Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc

Chương 505: Chương 505




Hoa Hồng trực tiếp ngồi ở chủ vị trong phòng khách, bắt chéo chân, “Gọi anh ta ra đây cho tôi! ! !”

Người giúp việc nhìn Hoa Hồng, do dự một chút, vẫn đi vào phòng gọi Bạch Dạ.

Hi Hi ngồi trên xe lăn, nhìn thiết kế bốn phía, chỉ nhàn nhạt cho hai chữ, “Xa xỉ!”

Nghe được câu đánh giá này của Hi Hi, Hoa Hồng cười một tiếng, “Cậu sẽ biết, cái gì gọi là xa xỉ hơn!”

Lâm Tử Lam giữ yên lặng, cũng không kinh ngạc nói, hiện tại nôn nóng muốn săn sóc Hi Hi đang bị bệnh, Mặc Thiếu Thiên cùng Tạp Ni, thường thấy thiết kế của Mafia, đối với nơi này cũng không kinh ngạc.

Hoa Hồng nhìn bọn họ, “Tùy tiện ngồi!” Thế kia, nghiễm nhiên là tư thái một nữ chủ nhân.

Vì vậy, bọn họ cũng không ngại, tùy ý ngồi.

Đợi sau vài phút, Bạch Dạ mới từ bên trong ra ngoài.

Vừa thấy được Bạch Dạ, Hoa Hồng lập tức nhào tới, “Thân ái, đã lâu không gặp. . . . . .”

Bạch Dạ vốn vẫn đang nổi nóng, Hoa Hồng bổ nhào về phía trước như vậy, lập tức nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.

Đứng ở nơi đó, Hoa Hồng đùa giỡn một hồi, “Lâu như vậy không thấy anh, anh vẫn đẹp. . . . . .”

“Đừng có nghiêm mặt, anh như vậy tôi sẽ không vui . . . . . .”

Tay Hoa Hồng, không ngừng ở trên mặt Bạch Dạ, di động qua lại trên ngực, đó ước chừng chiếm đủ tiện nghi rồi!

Hi Hi ngồi trên xe lăn nhìn, một màn này, cũng khiến người quá kinh sợ.

Tinh thần của Bạch Dạ không hề lay chuyển, đứng ở nơi đó, không nhúc nhích, mà tay Hoa Hồng, còn ở trên người anh sờ sờ nơi đó.

Vẫn là lần thứ nhất nhìn thấy Hoa Hồng như thế. . . . . . Bộ dạng buông thả, Hi Hi không nhịn được nuốt ngụm nước miếng.

Ước chừng bị Hoa Hồng đùa giỡn tới không có thể đùa giỡn nữa, Bạch Dạ mới mở miệng, “Đủ rồi!”

“Lâu như vậy không thấy, câu nói đầu tiên anh mở miệng lạnh như thế sao! ?” Hoa Hồng không chút nào để ý anh lạnh nhạt, nhíu mày nhìn anh hỏi.

Bạch Dạ cũng nhìn Hoa Hồng, không biết trở lại mấy đời nấm mốc, biết Hoa Hồng là loại sinh vật biến thái!

Thấy cô ta sờ đủ loại, hiện tại người trước mắt, anh đã thành thói quen!

Bạch Dạ liếc cô một cái, “Đừng tưởng rằng làm vậy, khoản nợ kia có thể tính hết!”

Nghe thế, Hoa Hồng cũng biết Bạch Dạ còn đang tức giận, nhìn anh cười một tiếng, lập tức buông anh ra.

“Điều này cũng không thể trách tôi, nếu như không phải anh cố ý trốn tôi… sao tôi lại dùng biện pháp như thế để ép anh!” Hoa Hồng cười nói.

Nếu như không phải muốn cầu cạnh anh, hiện tại Hoa Hồng tuyệt đối hận không thể đánh anh, hung hăng ngược đãi anh!

Bạch Dạ nhìn Hoa Hồng, nếu như vì ép anh hiện thân, cũng quá độc ác đi!

