Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc

Chương 511: Chương 511




Nhìn Mặc Thiếu Thiên gật đầu, lúc này Lâm Tử Lam mới nở nụ cười.

Mặc kệ thế nào, cô đều không hy vọng bởi vì mình mà làm hại tới vô tội, nhất là lúc biết tin mình mang thai, lại càng không mong muốn bởi vì mình mà làm tổn thương người khác.

Bởi vì cô có thể hiểu được, làm một người mẹ mà không thể bảo vệ con của mình là điều vô cùng đau khổ. . . . . .

Lúc này, Lâm Tử Lam lau nước mắt, nhìn về phía Bạch Dạ, "Bạch Dạ, hiện tại anh không cần xen vào chuyện của tôi, mời anh đem hết khả năng của mình đặt lên người Hi Hi!" Lâm Tử Lam nhìn anh ta nói từng chữ một.

Nếu xét nghiệm không được, như vậy không nên lãng phí thời gian, mà phải nghiên cứu Hi Hi, nếu Hi Hi được cứu, như vậy, cô cũng có thể được cứu.

Nghe Lâm Tử Lam nói, Bạch Dạ híu mày.

Ngược lại Mặc Thiếu Thiên, nhìn cô, "Không được!"

"Anh không cho phép em bỏ cuộc!" Mặc Thiếu Thiên nhìn cô nói.

"Anh không nghĩ sẽ mất đi Hi Hi, nhưng cũng không nghĩ sẽ mất em!" Mặc Thiếu Thiên nhìn cô một chữ một nói.

Nhìn dáng vẻ Mặc Thiếu Thiên kích động, Lâm Tử Lam nhìn anh, "Em không bỏ cuộc, cũng sẽ không bỏ cuộc, nếu xét nghiệm của em không có kết quả, vậy tại sao không nghiên cứu Hi Hi thật tốt? Nếu nghiên cứu ra được là loại cổ gì, có thể giải được, như vậy em cũng sẽ được cứu !" Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên nói.

Nói là nói như vậy, nhưng Mặc Thiếu Thiên cảm giác có gì đó không thích hợp, nhưng lại không nói ra được, chỉ có thể chau mày, sốt ruột nhìn cô.

"Anh yên tâm, em không có việc gì, em tin Hi Hi sẽ không có việc gì, cũng tin tưởng chính mình!" Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên nói, hiện tại sợ anh kích động đi tìm người khác.

Đó là cảnh mà Lâm Tử Lam không muốn nhìn thấy.

Lúc này, Hoa Hồng ở phía sau nhìn họ, mở miệng, "Anh ta không đi, vậy tôi đi!" Nói xong, Hoa Hồng xoay người bước đi .

Nghe được Hoa Hồng nói, Lâm Tử Lam lập tức xoay người lại, nhìn bóng lưng Hoa Hồng, vô cùng kiên quyết.

"Không!" Lâm Tử Lam hô một tiếng, lập tức đi lên đi ngăn cản Hoa Hồng, "Không thể làm như vậy!"

"Mặc Thiếu Thiên đồng ý với cô, nhưng tôi sẽ không đồng ý cô!" Hoa Hồng nhìn Lâm Tử Lam một chữ một nói.

Lâm Tử Lam lắc đầu, "Hoa Hồng, tôi biết cô là vì muốn tốt cho tôi, nhưng tôi không nghĩ cô vì tôi mà làm hại người vô tội!"

Nghe những lời này của Lâm Tử Lam, Hoa Hồng cười, "Cuộc đời tôi giết vô số người, không để ý một hai người như vậy!"

"Hoa Hồng, tôi biết cô là sát thủ, nhưng là một sát thủ có lương tâm, tôi cũng rất muốn sống sót, nhưng làm một người mẹ, không ai muốn bản thân mình đi tìm cái chết, còn không thể sinh con của mình ra?" Lâm Tử Lam nhìn cô hỏi.

