Gia Đình Công Hầu

Chương 32: Chương 32




Nhoáng một cái đã đến Trung Thu, cuối cùng ngày tốt mà Thiệu Trọng trông mong đã tới.

Sáng sớm Lư Thụy và Lư Dập đã đích thân tới mời, đến cả lời khách sáo Thiệu Trọng cũng không nói, thay ngay bộ đồ mới cười híp mắt đi theo. Nhị sư tỷ còn chưa hồi kinh, Lương Khang làm ra vẻ đáng thương không chỗ dung thân, thành công bám theo Thiệu Trọng sang Hầu phủ, coi như đi theo học tập người ta theo đuổi nàng dâu.

Bởi vì mấy ngày trước đã đưa quà Trung Thu sang, nên lần này Thiệu Trọng chỉ để Thường An chuẩn bị chút hoa quả tươi, đều là sản vật từ thôn trang của y, xem như một chút lòng thành. Lão thái thái Lư gia vốn không muốn thu lễ vật của y, vừa nghe lễ là những thứ này, liền cười ha hả bảo quản sự thu vào, sau lại tán dương y một hồi nữa, xem điệu bộ thân thiết, cứ y như rằng y là con cháu ruột thịt trong nhà.

Lư Dập hiếu động, nhào vào lòng bà giả vờ tủi thân, hít mũi, “kể lể”: “Nãi nãi thiên vị quá à, Thiệu tiên sinh vừa tới, ngài liền không thương Dập ca nhi nữa rồi.” Dứt lời, lại lắt qua lắt lại tay Lão thái thái, nũng nịu yếu ớt nói: “Có phải nãi nãi hết thương con rồi không—?”

Cậu nhóc bày trò đùa giỡn, làm mọi người cười ha ha liên tục, ngay cả Lư Chi An trước nay nghiêm túc, cũng không nhịn được giật giật khóe miệng, liếc Lư Dập mấy lần, rốt cuộc vẫn là không lên tiếng mắng cậu.

Lão thái thái miệng cười toe toét, tiện tay vốc nắm kẹo trên bàn nhét vào tay Lư Dập, dụ dỗ: “Cháu ngoan, nãi nãi thương con nhất!”

Lư Yên nghe vậy, lập tức không chịu, nhảy ra lớn tiếng nói: “Nãi nãi thiên vị, chỉ thương ca ca không thương con, con không chịu đâu.” Vừa nói, lại vừa xoay sang bắt tay Thất Nương, bẹt miệng giả vờ khóc: “Đại tỷ tỷ à, hai chúng ta thật đáng thương….”

Thất Nương cười đau ca bụng, căn bản là không nói nổi, vịn tay Lư Yên thở dốc. Thiệu Trọng nghe tiếng cười giòn giã của nàng mà ngứa ngáy, hận sao không thể nhìn chằm chằm vào nàng, lại không thể không giả vờ mắt không nhìn thấy, kìm nén khó chịu vô cùng, buồn bực, y cầm chén rượu lên uống một hớp lớn.

Đợi rượu vào đến cổ họng, y mới nhận ra là rượu của Hầu phủ mạnh hơn rất nhiều so với rượu ở nhà y, nuốt vào liền xộC lên vị cay nóng, suýt nữa bị nghẹn, liên tục ho lên mấy tiếng, mới không phải làm trò cười cho mọi người. Lư Thụy bên cạnh thấy vậy, vội vàng rót ly trà nóng đưa tới, khéo léo nói: “Thiệu tiên sinh uống trà ạ.”

Thiệu Trọng vô cùng vui vẻ, cậu em vợ lanh lợi hiểu chuyện quá đi mất!

Mạnh thị thấy huynh muội Lư Dập chọc Lão thái thái vui vẻ cười to, cũng rất muốn được như vậy, nên lặng lẽ hướng Lư Ngọc nháy mắt. Lư Ngọc nhát gan, nên nào dám lên tiếng, khẩn trương đến mức cả người run lẩy bẩy, khẽ cắn răng, chậm rãi cúi đầu, đến cả Mạnh thị cũng không dám nhìn. Mạnh thị thấy nàng ta phản ứng như vậy, tức muốn tóe lửa, nếu không phải thấy trong phòng có người, chỉ sợ sớm đã nổi điên.

