Nhớ lần trước, Mặc Thiếu Thiên rơi nước mắt là lúc ở Italia vì Lâm Tử Lam, nổ tung trên mặt biển, một giây kia, Mặc Thiếu Thiên cho là đời này anh sẽ không còn được gặp lại cô. . . . . .
Mà bây giờ.
Tay Mặc Thiếu Thiên, đặt trên bụng của cô, cuối cùng, môi của lướt qua anh, nhẹ nhàng hôn lên bụng Lâm Tử Lam. . . . . .
Một giây kia, thân thể Lâm Tử Lam, nhẹ nhàng nhúc nhích, Mặc Thiếu Thiên phát giác, giống như sợ sẽ kinh động cô, không cử động nữa, mà ôm cô thật chặt. . . . . .
Hôm sau.
Mặc Thiếu Thiên đi tìm Bạch Dạ hỏi tình trạng, nhưng không nghĩ tới tình huống lại là, không có kết quả!
"Tại sao có thể như vậy?" Mặc Thiếu Thiên nhìn Bạch Dạ hỏi, giọng nói có chút kích động.
"Tôi cũng không biết tại sao có thể như vậy, tôi đem máu ở vết thương của cô ấy cùng máu của Hi Hi so sánh, sau khi pha loãng, máu của Hi Hi bị vẩn đục, mà máu của Lâm Tử Lam, vẩn đục một nửa, tôi lại dùng máu của mình so sánh, nhưng máu của tôi lại rất rõ ràng!"
"Cái này là có ý gì?"
"Hiện tại, tôi cũng không xác định được rốt cuộc cô ấy có bị Hi Hi lây cổ cho hay không!" Bạch Dạ nói, đây cũng là lần đầu tiên anh nhìn thấy tình huống như thế.
"Vậy làm sao bây giờ?" Mặc Thiếu Thiên hỏi, đối với những vấn đề này của y học, anh không hiểu lắm, hiện tại thật hận mình đã không học y, như vậy có thể tra ra kết quả sớm.
"Tôi đề nghị, hai ngày nữa làm xét nghiệm tiếp một lần nữa, cũng có thể là do Hi Hi cào không sâu lắm, cho nên không rõ ràng, nhưng mấy ngày này, anh nên đặc biệt lưu ý tình trạng của cô ấy!" Bạch Dạ nhìn Mặc Thiếu Thiên nhắc nhở.
Nghe Bạch Dạ nói..., sắc mặt Mặc Thiếu Thiên âm trầm, đến bây giờ anh còn có thể nói gì, chỉ có thể nghe Bạch Dạ .
"Tôi biết rồi, Hi Hi thì thế nào? Anh nghĩ ra phương pháp chưa?" Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Bạch Dạ nhíu mày, nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Anh cho tôi là thần tiên sao? Coi như là thần tiên cũng có lúc tìm kiếm tài liệu, ngày hôm qua tôi giúp Lâm Tử Lam làm xét nghiệm, làm sao có thời giờ đi nghiên cứu?" Bạch Dạ hỏi.
Mặc Thiếu Thiên, ". . . . . ."
Nhìn Bạch Dạ, Mặc Thiếu Thiên cũng không tiện nói gì, dù sao buổi tối hôm trước anh ta đều vì chuyện của Hi Hi, thức cả đêm.
"Nhanh nhất lúc nào có kết quả?" Mặc Thiếu Thiên nhìn anh ta hỏi.
"Không biết!" Bạch Dạ nói.
"Không biết? Vậy anh biết cái gì?" Lúc này, Hoa Hồng đi tới hỏi, cô biết nhất định Mặc Thiếu Thiên sẽ tới đây hỏi Bạch Dạ chuyện này, cô cũng lo lắng cho Lâm Tử Lam, cho nên tới đây hỏi một chút, không nghĩ tới vừa tới nơi này đã nghe được họ nói chuyện.
Nghe Hoa Hồng nói..., Bạch Dạ ngước mắt, "Tôi là bác sĩ, không phải là người nghiên cứu cổ , không biết là có lỗi sao?"
