Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc

Chương 506: Chương 506: Mặc Thiếu Thiên cùng Bạch Dạ.




“Anh chỉ làm hình thức , để cho người khác nhìn, công ty được danh tiếng tốt!”

“Đây chỉ là thủ đoạn, mặc dù là làm hình thức, nhưng đúng là đã bỏ tiền ra thật!”

Lâm Tử Lam, “. . . . . .”

Được rồi, Mặc Thiếu Thiên ý nói như thế nào, chỉ là Mặc Thiếu Thiên nói cũng không sai, tuy chỉ là làm hình thức, nhưng cũng thật sự bỏ tiền.

Lâm Tử Lam cười, “Ừ, có thể nghĩ đến anh sau nhiều lần gặp dữ hóa lành, đều là do anh tích đức!”

Nói đến cái này, Mặc Thiếu Thiên liếc Lâm Tử Lam một cái, Lâm Tử Lam cười cười.

Lúc này, Hi Hi ở một bên, nhìn dáng vẻ cha với mẹ, khóe miệng không nhịn được nở nụ cười.

Cuối cùng, hiện tại mẹ không còn bị nguy hiểm, cuối cùng cha cùng mẹ có thể ở cùng một chỗ thật tốt!

Ngay lúc này, Hoa Hồng gõ cửa.

Lâm Tử Lam mở miệng, “Mời vào!”

Vì vậy, Hoa Hồng trực tiếp đẩy cửa tiến vào. “Đi thôi, tôi đưa hai người đi dạo, sau đó ăn cơm!” Hoa Hồng nói, nghiễm nhiên tự mình trở thành nữ chủ nhân.

Lâm Tử Lam gật đầu một cái, “Tốt!”

Vì vậy, Hoa Hồng chủ động đi tới, đẩy Hi Hi đi ra ngoài.

“Phía sau chính là khu vực riêng của Bạch Dạ, bên trong thiết bị y tế đầy đủ làm cho người ta sợ, chỉ là, đó là cấm địa của anh ta, cũng không cho người khác đi vào!” Hoa Hồng giới thiệu.

Lâm Tử Lam nhìn căn phòng kia, rất lớn, nghĩ đến bên trong có đầy đủ thiết bị y tế, trong lòng Lâm Tử Lam an tâm hơn.

“Đi thôi, chúng ta đi ăn gì đi!” Hoa Hồng nói, vì vậy, dẫn Lâm Tử Lam đến phòng ăn.

Ở chỗ này, mỗi khu đều độc lập, nhưng từng khu, cũng giống nhau, xem ra, thật là xa hoa.

Chỉ là, sau khi đến phòng ăn, mới hiểu được cái gì gọi là xa hoa!

Cái bàn ước chừng dài ba mét, hai hàng ghế để ngay ngắn, lúc này, người giúp việc cùng nhau mang thức ăn lên.

Hoa Hồng dẫn đầu tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó nhìn mọi người, “Ngồi đi!”

Nhìn bữa cơm này, làm Hi Hi có một cảm giác giống đang ở trong hoàng cung!

Ăn cơm cũng quá phô trương!

Hi Hi tự nhận cha của mình đã vậy, nhưng Bạch Dạ còn hơn nữa, ăn cơm đều như vậy!

“Không biết, còn tưởng rằng mình đi lạc vào hoàng cung!” Lý Thuận nhìn xung quanh nói.

Lúc này, Hoa Hồng đã ngồi xuống, dáng vẻ quen thuộc giống như đang ở trong nhà của mình.

Tạp Ni cũng mở miệng, “Đến đây, hưởng thụ bữa trưa cung đình một tý!” Nói xong cũng ngồi xuống.

Họ đều là người bận rộn, mặc dù có tiền, cũng không có hưởng thụ những thứ này, cuối cùng cũng có cơ hội có thể hưởng thụ.

Mặc Thiếu Thiên đẩy Hi Hi đi qua, ngồi vào, cũng sắp xếp chỗ ngồi cho Lâm Tử Lam xong, bắt đầu ăn cơm.