Những điều này, không thể làm Hoa Hồng cảm động, tuy rằng cô chưa bao giờ giết hại người vô tội, nhưng hiện tại cô không nghĩ được nhiều như vậy.

Lúc này, Hoa Hồng nhìn Lâm Tử Lam, "Lâm Tử Lam, tôi không lương thiện như cô, tôi biết trên thế giới này, duy nhất một điều chính là sự sinh tồn, cô nghĩ quá nhiều, tôi không thể cảm động, nhưng tôi có thể nghĩ đến, nếu Hi Hi biết bởi vì bé, làm hại cô trúng cổ, nhất định bé sẽ vô cùng trách bản thân mình!"

"Tôi không phải vì cô, tôi là vì Hi Hi!" Nói xong, Hoa Hồng nhìn thẳng Lâm Tử Lam, sau đó làm bộ phải đi.

Nghe Hoa Hồng nói, lời của cô không phải không có lý, nhưng Lâm Tử Lam cũng không vì vậy mà bị thuyết phục.

"Tôi tin, cho dù Hi Hi biết chúng ta phải làm như vậy, cũng sẽ không đồng ý!" Lâm Tử Lam cũng một chữ một nói, "Tuy rằng bé là một đứa nhỏ đầy tham vọng, nhưng bé tuyệt đối sẽ không lấy mạng người khác để đổi lấy mạng chính mình, tôi cũng sẽ không!"

"Đó là hai người, không phải tôi, nếu như vậy, vậy để tôi gánh lấy nghiệp chướng này!" Nói xong Hoa Hồng xoay người đi.

"Hoa Hồng. . . . . ." Lâm Tử Lam kêu một tiếng.

Nhưng Hoa Hồng cũng không hề quay đầu lại, xoay người rời đi.

Lâm Tử Lam đứng ở đó, cho dù cô kêu như thế nào, cô ấy cũng không quay đầu lại, nhìn bóng lưng Hoa Hồng, trong lòng Lâm Tử Lam nói không nên lời.

Lúc này, cô quay đầu nhìn Bạch Dạ, "Bạch Dạ, đồng ý với tôi, nếu Hoa Hồng dẫn người trở về, tuyệt đối không làm cái loại thí nghiệm này!"

"Thật xin lỗi, tôi không thể đồng ý với cô!" Bạch Dạ mở miệng.

"Nhưng là. . . . . ."

"Lâm tiểu thư, thế giới này chính là như vậy, vì vậy cô không cần thương xót ai, thế giới này đã là người đều phải sinh tồn, hiện tại xem ai bất hạnh, sẽ bị lựa chọn!" Bạch Dạ nói một câu, sau đó xoay người đi vào phòng thí nghiệm.

Lâm Tử Lam đứng đó, không biết vì sao, giờ này khắc này, không nói được gì.

Rõ ràng như vậy là không đúng, nhưng, dường như cô sắp thừa nhận thực tế mà họ nói. . . . . .

Không, không phải là như vậy!

Lâm Tử Lam chắc chắn tin tưởng!

Nếu cô là người phụ nữ bi ai như vậy, cô nhất định sẽ dùng hết toàn lực để sinh tồn.

Nghĩ như vậy, Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Thiếu Thiên. . . . . ."

"Lâm Tử Lam, em có thể ích kỷ một lần không?" Mặc Thiếu Thiên nhìn cô hỏi.

Lâm Tử Lam lắc đầu, "Em không có cách nào. . . . . ."

"Anh cũng không có cách nào chấp nhận mất em, nếu thật sự có báo ứng, vậy báo ở trên người của anh, cho dù đến kiếp sau anh vẫn bị báo ứng, anh cũng sẽ không ngăn cản Hoa Hồng!" Nói xong, Mặc Thiếu Thiên cũng quay đi.

Chỉ để lại Lâm Tử Lam đứng đó một mình.

Cô biết, họ vì muốn tốt cho cô.

Nhưng. . . . . .