Hoa Hồng, ". . . . . ."
Chẳng lẽ, là cô có lỗi?
Nghe tương đối giống nhau!
Cho nên, Hoa Hồng lập tức nở nụ cười, "Không có, anh không có lỗi, bất kể anh là bác sĩ hay là gì, tôi tin những thứ này cũng sẽ không làm khó được anh, đúng không?" Hoa Hồng nịnh hót nói.
Nhìn nụ cười nịnh hót trên mặt Hoa Hồng, Bạch Dạ trực tiếp nhìn lướt qua, coi thường.
"Nếu như không có chuyện gì, đừng tới quấy rầy tôi!" Nói xong, Bạch Dạ xoay người đi.
"Này này, có cần tôi giúp không?" Lúc này, Hoa Hồng đi theo.
Bạch Dạ không để ý tới.
"Không cần!"
"Để cho tôi đi vào, đã mấy ngày tôi không nhìn thấy Hi Hi, muốn gặp một lần!"
"Không được!"
"Bạch Dạ. . . . . ."
"Bạch lão đại. . . . . ."
"Tiểu Bạch. . . . . ."
"Tiểu Bạch Bạch. . . . . ."
"Tiểu Dạ Dạ. . . . . ."
Bất kể Hoa Hồng nói như thế nào, la hét thế nào, Bạch Dạ cũng không để ý tới Hoa Hồng.
Cuối cùng Hoa Hồng giận dữ gầm lên, "Bạch Dạ! ! !"
"Không được!" Nói xong, Bạch Dạ tiếp tục đi.
Hoa Hồng nhìn theo, không tin không vào được, nghĩ như vậy, đi theo.
Mặc Thiếu Thiên đứng tại chỗ, không nghĩ tới nhưng đáp án lại như vậy.
Chẳng qua cũng tốt, ít nhất, không phải là tin xấu!
Đúng lúc này, Lâm Tử Lam đi tới, cô biết, sáng sớm không thấy Mặc Thiếu Thiên, biết anh nhất định đến tìm Bạch Dạ hỏi.
Nhìn Mặc Thiếu Thiên đứng đó, Lâm Tử Lam đi tới, "Thế nào?"
Lúc Mặc Thiếu Thiên nhìn thấy Lâm Tử Lam, "Sao lại dậy sớm như vậy?"
"Anh còn không phải như vậy! ?" Lâm Tử Lam nhìn anh hỏi ngược lại, so với cô Mặc Thiếu Thiên tuyệt đối đã ngủ trễ, hơn nữa còn dậy sớm hơn cô.
Mặc Thiếu Thiên nhìn cô không nói gì, lúc này, Lâm Tử Lam nhìn anh hỏi, "Tình hình, như thế nào?"
"Bạch Dạ nói, muốn làm xét nghiệm một lần nữa, xét nghiệm cho kỹ!"
Nghe Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam cho là anh đang an ủi cô, khóe miệng nở nụ cười, "Anh không cần an ủi em, bất kể là kết quả gì, em cũng sẽ chấp nhận, hiện tại em giống Hi Hi, như vậy, con sống, em cũng có thể sống, con không sống nổi, em cũng sẽ đi theo con!" Lâm Tử Lam từ từ mở miệng nói.
Mặc dù nói, cô rất muốn tiếp tục sống, nhưng sống chết có số, nếu thật sự Hi Hi xảy ra chuyện, cô cũng sẽ suy sụp, như tình hình bây giờ, có cô đi theo Hi Hi, có lẽ là cô sẽ thanh thản .
Ít nhất, Hi Hi cũng không cô độc!
Chỉ là, kết quả có chút quá tàn nhẫn, không nghĩ tới, cuối cùng lại là tự mình hại chết mình. . . . . .
Điểm này, Lâm Tử Lam không cách nào tưởng tượng nổi.
Nghe Lâm Tử Lam nói..., chân mày Mặc Thiếu Thiên chau lại, "Anh không cho em nói như vậy, anh sẽ không để em với Hi Hi xảy ra chuyện!" Mặc Thiếu Thiên nhìn cô gằn từng chữ nói.