Bây giờ đã tới đây, thật tốt là Bạch Dạ đồng ý cứu Hi Hi, đây chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi, quái nhân luôn có ý nghĩ của mình, họ cũng không miễn cưỡng, ăn bữa tiệc này trước rồi nói.

Vì vậy, người giúp việc hầu hạ ở một bên, họ ăn cũng rất sung sướng.

Hoa Hồng ăn, rất là ưu nhã, còn không quên mở miệng, “Nơi này đều là đầu bếp nổi danh, mọi người có thể hưởng thụ thật tốt!”

“Không ngờ ở chỗ này, lại có thể được ăn đồ ăn tây ngon như vậy, ừ, thịt bò bít tết không tệ!” Tạp ni mở miệng than thở.

“Hết cách rồi, Bạch Dạ quá để ý, tất cả nơi này, đều làm theo tiêu chuẩn cao nhất, mọi người có thể hưởng thụ cho tốt!” Hoa Hồng nói.

Đây cũng là lý do cô ở chỗ này một năm không đi, thứ nhất có thể đùa giỡn Bạch Dạ, thứ hai, nơi này ăn ngon ở tốt, cô không nỡ rời khỏi!

Hi Hi gật đầu, “Ừ, thịt bò bít tết mùi vị thật không tệ!” Hi Hi cũng là một chuyên gia ẩm thực, hơn nữa, chuyên chọn đồ ăn cao cấp.

Nghe Hi Hi ca ngợi, Hoa Hồng cười một tiếng, “Đến bảo bối cũng ca ngợi như vậy, mọi người nên biết rồi!”

Thật ra thì ai cũng vậy, không cần phải người xã hội thượng lưu, ngon hay không, ăn một lần là có thể nhận ra.

Lâm Tử Lam nhàn nhạt thưởng thức, mùi vị đúng là không tệ, chỉ là hiện tại ăn cái gì mùi vị cũng giống nhau, hiện tại, cô lo lắng khi nào bệnh của Hi Hi phát tác hơn Hi Hi.

Mặc Thiếu Thiên cũng lo lắng giống vậy, hiện tại không lo ăn, đối với anh mà nói, cũng đều không có mùi vị.

Chỉ là, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, “Một ngày mệt mỏi, hưởng thụ cho tốt một chút, sau đó sẽ cách! ! !”

Nghe Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam gật đầu, hiện tại cũng chỉ có thể như vậy!

Còn Hi Hi, ăn rất vui vẻ, đợi thời gian dài trên máy bay như vậy, cũng không được ăn ngon, hiện tại nhất định phải bù lại!

Đúng lúc mọi người ăn rất ngon, Bạch Dạ xuất hiện.

Nhìn mấy người họ, dáng vẻ rất tùy tiện, không coi mình như người ngoài, bộ dạng kia, khiến Bạch Dạ nhìn thấy tức giận.

“Hoa Hồng, cô thật không nghĩ mình là người ngoài! ?” Bạch Dạ nhìn cô mở miệng.

Thấy Bạch Dạ xuất hiện, Lâm Tử Lam cười, cũng biết anh ta sẽ xuất hiện vào lúc này, “Anh coi tôi như người nhà, tại sao tôi phải coi mình là người ngoài!?”

Bạch Dạ, “. . . . . .”

Nhìn dáng vẻ Hoa Hồng, Bạch Dạ tức giận không nói gì, đi tới, trực tiếp ngồi ở vị trí chủ nhà, lúc này, người giúp việc thấy, lập tức bưng đồ ăn lên.

Dáng Bạch Dạ ăn, rất tao nhã, mỗi một động tác, mỗi một chi tiết nhỏ, giống như nghệ thuật, giống như làm cố định như vậy, ăn cũng rất nghiêm túc.

Mọi người thấy, không nhịn được châm chọc, ăn cơm như vậy, không mệt sao?

Chỉ là, Bạch Dạ không nhìn họ, tiếp tục ăn, bộ dạng kia, thật giống như một tiên nhân không dính khói bụi trần gi¬an.

Cũng chỉ có Hoa Hồng đã quá quen thuộc Bạch Dạ, anh làm gì, xem ra Hoa Hồng ở đây, đã hiểu rõ thói quen của anh.

