Không chỉ Thất Nương ngây người, mà ngay cả Thái Lam vừa bước vào cửa
cũng ngây người, há hốc miệng sững sờ một hồi lâu, mới chợt nhớ ra là
phải đóng cửa lại, rồi bước nhanh đến bên người Lư Yên khuyên nhủ: “Tam
tiểu thư, ngài…ngài đừng nói bậy như vậy, loại chuyện này sao có thể….”
Thái Lam nhíu mày suy nghĩ một hồi, cũng không biết phải nói thế nào,
gương mặt nghẹn đến đỏ bừng, cuối cùng giậm chân, “Dù sao ngài cũng đừng nói mấy lời thế này nữa.”
Lư Yên nhặt quả thông bỏ vào miệng, liếc nàng ta một cái, vẻ mặt thắc
mắc: “Sao không thể nói chứ? Tôi thích Thiệu tiên sinh mà, nếu Đại tỷ tỷ gả cho huynh ấy, thì về sau chúng ta sẽ thành người một nhà rồi. Tôi
nghe nương tôi nói, nếu như lập gia đình, thì phải đến nhà người khác ở, còn phải — ừm, lập qui củ gì đó nữa, khó lắm đó. Tôi luyến tiếc Đại tỷ
tỷ, cho nên tỷ ấy gả cho Thiệu tiên sinh là tốt nhất, sau này chúng ta ở kế bên, gõ cửa một cái là về được ngay. Nếu Thụy ca nhi biết, chắc chắn sẽ vui mừng cho xem.”
Nàng còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, giọng điệu ngây thơ, lời nói chất phát
và thuần túy, nên đạo lý trong đó cũng giản đơn, Thái Lam nghe , thậm
chí còn cảm thấy có chút đồng cảm. Nhưng mà — loại chuyện cưới gả này,
sao có thể thản nhiên nói ngoài miệng như thế, không phải nên trốn trong khuê phòng lặng lẽ nói với nhau sao?
“Dù sao…dù sao ngài vẫn là đừng nói thế nữa.” Thái Lam ấp úng khuyên
nhủ: “Nếu để người ngoài nghe được, danh tiếng của Đại tiểu thư sẽ bị
tổn hại đó.”
“Sợ gì đâu chứ, ở đây lại không có người ngoài.” Lư Yên không chút để ý
nghiêng đầu nói tiếp: “Hơn nữa, tôi lại không nói gì xấu xa, có làm sao
đâu chứ. Ban đầu Đại bá mẫu còn —”
“Tam tiểu thư —” Thái Lam cao giọng, gương mặt cũng gấp gáp nhăn nhó,
cắn răng ngắt lời Lư Yên: “Ngài tới đây, Nhị thái thái biết không ạ?”
Lư Yên nháy nháy mắt, đôi mắt to tròn thoáng qua chút lém lỉnh: “Nương
không biết, Thái Lam tỷ tỷ đi ra chính đường báo cho nương tôi một tiếng nhé, để nàng khỏi nhớ tôi.”
Thái Lam ngây ra, nhất thời không biết từ chối làm sao. Thấy vẻ mặt nàng do dự, Lư Yên quyệt miệng không vui: “Chỉ có Đại tỷ tỷ mới bảo được tỷ
sao?”
Lư Yên đã nói đến đây rồi, Thái Lam nào dám cự tuyệt nữa, đành phải vâng dạ đáp ứng, khó xử nhìn Thất Nương một cái, thấy nàng không nói gì, mới bất đắc dĩ lui ra ngoài.
Chờ nàng ta đi xa, Thất Nương mới nhéo mũi Lư Yên, khẽ dạy dỗ: “Tiểu nha đầu muội đó, tính tình lớn nhỉ?!”
