Buổi chiều, lúc Lư Dập và Lư Thụy đến khoang thuyền của Thiệu Trọng, y
còn vểnh tai lắng nghe, xác định không có tiếng bước chân đi lại bên
ngoài, mới nở nụ cười đắc ý. Lư Thụy và Lư Dập thấy y cười hớn hở như
vậy, mặc dù không biết lý do tại sao nhưng cũng híp mắt cười theo, hai
gương mặt nhỏ nhắn rạng rỡ như những đóa hoa khoe sắc.
Nếu đã nhận lời hướng dẫn bài vở, thì đương nhiên Thiệu Trọng cũng không thể ứng phó lung tung, trước tiên y cẩn thận dò hỏi tình huống học hành của hai cậu bé, đến khi nghe Lư Thụy nói cậu đã đọc xong “Xuân thu”,
“Thượng thư” thì Thiệu Trọng không khỏi run rẩy mặt mày, còn Lư Dập thì
ngưỡng mộ thốt lên : “Thật lợi hại.”
Đúng là nhân tài! Bảo người khác sống thế nào đây? Thiệu Trọng âm thầm
rơi lệ, cũng đồng thời cảm thấy áp lực. Y hiểu rất rõ năng lực của bản
thân mình, kĩ năng khoa chân múa tay lừa gạt người khác thì có, ngẫu
nhiên cũng có thể bộc phát vài thứ mưu ma chước quỷ, chứ còn học thức
chân thực thì chỉ cần bốc đại một tay học sĩ nào đó trong viện Hàn Lâm
cũng giỏi hơn y rất nhiều.
“Tốt lắm! Tốt lắm!” Thiệu Trọng cười híp mắt, cố gắng che giấu sự kích
động trong lòng, “Nhưng mà nếu chỉ đọc sách thì cũng chỉ là ngâm nga học thuộc lòng mà thôi, điều quan trọng là phải lý giải và hiểu được đạo lý trong đó. Thụy ca nhi, trong “Thượng thư” có câu: “khắc minh tuấn đức,
dĩ thân cửu tộc. Cửu tộc kí mục, bình chương bách tính. Bách tính chiêu
minh, hiệp hòa vạn bang”, theo đệ, câu đó có nghĩa là gì?”
Trước vẻ bình thản của Thiệu Trọng và ánh mắt sùng bái của Lư Dập, Lư
Thụy lắng nghe và trả lời lần lượt những câu kiểm tra của Thiệu Trọng.
Bất kể Thiệu Trọng hỏi câu gì, cậu đều có thể trả lời lưu loát. Trong
khi Lư Dập kích động sắp phát điên, thì vẻ mặt Thiệu Trọng vẫn mỉm cười
bình thản không chút dao động.
Sau khi khích lệ một hồi xong, Thiệu Trọng mới bảo Lương Khang tiễn hai
cậu nhóc về phòng. Đến khi Lương Khang tiễn người rồi quay lại, thì bị
tình huống trước mắt làm choáng váng. Khoang thuyền nho nhỏ như vừa bị
đánh cướp qua, tất cả ngăn tủ đều bị kéo ra, quần áo, sách vở….mỗi thứ
một ngả. Thiệu Trọng cứ như thằng điên chạy đi chạy lại, miệng thì liên
tục lải nhải “Sách đâu hết rồi? Sách đâu hết rồi?”
Lương Khang quét mắt khắp phòng một lượt, vẫn không tìm được chỗ để đặt
chân, đành phải đứng luôn ngoài cửa, dở khóc dở cười nói: “Trọng ca nhi, đệ nổi điên cái gì vậy? Ba ngày hai bận lại nổi điên một lần, tim gan
huynh sắp không chịu nổi nữa rồi đây này.”
“Sách đâu hết rồi?” Thiệu Trọng mạnh mẽ quay đầu, vẻ mặt hung tợn: “《
xuân thu 》, 《 thượng thư 》, 《 đại học 》, 《 mạnh tử 》. . . . . .”
