Buổi tối Thiệu Trọng không đọc sách, lúc Lương Khang bưng cơm vào phòng
thì nhìn thấy y đang chống cằm ngồi trên giường ngẩn người, ánh mắt mờ
mịt.
“Quyết định đập nồi dìm thuyền luôn rồi hả?” (*) Lương Khang cười hì hì
nói: “Mà nói chứ, hai thằng cu đó cũng chỉ là hai đứa nhóc thôi, dạy bừa bọn chúng vài câu là được rồi, cần gì phải gắng sức thế chứ? Cứ cho là
bọn nó có ý gì, thì dọa cho bọn nó vài câu. Danh tiếng của đệ vẫn đường
đường ra đấy đấy thôi, người khác đương nhiên sẽ tin đệ ấy mà!”
(*) Nguyên văn: 决定破罐子破摔: phá quán tử phá suất :Nghĩa là biết mình làm chuyện sai mà còn cố làm, không chịu sửa chữa
Thiệu Trọng ném một ánh mắt xem thường về phía hắn, chậm rãi nói: “Ngày mai đệ không giảng bài nữa, đệ sẽ dạy vẽ tranh.”
Lương Khang lập tức “Há há —” cười ra tiếng, rồi dùng sức bật ngón tay cái, “Cao, thật sự quá cao!”
Thiệu Trọng cong môi đắc ý “Đương nhiên rồi.” Ngẫm nghĩ, lại sờ cằm, rồi nháy mắt với Lương Khang: “Huynh xuống lầu nhìn giúp đệ một cái, xem
nàng dâu của đệ đang làm gì với?”
“Ai là nàng dâu của đệ?” Lương Khang bất ngờ, giương mắt nhìn bộ dạng bỉ ổi của Thiệu Trọng, rồi ngay tức thì ứng được, lập tức dở khóc dở cười
nói: “Này Trọng ca nhi, đệ không cần mặt mũi nữa đúng không? Tiểu cô
nương nhà người ta mới thấy đệ được một lần, mà đệ đã tự nhận người ta
là nàng dâu của đệ rồi. Đệ cứ muốn là được sao hả? Người ta có mà thèm
đệ à? Không thấy hôm qua tiểu cô nương người ta trừng mắt với đệ sao
hả?”
Thiệu Trọng “xuy” một tiếng, không cho là đúng trả lời lại: “ Tiểu cô
nương nói là một chuyện, còn chuyện đệ làm lại là chuyện khác. Đệ đã nói nàng là nàng dâu của đệ, thì sau này chắc chắn là như vậy, rốt cuộc
huynh có chịu đi nhìn giúp đệ không?”
Lương Khang không nhịn được cười, nhếch miệng cười nói: “Vậy đệ bảo
huynh đi nhìn nàng ấy thì có ích gì? Nếu muốn thấy nàng, sao đệ không tự mình đi nhìn đi?”
“Không được”. Thiệu Trọng nhăn mặt, “Nha đầu đó lỗ tai thính lắm, khinh
công của đệ không đủ, chỉ cần…sơ sẩy một chút…sẽ bị nàng phát hiện ngay. Lỡ làm ồn ào lên, không phải một đời anh danh (danh tiếng tốt) của đệ
sẽ bị hủy trong chốc lát sao? Huynh đi nhìn giúp đệ một cái, rồi dò hỏi
bọn nha hoàn bên người nàng ấy xem nàng ấy yêu thích cái gì? Để đệ còn
biết đường mà tính!”
Ban đầu Lương Khang còn tưởng y chỉ nói đùa, bây giờ nhìn thấy cử chỉ
lời nói của y nghiêm chỉnh như thế, không khỏi tò mò nghi hoặc: “Trọng
ca nhi, đệ sao vậy? Nha đầu kia — huynh thấy nàng ấy cũng chẳng xinh đẹp bao nhiêu? Hơn nữa tính tình còn dữ dằn như vậy. Huynh thấy hẳn là hôm
qua đệ bị nàng ấy mắng cho ngu người rồi đúng không? Cô nương xinh đẹp ở đâu chả có, cô nàng lần trước, à, Thất tiểu thư gì đó của phủ Lưu Tể
Tướng ấy, không phải xinh đẹp lắm sao, nói năng cẩn thận nhỏ nhẹ, dịu
dàng biết bao nhiêu đấy.”
“Đó là trước mặt chúng ta thôi.” Thiệu Trọng tức giận nói: “Đằng sau là
loại đức hạnh gì sao có thể phơi ra cho chúng ta thấy được? Hơn nữa, với phẩm tính của lão già họ Lưu kia, sao có thể dạy ra nữ nhi tốt được?
