Mọi người ngồi trong phòng trò chuyện với nhau, không khí cũng coi như
hòa hợp. Một chốc sau thì Hồ thị dẫn hai người con tiến vào thỉnh an,
nhìn thấy Thất Nương, bà lén nháy mắt với nàng một cái. Lư Dập và Lư Yên hành lễ với Lão thái thái xong thì đi đến ngồi bên cạnh Thất Nương, Dập ca nhi nhích người đến nói khẽ bên tai nàng: “Bích Khả tỷ tỷ, Thụy ca
nhi đang ở bên ngoài đấy ạ.”
Thất Nương hơi bất ngờ, hai mắt không kiềm được hướng ra phía cửa. Bên
này, Hứa thị cười nói với Lão thái thái: “Chắc Chi An cũng nói qua với
mẫu thân rồi, Thụy ca nhi của Tứ phòng thông minh hiếu học, lanh lợi
nhạy bén, nên cố tình mang cậu vào kinh đi học. Con dâu mang cậu đến
thỉnh an mẫu thân, thằng bé đang đứng bên ngoài đấy ạ.”
Lão thái thái vừa nghe xong thì vội vàng nói: “Ai da như vậy sao được,
sao lại để thằng bé đứng một mình bên ngoài thế kia, mau mời vào đây,
mau mời vào đây.”
Hồ thị nhìn sang Thúy Bình ra hiệu, Thúy Bình gật gật đầu, nhanh chóng ra ngoài, chẳng mấy chốc dẫn theo Lư Thụy vào trong.
Thụy ca nhi mặc bộ trường bào mới, màu xanh tươi sáng tôn lên nước da
trắng hồng của cậu, gương mặt tròn trịa có vẻ mượt mà hơn một chút, đôi
mắt to tròn lấp lánh, toàn thân như phát ra linh khí (*), làm người khác dễ sinh ấn tượng tốt với cậu. Nhìn thấy Thất Nương ở đây, Thụy ca nhi
lập tức lộ vẻ tươi cười, lặng lẽ hướng nàng nháy mắt mấy cái, sau đó lập tức nghiêm túc lại, không chút hoang mang hành lễ thỉnh an.
“Mau lại đây, mau lại đây!” Hiển nhiên Lão thái thái rất có thiện cảm
với Thụy ca nhi, bà vừa cười vừa ngoắc tay với cậu: “Nhìn thằng bé kìa,
gương mặt tròn trịa đầy đặn , rất có phúc khí. Xem cái trán của thằng bé nữa kìa—” Lão thái thái vỗ nhẹ cái trán đầy đặn của Lư Thụy, bà cười
nói với Hồ thị: “Vừa nhìn cái trán này là biết thằng bé tương lai sẽ rất có tiền đồ rồi.”
“Nãi nãi bất công.” Mặc dù quan hệ giữa Lư Yên và Lư Thụy không tệ lắm,
nhưng hiển nhiên vẫn thân với Lư Dập hơn, cô bé vừa nghe thấy Lão thái
thái khen ngợi Thụy ca nhi thì lập tức nóng nảy, nói: “Trán của ca ca
cũng đẹp nữa, ưm, mắt với lông mi cũng đẹp, so với Thụy ca nhi còn đẹp
hơn, sau này cũng rất có tiền đồ.”
Mọi người nghe vậy thì đồng loạt cười ha ha. Tính tình Lư Dập hoạt bát
sáng sủa, cũng không hay ngượng ngùng, cậu vỗ vỗ ngực nói: “Muội muội
ngốc quá, có tiền đồ hay không không phải dựa vào việc ai đẹp hơn ai.
Thụy ca nhi đọc sách giỏi, sau này đương nhiên sẽ đỗ Trạng Nguyên, còn
huynh —phụ thân nói huynh cũng thông minh, ừm, nhưng mà trí nhớ của Thụy ca nhi tốt hơn huynh….” Nói đến đây thì cậu hơi u sầu một chút, gãy gãy đầu, bất đắc dĩ nói: “Huynh làm Thám Hoa cũng được.”
Lúc này thì ngay cả Hứa thị và Thất Nương cũng phải bật cười ra tiếng.