Lương Khang lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra, còn làm ra vẻ sung
sướng khi người gặp họa cười nói: “Sách gì….lúc lên thuyền đệ có mang
theo sách sao, sao huynh không biết nhỉ? Với lại, mấy thứ đó đã lâu rồi
có đọc nữa đâu, không biết vứt đi từ đời kiếp nào rồi ấy chứ, sao huynh
nhớ được. Có phải lần trước cãi nhau với Nhị sư tỷ, đệ đem vứt vào nhà
xí rồi không?”
“Họ Lương kia, huynh được lắm, còn biết bỏ đá xuống giếng nữa ha!” Thiệu Trọng hung hăng trừng hắn, “Thích Nhị sư tỷ đúng không, huynh cẩn thận
một chút, hôm nào đẹp trời đệ điên lên, đem chuyện tốt của huynh quậy
tưng bừng lên rồi đừng khóc nhé! Cái khác đệ không có, chứ bản lĩnh này
đệ có thừa đấy!”
Lương Khang lập tức biến sắc, lập tức đổi thành nụ cười nịn nọt, khom
người đi thẳng vào phòng, cười hì hì lấy lòng nói: “Úi giời ơi, huynh
chỉ đùa chút thôi mà, sao đệ lại tưởng thật vậy chứ! Không phải chỉ là
mấy quyển sách thôi sao, không mang theo thì có sao đâu, lát nữa huynh
đến phòng hai tiểu tử kia trộm về cho. Đệ muốn lấy mấy quyển?”
Gặp lúc quan trọng, Thiệu Trọng cũng chỉ dày mặt không biết xấu hổ, vuốt cằm nói: “Hay là, huynh cứ trộm hết về đây đi. Lỡ như lần tới đệ có nói sai chỗ nào, bọn nó cũng không có gì để kiểm chứng.”
Lương Khang nín cười, bật ngón tay cái nói: “Cao tay, quả nhiên cao tay! Trọng ca nhi, công nhận da mặt đệ dày thiệt, người khác làm sao sánh
được chứ. Nhưng mà, ở trên thuyền người ta không kiểm chứng được, đến
khi xuống thuyền, làm sao gạt được nữa đây. Đệ không sợ thanh danh bao
năm sẽ bị hủy đi trong chốc lát à?”
Thiệu Trọng bụm mặt “Oa Oa —” vài tiếng, ruột rà xanh xao cả lên, khóc ròng nói: “Đây đúng là tự làm bậy, không thể sống mà!”
Đêm xuống, Lương Khang lẻn vào phòng Lư Dập trộm một bộ sách về, Thiệu
Trọng thức đêm ngâm cứu, sáng dậy mặt mày lờ đà lờ đờ, nhìn Lương Khang
với ánh mắt ngu ngu, dọa Lương Khang sợ đến mức cướp đường chạy trốn.
Qủa nhiên buổi sáng Lư Dập và Lư Thụy đến học, nhìn vẻ mặt Thiệu Trọng
tiều tụy, hai cậu nhóc lo lắng hỏi: “Tiên sinh không khẻo ạ?” “Tối qua
ngủ không ngon ạ, hay là mơ thấy ác mộng?”
Thiệu Trọng khoát tay “Không sao, hôm nay chúng ta học《 đại học 》…”
Hôm qua y thức suốt đêm đọc sách, cái kiểu nước tới chân mới nhảy này
vẫn có chút tác dụng, với lại Thiệu Trọng coi như cũng có căn bản sẵn
nên hôm nay, chỉ cần nửa canh giờ, y đã có thể trình bày rõ ràng, chi
tiết, thậm chí có những chỗ còn có thể giải thích một cách rất đặc biệt, ngay cả khi Lư Thụy đặt ra những câu hỏi kỳ quái, y cũng có thể thành
thạo giải đáp. Hai cậu nhóc vô cùng hài lòng.
“Tiên sinh giảng bài thật hay.” Hai mắt Lư Thụy tỏa sáng, nhìn Thiệu
Trọng với ánh mắt sùng bái: “Trước kia ở học đường, tiên sinh không
giải thích được rõ ràng như vậy đâu. Ước gì sau này ngày nào cũng được
tiên sinh giảng bài cho.”