Lâm Tử Lam đứng đó, bỗng nhiên cảm thấy, trên thế giới này, muốn được sống, cũng là chuyện vô cùng khó khăn .

Buổi tối, Lâm Tử Lam nghe nói Hoa Hồng thật sự mang một người phụ nữ có thai từ bên ngoài về, Lâm Tử Lam vội vàng đi đến phòng thí nghiệm của Bạch Dạ.

Đây là lần đầu tiên cô xông thẳng vào.

Lúc cô đi vào, Bạch Dạ đang làm thí nghiệm trên người phụ nữ kia.

Hoa Hồng cùng Mặc Thiếu Thiên ở đây, đó cũng là lần đầu tiên, Bạch Dạ cho phép nhiều người như vậy ở trong phòng thí nghiệm của anh.

Nhìn thấy Bạch Dạ lau trên tay người phụ nữ, Lâm Tử Lam chỉ biết, tất cả, đã chậm trễ!

Cô vẫn xông tới, nhìn thấy vết cắt mờ trên tay của người phụ nữ, nói vậy, nhất định là do tay Hi Hi làm trầy, lúc nhìn thấy, trong lòng Lâm Tử Lam, nặng nề không nói nên lời.

Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn người phụ nữ trước mặt, là một người phụ nữ Trung Quốc, dáng dấp cũng rất xinh đẹp, làn da trắng nõn, cột tóc đuôi ngựa, để lộ ra cái trán, thoạt nhìn rất thoải mái, cũng rất gọn gàng, mà giờ này khắc này, Lâm Tử Lam thấy vẻ mặt cô ta lộ vẻ đáng thương.

Nhìn thấy vẻ mặt của cô ta thì bản tính lương thiện của Lâm Tử Lam như bị cái gì đánh thật mạnh một cái, "Thật xin lỗi. . . . . ." Lâm Tử Lam mở miệng nói.

Người phụ nữ đó dường như không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn Lâm Tử Lam, so với đối mặt với Hoa Hồng còn tốt hơn nhiều.

"Thả tôi đi được không?" Người phụ nữ đó nhìn Lâm Tử Lam hỏi.

Lúc này, Bạch Dạ ngước mắt, liếc Hoa Hồng một cái, Hoa Hồng gật đầu, "Hai ngày này cô không thể rời khỏi nơi này, đi theo tôi!" Nói xong, Hoa Hồng mang người phụ nữ đó bước đi .

Lâm Tử Lam đứng ở đó, không biết nghĩ gì, nhìn Mặc Thiếu Thiên, anh cũng không nói gì, biết Lâm Tử Lam rối rắm cùng khổ sở, nhưng vì làm thí nghiệm, anh nhất định phải làm như vậy!

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Bạch Dạ, "Vẫn là hai ngày sẽ có đáp án sao?"

Bạch Dạ gật đầu, "Ừm, vì để cho thí nghiệm an toàn, hai ngày!"

Mặc Thiếu Thiên gật đầu.

Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn họ, giờ này khắc này, còn có thể nói cái gì?

Chẳng lẽ nói họ làm hại người vô tội, liên luỵ người khác sao?

Nhưng họ đều là vì muốn tốt cho cô với Hi Hi. . . . . .

Cuối cùng, Lâm Tử Lam không nói gì, đi ra khỏi phòng thí nghiệm của Bạch Dạ.

Bạch Dạ ngước mắt liếc nhìn Lâm Tử Lam, sau đó lại tiếp tục nhìn vào đống dụng cụ kia, "Thân thể cô ấy rất yếu, không thích hợp quá bi quan, nếu như vậy, sẽ ảnh hưởng đến đứa nhỏ trong bụng. . . . . ."

Nghe Bạch Dạ nói, tự Mặc Thiếu Thiên hiểu được, lời này của anh ta là nói cho anh nghe.

Giây tiếp theo, Mặc Thiếu Thiên dứt khoác xoay người đi ra ngoài.

