Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc

Chương 367: Chương 367: Có người lãnh khốc như băng, có người tình cảm như lửa.




Tô Cẩn Nhi cũng cười một tiếng, “Dùng mạng của tôi đổi mạng của Mặc Thiếu Thiên!”

Hách Tôn cau mày, nhìn Tô Cẩn Nhi, giống như đang phân biệt trong lời nói của cô là thật hay giả.

Lúc này, Tô Cẩn Nhi nhìn bốn phía, gương mặt xinh đẹp trắng noãn nâng lên nụ cười nhạt, “Không phải dùng mạng của tôi đổi mạng của Mặc Thiếu Thiên sao? ! Như thế nào? Anh muốn hay không tự mình ra tay! ?” Nói xong, Tô Cẩn Nhi cầm dao găm, làm bộ muốn đưa cho Hách Tôn.

Đổi đôi tay ngọc của cô. Giọng nói, rất giận dỗi.

Mọi người lo lắng, nhìn một màn này.

Ánh mắt Hách Tôn tĩnh mịch, hung hăng nhìn Tô Cẩn Nhi, “Nếu như cô dám gạt tôi, cô biết hậu quả!” Hách Tôn nhìn cô nói một câu cảnh cáo.

Nghe được câu này, Tô Cẩn Nhi chợt nhớ tới cái gì, Hách Tôn từng nói qua, anh ta ghét nhất chính là bị lừa gạt cùng phản bội.

Cô không sợ Hách Tôn lạnh nhạt cùng tuyệt tình, sợ nhất chính là Hách Tôn không để cho cô đi theo bên cạnh anh.

Nghĩ tới đây, Tô Cẩn Nhi trầm mặc.

Chỉ chốc lát sau, Tô Cẩn Nhi lên tiếng, “Muốn cứu Mặc Thiếu Thiên, lập tức buông tôi ra!”

Nghe thấy thế, hai mắt Hách Tôn hung hăng nhìn cô, không có nói gì, buông cô ra.

Lúc này, Tô Cẩn Nhi đi tới, trực tiếp giơ tay lên, một tay khác cầm dao găm, hướng trên tay của mình rạch xuống.

Nhìn một màn này, tất cả mọi người nhíu nhíu mày.

Lúc này, Tô Cẩn Nhi cũng nhíu mày, máu trên cánh tay rất nhanh đã chảy ra, trực tiếp rơi vào trong chén.

Lúc này, Tô Cẩn Nhi nhìn Hi Hi, “Đem cái này đút cho Mặc Thiếu Thiên, rất nhanh sẽ giải độc!”

Hi Hi cau mày, Hoa Hồng cũng nghi ngờ “Máu của cô có thể giải độc!?”

Tô Cẩn Nhi không trả lời…ngay, “Tin tưởng lời của tôi, thì cho anh ta uống!”

Bây giờ, bọn họ có thể có lựa chọn sao?

Hi Hi không nói hai lời, “Tôi tin tưởng cô!”

Sau đó, bưng chén lên cầm hết đồ cho Mặc Thiếu Thiên uống…, lúc này, tay của Lâm Tử Lam đè xuống tay Hi Hi, “Để tôi làm cho!”

Hi Hi sững sờ, nghe theo gật đầu một cái.

Vì vậy, Lâm Tử Lam đi tới, Hách Tôn cũng đi tới, đỡ Mặc Thiếu Thiên dậy, cho Mặc Thiếu Thiên uống.

Hi Hi đứng ở một bên, nhìn cha uống xong những thứ đó, cũng không kịp ghê tởm, chỉ muốn cho Mặc Thiếu Thiên có thể lập tức tỉnh lại.

Nhìn Mặc Thiếu Thiên uống xong, Hi Hi lúc này mới nghiêng đầu sang nhìn Tô Cẩn Nhi, “Cha tôi lúc nào sẽ khỏe lạit? Khi nào sẽ tỉnh lại! ?”

Tô Cẩn Nhi lắc đầu, “Tôi không biết, việc này phụ thuộc vào ý thức cùng thể lực của anh ta!” Tô Cẩn Nhi nói.

