Hai giờ sau, mọi người đều chờ ở phòng khách.
Mà Bạch Dạ, cũng xuất hiện đúng giờ ở phòng khách.
Lâm Tử Lam nhìn thấy anh, "Có kết quả rồi phải không? Thế nào?"
Bạch Dạ liếc mắt nhìn Lâm Tử Lam, nghĩ nghĩ, mở miệng, "Đã có!"
"Thế nào! ?" Lâm Tử Lam hỏi.
Mọi người nhìn Bạch Dạ, dường như một câu nói của anh, có thể quyết định tất cả.
"Kết quả là, không phải trúng độc!"
"Vậy là cái gì?" Mặc Thiếu Thiên lập tức hỏi, bộ mặt yêu nghiệt kia dần dần hiện rõ vẻ lo lắng.
Lúc này, Bạch Dạ nghĩ nghĩ, "Tuy rằng tôi đã thấy không ít điều quái dị, nhưng lần này, có thể nói là lần đầu tiên!"
"Nếu tôi đoán không sai, bé không phải trúng độc, mà là trúng cổ*!" Bạch Dạ nói. (*cổ: một loại sâu độc)
"Trúng cổ?" Lâm Tử Lam nhíu mày, đọc ra tiếng.
Chuyện trúng cổ như vậy, trước giờ cô chỉ xem trên TV, cũng không nghĩ tới, sự thật lại xảy ra.
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, đối với chuyện này, tuy rằng không hiểu biết rõ, nhưng cũng từng nghe người ta nói qua. . . . .
"Vậy sẽ như thế nào?" Lâm Tử Lam lo lắng hỏi, những khi xem trên TV, người trúng cổ, đều mất máu mà chết, nghĩ đến đây, ngực Lâm Tử Lam không khỏi nhói đau.
"Tại sao có thể như vậy?"
Nghe thế, Bạch Dạ cười lạnh ra tiếng, quay đầu lại nhìn họ, "Điều này tôi nên hỏi mọi người mới đúng!"
Nói điều này, mọi người đều sửng sốt.
Không ai muốn như vậy!
"Tình trạng của bé, từ bên ngoài nhìn vào, rất giống trúng độc, nhưng mọi người nhìn kỹ, sẽ phát hiện, mỗi lần bé phát tác thời gian không cố định, hơn nữa, càng lúc càng nghiêm trọng, hiện tại thậm chí còn có khuynh hướng tự mình hại mình, đó là do cổ trong cơ thể của bé phát tác, khống chế bé, cho nên bé mới như vậy!"
"Hơn nữa, nếu phát hiện trễ hoặc là cổ sinh sôi, sẽ tự mình hại chết bản thân mình, hơn nữa, bé còn có thể có khuynh hướng tấn công người khác, người bị bé làm bị thương, sẽ gián tiếp trúng loại cổ này!" Bạch Dạ một chữ một nói.
Nói điều này, mọi người lại sửng sốt.
Ánh mắt Hoa Hồng nhìn về phía Lâm Tử Lam.
Lâm Tử Lam đứng ở nơi đó, không hề nghe lầm, cả người giật mình tại chỗ!
Người kinh ngạc nhất chính là Mặc Thiếu Thiên, anh không dám tin liếc mắt nhìn Lâm Tử Lam, sau đó mở miệng, "Nếu bị thương, vậy sẽ thế nào?"
"Gián tiếp bị lây bệnh, cũng sẽ giống bé, cả người run rẩy, cuối cùng tự mình hại bản thân mình mà chết, chẳng qua tới rất chậm, giống như thuốc độc phát tác chậm, thời gian rất lâu mới có thể nhận ra!" Bạch Dạ nói.
. . . . . .
Một khắc kia, phòng khách yên tĩnh!
Không ai nghĩ tới, những lời này của Bạch Dạ, không phải xử Hi Hi tử hình, mà là xử Lâm Tử Lam tử hình!