Nay Thái Thượng Hoàng còn đó, mới bảo vệ được thể diện của đám cựu thần
như lão ta. Bọn lão lại cố tình không chịu thu liễm, huynh cứ chờ xem,
không quá mấy năm nữa thôi, kinh thành chắc chắn sẽ thay máu.”
“Đệ nghe được tiếng gió gì hả?” Lương Khang biết, đôi khi Thiệu Trọng có chút điên, nhưng với chuyện trong triều thì xưa nay không hề nói bậy,
nay giọng điệu lại chắc chắn như thế, hẳn là phải nghe được tin tức gì
rồi.
“Không nói cho huynh.” Thiệu Trọng nhếch mày, làm ra vẻ vô lại: “Ai bảo không chịu giúp đệ.”
Lương Khang lập tức phát điên, tức giận nói: “Không phải đệ đang làm khó huynh sao? Lỗ tai của Tiểu tổ tông kia nhạy bén thế nào đệ cũng biết
mà, khinh công của huynh cũng chỉ nhỉnh hơn đệ một chút, làm sao chắn
chắn là sẽ không bị nàng phát hiện đây hả? Lỡ bị phát hiện, bản mặt của
huynh không phải đem vứt luôn sao?
Nhị sư tỷ mà biết, đời này huynh cũng đừng mong kết hôn với nàng ấy được.”
Thiệu Trọng ngẩng đầu nhìn trời, nhỏ giọng nói khẽ: “Nếu huynh đắc tội với đệ, đời này cũng đừng mong kết hôn với Nhị sư tỷ.”
“Thiệu Trọng!” Lương Khang dứt khoát nổi giận. “Nếu là nàng dâu của đệ,
thì đệ tự đi mà dỗ nàng, giật dây uy hiếp huynh thì đáng mặt gì chứ?
Thật chẳng hiểu nổi đệ nghĩ gì, kinh thành đầy cô nương xinh đẹp như thế lại không thèm nhìn, cứ khăng khăng đâm đầu vào nha đầu đó. Không phải
chỉ mới gặp mặt một lần thôi sao? Cũng đừng nói với huynh là đệ nhất
kiến chung tình (vừa gặp đã yêu)với người ta làm gì, huynh cóc tin. Mà
cô nương kia mới nhiêu tuổi chứ?”
Thiệu Trọng nhếch miệng cười: “Không phải đã nói với huynh rồi sao, Lư
Thụy tốt tướng, sau này nhất định phong hầu bái tước, đệ phải dụ được
nàng dâu tới tay, mới dễ dàng dụ được cậu em vợ chứ!”
Lương Khang lạnh lùng nhìn y: “Đệ cho rằng huynh sẽ tin sao?”
“Kệ huynh chứ.” Thiệu Trọng bĩu môi, bất đắc dĩ nói: “Huynh thật không
chịu đi sao, vậy thì đi tìm nha hoàn bên cạnh Bích nha đầu…tên là gì ấy
nhỉ, huynh cẩn thận dò hỏi, ngày thường nàng thích cái gì? Đệ thấy mặt
nàng sạch sẽ, không bôi cái gì hết, phỏng chừng không thích phấn son…”
Lương Khang tức giận nói: “Tiểu cô nương người ta mới mời ba tuổi, bôi trét phấn son cái gì?”
“Vậy thì chưa chắc à.” Thiệu Trọng tựa hồ nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên
rùng mình, như nhớ đến chuyện gì rất đáng sợ, lắc đầu, nói: “Mấy loại
đầu tóc quái gỡ ăn mặc quái dị trong kinh không phải đầy ra đó sao? À,
đúng rồi, hình như trong hành lý của đệ có bộ nghiên mực Huy Châu thì
phải, lát nữa huynh tìm giúp đệ nhé.”
Lương Khang hơi kinh ngạc, hỏi: “Tiểu cô nương kia thích thứ này sao?”
“Tí nữa đưa cho Lư Thụy.”
“Vậy đệ cứ trực tiếp lấy lòng Lư Thụy là được rồi, làm gì quấn quýt lấy
Tiểu tổ tông kia chi cho mệt không biết?” Lương Khang hổn hểnh nói:
“Thằng cu Thụy ca nhi kia đơn thuần đáng yêu, tính tình lại thành thật,
nửa lời nói dối cũng không biết. Bây giờ đệ đối tốt với nó mười phần,
ngày sau nó báo đáp lại đệ gấp trăm. Đệ đây là ăn no rửng mỡ mới đâm đầu vô nha đầu kia đó.”