Nhìn ánh mắt của Bạch Dạ, Hoa Hồng thản nhiên cười.

Hi Hi ở chỗ không xa, nhìn bọn họ, cũng biết Bạch Dạ nhất định là vì chuyện kia mà tức giận.

Suy nghĩ một chút, Hi Hi mở miệng, “Chuyện kia là chủ ý của tôi, không có quan hệ với Hoa Hồng!”

Nói đến cái này, mọi người sửng sốt.

Ngay cả Bạch Dạ cũng không ngờ mở miệng lại là một đứa bé!

Vào giờ phút này, Hi Hi ngồi trên xe lăn, sắc mặt rất tốt, không nhìn ra có bệnh gì, chỉ là những vết thương trên người kia có chút rõ ràng.

Nhìn ánh mắt của Hi Hi, thâm u bộc phát.

Hoa Hồng nghe xong, có nên nói Hi Hi trượng nghĩa không đây!

Cô quay đầu lại, nhìn Hi Hi, “Cơm có thể ăn bừa, lời không thể nói bừa!”

Ngay cả hiện tại Hoa Hồng nói cái này, nhưng Bạch Dạ tin tưởng, chuyện không phải Hoa Hồng làm, cô là một đặc công giết người rất giỏi, có thể nói, là ẩn núp tốt nhất, không giống một đặc công bình thường, nhưng ở phương diện kỹ thuật máy tính, cô lại không có bản lãnh này!

Bạch Dạ tin tưởng, là Hi Hi làm!

Đó là một loại trực giác rất mãnh liệt!

Mà Hi Hi ngồi trên xe lăn, nhìn ánh mắt của Bạch Dạ, không sợ hãi chút nào, rất thản nhiên, phần khí thế này, ngay cả người lớn cũng có chút kính nể.

“Là cậu?”

“Đúng, là chủ ý của tôi, rất xin lỗi, nếu như không phải có chuyện gấp gáp, cũng sẽ không làm như thế!” Hi Hi mở miệng, giọng nói, hết sức thản nhiên, làm cho người khác cảm thấy Hi Hi rất thẳng thắn!

Bạch Dạ không mở miệng, chỉ nhìn Hi Hi, Hoa Hồng chỉ sợ Bạch Dạ sẽ đem tức giận đổ lên đầu Hi Hi, vội vàng mở miệng, “Tôi giới thiệu với anh một chút đồng bọn của tôi. . . . . .” Nói xong, Hoa Hồng nhìn mấy vị trong phòng khách.

Lúc này Bạch Dạ mới chú ý tới, không phải một người!

Mà là một đám người!

Hơn nữa, lúc Bạch Dạ thấy Mặc Thiếu Thiên, chân mày cau lại.

“Mặc Thiếu Thiên! ?” Hầu như, lời nói, bật thốt lên.

Hoa Hồng vừa định giới thiệu, nghe được lời Bạch Dạ nói, Hoa Hồng cau mày, “Anh biết! ?”

Bạch Dạ đứng ở nơi đó, nhìn Mặc Thiếu Thiên, thật lâu không nói gì.

Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn anh, bọn họ biết nhau sao?

Người giống như Bạch Dạ vậy, nếu như gặp qua, anh nhất định nhớ, nhưng, anh chưa từng thấy qua!

Hai người nhìn thẳng lẫn nhau, Hoa Hồng nhìn, sau đó vươn tay lắc lư Bạch Dạ một cái, “Đang nhìn cái gì!”

Lúc này Bạch Dạ mới phục hồi tinh thần lại, nhìn bọn họ, lúc này mới lên tiếng, “Người trong nghề, có mấy ai không biết Mặc Thiếu Thiên?”

Nói xong, anh trực tiếp đi về phía chủ vị, làm chuyện này, tư thái chủ nhân, hết sức rõ ràng.

Nghe được lời Bạch Dạ nói, Hoa Hồng cũng không suy nghĩ nhiều nữa, chỉ là, Mặc Thiếu Thiên cũng không cảm thấy như vậy, mới vừa rồi ánh mắt Bạch Dạ nhìn mình, rất không thích hợp.