Lâm Tử Lam chậm rãi đi dạo ở bên ngoài, không biết vì sao, giờ này khắc này, tâm tư thế nhưng bình tĩnh đến không ngờ, tất cả, cũng không biết nên nói cái gì cho ổn.

Chuyện đã xảy ra, cô đã không có cách nào ngăn cản, nhiều năm như vậy, cô không học được điều gì, học được duy nhất chính là chấp nhận sự thật.

Mặc Thiếu Thiên đi theo sau cô, nhìn dáng vẻ của cô, cũng không biết nên nói cái gì.

Anh biết, cho dù người phụ nữ trước mặt, phúc hắc* (* mạnh mẽ....) , có chút cố chấp, nhưng cô cũng vẫn là người lương thiện.

Cùng là một người mẹ, cô cũng có tâm tư trong lòng không tháo gỡ được.

Mặc Thiếu Thiên đi theo sau, nhìn Lâm Tử Lam im lặng như vậy, khổ sở, có lúc anh cũng hoài nghi có phải mình đã làm sai hay không!

Nhưng ngay sau khi vừa nghĩ, anh lập tức phủ nhận ý nghĩ này.

Cho dù là sai, anh nhất định phải làm như vậy!

Có báo ứng gì, báo ở trên người của anh, anh không thèm để ý, chỉ cần hai mẹ con họ có thể bình an vô sự!

Mặc Thiếu Thiên không đi lên quấy rầy cô, chỉ lẳng lặng đi theo cô, giờ này khắc này, anh cũng không biết nên nói gì cùng cô, nên để cho cô có chút không gian cùng thời gian, suy tư một lát.

Mãi cho đến tối lúc đi ngủ, Lâm Tử Lam cũng không nói một câu với Mặc Thiếu Thiên.

Không phải tức giận, chỉ là không biết nên nói cái gì cho phải.

Nhìn Lâm Tử Lam không muốn nói chuyện, Mặc Thiếu Thiên cũng không nói gì.

Lúc nửa đêm, nhìn Mặc Thiếu Thiên ngủ, lúc này Lâm Tử Lam mới mở mắt, đứng dậy, mặc quần áo đàng hoàng đi ra phía ngoài.

Lúc Lâm Tử Lam đi ra, Mặc Thiếu Thiên cũng đã mở mắt, nhìn bóng dáng Lâm Tử Lam, chân mày cau lại.

Lúc này, Lâm Tử Lam bưng một ít đồ ăn, đi vào trong một phòng nhỏ.

Người trong phòng, lúc nghe thấy động tĩnh, hoảng sợ, nhưng mà, lúc nhìn thấy đó là Lâm Tử Lam đang đi tới, cô mới thả lỏng cảnh giác.

Lâm Tử Lam bưng đồ ăn, đi vào, lúc gặp cô ta, đem đồ ăn đặt trên bàn, "Ăn một chút gì đi!"

Người phụ nữ đó, nhìn Lâm Tử Lam, không biết vì sao, lúc nhìn cô, không hiểu sao không cảm thấy sợ hãi.

Cô lập tức đi qua, nhìn Lâm Tử Lam, "Cô thả tôi ra được không, cầu xin cô thả tôi ra. . . . . ."

Lâm Tử Lam nhìn dáng vẻ cô ta cầu xin mình, trong lòng khổ sở, nhìn cô ta, "Thật xin lỗi, bây giờ tôi không thể thả cô đi. . . . . ."

"Vì sao, cầu xin cô, đừng làm hại tôi, tôi đã mang thai, cầu xin cô đừng làm hại tôi. . . . . ." Người phụ nữ đó nhìn Lâm Tử Lam không ngừng khẩn cầu.

"Tôi không làm hại cô, nhưng hai ngày này, cô phải ở lại chỗ này, cô yên tâm, từ giờ trở đi, sẽ không ai làm cô bị thương!" Lâm Tử Lam nhìn cô ta nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.