Thấy bà ta sắc mặt không tốt, Lư Ngọc lại càng khiếp đảm, cúi đầu không dám động đậy, dáng vẻ so với nha hoàn bên cạnh còn nhút nhát hơn. Lão thái thái ngồi bên trên thấy thế, trong lòng lập tức không vui, tức thì cao giọng hỏi: “Ngọc nha đầu cả ngày cúi đầu làm gì, đường đường là thiên kim Hầu phủ, cả ngày mang bộ dạng phục tùng, một chút khí độ đại gia khuê tú (tiểu thư nhà cao cửa rộng) cũng không có.”

Lúc nói, ánh mắt lại đưa về phía Thất Nương, thấy nàng sống lưng thẳng tắp, đoan trang hào phóng, âm thầm thở dài trong lòng, đây mới thật sự là phong độ đại gia tiểu thư! Càng không cần nói đến Lư Yên hoạt bát ngây thơ.

Lão thái thái đã biết được thân phận thật sự của mẹ đẻ Thất Nương từ chỗ Hứa thị, trong lòng càng thêm hài lòng, nay nhìn lại, thấy thế nào cũng thuận mắt, nên đương nhiên đối với nàng cũng mang vẻ mặt ôn hòa. Chẳng qua là Mạnh thị không rõ nội tình, thấy Lão thái thái đối xử với cô cháu gái nửa đường nhảy ra còn tốt hơn so với Lư Ngọc đường đường là tiểu thư Tam phòng, thì làm sao có thể không giận dỗi, trong lòng thầm trách Lão thái thái thiên vị. Chẳng qua không dám nói ra trước mặt mọi người mà thôi.

Mà nay thấy Lão thái thái trách móc Lư Ngọc trước mặt Thất Nương, Mạnh thị không nhịn được nữa, trầm mặt đứng dậy phản bác: “Xem Lão thái thái nói kìa, Ngọc nhi nhà chúng ta rốt cuộc vẫn là tiểu thư Hầu phủ đường đường chính chính, con cũng không tin, con bé có không phóng khoáng thế nào đi nữa, cũng không đến nỗi không bằng một con nha đầu nửa mùa. Lão thái thái đừng thiên vị quá như vậy.”

Giọng Mạnh thị vừa cao vừa chói, cứ như vũ khí sắc bén ghim vào tai mọi người, không chỉ Lão thái thái, mà sắc mặt Hứa thị cùng Hồ thị cũng lập tức thay đổi. Tam lão gia lập tức: “Cạch—” từ trên ghế đứng dậy, vội vàng quỳ xuống bên cạnh Lão thái thái, vẻ mặt sợ hãi xin lỗi: “Nương đừng nên tức giận, Mạnh thị không ra hồn, là do con quản giáo không nghiêm, cầu nương vạn lần đừng tức giận tổn hại sức khỏe, nếu không, con trai có chết vạn lần cũng không đền tội được.”

Lão thái thái cười nhạt mấy tiếng, ánh mắt giống như lưỡi dao sắc bén cắm thẳng lên người Mạnh thị, bà hừ nói: “Vợ lão Tam à, ngươi nói lời này, ý tứ của ngươi, chẳng lẽ là ta oan uổng các ngươi hay sao? Ngươi nhìn một cái nữ nhi của ngươi xem, cả ngày bị ngươi nhốt trong phòng học này học nọ, cả người đều học đến u mê, cũng chẳng thấy học ra cái thành tựu gì. Nói là cầm, kỳ, thi, họa tinh thông, vậy sao một bài nhạc ra hồn cũng đàn không được? Nữ hồng cũng thua Bích nha đầu. Lại nhìn đi, dáng vẻ con bé bây giờ trông vô cùng hẹp hòi, nếu không phải do người làm nương như ngươi quản thúc quá đáng, thì một đứa trẻ tốt đẹp như thế có thể nuôi thành cái dạng này sao? Nói là đoan trang hào phóng, vậy sao không thấy ai đưa thiệp mời đi dự tiệc? Nhìn xem ngươi bên ngoài kết giao với hạng người gì, mấy loại đó có thể lên được mặt bàn hay sao?”

Mạnh thị bất quá là xúc động nhất thời, nên cũng chỉ là cái dũng của kẻ thất phu (*), bất luận là lời nói hay khí thế, làm sao có thể là đối thủ của Lão thái thái được. Nhất là trượng phu lập tức quỳ xuống, bà ta sao dám nhiều lời nữa, trong lòng cho dù có không cam tâm cũng không dám nói ra lời.