Thiệu Trọng không thèm để ý đến hắn, một mình lầm bầm làu bàu: “Mình
phải nghĩ kỹ lại xem, ừm, hình như nàng cũng thích đánh đàn….”
“Trọng ca nhi!” Cuối cùng Lương Khang cũng phát giác ra, hai mắt sáng
quắc dõi theo Thiệu Trọng, khẳng định từng chữ từng chữ một, nói: “Đệ
biết nàng! Đệ biết nàng! Rốt cuộc là đệ gặp được nha đầu này lúc nào? Đệ chưa từng đi qua nhà cũ của Lư gia, theo lý hẳn là chưa bao giờ gặp
được nàng mới đúng. Sao kỳ vậy nhỉ….”
Thiệu Trọng vùi đầu vào trong chăn, giả vờ không nghe thấy gì. Y càng
như vậy, Lương Khang càng cảm thấy không thích hợp, bật người vọt lên
giường lôi đầu y ra, chống nạnh hỏi: “Rốt cuộc đệ có nói không?”
Thiệu Trọng vươn tay kéo chăn tiếp tục che đầu, liều chết không theo: “Đệ chưa từng gặp, cũng không biết nàng!”
Mặc dù Lương Khang đã quen nhìn thấy y giở trò lăn lộn, nhưng vẫn như
trước không thể nhịn được cười, nhưng vẫn cố nhịn, tiếp tục truy vấn:
“Chưa gặp người ta sao biết người ta thích đánh đàn? Còn…còn “nhất kiến
chung tình” với người ta, rồi còn đòi sống đòi chết, không biết xấu hổ
quấn lấy tôi muốn tôi thu thập tin tức cho cậu hả?”
“Thì đệ đoán!” Thiệu Trọng vẫn cố mạnh miệng, “Đệ thích nàng thì có làm
sao? Huynh có thể thích Nhị sư tỷ, sao đệ lại không thể thích nàng chứ?
Lại nói, nàng còn xinh hơn Nhị sư tỷ đấy! Tuy rằng tính cách hơi khó
chịu, nhưng đó là với người ngoài, sau này nàng thành nương tử của đệ
rồi, thì sẽ dịu dàng với đệ thôi.”
Lương Khang hiểu rõ tính tình Thiệu Trọng, biết y đã quyết không mở
miệng, thì có ép thế nào cũng vô dụng. Vậy nên, mặc dù trong lòng vẫn
còn ngứa ngáy như bị móng mèo gảy, cuối cùng cũng không truy vấn nữa.
Nghĩ nghĩ một chút, nói tiếp: “Đệ thích nàng thì cứ thích đi, đừng so
sánh với Nhị sư tỷ.”
Tuy rằng Nhị sư tỷ không xinh đẹp, tính cách bảo thủ, nhưng Lương Khang hắn vẫn cứ khăng khăng môt mực với nàng.
Cũng bởi vì vậy, bỗng dưng Lương Khang cảm thấy tình huống cầu mà không
được của Thiệu Trọng trước mặt và bản thân mình có chút giống nhau, nên
sinh ra một ít đồng tình, hắn thở dài, khẽ đáp: “Nàng dâu của cậu thính
tai lắm, huynh không dám đi, nếu không, để sáng mai huynh thăm dò nha
hoàn của nàng ấy thử xem.”
Thiệu Trọng trông mong nhìn hắn, một lúc sau, mới mở miệng nói: “Tam sư
huynh, huynh có biết tại sao Nhị sư tỷ đặc biệt thích đệ không?”
Lương Khang lập tức nổi cáu, tức giận đáp: “Nhị sư tỷ thích cậu lúc nào? Tên tiểu tử khốn kiếp tự cho là đúng cậu đó, tiểu bạch kiểm thì giỏi
lắm hả, đừng ở trước mặt tôi mà khoe khoang, coi chừng tôi đem chuyện
tốt của cậu và Bích nha đầu phá hỏng đấy nhé! Đừng có mà suốt ngày uy
hiếp ông đây!”