“Mọi người nói gì mà vui vẻ vậy?” Bên ngoài có người cười nói vọng vào,
Thất Nương nghe giọng, ý cười trên mặt hơi hơi cứng lại. Người tới là
Tam thái thái Mạnh thị, chuyện hôm qua ở Ỷ Mai viên, chắc chắn có liên
quan đến bà ta, Thất Nương không phải nghĩ, cũng biết bà ta không thích
việc bản thân đột nhiên xuất hiện thế này, cũng không biết bà ta có nói
ra nói vào với Lão thái thái và hai chị em dâu của bà ta không nữa.
Lúc Mạnh thị gả vào, Hứa thị đã giao hết mọi quyền hành trong phủ cho Hồ thị, tuy nói trên dưới Lư gia đều kính trọng Hứa thị, đến ngay cả Tam
lão gia cũng căn dặn Mạnh thì phải tôn trọng bà, nhưng Mạnh thị vẫn luôn không phục, bà ta vẫn luôn cho rằng, Hứa thị bất quá là một quả phụ,
ngay cả đứa nhỏ cũng không có, dựa vào cái gì mà có địa vị trong phủ như thế chứ. Nhất là lần này, tự dưng lại âm thầm lặng lẽ dẫn về một con
nhóc chiếm lấy thân phận Đại tiểu thư, Mạnh thị sao có thể nuốt trôi cho được.
“Ô, Đại tiểu thư cũng ở đây sao.” Mạnh thị liếc mắt nhìn Thất Nương một
cái, khóe miệng nhếch ra một nụ cười, nhưng ánh mắt lại không chút ánh
sáng. Bà ta quay đầu nói với Lư Ngọc phía sau: “Ngọc nhi lại đây, không
phải con nói là muốn gặp Đại tiểu thư sao, bây giờ gặp được rồi đó.”
Lư Ngọc cúi đầu, đưa mắt liếc nhìn Thất Nương một cái, lại nhanh chóng thu mắt về, sợ hãi chào một tiếng: “Chào Đại tỷ tỷ.”
Thất Nương cũng nhanh chóng đáp lại: “Chào Nhị muội muội.”
“Nguyên bản hôm qua Ngọc nhi muốn đến Ỷ Mai viên thăm Đại tiểu thư,
nhưng cuối cùng lại không sắp xếp được thời gian rãnh. Đại tẩu, Nhị tẩu
cũng biết đó, con bé bận học cả ngày, học này học kia, buổi tối còn phải làm nữ hồng nữa…..” Một khi Mạnh thị mở miệng thì sẽ không chịu yên
tĩnh, lãi nhãi cằn nhằn chuyện Lư Ngọc học này học kia, miệng thì oán
trách con bé vất vả quá, nhưng lời lẽ câu chữ rõ ràng là đang khoe
khoang, lúc nói lại không ngừng nhìn sang Thất Nương, không chút che
giấu vẻ đắc ý cao cao tại thượng.
“Ai da xem muội nói kìa—” Mạnh thị thấy mọi người không nói gì, còn như
cười như không nhìn bà ta, tự cho là mục đích đạt được, giả vờ che
miệng, làm ra vẻ áy náy: “Bích cô nương đừng để ý nhé, Tam thẩm thẩm chỉ tùy tiện nói qua vậy thôi. Nay con vừa vào phủ, mấy thứ này trước sau
gì cũng được học.”
Thất Nương không để ý, mỉm cười dịu dàng đáp: “Tam thẩm thẩm nói phải ạ, sau này nhờ Nhị muội muội chỉ bảo nhiều.”
“Chỉ bảo gì ạ?” Lư Yên chớp mắt tò mò hỏi nhỏ với Lư Dập. Lư Dập cũng đã bắt đầu hiểu chuyện, mím môi không nói tiếng nào. Thấy Lư Dập không trả lời mình, cô bé bực bội, quyệt miệng nhào vào lòng Lão thái thái, nũng
nịu nói: “Nãi nãi, con làm cho người một cái hà bao, còn mấy mũi nữa
thôi, ngài mai là làm xong rồi.”
“Ôi, Yên cô nương nhà chúng ta giỏi quá.” Lư Yên ở bên cạnh Lão thái
thái lớn lên, được Lão thái thái cưng nhất, nay nghe thấy lời này của cô bé, lập tức vui vẻ cười lên.