"Không phải anh đang an ủi em, hiện tại máu của em vẩn đục một nửa, cho nên không xác định được rốt cuộc có bị Hi Hi lây hay không!"
Nghe thế, Lâm Tử Lam chau mày, dáng vẻ Mặc Thiếu Thiên nghiêm túc, không giống như lừa gạt cô!
"Có năm mươi phần trăm cơ hội, cho nên không nên từ bỏ, anh tin Hi Hi nhất định sẽ ổn, con sẽ không dễ dàng khuất phục, con còn có tham vọng chưa được hoàn thành của mình, tuyệt đối sẽ không gặp chuyện không may, cho nên, anh không cho em có ý nghĩ này!" Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam gằn từng chữ nói.
Từ trước đến giờ Lâm Tử Lam luôn lạc quan, lần đầu tiên nghe được những ý nghĩ bi quan của Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên phát hiện, bản thân mình chân tay lại luống cuống, không biết nên làm thế nào!
"Nếu quả thật muốn chết, như vậy, chúng ta một nhà. . . . . . "Nói đến một nửa, Mặc Thiếu Thiên dừng lại một chút, sau đó tiện đà mở miệng, "Anh cũng sẽ đi theo hai mẹ con, tuyệt đối sẽ không sống cho qua ngày!"
Nghe Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam cười, quen Mặc Thiếu Thiên, cô thật sự không cần gì nữa!
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên nặng nề gật đầu, "Em biết rồi!"
Nhìn Lâm Tử Lam, lúc này Mặc Thiếu Thiên mới nở nụ cười, từ đáy lòng cảm thấy hơi vui mừng, vươn tay, ôm lấy cô.
Chỉ có lúc ôm cô, anh mới cảm thấy an tâm.
Mấy ngày qua, ở chỗ này mặc dù gặp mặt nói chuyện với Bạch Dạ không nhiều, nhưng ăn ở ở nơi này, đều rất tốt.
Nhưng thói quen Bạch Dạ vẫn như trước.
Dù là lúc nào, ăn uống luôn được chú trọng và vô cùng xa hoa.
Mà hai ngày sau, Mặc Thiếu Thiên cùng Bạch Dạ nói chuyện.
"Tình hình như thế nào?" Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Bạch Dạ lắc đầu, "Giống với tình trạng lần trước, vẩn đục một nửa!"
Nói đến điều này, Mặc Thiếu Thiên chau mày, "Vậy dạng này được coi là trường hợp nào?"
Bạch Dạ lắc đầu, "Tôi cũng không rõ lắm, tôi tìm người khác thử máu, nhưng không giống như trường hợp của Lâm Tử Lam!"
Vốn cho là, hiện tại sẽ có kết quả, không nghĩ tới lại như thế.
Hiện tại, tim của anh không thể ổn định được.
Lúc này, Bạch Dạ nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Hiện tại cô ấy không có triệu chứng gì sao?"
Mặc Thiếu Thiên lắc đầu, "Không có!"
Lúc này, Bạch Dạ càng chau mày, "Có thể nào, liên quan đến việc cô ấy mang thai không?"
Lúc Bạch Dạ vừa nói ra những lời này, Lâm Tử Lam cùng Hoa Hồng vừa vặn xuất hiện đó, vừa khéo nghe được những lời này.
Lúc này, Lâm Tử Lam cùng Hoa Hồng ngẩn ra, Hoa Hồng không thể tin nhìn Lâm Tử Lam, mang thai? ?
Ánh mắt không khỏi nhìn về phía bụng Lâm Tử Lam.
Lâm Tử Lam đứng đó, có chút hoài nghi mình có nghe lầm hay không, nhưng khi nghe những lời này của Bạch Dạ, lúc này cô mới nhớ tới Mặc Thiếu Thiên mấy ngày qua có điểm là lạ, mỗi buổi tối sẽ ôm cô ngủ, có đôi khi lúc nửa đêm cô đang ngủ mơ hồ, Mặc Thiếu Thiên đặt tay xoa lên bụng của cô. . . . . .