Lão thái thái vẫn chưa muốn bỏ qua cho bà ta, tiếp tục mắng: “Bản thân ngươi không lên được mặt bàn thì thôi, lại còn không biết xấu hổ mà đi so đo với Đại tẩu ngươi nữa. Ngươi cho rằng Bích nha đầu thừa tự đến là để cho ngươi dẫm đạp hay sao. Nếu nàng đã nhập gia phả Lư gia chúng ta, thì chính là Đại tiểu thư Hầu phủ đường đường chính chính, đừng nói mẫu tộc của nàng vốn là thế gia đại tộc, thậm chí nếu chỉ là một nha đầu nông thôn, thì ngươi cũng không được phép trước mặt nàng nói này nói nọ!”

Mạnh thị bị Lão thái thái mắng đến sắc mặt trắng bệch, không nói một lời. Lư Hàm nhỏ tuổi, thấy cha nương mình một người quỳ xuống đất, người còn lại thì cúi đầu ủ dột, nhất thời bị dọa sợ hãi oa oa khóc lớn. Lão thái thái lạnh lùng nhìn Mạnh thị một cái, quát lên: “Còn ngây ra đó làm gì? Không mau dỗ con trai ngươi đi chứ! Trung Thu đang vui vẻ, cũng nhờ cả nhà các ngươi mà hỏng cả!”

Mạnh thị cúi đầu vội vàng đáp ứng, nhanh chóng lùi về sau ôm Hàm ca nhi, dịu dàng dỗ dành. Một bên Lư Chi An cũng đứng dậy đỡ Tam lão gia lên, thấp giọng an ủi: “Mấy hôm nay nương có chút hỏa vượng (nóng trong người), nên dễ dàng tức giận. Tam đệ cũng đừng để trong lòng.”

Tam lão gia miễn cưỡng cười một tiếng, không nói gì.

Lão thái thái thuận miệng nói mẫu tộc Thất Nương là thế gia đại tộc, người khác có thể không chú ý, nhưng Thiệu Trọng lại nghe rất cẩn thận, trong lòng lại càng thấy phiền muộn, chỉ là không thể hiện ra mặt, vẫn là bộ dạng dửng dưng khách khí, thong dong như gió mùa xuân.

Trong phòng ồn ào như vậy, nhưng Thiệu Trọng vẫn cứ như không hề xảy ra chuyện gì, chỉ tay vào mâm đậu hủ trắng trên bàn, như không có chuyện gì xả ra cười nói với Lão thái thái: “Mâm đậu hủ này thật ngon, nhìn qua cứ như chỉ nấu bằng nước trắng, nhưng lại ăn ngon cực kỳ. Đầu bếp trong phủ tay nghề thật giỏi!”

Lão thái thái nghe vậy, lập tức vui vẻ, nói: “Trọng ca nhi quả thật biết hàng, đậu hủ nước lạnh này là món tủ của đầu bếp Thôi phủ ta đấy, bề ngoài trông đơn giản, nhưng khi nấu lại rất tốn thời gian, nếu không phải hôm nay Trung Thu, chỉ sợ hắn cũng không chịu làm đâu.” Dứt lời, lại quay sang nói với Hồ thị: “Hiếm khi thấy Trọng ca nhi thích gì, sáng mai bảo đầu bếp Thôi làm thêm mấy phần đưa sang con nhé.”

Thiệu Trọng nghe vậy, cũng không chối từ, cười nói: “Con cảm ơn Lão thái thái ạ.” Lại xoay sang Hồ thị chắp tay: “Làm phiền thẩm.”

Hồ thị vội vàng phất tay: “Bất quá là chút đồ ăn, con không cần phải khách khí như vậy. Nếu Trọng ca nhi thật muốn cảm ơn thẩm, vậy thì hôm sau đưa sang mấy túi kẹo nữa, Yên nhi bên này thích chúng lắm.” Lời nói cứ như đã xem y là con cháu trong nhà, chỉ mấy câu đã thân cận hơn rất nhiều.

Bọn họ vừa nói xong, chuyện ồn ào vừa nãy cũng bỏ qua, mọi người cũng làm như chưa hề phát sinh chuyện gì, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên nói chuyện thì nói chuyện, ngay cả Lư Thụy cũng cười hì hì lôi kéo Thiệu Trọng trò chuyện, tựa như không hề bị chuyện vừa nãy ảnh hưởng tâm tình.