Mọi người họ ai cũng biết, lúc ở trên máy bay, vì đè Hi Hi lại, Lâm Tử Lam bị thương!
Một khắc kia, ánh mắt họ đều nhìn về phía Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam đứng ở đó, không biết nên phản ứng thế nào.
Hiện tại có lẽ là may mắn, không phải cô có thể thông cảm với nỗi đau đớn của bảo bối sao?
Nếu Hi Hi biết bé làm cô bị thương, vậy thì bé sẽ nghĩ thế nào?
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên lập tức đi lên trước, nói với Bạch Dạ, "Không cần nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, rốt cuộc có thể cứu hay không! ?"
Nhìn thấy dáng vẻ kích động của Mặc Thiếu Thiên, Bạch Dạ nhìn anh, mắt hơi nheo lại, "Xem tình huống thế nào, trước mắt là do tôi phỏng đoán!"
"Có biện pháp nào không, có thể kiểm tra người bị thương, có trúng cổ hay không! ?" Mặc Thiếu Thiên nhìn anh ta hỏi.
Nghe Mặc Thiếu Thiên nói, Bạch Dạ kết luận, trong đám họ có người bị thương, hơn nữa người kia. . . . . .
Ánh mắt Bạch Dạ nhìn về Lâm Tử Lam ở phía sau anh, ánh mắt, chắc chắn!
"Rốt cuộc có hay không! ?" Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Nghĩ đến Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên gần như nổi điên!
"Có!" Bạch Dạ nói.
Đây là, Mặc Thiếu Thiên cầm lấy tay Bạch Dạ, "Vì cô ấy, kiểm tra!"
Lâm Tử Lam đứng đó, không nói gì, cặp mắt xinh đẹp kia, nhìn lướt quá hai người họ.
Hình như, đối mặt nhiều chuyện như vậy, Lâm Tử Lam cảm thấy bình thản, lúc biết chính mình sẽ bị trúng cổ, tâm tình Lâm Tử Lam, trở nên bình tĩnh.
Từ lúc bắt đầu, đến bây giờ, lúc cô cùng Mặc Thiếu Thiên, thật sự quá mức trớ trêu, có đôi khi cô cũng hoài nghi, có phải ông trời thật sự không muốn cho họ ở cùng nhau hay không, nếu không tại sao giữa hai người họ chưa có lúc nào được yên ổn?
Bạch Dạ nhìn Lâm Tử Lam, "Cô đi vào với tôi!" Nói xong, Bạch Dạ bước đi.
Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn Lâm Tử Lam, đôi mắt kia dường như muốn nói rất nhiều điều, lại không biết nên nói từ đâu, cuối cùng, anh cứng ngắc mở miệng nói câu, "Nhất định không có chuyện gì, anh chờ em!"
Lâm Tử Lam gật đầu, cuối cùng theo Bạch Dạ đi vào.
Ở trong phòng khám bệnh của Bạch Dạ.
Đây là lần thứ hai cô bước vào, lúc này, cô mới có tâm tình nhìn chỗ khác, nơi này, thật sự rất lớn, để các loại dụng cụ, cái bàn, lọ thuốc,… , rất nhiều đồ vật, có thứ ở bệnh viện không hề thấy qua, nhưng ở nơi này đều có, hơn nữa, cũng rất sạch sẽ.
Lâm Tử Lam đi vào sau, phóng tầm mắt nhìn tới, Hi Hi nằm ở chỗ này, chỉ là, bị một lớp của kính ngăn cách, nhìn thân thể nhỏ bé của Hi Hi nằm đó, trong lòng Lâm Tử Lam, không nói ra được cảm xúc.
Lúc này, Bạch Dạ nhìn cô, "Lại đây!"
Lâm Tử Lam cũng nhìn anh ta, chỉ có thể đi qua.
Bạch Dạ nhìn cô, "Cô thật sự bị thương?"