Quan trọng nhất là, hình như chu kỳ của cô, đã lâu chưa tới!
Trong khoảng thời gian này, xảy ra quá nhiều chuyện, cô đã sớm quên mất chuyện này, không nghĩ tới. . . . . .
Tay Lâm Tử Lam, phủ ở trên bụng, một giây kia, ngây ngẩn cả người!
Mà bên kia, Mặc Thiếu Thiên còn đang cùng Bạch Dạ nói chuyện, nghe Bạch Dạ nói..., Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, "Có liên quan chuyện này sao?"
Bạch Dạ lắc đầu, "Tôi cũng không rõ lắm, Mặc Thiếu Thiên, có chuyện này, tôi phải nói anh biết, tôi chưa từng gặp qua cổ này, cho dù có biết một ít, tôi cũng không chắc chắn, nhất định sẽ trị lành cho bé. . . . . ."
"Tôi tin tưởng anh!" Bạch Dạ chưa nói hết lời, Mặc Thiếu Thiên nhìn chằm chằm vào anh nói.
"Nếu như trên thế giới này, anh không chữa khỏi cho Hi Hi, tôi tin không có ai có khả năng, cho nên, tôi tin tưởng anh!"
Bạch Dạ đứng đó, không nghĩ tới Mặc Thiếu Thiên sẽ nói như vậy, chỉ là hơi sững sờ, anh ta cười, "Anh phải biết rằng, bé là chuột bạch của tôi, hậu quả thế nào, không ai biết!"
"Tôi tin, Hi Hi tuyệt đối không phải là chuột bạch của anh, anh sẽ chữa cho bé thành công!" Mặc Thiếu Thiên nhìn Bạch Dạ hết sức chắc chắn nói.
Đến bây giờ, anh không tin, trời cao đối với Hi Hi như vậy, bé còn nhỏ như vậy, bé tuyệt đối sẽ không có việc gì.
Nếu Mặc Thiếu Thiên nói như vậy, Bạch Dạ không tiếp tục nhắc lại vấn đề này, "Tốt, tôi sẽ cố hết sức!"
"Có những lời này của anh, là đủ rồi!"
Khóe miệng Bạch Dạ nở nụ cười nhàn nhạt, anh ta chẳng thể nghĩ tới, sau mười mấy năm, còn có thể nhìn thấy Mặc Thiếu Thiên, thế nhưng hai người còn có thể đứng ở chỗ này nói chuyện.
"Đúng rồi, chuyện của Lâm Tử Lam, có giải pháp gì không?" Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Bạch Dạ suy nghĩ một chút, "Có!"
"Giải pháp gì?"
"Đi tìm phụ nữ có thai, làm thí nghiệm sẽ biết!"
Nói đến điều này, Mặc Thiếu Thiên sững sờ, không nghĩ tới điều này!
"Thế nào? Không đành lòng?" Bạch Dạ hỏi.
Đúng là, Mặc Thiếu Thiên là người trong hắc đạo, giết người vô số, nhưng là người bị giết cũng đáng chết, kẻ thù, cũng không làm bị thương người vô tội, hiện tại để cho anh đi tìm một người phụ nữ có thai. . . . . .
"Nếu như không đành lòng, đừng bàn lại chuyện này!" Bạch Dạ nói.
Theo ý anh ta, đàn ông không nên có sự thương hại, nhất là người như Mặc Thiếu Thiên, thắng cuộc trong những trận quyền anh ở Mỹ!
Nhìn Bạch Dạ, Mặc Thiếu Thiên mở miệng, "Tốt, tôi lập tức đi tìm!" Nói xong, Mặc Thiếu Thiên xoay người rời đi.
Mà cùng lúc đó, Lâm Tử Lam bỗng nhiên từ chỗ khác đi ra, "Không được!"
Lúc nhìn thấy Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên nhướng mày, ánh mắt khác thường nhìn cô, cô đứng ở đây từ khi nào?
Đã nghe được cái gì?