Lư Yên cười hì hì le lưỡi một cái, nũng nịu trả lời: “Muội không xui
nàng đi, nàng lại không cho muội nói chuyện với Đại tỷ tỷ nữa đâu. Đại
tỷ tỷ không muốn nghe chuyện ngày xưa của Đại bá mẫu sao?” Tiểu cô nương vừa nói chuyện vừa nháy mắt, ánh mắt lại lộ vẻ lém lỉnh, gương mặt tròn trịa ngây thơ, chỉ cần nhìn qua, thật không thể nhịn được muốn ôm cô bé vào lòng xoa nắn.
Thất Nương nghe Lư Yên nói như vậy, trong lòng cũng có chút ngứa ngáy.
Chẳng qua, đây là chuyện riêng của Hứa thị, nàng lại cùng Lư Yên bàn
luận như thế, có vẻ như, không được tốt lắm nhỉ?
“Ngày xưa chuyện hôn sự của Đại bá mẫu và Đại bá phụ oanh động toàn kinh thành luôn đó nha!” Tiểu ác ma Lư Yên kề sát vào tai Thất Nương thì
thầm, “Đại tỷ tỷ thật không muốn biết sao?”
Thất Nương cắn răng trừng mắt nhìn cô bé: “Tiểu nha đầu nghe được từ đâu vậy hử?”
Hầu gia và Hồ thị đều là người chững chạc cẩn thận, nên sẽ không nói
những chuyện thế này trước mặt tiểu bối, hạ nhân trong phủ bị quản thúc
rất nghiêm, nhất là nha hoàn, ma ma bên cạnh Dập ca nhi và Lư Yên, đều
là do một tay Hồ thị cẩn thận chọn lựa, hẳn sẽ không khua môi múa mép
mới đúng. Vậy thì, tiểu cô nương nghe được chuyện này từ đâu?
Lư Yên che miệng len lén cười, nói nhỏ: “Là ca ca nói cho muội biết đó.
Huynh ấy ở bên ngoài nghe người khác nói, về nhà kể lại cho một mình
muội nghe thôi, người khác không biết được đâu.” Nếu không ai biết, vậy
sao Thái Lam lại ấp a ấp úng? Vì sao lại cố tình ngăn Lư Yên không để cô bé kể cho nàng nghe? Tất cả mọi người đều biết rõ, chẳng qua là không
nói ra miệng mà thôi.
Trong lòng Thất Nương tò mò, chỉ là hơi khó mở lời, nên nàng nhìn chằm chằm Lư Yên, không nói tiếng nào.
Lư Yên ngoắc ngoắc đầu ngón tay với Thất Nương, Thất Nương do dự một chút, cuối cùng vẫn chủ động đưa lỗ tai sát lại.
“Ngoại hình Đại bá phụ tuấn tú lịch sự, trong kinh thành có rất nhiều cô nương thích ngài ấy, bao nhiêu người đến cửa cầu hôn, nhưng nãi nãi đều nói tuổi Đại bá phụ còn nhỏ, không gấp gáp. Về sau, Đại bá phụ đỗ Trạng Nguyên, người tới cửa cầu hôn muốn đạp sập cả cổng Lư gia, nãi nãi chọn muốn hoa cả mắt, vẫn không biết chọn ai mới được. Kết quả là có một
ngày, Đại bá mẫu chặn đường Đại bá phụ, ngay trước mặt mọi người hỏi
ngài ấy: ‘Này, Lư Trạng Nguyên, tôi thích chàng, nếu chàng cảm thấy tôi
cũng không tệ, sáng mai nhà tôi đến phủ chàng xin cưới.’ Đại bá phụ sững sờ choáng váng, hồi lâu sau mới gật đầu đáp ứng…”
Thất Nương nghe cô bé kể xong, thì cả người ngây ngẩn, không thể nói
được lời nào. Nàng vạn lần không ngờ đến, một người nhu mì rộng rãi,
đoan trang khéo léo như Hứa thị, lúc còn trẻ lại can đảm đến như vậy.
“Cái này vẫn chưa là gì đâu.” Lư Yên hất cằm một cái, trên mặt lộ ra vẻ
thần bí: “Ngày xưa cô phụ vì muốn cầu cưới cô cô nhà chúng ta, làm huyên náo lắm kìa, suýt nữa còn đốt luôn cả thiền phòng của Phổ Tể Tự luôn
đấy.”