Lâm Tử Lam gật đầu.
Bạch Dạ mang đồ bảo vệ, lấy dụng cụ ra, nhìn cô mở miệng, "Bị thương ở chỗ nào?"
Vì thế, Lâm Tử Lam vươn tay, trên mu bàn tay trắng nõn mảnh khảnh có một vết máu rất nhỏ, có thể là một ngày rưỡi rồi, thịt đã bắt đầu liền lại .
Bạch Dạ vươn tay, bông băng lau mu bàn tay cô, nhưng mà, lúc tay anh vừa đụng vào tay cô, Bạch Dạ sửng sốt.
Nhìn thấy ánh mắt Lâm Tử Lam, rất khác thường.
Lâm Tử Lam cũng nhìn Bạch Dạ, không biết tại sao anh ta lại nhìn mình như vậy, "Làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?"
Lúc này, Bạch Dạ lại đem đồ vật nọ thả ở xa, lấy ra dụng cụ khác trước mặt, dính một ít không biết là thứ gì, một lần nữa lau miệng vết thương của cô.
"Đang muốn có phải không?" Bạch Dạ hỏi.
Đang muốn có phải không?
Nghe thế cái, Lâm Tử Lam nhíu mày, "Có ý tứ gì? Muốn cái gì?"
Nghe nói thế, Bạch Dạ nghiêng đầu chỗ khác nhìn cô, thấy đôi mắt của cô bất lực nhìn mình, anh kết luận, cô không biết!
"Tôi phải nói rõ cho cô biết, tôi không biết cô có trúng cổ hay không, nhưng một khi cô có trúng cổ, cô. . . . . ." Nói được một nửa, ánh mắt Bạch Dạ nhìn thấy cái bụng bằng phẳng của Lâm Tử Lam, bỗng nhiên cảm thấy có chút tàn nhẫn, không biết nên tiếp tục nói như thế nào.
"Cái gì?" Lâm Tử Lam tiếp tục hỏi, hiện tại trong đầu đều là Hi Hi, trúng cổ, căn bản không nghĩ nhiều đến lời nói của Bạch Dạ.
"Không có gì!" Bạch Dạ mở miệng, không nói cho hết lời.
Lâm Tử Lam cũng không tiếp tục hỏi.
Lúc này, Bạch Dạ cầm lấy một lọ màu trắng, đem dụng cụ vừa rồi lau trên tay Lâm Tử Lam, hòa tan vào, sau khi cất xong, dùng nắp đậy kín.
Lâm Tử Lam ngồi ở chỗ kia, không biết nên làm gì, lúc này, Bạch Dạ nhìn cô mở miệng, "Cô có thể đi ra ngoài!"
Nghe vậy, Lâm Tử Lam nhìn thoáng qua Hi Hi, sau đó nhìn Bạch Dạ, "Tôi có thể nhìn Hi Hi một lát không?"
"Hiện tại bé đã hoàn toàn bị cách ly, lời nói của cô, căn bản bé không nghe được!" Bạch Dạ nói.
"Tôi chỉ muốn nhìn bé một lát là được!" Lâm Tử Lam nói.
"Tùy ý!"
Nghe Bạch Dạ nói, lúc này Lâm Tử Lam mới đứng dậy, hướng phía Hi Hi bên kia đi đến.
Bởi vì bị thủy tinh ngăn cách, Lâm Tử Lam không thể tiến tới gần, chỉ có thể đứng ở đó nhìn.
Nhìn khoảng năm phút, lúc này Lâm Tử Lam mới lấy lại tinh thần, định đi ra ngoài, Bạch Dạ hình như nhớ tới điều gì, nhìn bóng dáng của cô mở miệng, "Nói Mặc Thiếu Thiên vào một lát!"
Nghe Bạch Dạ nói, Lâm Tử Lam hơi sửng sốt, không phải cho tới bây giờ anh ta không để cho người khác vào phòng sao?