Thiệu Trọng làm ra vẻ yêu thương xoa đầu Lư Thụy, nở nụ cười cứng ngắc nói: “Được, tốt lắm.”
Lương Khanh tiễn người còn chưa về đến cửa phòng, đã nghe thấy tiếng tru tréo đau đớn từ khoang thuyền truyền ra: “Trời ơi là trời, còn để người ta sống không vậy, chẳng lẽ mỗi ngày đều phải trôi qua như thế này
sao?”
“Rồi sao đây?” Lương Khang cũng có chút lo lắng cho sức khỏe của Thiệu
Trọng, nếu ngày nào cũng thức đêm như thế, e là còn chưa đến kinh thành, người đã ngã quỵ xuống rồi.
“Huynh… huynh xuống dưới chỗ mấy người chèo thuyền, đưa thêm tiền cho
họ, bảo họ chèo nhanh một chút.” Thiệu Trọng vác gương mặt như đưa đám
bò từ trên giường xuống, cứ như vét hết sức lực nói với Lương Khang:
“Nhanh được ngày nào hay ngày ấy….” Cho dù lúc trước bị đám người độc ác trong phủ Quốc công hãm hại, y cũng chưa từng chật vật như bây giờ đâu!
Lương Khang bật cười, ôm bụng cười ngặc nghẽo đến mức không đứng vững nổi.
Cười đã, mới cảm thấy có gì đó không thích hợp lắm, ngẩng đầu, nhìn thấy Thiệu Trọng mang gương mặt căm thù nhìn hắn, Lương Khang lập tức rùng
mình, vội vàng cầu xin: “Trọng…Trọng ca nhi, có việc gì thì từ từ nói
với nhau, không cần hở cái trả thù nhá. Đệ cứ đặt tay lên tim xem, trước giờ huynh đối xử với đệ thế nào, đệ không thể lấy oán trả ơn nhá. Huynh đi xuống chỗ mấy ông chèo thuyền đây, đi ngay đây….” Vừa nói, vừa vội
vàng chạy ra ngoài, chạy đến cầu thang vẫn còn nghe thấy tiếng tru tréo
rống giận của ai kia vang vọng ra ngoài…..
Còn Thất nương bên này, buổi trưa nàng cùng với Lư Yên, Hứa thị và Hồ
thị làm nữ hồng. Lư Yên còn nhỏ, chỉ mới bắt đầu học cầm kim, nên đừng
nói đến thêu thùa, ngay cả đường may cũng may loạn xạ, nhìn thấy Thất
nương bên cạnh thành thạo khâu hà bao, cô bé nôn nao đến mức giậm chân.
“Đại tỷ tỷ chậm một chút ạ.” Lư Yên rướn đầu nhìn hà bao trong tay Thất
nương, lại nhìn cái đống lộn xộn như chuột té nước trên tay mình, không
nhịn được mà mếu máo, có chút tủi thân.
Thất nương tuyệt nhiên không thể nhìn được bộ dạng đáng thương của con
nít, huống gì, ngày thường Lư Yên lại hoạt bát đáng yêu, tính nết lại
đơn thuần, hoàn toàn không như mấy cô nàng tiểu thư kiêu kỳ đỏng đảnh
của Lư gia bên kia. Vậy nên, khi thấy bộ dáng đáng thương của cô bé,
lòng Thất nương lập tức mễm nhũn ra, nàng buông cái hà bao chưa thành
hình trong tay xuống, xoay người vẫy tay với Lư Yên, dịu dàng nói: “Lại
đây, để tỷ dạy muội. Ừ, như vậy đó, xuống một mũi, rồi lên một mũi,
không cần vội vàng, chú ý giữ đường may thẳng hàng nữa….”
Thất nương kiên nhẫn hướng dẫn, giọng nói ôn hòa, thái độ dịu dàng gần
gũi, làm sự gấp gáp trong lòng Lư Yên dần dần mất đi, cô bé bắt đầu an
tĩnh lại, theo bàn tay Thất nương cẩn thận may từng đường kim.