“Tam sư huynh đúng chẳng biết phân biệt địch ta gì hết nhỉ?” Thiệu Trọng tức giận trừng mắt nhìn hắn, “Đệ vốn định chỉ huynh cách lấy lòng Nhị
sư tỷ, huynh đã không biết tốt xấu như thế, đệ vẫn là đi tìm Đại sư
huynh thôi—”
“Ôi ôi—” Lương Khang lập tức biến sắc, trở mặt, ngoác miệng cười rộng
đến mang tai, lôi lôi kéo kéo ống tay Thiệu Trọng nói: “Trọng ca nhi ơi
Trọng ca nhi, có gì thì từ từ nói, hai chúng ta có phải ai với ai đâu
nào? Đại sư huynh khó ăn khó ở lắm, đệ với hắn ta có gì mà nói với nhau
đâu, chúng mình tù từ nói, từ từ nói nhé!”
Vốn Thiệu Trọng cũng chỉ định làm ra vẻ cho Lương Khang xem thôi, thấy
hắn đã hạ mình làm thiếp, không già mồm cãi láo nữa mới gật đầu nói:
“Biết tại sao Nhị sư tỷ đối xử với đệ đặc biệt hơn cả không? Bởi vì
trong mấy huynh đệ, đệ là người thành thật nhất, cũng đáng thương nhất!”
Lương Khang vừa bưng chén trà chuẩn bị uống, mới vừa đưa đến miệng thì
nghe Thiệu Trọng nói mấy lời này, suýt nữa sảy tay đánh đổ cả chén trà,
“Đệ mà thành thật hả?” Quay đầu sang, thì thấy Thiệu Trọng đang nheo mắt nhìn hắn, hắn lập tức vội vội vàng vàng cười nịn nọt: “Đúng vậy, đúng
vậy, đệ thành thật nhất.”
Thành thật cái rắm, trong mấy huynh đệ, kẻ gian xảo nhất là hắn thì có.
Nhất là mấy năm đầu khi hắn vừa tiến vào sư môn, mọi người đều cho rằng
hắn nhỏ dại tội nghiệp, ai ngờ cái thành thật đáng thương đó chỉ là vẻ
ngoài che giấu cho cái nội tâm âm hiểm xảo trá bên trong mà thôi, rõ
ràng là tay ăn chơi lão làng, có điểm nào giống đứa con nít đâu.
“Nhị sư tỷ có tấm lòng nhân hậu, luôn thương yêu trẻ nhỏ, đồng tình kẻ yếu.
Huynh càng đáng thương, tỷ ấy sẽ càng tốt với huynh. Vậy nên—” Thiệu
Trọng liếc mắt về phía anh bạn Lương Khang cao to hôi đen bên cạnh, rồi
bĩu môi một cái.
Lương Khang lập tức khóc không ra nước mắt: “Vậy…biết làm sao bây giờ?
Huynh lớn thế này, cũng chẳng thể cưa người cho nhỏ xuống thành đứa con
nít yếu ớt được.”
“Bởi vậy mới nói huynh không có đầu óc.” Thiệu Trọng ra vẻ đồng tình thở dài một hơi, rồi nói: “Huynh không nhỏ bé yếu ớt được, chả nhẽ còn
không biết giả vờ? Chả nhẽ đệ đây đáng thương lắm sao?”
Lương Khang trừng mắt, tỉnh tỉnh mê mê nhìn chằm chằm vào Thiệu Trọng, dường như đã hiểu được đôi chút.
“Lần tới có gặp Nhị sư tỷ, thì bảo rằng huynh cảm thấy khó chịu.”
“Khó chịu cái gì?”
“Cái gì cũng khó chịu!” Thiệu Trọng tức giận mắng hắn: “Cái này mà cũng cần đệ dạy nữa hả, huynh có đầu óc không vậy?!”
Lương Khang liên tục cười “khà khà”, vỗ vỗ bả vai Thiệu Trọng: “Được rồi, được rồi, huynh hiểu rồi.”
Cả đêm Lương Khang đều cân nhắc đến chuyện làm ra vẻ đáng thương, tới
quá nửa đêm, mới mơ mơ màng màng chợp mắt, vừa xoay người thì nghe thấy
tiếng rên rỉ đau đớn trên chiếc giường bên cạnh, hắn lập tức mở mắt,
nhảy phốc lên giường, nắm lấy cánh tay Thiệu Trọng: “Trọng ca nhi, Trọng ca nhi, đệ không sao chứ. Chỉ là giấc mơ thôi, chỉ là mơ thôi, đừng
sợ…..”
Thiệu Trọng mở to mắt ngây ngốc nhìn hắn, cắn răng, đầu vã đầy mồ hôi.
“Chỉ là mơ, một giấc mơ mà thôi….” Lương Khang vỗ vỗ vai hắn, nhẹ nhàng an ủi, “Đừng sợ….đừng sợ….”