Thất Nương thấy vậy, lập tức cảm thấy Thụy ca nhi trưởng thành không ít.

Tài ăn nói của Thiệu Trọng quả thật rất tốt, đối với các vị trưởng bối Hầu phủ vốn ôm tâm tư lấy lòng, muốn xinh đẹp bao nhiêu liền có thể nói thành xinh đẹp bấy nhiêu, dụ dỗ mọi người trong phòng vui vẻ vô cùng, ngay cả Lư Chi An xưa nay nói năng cẩn trọng cũng gật đầu mỉm cười liên tục, sau lại cúi đầu thấp giọng nói với Hồ thị: “Trước giờ chỉ nghe nói là Đại công tử tài hoa hơn người, đối nhân xử thế tao nhã lễ phép, mà nay xem ra, thằng bé này tính tình còn rất đôn hậu thân thiết. Haizzz, cũng không biết Thiệu đại nhân trong đầu nghĩ thế nào, mà lại—”

Hồ thị cũng thở dài nói: “Còn không phải sao. Phàm là những ai đã từng gặp qua Trọng ca nhi, có ai mà không nói tốt về cậu kia chứ. Ấy vậy mà phủ Quốc Công bên kia cứ xem thằng bé như ôn dịch. Mà nếu không tại sao người ta vẫn hay nói: có mẹ kế thì sẽ có bố dượng chứ, hậu viện trong phủ hỗn loạn đến vậy thì cũng đừng mong gia môn có cái gì tiền đồ.” Lúc nói, Hồ thị cũng đồng thời nhìn chằm chằm Lư Chi An từ trên xuống dưới, trực tiếp khiến vị Hầu gia run rẩy trong lòng.

“Ánh mắt của nàng như vậy là sao hả?” Lư Chi An run cập cập, nghiêm mặt nói: “Tôi đây luôn luôn quy quy củ củ nhé, không tin thì đi mà hỏi Thư Bình, mấy hôm trước Tể Tướng còn định đưa hai con nha đầu cho tôi, toàn bị tôi đẩy đi đấy.”

Hồ thị cười “Phốc—” một tiếng, sóng mắt đong đưa, gương mặt mơ hồ lộ vẻ phong tình, “Nhìn một chút thôi mà, chàng chột dạ gì chứ!” Dứt lời, lại nhanh chóng đổi đề tài: “Đại tẩu bảo thiếp nghe ngóng chuyện Bành gia, chàng tìm hiểu thế nào rồi?”

Cách đó không xa Thất Nương thầm run trong lòng, lập tức dựng lỗ tai lên.

Thiệu Trọng vẫn luôn chú ý đến nàng, thấy vậy cũng lập tức cảnh giác, len lén kéo quần áo Lương Khang, nói khẽ: “Huynh nhìn kìa, nàng dâu — hình như Đại tiểu thư đang nghe lén ai nói chuyện ấy!”

Lương Khang vội vàng đem bánh đậu xanh nuốt xuống, phủi phủi vụn bánh trên tay đi, ngó nghiêng một hồi, mới khó xử gãi đầu: “Tất cả mọi người đều đang nói chuyện, làm sao biết nàng ấy nghe lén ai nói được đây?”

Lư Chi An bên kia lại hoàn toàn không ngờ được có người đang nghe lén ông nói, khẽ lắc đầu, nói: “Tìm người hỏi qua rồi, Bành lão gia và Bành lão phu nhân đã mất, nhưng hình như còn lại một vị Đại công tử, lúc tịch biên gia sản hắn không ở trong phủ, sau đó thì không có tung tích nữa. Lão Đàm bảo có người nhìn thấy hắn ở Tây Bắc, tôi đã phái người đi Tây Bắc hỏi thăm, nhưng mà tìm được hay không thì vẫn chưa biết được.”

Dứt lời, Lư Chi An lại lắc đầu nói: “Ban đầu vụ án Bành gia là do Thái Thượng Hoàng quyết định, lúc đó Hoàng Thượng cũng đã cầu xin không ít, kết quả còn bị giáo huấn. Nay Thái Thượng Hoàng vẫn còn đó, sợ là không dễ gì lật lại bản án.”

Hồ thị nghe vậy, cũng không nhịn được thở dài.

CHÚ THÍCH:

(*) Nguyên văn: 匹夫之勇 – thất phu chi dũng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.