Chẳng qua, để cho cô vào được, có lẽ không phải như vậy, Lâm Tử Lam không nghĩ nhiều, quay người đi ra ngoài.
Nghe được tin Bạch Dạ nói anh đi vào, Mặc Thiếu Thiên cảm thấy kinh ngạc, chỉ là dù thế nào, Mặc Thiếu Thiên vẫn muốn đi vào.
Nhìn thấy Lâm Tử Lam, "Đừng suy nghĩ nhiều, trở về phòng chờ anh, anh quay lại ngay!"
"Ừm!" Lâm Tử Lam gật đầu.
Lâm Tử Lam trở lại phòng, ngồi ở trên giường, trầm mặc không nói, cũng không biết suy nghĩ gì.
Cho đến, hơn mười phút sau, bỗng nhiên cửa bị đẩy ra, Mặc Thiếu Thiên tiến vào, khi nhìn thấy Lâm Tử Lam đang ngồi, đôi mắt Mặc Thiếu Thiên đỏ lên.
"Anh đã trở về. . . . . ."
"Ừm. . . . . ."
Lời nói của Lâm Tử Lam còn chưa nói xong, Mặc Thiếu Thiên xông lên, trực tiếp hướng phía môi cô mãnh liệt hôn lên, Lâm Tử Lam bất ngờ, cũng không biết vì cái gì mà Mặc Thiếu Thiên lại như vậy.
Nhưng nghĩ đến chuyện trúng cổ, Lâm Tử Lam có cảm giác, giống như là bệnh truyền nhiễm sẽ lây bệnh, Lâm Tử Lam theo bản năng đẩy Mặc Thiếu Thiên ra.
"Không nên. . . . . ." Lâm Tử Lam đẩy anh ra nói.
Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, dường như nhìn thấu tâm sự của cô, không để ý ngăn cản, lại hôn cô.
"Ưm ưm ưm. . . . . ." Lâm Tử Lam giãy dụa, đẩy Mặc Thiếu Thiên ra, "Không nên chạm vào em, có lẽ em cũng đã trúng cổ, em không muốn gián tiếp lây bệnh cho anh!" Lâm Tử Lam nói.
Quả nhiên biết cô làm vậy chính vì điều này!
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên càng ôm chặt cô, đôi mắt màu đỏ tươi, "Cho dù là nói, như vậy thì ba người một nhà chúng ta cùng chết đi, nếu hai người không còn sống, anh tuyệt đối sẽ không sống tạm qua ngày!" Mặc Thiếu Thiên nhìn cô nói từng chữ một.
Lâm Tử Lam nhìn anh, nhìn thấy con ngươi anh màu đỏ tươi, mũi đau xót, nước mắt không kiềm chế được rơi xuống.
Giây tiếp theo, Mặc Thiếu Thiên hôn lên môi Lâm Tử Lam.
Lúc này đây, Lâm Tử Lam không còn đẩy ra, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Mặc Thiếu Thiên hôn cô, trong lòng đau đớn không nói nên lời, hơn nữa sau khi nghe được những lời Bạch Dạ nói với anh, anh càng không biết nên thế nào!
Vì thế, hai người ở trong phòng, dùng hơi sức cuối cùng của chính mình, ôm hôn, nhưng Mặc Thiếu Thiên không làm gì Lâm Tử Lam, vẫn ôm cô, đến khi cô ngủ, Mặc Thiếu Thiên cũng không buồn ngủ.
Nhìn Lâm Tử Lam, tay anh, nhẹ nhàng đặt lên bụng Lâm Tử Lam, cảm giác được độ ấm, đôi mắt Mặc Thiếu Thiên trở nên hồng hồng.
Đều nói đàn ông có lệ không dễ rơi, chỉ vì chưa tới lúc đau lòng.
Người ngoài cho tới bây giờ đều chưa từng thấy Mặc Thiếu Thiên khóc, cũng chỉ có. . . . . .