Bạch Đạo Nhân có tất cả bốn đệ tử, Đại đồ đệ già dặn chững chạc, Nhị đồ đệ
bảo thủ cứng nhắc, Tam đồ đệ tính nết hoạt bát hơn, thế nhưng lại có
chút ngốc, chỉ có tên Tiểu đồ đệ này vừa thông minh, hơn nữa da mặt lại
dày, cũng biết khéo léo đưa đẩy, lại có cái tính không thành công thì
tuyệt đối không chịu bỏ qua, quả thật là giống ông thời trẻ y như đúc,
vậy nên ông mới đặc biệt cưng chiều đứa đồ đệ này.
Hơn nữa Thiệu Trọng lại biết làm nũng, biết chơi xấu, khi đã giở trò thì thủ đoạn nào cũng áp dụng hết, chính xác là đứa trẻ biết khóc có kẹo
ăn, Bạch Đạo Nhân đối với Thiệu Trọng có thể nói là muốn gì được nấy.
Giống như hôm nay, mặc dù ông rít gào đuổi theo Thiệu Trọng chạy mấy
vòng quanh sân, nhưng chung quy vẫn không bỏ mặt hắn, chờ khi hai người
ầm ĩ đủ, Bạch Đạo Nhân mới gọi Lương Khang vào viện, ba ông thợ giày
cùng nhau bàn tính xem làm thế nào giúp Thiệu Trọng câu được vợ.
“Nếu không, bảo Đại sư huynh nhờ Phúc Vương gia ra mặt cầu hôn giúp?”
Lương Khang đột nhiên đưa ra ý kiến: “Nếu Phúc Vương gia chịu ra mặt,
nói gì thì Lư gia cũng phải cho ngài ấy mặt mũi chứ. Tuy rằng Trọng ca
nhi….òm, điều kiện của Trọng ca nhi không được tốt lắm, nhưng tốt xấu gì cũng là con em thế gia, sư phụ ngài thấy được không?” Đại sư huynh của
bọn họ là thống lĩnh thị vệ lâu năm của Phúc Vương gia, rất được Phúc
Vương gia tín nhiệm, thế nên Lương Khang mới đưa ra ý kiến này.
Bạch Đạo Nhân không nói gì, Thiệu Trọng lại tức giận liếc mắt nói: “Điều kiện của đệ không tốt chỗ nào hả? Vẻ ngoài đẹp trai, văn hay chữ tốt,
hơn nữa lại văn võ song toàn, tính tình thì không có gì để chê, thế nào
lại thua cái tên mọt sách Thường gia kia chứ? Lại còn chưa nói, tướng tá của tên mọt sách ấy lại là tướng đoản mệnh, nàng dâu của đệ nếu thật sự gả cho hắn, không phải là vừa vào cửa đã thủ tiết sao? Nhà người khác
quả phụ còn có thể tái giá, chứ đã vào cửa Thường gia, có muốn tái giá
cũng khó, như vậy chẳng phải cả đời coi như hủy luôn sao?”
Thường gia cổ hủ nổi tiếng khắp kinh thành, nếu thật sự gả vào nhà họ,
muốn tái giá quả thật là nằm mơ. Lời này của Thiệu Trọng, quả thật không phải nói bừa. Chẳng qua là — Lương Khang chán ghét trừng mắt nhìn y một cái, rồi nói với Bạch Đạo Nhân: “Sư phụ xem kìa, xem cái kiểu nói
chuyện của đệ ấy kìa! Cái nết lưu manh không biết xấu hổ như vậy đó, vậy mà còn dám mở miệng nói mình tốt tính. Tốt tính mà đi nguyền rủa người
khác vậy hả?”
Bạch Đạo Nhân vuốt vuốt chòm râu ngắn dưới cằm, làm ra bộ mặt bí hiểm,
chần chừ một hồi lâu, mới thong thả nói: “Thực ra thì Trọng ca nhi cũng
không nói sai, vị thiếu gia Thường gia kia ta cũng đã gặp qua, tính tính ôn hòa, quả thật không tệ, nhưng mà giữa hai hàng chân mày lại ẩn ẩn
sát khí, nếu chậm chạp không hóa giải, sợ là sẽ ảnh hưởng đến tính
mạng.” Về phần Thiệu Trọng tốt xấu thế nào, thì ông không hề nói tới.
Lương Khang nghe vậy thì lập tức kinh ngạc, “Sư phụ biết xem tướng ạ?