Sống như vậy không mệt mỏi sao?

Nhưng xem ra đối với Bạch Dạ, đó là có trách nhiệm với bản thân mình, mình nên có trách nhiệm với cuộc sống của mình!

Hi Hi nhìn Bạch Dạ, không nhịn được nghĩ, có phải sạch sẽ hoặc là chứng ép buộc bản thân hay không?

Ăn như vậy cơm, thật mệt chết đi!

Hoa Hồng nhìn Bạch Dạ, “Chuyện anh đồng ý với tôi, thế nào?”

“Ăn không nói, ngủ không nói!” Bạch Dạ nhàn nhạt cho Hoa Hồng sáu chữ!

Hoa Hồng, “. . . . . . . . . Miệng lưỡi ít lại cho tôi!”

Bạch Dạ tiếp tục không nhìn.

“Bạch Dạ, đừng nói một đằng, làm một nẻo!”

Bạch Dạ tiếp tục ăn, giống như không nghe thấy!

Hoa Hồng tự nhiên nói qua lời của mình, “Khi tôi tới, tôi đã đáp ứng anh!”

Bạch Dạ vẫn không nhìn như cũ.

Cuối cùng Hoa Hồng nổi giận, trực tiếp đứng lên, đập bàn một cái, “Bạch Dạ, anh đừng cho là không nói lời nào sẽ hết chuyện!”

Dùng sức quá mạnh, cảm thấy cái bàn cũng run chuyển.

Bạch Dạ tiếp tục không nhìn, ưu nhã lấy khăn ăn lau miệng, sau đó đứng dậy, tiêu sái rời đi!

Cha mẹ nó. . . . . .

Hoa Hồng nhìn Bạch Dạ, trước mặt nhiều người như vậy, cố ý làm thế!

“Bạch Dạ, anh không nhường tôi một chút tôi đem bí mật của anh tiết lộ ra ngoài thì sao?” Hoa Hồng hô to một tiếng.

Quả nhiên, chiêu này có tác dụng!

Bước chân của Bạch Dạ, dừng lại ở đó.

Thấy Bạch Dạ dừng lại, khóe miệng Hoa Hồng mới nở nụ cười.

Lúc này, Bạch Dạ xoay người, “Nếu như cô dùng chuyện này uy hiếp tôi, tôi chỉ có thể mời các người rời đi. . . . . .”

Nói xong, xoay người đi.

Hoa Hồng ngây ngẩn cả người!

Hoàn toàn ngây ngẩn cả người!

Bạch Dạ! ! !

Bản cô nương không để cho anh yên! ! !

Nhìn dáng vẻ của Bạch Dạ, Hoa Hồng đem nĩa cùng dao trong tay nhét vào mâm, phát ra tiếng vang lạch cạch, “Mọi người ăn trước, tôi đi ra ngoài một tý!”

Nói xong, Hoa Hồng đi theo.

Nhìn bóng lưng họ, Hi Hi cảm thấy, có một cuộc Huyết Chiến muốn bộc phát!

Chỉ là, từ đầu đến giờ việc không liên quan đến mình, bé tiếp tục ăn thịt bò bít tết. . . . . .

Nhìn dáng vẻ Hi Hi bình tĩnh như thế, người trong bàn không ai đi lên ngăn, coi như chuyện không liên quan đến mình tiếp tục ăn. . . . . .

Đây là một đám người nào a a a a!

^^^^^

Lúc tối, Lâm Tử Lam đứng trước cửa sổ, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tròng mắt, rất lo lắng.

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên đi tới, thấy bóng lưng Lâm Tử Lam, đi tới, đặt tay lên vai của cô, “Đang lo lắng cho bảo bối?”

Nghe được lời nói của Mặc Thiếu Thiên, lúc này Lâm Tử Lam xoay đầu lại, nhìn vào mắt Mặc Thiếu Thiên, gật đầu, “Ừm!”

“Anh nói, nếu như Bạch Dạ thật sự tức giận, giận dỗi không gặp Hi Hi thì làm thế nào?” Lâm Tử Lam hỏi.