“Đại tỷ tỷ dạy con đó.” Lư Yên đắc ý nói: “Đại tỷ tỷ chỉ dạy mấy lần là con đã học được rồi đó!”
“Vậy sao!” Lão thái thái sâu xa liếc nhanh sang Mạnh thị một cái, vừa
cười vừa nói với Thất Nương: “Thì ra Bích Khả không chỉ biết chữ mà còn
biết nữ hồng nữa.”
“Đại tỷ tỷ giỏi nữ hồng lắm ạ.” Lư Yên lập tức phụ họa: “Tỷ ấy may hài
cho Đại thẩm thẩm, con cũng muốn học, nhưng Đại tỷ tỷ nói con còn nhỏ,
chờ con lớn một chút sẽ dạy cho con. Chờ khi Yên nhi học xong, Yên nhi
sẽ may cho nãi nãi và mẫu thân nhé.”
Lão thái thái nắm bàn tay bé nhỏ của Lư Yên, yêu thương nói: “Cục cưng
của nãi nãi, nãi nãi nhận tấm lòng của con, nhưng mấy việc này để bọn
nha hoàn làm, đừng để bị thương đến tay. Tiểu cô nương trong nhà, cần
phải được thương yêu nuông chiều, không cần phải vất vả như vậy.”
Dứt lời, bà lại quay sang dặn dò Hứa thị: “Bích Khả vừa vào kinh, không
cần vội vàng học này học kia, dù sao thì nữ hồng của con bé đã tốt, lại
biết chữ nghĩa, nhiều thiên kim tiểu thư trong kinh còn không được như
nàng. Quan trọng là nên dẫn nàng ra ngoài thường xuyên một chút, quen
biết người này người nọ. Hôm qua Chi Vận bảo người sang đây hỏi thăm con khi nào thì đến, sáng mai con dẫn Bích Khả sang Vương phủ đi.”
Hứa thị dịu dàng đáp ứng, còn vẻ tươi cười trên mặt Mạnh thị lại cứng
đờ. Hứa thị vào cửa sớm, lại vượt qua giai đoạn gian nan nhất của Lư
phủ, Lão thái thái tránh ở Minh Huyên đường không quan tâm đến chuyện
nhà, Lư Chi An bị đưa đi đọc sách, lúc ấy Lư Chi Vận tuổi nhỏ, nên suốt
ngày theo đuôi Hứa thị khắp nơi.
Người ta vẫn nói Trưởng tẩu như mẹ, Hứa thị yêu thương Lư Chi Vận, ngày
qua ngày, tình cảm đương nhiên sâu đậm. Đến tận sau này sau khi Lư Chi
Vận xuất giá, mỗi lần về nhà mẹ đẻ, thể nào cũng phải trò chuyện thâu
đêm cùng Hứa thị, thậm chí còn thân thiết với Hứa thị hơn cả Lão thái
thái. Tính tình Hồ thị rộng rãi, cảm thấy không có chuyện gì, nhưng Mạnh thị thì lại vô cùng không vui, vẫn trách Lư Chi Vận bất công. Nay nghe
thấy Lư Chi Vận chỉ mời Hứa thị sang phủ, Mạnh thị lập tức bực mình,
không nhịn được châm chọc nói: “Qủa nhiên Đại tẩu thân thiết với tiểu
cô, muội và Nhị tẩu không sao bì được.”
Lão thái thái liếc bà ta một cái, không vui nói: “Biết vậy còn nói gì nữa.”
Mạnh thị không ngờ Lão thái thái lại không cho bà ta mặt mũi như thế,
lập tức lúng túng không biết làm sao, nên cho dù vẫn còn muốn hạ nhục
Thất Nương, cũng không dám lên tiếng nói nữa.
Hồ thị thấy vậy, lập tức đổi đề tài, mỉm cười kể lại những chuyện trãi
qua trên đường đi. Bà không khỏi nhắc đến chuyện gặp được Thiệu Trọng,
lại nức nở khen ngợi Thiệu Trọng một hồi.