Sao ngài lại dạy Trọng ca nhi mà không dạy cho con? Sư phụ bất công!”
“Khụ, khụ—” Bạch Đạo Nhân không được tự nhiên ho khan hai tiếng, cố gắng làm ra vẻ không chột dạ: “Ta cũng không dạy Trọng ca nhi….là nó….tự học thành tài thôi.”
Lương Khang nghi hoặc nhìn sang Thiệu Trọng, Thiệu Trọng lập tức bày ra
tư thái ông đây thông minh nhất, lớn giọng nói: “Đúng vậy! Còn không sao lại nói đệ đây thông minh nhất chứ! Sư huynh….huynh….vẫn dành thời gian luyện võ cho tốt đi. À mà đúng rồi, cách này của huynh không được. Nàng dâu của đệ còn nhỏ, vội vã chạy đến cầu hôn như thế, cho dù không bị
Đại thái thái Lư gia đuổi cổ, cũng sẽ bứt dây động rừng, về sau đệ muốn
gặp mặt nàng dâu của đệ sẽ rất khó khăn.”
“Vậy chứ sao giờ?” Miệng vừa nói xong lời lo lắng, sau đó lập tức đổi
sang vẻ vui sướng khi thấy người ta gặp họa: “Huynh thấy nàng dâu này
không dễ cưới rồi Trọng ca nhi ơi, nếu không, đổi thành người khác đi.
Huynh thấy cái cô….”
Thiệu Trọng không thèm để ý đến hắn ta nữa.
Vẫn là Bạch Đạo Nhân thương đồ đệ, thấy Thiệu Trọng thật sự động lòng,
ông vỗ vỗ vai y an ủi: “Không vội không vội, dù sao thì cô nương kia vẫn chưa đến mười bốn tuổi, cách thời gian làm mai còn đến hai ba năm nữa.
Ngộ nhỡ Đại thái thái Lư gia thật sự gả nàng đến Thường gia, đến lúc đó
sư phụ nhất định giúp con đem hôn sự kia phá hỏng. Cưới vợ không dễ, chứ mấy chuyện phá hoại này chẳng phải quá dễ hay sao? Cứ phá vài lần như
vậy, nàng ấy muốn làm mai nữa cũng không được, đến lúc đó con lại đi cầu hôn, đảm bảo nước chảy thành sông thôi.”
Thiệu Trọng trố mắt nhìn Bạch Đạo Nhân hồi lâu không nói nên lời, một
lúc lâu sau, mới tức giận nói: “Sư phụ, sao ngài lại ác vậy chứ? Lúc đó
thanh danh nàng dâu của con còn gì nữa đâu!”
Bạch Đạo Nhân nghe vậy thì lập tức gắt lên, đá chân nói: “Ông đây ác chỗ nào hả? Ông đây làm nhiều chuyện như vậy là vì ai hả? Còn không phải vì thằng nhóc lòng lang dạ sói mày hả. Đã nghĩ biện pháp cho còn mắng
ngược lại ông, bảo ông làm ác, biện pháp này ác chỗ nào? Nếu không phải
là nàng dâu của mày, ông còn nhiều biện pháp ác hơn nữa đó….”
Ông già một khi đã cáu lên thì ai cũng không đỡ nổi, Thiệu Trọng bị ông
mắng ướt hết cả mặt, vừa lau mặt vừa đưa mắt nhìn qua cầu cứu Lương
Khang, Lương Khang dại gì chịu chuốc họa vào thân, lập tức chạy trốn ra
sân, để lại Thiệu Trọng bị ông già mắng mỏ nước văng ngập cổ ngập mặt.
Coi như Bạch Đạo Nhân vẫn còn phúc hậu, mắng mỏ xong lại tiếp tục giúp
Thiệu Trọng nghĩ cách, “Nếu thật không được, vậy thì trước hết đi lấy
lòng mẹ vợ với cậu em vợ tương lai đi. Mẹ vợ của mày là — Đại nha đầu
Hứa gia chứ gì, ta nhớ rõ mới ngày nào nàng ấy còn đi theo sư thúc mày
học bày trận, là một con nhóc thông minh. Mày về nghĩ cách xem làm sao
lấy lòng nàng ấy đi. À mà sư phụ nghe Lương Khang nói cậu em vợ của mày
thông minh lắm hả?”