Hôm nay đã tới đây, nhưng Bạch Dạ không có bất kỳ hành động nào.

Chuyện lúc trước đồng ý giúp Hi Hi, anh ta không nhắc lại nữa, Hoa Hồng đi tìm Bạch Dạ, đến bây giờ cũng không có tin tức.

Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, đặt tay trên vai cô, thêm dùng sức, “Em yên tâm, nếu Bạch Dạ để cho chúng ta ở chỗ này, nhất định sẽ giúp Hi Hi chữa trị, hơn nữa, còn có Hoa Hồng!”

“Nhưng. . . . . .”

“Nếu như anh ta không chịu giữ lời, vậy thì anh dọa giết anh ta, ép anh ta cứu Hi Hi!” Mặc Thiếu Thiên từng chữ một nói.

Nói đến điều này, Lâm Tử Lam nắm lấy tay Mặc Thiếu Thiên, “Em không có ý này!”

Nhìn dáng vẻ Lâm Tử Lam khẩn trương, Mặc Thiếu Thiên cười, “Anh hiểu rõ em không có ý này, anh cũng vậy, chỉ là, nếu quả thật chuyện quá gấp, anh thật sự sẽ làm như vậy!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, nói gằn từng chữ, vô cùng nghiêm túc.

“Em tin tưởng, Bạch Dạ nhất định sẽ cứu Hi Hi, chỉ là. . . . . .” Lâm Tử Lam rất lo lắng Hi Hi phát bệnh, lo lắng hơn là, không chữa trị khỏi cho Hi Hi!

“Không có chỉ là, Bạch Dạ nổi danh cực kỳ, chúng ta cho anh ta hai ngày, nhưng mà từ giờ tới lúc Hi Hi tái phát, anh nhất định sẽ canh chừng Hi Hi!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam hết sức chắc chắn nói.

Cuối cùng, Lâm Tử Lam gật đầu, “Ừm!”

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, không nhịn được mở miệng, “Lâm Tử Lam, em có hối hận vì đã gặp anh không?”

Đây là lần đầu tiên Mặc Thiếu Thiên hỏi câu hỏi như vậy.

Thật ra, anh đã muốn hỏi từ rất lâu.

Nghe Mặc Thiếu Thiên nói điều này, Lâm Tử Lam nhìn anh, chau mày, “Tại sao lại hỏi như thế?”

“Sau khi gặp anh, làm em liên tục gặp tai nạn, em có hối hận không?” Nhìn vào mắt Lâm Tử Lam, thâm u, chờ đợi.

Lâm Tử Lam cũng nhìn Mặc Thiếu Thiên, con ngươi như mực tràn đầy chờ mong, sáng lên.

Cuối cùng, Lâm Tử Lam lắc đầu, “Không hối hận, cho tới bây giờ cũng chưa từng hối hận!”

“Mặc dù, xảy ra quá nhiều chuyện, nhưng, đối với tình cảm giữa chúng ta, em chưa từng hoài nghi, cũng không hối hận vì đã gặp anh, nếu như có thể chọn lại lần nữa, em cũng sẽ chọn gặp anh, phải gặp anh!” Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, nói hết sức tình cảm.

Nghe Lâm Tử Lam nói, trong lòng Mặc Thiếu Thiên, không nói ra được kích động.

Một giây kế tiếp, anh hôn lên môi Lâm Tử Lam, tất cả lời nói, không cần nói. . . . . .

Lâm Tử Lam cũng không có kháng cự, ngược lại hưởng ứng nụ hôn này, tình cảm của hai người, đã sớm không cần hoài nghi, hai người họ yêu nhau, đã trải qua chuyện sâu đậm, không cần phải hỏi. . . . . .

Ban đêm.

Lâm Tử Lam đang chăm sóc Hi Hi, Mặc Thiếu Thiên đi ra ngoài.

Mà Bạch Dạ, đứng ở trong sân, thân thể thẳng tắp, đôi tay chắp lại phía sau, ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên trời, rất hài hòa.

Mặc Thiếu Thiên đứng ở sau lưng anh, chau mày, “Bạch Dạ!” Mặc Thiếu thiên mở miệng.