Lão thái thái cũng có nghe danh Thiệu Trọng, bà quan tâm hỏi: “Là vị Đại công tử phủ Quốc Công đúng không? Thật là đứa bé đáng thương, trước kia nương có gặp qua mấy lần, bộ dáng rất tốt, người cũng thông minh, không ngờ lại—haizzz, thật đáng tiếc.” Vừa nói, bà vừa tiếc hận thở dài.
Hồ thị cũng tiếc hận nói: “Đúng vậy ạ. Ngay cả Chi An mỗi khi nhắc đến
cậu ấy cũng khen ngợi không ngớt, nếu không phải đôi mắt bị tật, sợ là
đã sớm bước vào quan trường rồi.”
“Mọi người đều có duyên phận của mình, thằng bé mặt mày sáng sủa, mũi
thẳng, cằm đầy đặn, phúc khí vẫn ở phía sau.” Hứa thị hiếm khi mở lời
khen ngợi.
Mọi người phụ họa một hồi, chỉ có Thất Nương muốn nôn ra máu. Thiệu
Trọng đức hạnh thế nào, trong này chắc chỉ có mình nàng rõ nhất, đến
ngay cả Thụy ca nhi nhìn ra anh ta có điểm không thích hợp, nhưng cũng
chưa bao giờ nghĩ rằng tên khốn kiếp kia lại giả kẻ mù, còn giả vờ nhiều năm như vậy. Như vậy cũng đủ biết tâm tư anh ta sâu đến thế nào.
Hết lần này đến lần khác anh ta cứ làm ra những hành vi lưu manh không
biết xấu hổ, trái với sự giả dối xảo quyệt mà Thất Nương nhận định ban
đầu về anh ta, điều này làm Thất Nương không biết phải nhận định anh ta
thế nào cho đúng.
Mọi người trò chuyện với nhau, Thái Quyên lặng lẽ đi đến bên người Hồ
thị, đè thấp giọng xuống nói nhỏ. Thất Nương thính tai, nàng nhíu mày,
tim đập chậm đi một nhịp.
“Xem kìa, vừa nhắc đến Đại công tử xong, người ta lại tặng đồ sang đây
đấy.” Hồ thị vỗ tay cười nói, rồi quay đầu giải thích với Lão thái thái : “Gác cổng bẩm lại, Đại công tử tặng hai sọt quýt đường sang, bảo là cảm ơn nhà chúng ta cho cậu đi nhờ thuyền.”
Lão thái thái lập tức cảm thấy Thiệu Trọng thật hiểu chuyện, liên tục gật đầu nói: “Đại công tử thật chu đáo.”
Lư Dập lập tức nói thêm: “Nãi nãi, nãi nãi yên tâm đi, trên đường bọn
con đều theo Thiệu tiên sinh học đấy ạ. Thiệu tiên sinh còn khen con và
Thụy ca nhi thông minh, bảo chúng con thường xuyên sang phủ huynh ấy.”
Mạnh thị giật mình, lập tức nói leo vào: “Vậy khi nào Dập ca nhi đi, dẫn Hàm ca nhi đi cùng nữa nhé.”
Lư Dập vỗ ngực đắc ý nói: “Đương nhiên rồi, nhưng mà Hàm ca nhi không
được khóc lóc ầm ĩ đâu đấy, bằng không, bọn con không dẫn nó theo đâu.”
Lư Hàm của Tam phòng mới tám tuổi, người rất gầy yếu, thường xuyên sinh
bệnh, Mạnh thị bảo bọc cậu y như tròng mắt, vì vậy cậu ta mới thành cái
tính động chút là khóc lóc, nên bình thường Lư Dập không thèm chơi với
cậu ta.
Mạnh thị xấu hổ cười nói: “Sức khỏe Hàm ca nhi không tốt, con làm ca ca cũng nên thông cảm cho nó một chút.”
Lão thái thái ho nhẹ một tiếng, nhíu mày hỏi: “Hàm ca nhi lại bệnh?”
“Có lẽ do tối qua trở gió, sáng nay thằng bé hơi nóng, nên con để thằng
bé trong phòng nghỉ ngơi.” Mạnh thị trông mong nhìn về phía Hồ thị, nhỏ
giọng nói: “Cũng nhờ Nhị tẩu mời Thái y đến xem thử, chứ đại phu bắt
mạch suốt vẫn thấy không tốt lên.” Chức quan của Tam lão gia không cao,
làm sao có tư cách mời Thái y, nên Mạnh thị mới nhờ Hồ thị, cũng chính
vì vậy, bà ta mới khách khí với Hồ thị đôi chút.