“Dạ, đúng vậy, sau này nhất định sẽ phong hầu bái tước.” Thiệu Trọng lập tức trả lời, khoác lác không chút đỏ mặt: “Không phải con nói khoác
đâu, con gặp nhiều đứa nhỏ rồi, theo con thì em vợ con là thằng nhóc
thông minh nhất, còn hơn cả con nữa đấy!” Lúc này y lại quên đi chuyện
bị Lư Thụy dọa đến ngày nào cũng phải thức đêm gặm sách trước đó.
“Vậy thì tốt.” Bạch Đạo Nhân xoa cằm, ánh mắt lộ vẻ gian xảo: “Thừa dịp
con còn chút danh tài tử, qua lại với cậu em vợ được bao nhiêu thì hay
bấy nhiêu. Về phần nàng dâu của con, nếu thật không được, vậy thì mua
một viện ngay gần Lư gia, như vậy hai nhà sẽ thành hàng xóm. Đến lúc đó
có vào được cổng Lư gia hay không, thì phải xem khả năng của con có đủ
hay không thôi đấy!”
Thiệu Trọng bỡn cợt chạy đến chỗ Bạch Đạo Nhân, ra vẻ thản nhiên nói:
“Vẫn là sư phụ có cách! Nhưng mà — Lư gia không phải ở ngõ Bình An sao,
viện ở chỗ đó không dễ mua đâu….” Bạch Đạo Nhân có thể nghĩ ra cách đó,
Thiệu Trọng thế nào lại nghĩ không ra, bất quá là cố tình để Bạch Đạo
Nhân tự nói ra, rồi cứ vậy mà đẩy chuyện này lên người ông thôi.
“Thằng nhóc láu cá này, còn dám tính kế ông nữa.” Bạch Đạo Nhân nghe
thấy lời này, sao còn không đoán được ý tứ của y nữa, ông nổi giận vặn
tai y một cái, mắng: “Còn để ông đây nợ người ta, thằng nhóc láu cá mày
học ai mà láo vậy hả?”
Thiệu Trọng lập tức bày ra vẻ mặt đáng thương: “Sư phụ, không phải vì
con không tiện ra mặt sao chứ? Con bị mù, còn bị….Thiệu gia bên kia nhìn chằm chằm như vậy, nếu bọn họ biết con có tiền mua viện, hôm sau bọn họ không đến cửa tống tiền mới lạ đó.”
Bạch Đạo Nhân không chút thiện cảm với phụ thân Thiệu Trọng, vừa nghe
Thiệu Trọng nhắc tới ông ta, ông lập tức nhíu mày, chán ghét phất tay
nói: “Được rồi được rồi, viện đó cứ nói là của ông đây mua, không cho
ông ta bước vào, để xem ông ta có dám bước vào địa bàn của ông đây ra vẻ uy phong hay không.” Bạch Đạo Nhân và Phúc Vương quan hệ rất tốt, cũng
vì điều này, nhóm quyền quý trong kinh đối với ông khách khí vô cùng,
phụ thân Thiệu Trọng ở trước mặt ông cũng không dám làm xằng làm bậy.
Có được lời hứa hẹn của Bạch Đạo Nhân, Thiệu Trọng lập tức phấn chấn
lên, mặt dày sáp tới nịn nọt ông già một lúc, cuối cùng mới vào trong
lấy ra hai tấm ngân phiếu đưa cho ông. Bạch Đạo Nhân cũng không từ chối, cất ngân phiếu xong mới đánh giá Thiệu Trọng từ trên xuống dưới một
hồi, liên tục cười khà khà: “Thằng nhóc này tích góp không ít tiền nhỉ.”
Thiệu Trọng làm ra vẻ bi thương: “Đều là nương con lưu lại đấy ạ, so với sản nghiệp của sư phụ thì không đáng nhắc tới đâu.”
“Xem cái bộ dạng dối trá của anh kìa, làm như ai cắt thịt của anh vậy đó.” Bạch Đạo Nhân tức giận mắng.
Thiệu Trọng lập tức nịn nọt: “Bất quá nếu sư phụ và các vị sư huynh sư tỷ gặp khó khăn, tiểu nhân đây vẫn sẽ tận lực giúp đỡ!”
…………………………….
Sáng sớm hôm sau, Hứa thị dẫn Thất Nương đi thỉnh an Lão thái thái.