“Hôm nay trăng sáng, rất mê người!” Bạch Dạ mở miệng.

Trăng sáng như thế nào, Mặc Thiếu Thiên không quan tâm, Mặc Thiếu Thiên quan tâm chính là người trước mặt, Bạch Dạ!

Anh ta tuyệt đối không đơn giản!

Hơn nữa, càng thêm vẻ bí ẩn!

“Không cần thừa nước đục thả câu, có lời gì, cứ nói thẳng!” Mặc Thiếu Thiên nhìn anh mở miệng nói.

Lúc này, Bạch Dạ mới quên cả thưởng thức trăng sáng, từ từ quay đầu nhìn Mặc Thiếu Thiên.

“Anh không cảm thấy, trăng sáng hôm nay rất quen thuộc sao?” Bạch Dạ nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.

Mặc Thiếu Thiên chau mày, câu nói này của Bạch Dạ có hàm ý khác, anh nghe ra, chỉ là, nghe không hiểu.

“Rốt cuộc anh muốn nói cái gì! ?”

Nói đến điều này, Bạch Dạ nhếch miệng lên cười, “Mặc Thiếu Thiên, anh thật không nhớ tôi sao?”

Chẳng lẽ, hai người họ biết nhau?

Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, "Rốt cuộc anh là ai?”

“Mười hai năm trước, trong trận đấu chung kết quyền anh ở Mĩ, anh không nhớ đã xảy ra chuyện gì sao? !” Bạch Dạ nhìn anh chậm rãi mở miệng.

Nói đến điều này, trong lòng Mặc Thiếu Thiên cả kinh, mười hai năm trước, trong trận đấu chung kết quyền anh ở Mĩ, xác thực đã xảy ra một trận bạo động, anh cũng nhờ vào trận bạo động lần đó mới chạy trốn ra ngoài!

“Rốt cuộc anh là ai! ?” Mặc Thiếu Thiên nhìn anh ta hỏi, anh biết, nhất định Bạch Dạ biết anh.

Ánh mắt của anh ta, giọng nói, cũng đã nói cho anh đáp án.

Bạch Dạ chỉ cười, “Là tôi thay đổi quá nhiều, hay là trí nhớ của anh không tốt? Không ngờ, nhanh như vậy đã quên mất!”

Nói đến điều này, Mặc Thiếu Thiên cẩn thận nhìn anh ta, chẳng qua là cảm thấy có chút quen mắt, nhưng không nghĩ ra!

Nhìn dáng vẻ Mặc Thiếu Thiên không nhớ nổi, lúc này Bạch Dạ mới cười một tiếng, mở miệng, “Xem ra, thật sự anh không nhớ rõ!”

“Tôi chính là phần thưởng của trận đấu chung kết quyền anh!” Bạch Dạ nhìn anh một chữ một nói.

Nói đến điều này, Mặc Thiếu Thiên bừng tỉnh hiểu ra, anh nhớ trong trận đấu chung kết quyền anh, có một phần thưởng, chính là một người sống sờ sờ, nhưng anh nhớ, lúc ấy là một cô gái. . . . . .

Nhưng Bạch Dạ nói anh ta mới là phần thưởng. . . . . .

Vậy. . . . . . ? ? ?

“Nếu như mà tôi nhớ không lầm, phần thưởng đó, là một cô gái nhỏ!”

“Không phải cô gái, thật ra chính là cậu bé, chỉ là, bị người ta ngộ nhận là một cô gái mà thôi!” Bạch Dạ không ngần ngại, mở miệng nói.

Nói đến điều này, Mặc Thiếu Thiên kinh ngạc, bởi vì cuối cùng người thắng cuộc là anh!

Phần thưởng này thuộc về anh, sau khi anh nhận lấy phần thưởng, đã tạo ra một cuộc bạo động, trong cuộc bạo động đó, anh đã nhân cơ hội chạy trốn. . . . . .

Sau này, anh mới nhớ tới cô bé đó, chỉ là lúc anh nhớ tới đã muộn, căn bản không tìm được người!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.