Hồ thị nhanh chóng đáp lời: “Để lát nữa tôi bảo Thúy Bình mang danh thiếp của Hầu gia vào cung mời Lưu Thái y.”
Mọi người trò chuyện thêm một chốc, Lão thái thái rốt cuộc mệt mỏi, cả nhà mới hiểu ý cáo từ.
Trở về Ỷ Mai viên, bên chỗ Lão thái thái cho người mang quà sang, bảo là quà gặp mặt.
Trong tráp là một bộ trang sức bằng ngọc tốt, bất luận là chất ngọc hay
tay nghề đều không thể nào chê, nhìn là biết giá trị xa xỉ, đến ngay cả
Thái Lam cũng không nhịn được ca ngợi: “Nhất định Lão thái thái rất
thích tiểu thư, còn không sao lại hào phóng thế này.”
Thất Nương cười, nhìn về cái tráp nói: “Vậy cứ cất thôi.”
Thái Lam vừa bước đến gần cái tủ, Thất Nương bất ngờ nhớ ra điều gì,
nàng mở lớn hai mắt, vội vã nói: “Để tôi cất cho.” Lúc nói, cũng sải
bước đến, đè cửa tủ lại, khẽ nói: “Sáng giờ trò chuyện nhiều, cũng thấy
hơi khát rồi.”
Thái Lam hiểu ý, giao lại cái tráp vào tay Thất Nương, thấp giọng trả lời: “Để nô tỳ đi pha trà cho tiểu thư.”
Chờ khi Thái Lam ra ngoài, Thất Nương mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, lập
tức mở tủ, nhanh chóng cất cái tráp vào, hai mắt cũng liếc nhanh về phía cuộn tranh, không nhịn được sờ sờ một chút, muốn mở ra xem, nhưng lại
lập tức rụt về, đóng mạnh cửa tủ lại!
“Vật vô liêm sỉ!” Thất Nương khẽ mắng, trên mặt nóng bừng.
Bên này, Thiệu Trọng liên tục hắc hơi mấy cái, đến mức Lương Khang đang
đánh cờ cùng y phải lùi về phái sau, hắn cười trêu chọc: “Trọng ca nhi
bị người ta mắng rồi!”
Thiệu Trọng xoa xoa cái mũi đỏ bừng, rầu rĩ đáp: “Chắc là nàng dâu đang mắng đệ đó.”
“Sao đệ biết?”
“Cái này người ta gọi là lòng có linh tê (**).” Lúc nói, y lại khinh bỉ
liếc nhìn Lương Khang, cười cười: “Huynh cho là ai cũng như huynh chắc,
vất vả lắm mới về được kinh, ai ngờ Nhị sư tỷ lại rời nhà, chậc chậc,
đúng là vô duyên với nhau mà.”
Vừa nhắc đến, Lương Khang lập tức cáu lên, hắn đen mặt đáp: “Tôi đây đã
khổ lắm rồi, chú còn cười tôi nữa chứ. Chọc giận tôi đi, coi chừng
tôi…..ông đây đi mách nàng dâu của chú, làm mọi cách phá đám hai người
đấy nhé….”
Thiệu Trọng nhíu mày: “Câu này sao quen vậy nhỉ?”
“Ngu chưa, không phải lần trước chú mày cũng uy hiếp ông như thế à?”
Lương Khang bắt chéo chân, đắc ý nói: “Cái này gọi là kì nhân chi đạo,
hoàn kì nhân chi thân.” (***)
(*) Linh khí: ý chỉ sự trong sáng, tinh khiết, phong thái thần tiên.
(**) Lòng có linh tê: trong lòng có cùng suy nghĩ với nhau, xuất phát từ câu 心有灵犀一点通 Tâm hữu linh tê nhất điểm thông trong một bài thơ của nhà
thơ Lý Thương Ẩn đời Đường, ông này chuyên viết thơ tình, có tình cảm
sâu sắc với vợ.
(***) Kì nhân chi đạo, hoàn kì nhân chi thân: dùng phương pháp của người để trị lại người đó