Lúc này, Lâm Tử Lam đi tới trước mặt Mặc Thiếu Thiên, ngăn cản anh, "Không thể, không thể vì em cùng Hi Hi, mà làm hại những người khác, như vậy sẽ chỉ làm em cùng Hi Hi đau khổ hơn, em không muốn mạng của chúng ta là do đổi lấy mạng của người khác!" Lâm Tử Lam nói.
Hoa Hồng cũng đứng đó, nghe Lâm Tử Lam nói..., chau mày.
Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn Lâm Tử Lam, "Em đã nghe được rồi?"
"Ừm, em đã nghe được rồi!" Lâm Tử Lam gật đầu nói, lúc này, cô nhìn Mặc Thiếu Thiên cùng Bạch Dạ, "Em không hi vọng tìm người khác làm thí nghiệm, nếu như gặp chuyện không may..., cũng là hai mạng người, nếu quả thật vì cứu em cùng Hi Hi, như vậy em cùng Hi Hi sẽ cả đời sống trong ân hận!"
"Không ai muốn chết!" Lâm Tử Lam nhìn họ nói.
Nghe Lâm Tử Lam nói..., Mặc Thiếu Thiên chắc chắn, cô đã nghe được tất cả!
"Nhưng là, nếu như không làm thí nghiệm..., căn bản không biết em trúng cổ hay không!" Mặc Thiếu Thiên nhìn cô nói.
"Chỉ vì chứng minh em có trúng cổ không, mà phải hy sinh một phụ nữ có thai sao?" Lâm Tử Lam nhìn anh hỏi ngược lại, "Em cũng rất muốn sống, nhưng nếu như là đổi lấy mạng người khác, em không muốn, không ai hi vọng được sống tốt, mà hại người khác, Mặc Thiếu Thiên, anh nghĩ xem, nếu như là em đi, anh sẽ đồng ý sao?"
"Dù không đồng ý, anh cũng sẽ làm, chỉ cần em không có chuyện gì!" Mặc Thiếu Thiên nói, hiện tại, anh đã không kịp nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần Lâm Tử Lam không có chuyện gì, chỉ cần Hi Hi không có chuyện gì, dù là có báo ứng, cũng là báo trên người anh, anh không hối hận!
"Mặc Thiếu Thiên! ! !" Lâm Tử Lam hô một tiếng, nhìn Mặc Thiếu Thiên, thật sự không muốn để anh hại người vô tội.
Mặc Thiếu Thiên đứng đó, bởi vì bị đè nén, con ngươi thoạt nhìn có chút phiếm hồng.
"Ngàn vạn lần không nên vì em mà hại người vô tội, như vậy, lương tâm em cả đời cũng sẽ không thanh thản, sẽ không hạnh phúc!"
"Nhưng, vậy còn em? Nếu như em rời bỏ anh, anh cũng vậy, không sống nổi!"
Nghe Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam khóc, nở nụ cười, cô vươn tay, vuốt ve mặt Mặc Thiếu Thiên, "Em biết, cho nên, em sẽ cố gắng sống, hiện tại, chẳng qua là không xác định em có gặp chuyện không may không, nhưng ngàn vạn lần không nên vì em mà hy sinh bất cứ người nào, coi như vì Hi Hi, vì. . . . . . Con của chúng ta!" Vừa nói, Lâm Tử Lam cầm lấy tay Mặc Thiếu Thiên, đặt ở trên bụng của mình.
Một giây kia, Mặc Thiếu Thiên đứng đó, không biết nên làm thế nào, nhưng không thể không thừa nhận, anh sắp bị Lâm Tử Lam thuyết phục!
Vì câu kia, vì con của họ. . . . . .
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam cũng nhìn anh, "Đồng ý với em, vì con của chúng ta, đồng ý em!"
Lâm Tử Lam nói như vậy, Mặc Thiếu Thiên còn có thể nói gì?
Chỉ cần là lời Lâm Tử Lam nói..., anh sẽ nghe!
Cuối cùng, anh gật đầu, "Ừ!"