Hai mắt Thất Nương lại sáng lên….
Thì ra, ngày xưa Liêm Quận Vương với Lư Chi Vận là yêu ngay từ cái nhìn
đầu tiên, lập tức phái người đến Lư phủ cầu hôn. Nhưng mà Lão thái thái
lại không đồng ý nữ nhi gả vào Hoàng gia, nên uyển chuyện cự tuyệt cuộc
hôn nhân này. Vốn tưởng như vậy là thôi, không ngờ vị Liêm Quận Vương
xưa nay văn nhã bất ngờ đổi tính, cứ quấn mãi không buông.
Ông đút lót nha hoàn trong phủ, biết được Hầu phủ sắp đi Phổ Tể Tự dâng
hương, nên cho người len lén phóng hỏa bên ngoài thiền phòng, định làm
anh hùng cứu mỹ nhân. Không ngờ tên phóng hỏa lỡ phóng quá tay, rốt cuộc đem thiền phòng đốt luôn, Liêm Quận Vương vì cứu người, suýt nữa vứt
luôn cả mạng. Sau đó chân tướng rõ ràng, Liêm Quận Vương đến phủ xin
lỗi, Lão thái thái muốn đuổi ông ra ngoài, nhưng không ngờ Lư Chi Vận
lại chủ động đồng ý mối hôn sự này.
Bên này Lư Yên và Thất Nương tám chuyện hăng say, thì bên kia Bạch Đạo Nhân lại đang truyền thụ kinh nghiệm cho Thiệu Trọng.
“…Như Liêm Quận Vương mới gọi là mạnh tay biết không. Như mày lén lén
lút lút đưa mấy thứ lặt vặt thì làm được cái rắm gì chứ!” Bạch Đạo Nhân
thao thao bất tuyệt, nước miếng tứ tung, Thiệu Trọng với Lương Khang thì chống cằm lắng nghe nồng nhiệt, thỉnh thoảng còn gật gù tán đồng, càng
làm Bạch Đạo Nhân bộc phát hăng say hơn, càng nói càng hưng phấn: “Nhớ
ngày xưa, lúc sư phụ theo đuổi sư nương chúng mày — ấy chết — nhầm
nhầm!”
Bạch Đạo nhân chợt phục hồi tinh thần lại, trừng mắt một cái, rút tay
lại, vội vàng vẫy tay: “Được rồi được rồi, nói đến đây thôi, hai đứa
chúng mày trở về suy nghĩ cẩn thận lại đi. Lão Tam sau này để ý một
chút, đừng ngu mãi vậy, trách sao Trọng ca nhi cứ mắng mày suốt. Đổi lại là sư phụ, sư phụ có mà đánh mày. Còn Trọng ca nhi, dù sao thì tiểu cô
nương kia tuổi cũng không lớn, không cần gấp gáp quá. Hôn sự người ta
còn sớm, mày càng cuống cuồng, càng để lộ sơ hở, nhỡ bị Hầu phủ phát
hiện, cẩn thận người ta không cho mày đến cửa đấy. Âm thầm đưa đồ qua
kiểu đó sao được, cái đó gọi là âm thầm trao nhận biết không. Mày cũng
không nghĩ một chút, cái hộp kia trước khi đến tay Đại tiểu thư Lư gia
sẽ qua tay biết bao nhiêu người, một khi bị người khác phát hiện, mặt
mũi mày có mà đem đi vứt nhé…”
Thiệu Trọng nghe vậy thì gật đầu liên tục nhận sai, lúc này y mới thấy
mình thật liều lĩnh, về sau nếu muốn tặng đồ, nhất định phải đưa tận tay Thất Nương mới được. Mấy ngày nay y liên tục quan sát hệ thống phòng
thủ của Hầu phủ, phát hiện không hề sâm nghiêm như Lương Khang nói, nhất là đoạn phía Ỷ Mai Viên bên này, thị vệ tuần tra lại càng ít hơn, cho
nên….