“Đừng khẩn trương, Tổ mẫu rất dễ gần, sẽ không làm khó con đâu.” Thấy
Thất Nương nghiêm mặt nhìn có vẻ khẩn trương, Hứa thị nhẹ nhàng nắm lấy
tay nàng, dịu giọng an ủi: “Hơn nữa, Bích Khả của nương thông minh ngoan ngoãn thế này, bộ dạng lại đẹp, Tổ mẫu thấy con, còn vui mừng không kịp ấy chứ.”
Thất Nương chỉ cười, không nói. Trong lòng nàng rất rõ ràng, Hứa thị
thích nàng, là vì duyên, cũng vì nàng hợp mắt bà ấy, Hồ thị thì dựa vào
mặt mũi Hứa thị mà đối tốt với nàng, nhưng còn Lão thái thái, nguyên bản là muốn tìm một bé trai để kế thừa hương khói cho Đại lão gia, mà nay
lại biến thành nữ nhi, không nói đến chuyện mới nuôi vài năm đã xuất
giá, mà còn phải tặng thêm một đống đồ cưới nữa. Tuy Lão thái thái có
thể không nói, nhưng trong lòng cũng không thể không có khúc mắc như
những người khác được.
Tinh thần của Lão thái thái hôm nay tốt lên không ít, đã rời giường,
chải đầu búi tóc xong thì ngồi ở phòng khách nghe Thúy Ngọc nói chuyện.
Nghe thấy hạ nhân bẩm báo là Hứa thị và Thất Nương tới, bà lập tức bảo
người mời vào. Thất Nương cúi đầu, yên lặng theo sát sau người Hứa thị,
vừa vào cửa đã lập tức làm đại lễ với Lão thái thái.
Rốt cuộc nàng vẫn là xuất thân nhà quan, lúc còn bé nghiêm khắc học quy
củ, lễ nghi quỳ lạy đều làm một cách lưu loát trôi chảy, dáng vẻ đoan
chính vô cùng, thậm chí so với Lư Yên còn tiêu chuẩn hơn. Lão thái thái
thấy vậy, lập tức sinh thiện cảm, mỉm cười bảo nàng đứng dậy, rồi hỏi:
“Ta nghe mẫu thân con nói, con tên là gì nhỉ, Bích….Bích Khả đúng
không?”
“Dạ.” Thất Nương khẽ đáp: “Bích trong màu ngọc bích, Khả trong ‘khả nhanh quay ngược lại ngàn khê’ ạ.”
Lão thái thái hơi bất ngờ, hiển nhiên là không nghĩ tới việc nàng có đọc sách. Hứa thị cười giải thích: “Con bé đã từng đọc sách, cũng biết
không ít chữ.”
“Cũng khó được như vậy.” Lão thái thái rất vừa lòng, ý cười trên mặt
cũng rạng rỡ hơn, bà cẩn thận quan sát diện mạo của Thất Nương, rồi tấm
tắc nói: “Con bé trông rất quen mặt, Uyển Đình con nhìn kỹ xem, mũi và
lông mi của nàng trông giống Đại tiểu thư Tống gia lắm.”
Hứa thị ngẫm nghĩ một chút, mới dịu dàng trả lời: “Mẫu thân nói chính là Đại tiểu thư của Lại bộ Tống đại nhân, về sau dời đi Ích Châu đúng
không ạ?”
“Chính là nàng, là nàng ấy đấy.” Lão thái thái vỗ tay nói: “Ta nhớ rõ
nàng và Tứ nha đầu quan hệ không tồi, mấy năm trước thường hay sang nhà
chúng ta chơi.”
“Nghe mẫu thân nói, con cũng thấy có chút giống.” Hứa thị quay đầu nhìn
Thất Nương, rồi mỉm cười nói: “Hôm sau Chi Vận về nhà, thế nào cũng nói
vậy cho xem.”
Chi Vận mà bà nhắc tới là muội muội của Lư Chi An, là nữ nhi duy nhất
của Lão thái thái Lư Chi Vận, nhỏ hơn Hứa thị khá nhiều tuổi, mấy năm
trước gả cho Liêm Quận Vương làm chính phi, liên tiếp sinh ra hai con
trai, nay lại đang mang bầu, quả thật rất có phúc khí.
“Bộ dạng con bé này xinh đẹp, đoan trang rộng rãi, cử chỉ hào phóng,
Uyển Đình cũng rất có phúc.” Lão thái thái vỗ vỗ bàn tay Hứa thị, thấp
giọng nói.
Hứa thị nghe vậy, biết là cửa của Lão thái thái đã thông qua, cuối cũng cũng thở dài nhẹ nhõm.