Tuyệt đối không chỉ đơn giản như anh ta nói!

Chỉ là, anh ta nói như vậy, Mặc Thiếu Thiên cũng không có hỏi tới, việc cấp bách bây giờ, vẫn là xem bệnh cho Hi Hi!

Hoa Hồng lập tức đến gần, “Đây là anh em tôi, Tạp Ni, Lý Thuận, đây là vợ của Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam, đây là con của họ, Hi Hi!”

Hoa Hồng giới thiệu đơn giản một lần.

Hi Hi. . . . . .

Cảm giác cho Bạch Dạ, rất mãnh liệt!

Người tới nơi này, không có ai là kẻ đầu đường xó chợ.

Ánh mắt nhìn Lâm Tử Lam, ánh mắt Bạch Dạ thoáng qua một tia khác thường, nhưng chỉ trong nháy mắt, rất nhanh đã bình thường trở lại.

Nhưng mặc dù chỉ trong nháy mắt, Mặc Thiếu Thiên vẫn bắt được Bạch Dạ đối với Lâm Tử Lam không bình thường.

Ánh mắt ấy. . . . . .

Rất kỳ quái!

“Hoa Hồng, cô nói với tôi, là giúp bạn của cô xem bệnh, hiện tại nhiều người đến như vậy là có ý gì?” Bạch Dạ hỏi.

“Xem bệnh là Hi Hi, nhưng cậu ta là tâm can của chúng ta, người nơi này, đều không yên tâm nên đi theo!”

“Nhiều người đến như vậy, miếu nhỏ của tôi có thể ở không sao!” Nói xong, Bạch Dạ bưng ly trà trên bàn trà lên từ từ thưởng thức, ưu nhã uống.

Hiện tại, Bạch Dạ hoàn toàn là ra oai phủ đầu bọn họ!

Lâm Tử Lam nghe, suy đoán Bạch Dạ nhất định bởi vì chuyện bức ảnh mà tức giận, Lâm Tử Lam mở miệng, “Chỉ cần anh có thể cứu Hi Hi, chúng tôi có thể đi chỗ khác ở, nhưng, chỉ cần có thể để cho tôi ngày ngày nhìn thấy bé là được!” Lâm Tử Lam nói.

Bạch Dạ nghe xong, không mở miệng.

Hoa Hồng ở một bên nhìn, nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Bạch Dạ, có thể nhịn nhất thời, nhưng cô tùy thời không kềm được cảm xúc như vậy, không chừng lúc nào sẽ bộc phát!

“Không được sao?” Hoa Hồng cười lạnh mở miệng, “Cần tôi giúp đỡ tìm chỗ không?”

Bạch Dạ, “. . . . . .”

Hoa Hồng nhìn Bạch Dạ, “Không phải là làm hai tấm hình thôi sao? Thật đúng là không ai bì nổi hả? Tôi cho anh biết nhá Bạch Dạ, chớ ép làm tôi nóng! !”

Hoa Hồng nhìn Bạch Dạ mở miệng.

Bạch Dạ, “. . . . . .”

Rõ ràng có việc cầu người, lại hùng hồn như thế!

Hoa Hồng mở miệng, “Ai cũng không cho phép đi, phải ở nơi này, không có chỗ, tôi tới tìm!”

Giọng nói kia, hết sức khí phách.

Hi Hi nhìn, chỉ cảm thấy, người có thể hiểu thấu Hoa Hồng đúng thật là ít lại càng ít.

Bạch Dạ ngồi ở chỗ đó, cũng không nói gì.

Lúc này, Hoa Hồng nhìn Bạch Dạ, “Thế nào? Không nói?”

“Hiện tại tôi rất rõ ràng, rất rõ ràng nói cho anh biết, nếu như anh dám uy hiếp tôi không chịu xem bệnh, không sao, chúng tôi sẽ ở lại đây không đi, lúc nào anh trị xong, chúng tôi sẽ rời đi!”

Bạch Dạ, “. . . . . .”

Hoa Hồng là ác ma!