Nghĩ đến đây, Thiệu Trọng không nhịn được cong khóe môi, Lương Khang bên cạnh trông thấy mà lạnh cả gáy, dùng cùi chỏ hung hăng chỏ y một cái,
mắng: “Trọng ca nhi, ban ngày ban mặt phát tình gì hả?!”
Thiệu Trọng — kẻ đang phát tình, không thèm để ý đến Lương Khang, một
mình hớn hở về phòng, vừa đi, vừa cố ý lớn tiếng nói: “Ái cha cha, Lão
thái thái mời con sang phủ qua Trung Thu, con nên tặng quà gì sang đây?
Sư phụ ngài nghĩ kế giúp con với. Với cả Thường An vừa lấy đồ đặt may về cho con, sư phụ lại nhìn một chút, xem con mặc trông thế nào.”
Lương Khang ôm chân Bạch Đạo Nhân, khóc lóc nói: “Sư phụ, ngài không được bỏ rơi con đâu đó!”
Hầu phủ bên này, Lư Thụy và Lư Dập cũng đã nghe được tin tức Thiệu Trọng sẽ sang phủ qua Trung Thu, hai cu cậu vô cùng vui mừng, vội vội vàng
vàng kết bè trốn học, sang nhà Thiệu Trọng trao đổi cảm tình trước thời
hạn.
Hai cậu bây giờ đều là môn hạ của Lỗ đại sư, lại là đệ tử quan môn (*)
của ngài ấy, hai cậu lại nhỏ tuổi, nên Lỗ đại sư cũng không nghiêm khắc
với hai cậu như với Lư Chi An ngày xưa, cứ cách mỗi mười ngày sẽ cho hai cậu nghỉ ngơi, thậm chí thỉnh thoảng còn dẫn đi leo núi, thả lỏng tâm
tình.
Cũng chính vì vậy, hai cu cậu mới có thời gian rãnh rỗi lượn lờ sang nhà Thiệu Trọng, quấn quýt lấy Thiệu Trọng, hỏi mấy vấn đề linh tinh cổ
quái.
Thiệu Trọng ôm tâm tư làm tỷ phu hai cậu, nên đương nhiên sẽ cố gắng lấy lòng hai cậu rồi, bằng mọi cách cũng phải dụ dỗ hai cậu ngoan ngoãn dễ
bảo, vậy nên khi trở về phủ, hai cu cậu cứ liên tục khen Thiệu Trọng hết lời. Theo đó, toàn bộ Hầu phủ đều bị Thiệu Trọng dụ dỗ cười ha ha.
Thiệu Trọng nghĩ, cứ tiếp tục như vậy, chờ đến khi Thất Nương cập kê, y
lập tức đi cầu hôn, thì trên dưới Hầu phủ hẳn sẽ không có ai ngăn cản.
Đương nhiên, chuyện này ngày nào còn chưa quyết định thì Thiệu Trọng vẫn chưa thể yên tâm, nhất là còn có một Thường Thanh Sơn lăm le bên cạnh.
Tuy rằng hôm trước ở phủ Phúc Vương không thấy Thất Nương và Thường Đại
công tử nói với nhau bao nhiêu, nhưng rốt cuộc hai người vẫn là họ hàng, Thường Thanh Sơn muốn đến Hầu phủ gặp gỡ Thất Nương, có thể nói là danh chính ngôn thuận hơn Thiệu Trọng rất nhiều.
Vì vậy Thiệu Trọng liền bắt đầu vạch ngón tay đếm xem năm nay có thể gặp Thất Nương được mấy lần, Tết Trung Thu, Tết Trùng Dương….càng đếm y
càng buồn bực.
Y có anh tuấn tiêu sái, phong lưu hào phóng thế nào đi nữa, thì cũng phải để Thất Nương thấy được mới có ý nghĩa chứ!!!
CHÚ THÍCH:
(*) Đệ tử quan môn (关门弟子): Môn đồ cuối cùng của một người thầy.