xách xuống bàn, mở ra.
Xúc xích? Thịt vịt? Sườn xào? Wtf?
“Em định giết anh à?”
“Anh nhờ tôi mua mà?”
“Em muốn tôi giãy chết ở đây sao? Toàn đồ ăn tôi dị ứng?”
Cô đứng bên cạnh, mặt vẫn rất thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
“Tôi có biết đâu “
Cô được lắm, dám giả vờ với anh nữa này. Tính cầm thú của anh nổi lên, tại cô trêu anh trước đấy nhé.
“Thật em không biết?”
Cô gật đàu vô tội.
“Em chắc chắn không biết?”
Cô gật lại một lần nữa.
Anh đứng hẳn lên, nhìn cô. Người anh cao đến mức cô chỉ đứng đến ngực anh.
“Anh đổi món rồi, không muốn ăn cái này nữa “
Cô ngạc nhiên, đang định đưa cho anh hộp cơm còn lại. Nghe anh nói vậy lại thôi!
“Anh muốn ăn gì thì tự xuống mua, tôi mỏi chân rồi”
Anh lắc đầu, tiến gần về phía cô cười nham hiểm.
“Thứ này ở sẵn trong phòng”
Cô đoán được ý định của anh lúi lại một bước. Nhưng cô lùi anh lại tiến, đến lúc hai người sát mặt nhau.
Cô dựa lưng vào tường, lườm anh như hai viên đạn sắp bắn ra ngoài.
“Xê ra. Anh định làm gì tôi?”
“Làm việc anh cầm làm, ăn thứ anh cần ăn”
“Thứ anh ăn sao lại ở trên người tôi? Lùi ra “
Anh ghé sát vào tai cô nói nhỏ.
“Anh muốn ăn thử vị son của em “
Huhu! Xong rồi đây! Quay lại với mấy bác nè, nhớ em không? Em sẽ viết đến hoàn luôn nhé! Lích post là thứ 3, 5 và 7, vù em phải viết Song Sinh và sửa VỢ MÙ nữa!
Mấy bác vote cho em nhé! Để em có thêm động lực, đọc lại để nhớ cốt nha. Em có thay đổi chút chút đó!