Là cơn ác mộng!

Là cơn ác mộng của Bạch Dạ!

Phải biết, Bạch Dạ lo lắng nhất chính là Hoa Hồng chơi xấu ở chỗ này không rời đi!

Từng ở nơi này một năm, cũng đã để cho anh không chịu nổi, bây giờ còn dẫn một đám người tới chỗ này ở. . . . . .

Chỉ là vì mặt mũi, Bạch Dạ vẫn phải làm.

Để ly trà lên bàn, anh từ từ mở miệng, “Cô đã không xem mình là người ngoài, tôi nhiều lời cũng vô ích, tùy ý!” Nói xong, Bạch Dạ đứng dậy xoay người đi.

Mấy người đứng ở nơi đó, hai mặt nhìn nhau.

Xem ra trong truyền thuyết không sai, Bạch Dạ đích thực là một người tính cách quái dị, căn bản đoán không ra anh đang nghĩ cái gì!

Hoa Hồng không thèm để ý chút nào, “Không có việc gì, dù sao Hi Hi đã đến nơi này, không sợ, nếu anh ta nói như vậy, chúng ta liền tùy ý!”

Trước mắt, bọn họ cũng chỉ có thể nghe lời Hoa Hồng nói.

Huống chi, Lâm Tử Lam không cảm thấy Bạch Dạ là một người thấy chết mà không cứu!

Vì vậy, nghe lời Hoa Hồng nói, dưới sự hướng dẫn của Hoa Hồng, tự mình phân phối gian phòng cho bọn họ.

Không thể không nói, thật sự gọi là xa xỉ phô trương.

Mỗi gian phòng đều lắp ráp hết sức tinh xảo, Lâm Tử Lam nhìn cũng không nhịn được muốn lên tiếng, rốt cuộc còn xa xỉ hơn cả Mặc Thiếu Thiên!

Mặc Thiếu Thiên xem thường, trong lòng đã quan sát, trở về cũng xây một biệt thự sang trọng, tuyệt đối phải so với nơi này tốt hơn vạn lần!

Đồng chí Mặc Thiếu Thiên nghĩ tốt điểm này, tâm tình trẻ tuổi, đến bây giờ lòng vui chơi vẫn không giảm!

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, trực tiếp vươn tay ôm lấy cô, “Trở về chúng ta cũng xây một cái biệt thự như vậy đi!”

Nghe được lời Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam nghiêng đầu sang chỗ khác kinh ngạc mà nhìn anh, một lúc sau mở miệng, “Em sợ có cơn ác mộng!”

“Sẽ không!” Mặc Thiếu Thiên cười nói, anh hầu bên cạnh em, làm sao có cơn ác mộng!

“Thôi, chuyện em lười nhất chính là đi bộ, nên một chỗ lớn như vậy, mỗi ngày đi bộ đều là vấn đề!”

“Tùy thời có thể chuẩn bị xe cho em!”

“Mặc tiên sinh, có tiền đúng không?” Lâm Tử Lam nhìn anh mở miệng hỏi.

Mặc Thiếu Thiên gật đầu một cái, “Ừ, có!”

“Vậy không bằng đem cho em, em giúp anh tích luỹ điểm!”

Lâm Tử Lam mở miệng cười, đi tới chỗ Bạch Dạ, thì có một loại cảm giác an toàn không giải thích được.

“Anh là của em, tiền của anh đương nhiên cũng là của em!” Mặc Thiếu Thiên cười nói.

Nghe lời Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam cười một tiếng, “Quá xa xỉ, còn không bằng lấy ra làm một chút chuyện có ý nghĩa!”

“Chẳng hạn như?”

“Sự nghiệp từ thiện, như vậy còn có thể tích đức!”

“Hàng năm anh cũng quyên mười triệu cho sự nghiệp từ thiện!”

“Người kia là đang làm dáng, để cho quần chúng nhìn, chiếm được danh dự tốt cho công ty!”

“Đây chỉ là thủ đoạn, mặc dù làm dáng, nhưng tiền đúng là thật sự!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.