“Ai da —” Lư Yên may được mấy mũi, rồi nhìn kỹ lại một lần, thấy khác
hoàn toàn với đường may lung tung trước đó, lập tức hớn hở lên, nhảy
xuống ghế chạy đến chỗ Hồ thị, giơ “con chuột té nước” trong tay lên
khoe: “Mẫu thân, nương nhìn nè, nhìn nè, con may đẹp lắm đúng không?”
Hồ thị nén cười, làm ra vẻ trịnh trọng cầm miếng vải lộn xộn từ tay cô
bé, tỉ mỉ nhìn ngắm một hồi, rồi nghiêm túc gật đầu “Ừ, không tồi đấy.”
Dứt lời, lại xoa đầu Lư Yên, dịu dàng nói: “Chịu khó đi theo Đại tỷ tỷ
học nhé, à, hà bao này may xong thì tặng cho mẫu thân nhé!”
“Dạ!” Lư Yên giòn giã đáp lời, lấy lại miếng vải, rồi lạch bạch đôi chân ngắn cũn chạy về chỗ Thất nương, cất giọng trẻ con nói: “Đại tỷ tỷ dạy
muội may hà bao được không ạ?”
Sao Thất nương có thể chối từ, tự nhiên cầm tay cô bé hướng dẫn tiếp, dạy cách hạ kim như thế nào…
Hồ thị nhìn qua Hứa thị, cười nói: “Ngồi trong phòng mãi cũng chán, ra ngoài hít thở không khí tẩu nhỉ?”
Hứa thị biết Hồ thị có chuyện muốn nói với mình, nên mỉm cười đáp ứng,
rồi phất tay với nhóm Thái Cần Thái Quyên phía sau, bảo họ không cần đi
theo.
Hai người một trước một sau ra ngoài, đi dọc theo mạn thuyền lên trên.
Trên sông có gió, thổi vào quần áo hai người, làm tâm tình hai người
cũng thoải mái hơn. Hồ thị thấp giọng nói: “Không dối gì tẩu tử, lúc
trước tẩu chọn nha đầu Bích Khả làm con thừa tự, muội thật không hiểu
tại sao, chung quy vẫn cho rằng tự dưng mất bao nhiêu công sức lại tìm
một khuê nữ về nuôi, chỉ mấy năm sau phải gả ra ngoài, thật sự chẳng
được lợi gì cả. Mà nay mới thấy, chính muội mới không thấu đáo được bằng tẩu.”
Hứa thị khó hiểu nhìn bà, không hiểu lý do tại sao bỗng dưng bà lại nói
đến chuyện này. Lúc trước khi quyết định chọn Thất nương làm con thừa
tự, không chỉ Hồ thị nói gần nói xa khuyên can, mà ngay cả Lư Chi An
cũng khuyên bà nên cẩn thận suy xét. Nhưng Hứa thị dù thấy bề ngoài ôn
hòa, nhưng lại là người rất có chủ kiến, cứ cho là tốt thế nào đi nữa,
nhưng nếu bản thân bà nhìn không hợp, thì người khác có khuyên thế nào
cũng vô dụng thôi.
“Sao tự dưng lại nói chuyện này?” Hứa thị cúi đầu mỉm cười, khóe môi đuôi mắt đều hiện ra thần thái dịu dàng điềm tĩnh.
Hồ thị hâm mộ nói: “Tối qua Bích Khả lén bảo Thái Lam lấy ít vải bông,
nói là may hài cho tẩu. Tẩu không biết chứ, muội nghe vậy mà ghen tị cả
đêm đấy. Tuy bảo Dập ca nhi và Yên nhi đều ngoan ngoãn vâng lời, nhưng
nào biết đau lòng người như Bích Khả được. Cho nên mới nói, con trai con gái thì có quan trọng gì đâu, quan trọng là ai mới là tri kỷ. Con bé
Bích Khả này, tuy rằng không hay nói, nhưng lại rất biết đối nhân xử
thế.”
Hứa thị nghe được chuyện này, trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng, mỉm
cười gật đầu nói: “Lúc ấy tẩu nhìn ra được con bé là đứa có lương tâm.
Đã bị thương đến như thế, nhưng trong lòng vẫn nhớ đến người hầu già yếu trong nhà, đứa bé như vậy, bảo người ta không thương sao được.”