Cô chỉ biết cách giải độc, nhưng không biết lúc nào thì mới có thể tỉnh lại.

Vào giờ phút này, bọn họ cũng chỉ có thể tin tưởng lời Tô Cẩn Nhi nói.

Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên nằm ở trên giường, đôi môi còn có vết máu, xem ra, giống như Vam¬pire, yêu nghiệt, mê người.

Lúc này, Hi Hi nhìn Tô Cẩn Nhi “Cô vào rừng rậm có phải hay không!?”

Một câu nói.

Tất cả mọi người nhìn về phía Tô Cẩn Nhi, ánh mắt Hách Tôn cũng nhìn về cô.

Thật ra thì lúc cô trở lại, Hách Tôn nhìn ra, chỉ là không chọc phá cô mà thôi.

“Không có!” Tô Cẩn Nhi phủ nhận.

Giọng nói, có chút chột dạ, chỉ là câu không có này, cũng là nói cho Hách Tôn nghe.

Thật ra thì, bọn họ đều có thể nhận ra .

Coi như Tô Cẩn Nhi lập tức che giấu, nhưng vẫn có thể nhận ra.

Hi Hi liếc mắt nhìn Hách Tôn, không tiếp tục chọc phá Tô Cẩn Nhi, chỉ là gật đầu, “Cám ơn cô. . . . . .”

Nói thật, từ mười mấy năm trước, cô bị buộc tiến vào Mafia, tiếp nhận huấn luyện, căn bản cũng không biết thật xin lỗi cùng cám ơn là có ý gì.

Bây giờ lại có một đứa bé nói với cô cám ơn, loại cảm giác đó, có chút khó có thể hình dung, giống như một người chưa bao giờ được công nhận, đột nhiên được người ta công nhận.

Đột nhiên Tô Cẩn Nhi cũng cảm thấy, hình như chuyện hôm nay làm, cũng không hoàn toàn vì Hách Tôn mới làm như vậy. . . . . .

Tô Cẩn Nhi nhìn Hi Hi, lắc đầu, “Không cần cám ơn, nếu như không có chuyện gì khác, tôi đi ra ngoài trước!”

“Vết thương của cô. . . . . .”

“Tôi sẽ tự xử lý!” Nói xong, Tô Cẩn Nhi liền xoay người đi ra ngoài.

Lúc này, Hách Tôn đứng lên, nhìn hướng Tô Cẩn Nhi đi ra, ánh mắt thâm u.

Hi Hi cũng nhìn Hách Tôn, suy nghĩ một chút, quyết định không tham dự chuyện của bọn họ.

Bên trong gian phòng.

Tô Cẩn Nhi đang băng bó vết thương.

Thật ra thì, vết thương không chỉ ở trên tay, còn có trên người, các nơi cô không với tới.

Tô Cẩn Nhi soi gương băng bó vết thương lại, thật ra thì, từ khi gia nhập Mafia, cô liền bắt đầu tự mình xử lý vết thương, mặc dù Mafia có mấy bác sĩ riêng, nhưng rất nhiều lúc, lại cần mình tự xử lý tốt hơn.

Đang lúc ấy thì, cửa chợt bị đẩy ra.

Đột nhiên Tô Cẩn Nhi ngước mắt hướng ngoài cửa nhìn, vào giờ phút này trên người cô chỉ mặc có một cái áo lót màu đen, hai vai trắng lộ ra xương quai xanh gợi cảm, còn có bụng nhỏ.

Đều nói làm đặc công, đều hết sức khêu gợi.

Những lời này, tuyệt đối không sai!

Vóc dáng đặc biệt tốt!

Ngay khi thấy người ngoài cửa là Hách Tôn, Tô Cẩn Nhi sững sờ, ngẫu nhiên, mặt hơi ửng đỏ một chút, nhưng không di chuyển.

Khi Hách Tôn thấy Tô Cẩn Nhi chỉ mặc một chiếc áo ngực màu đen thì ánh mắt càng thêm tối tăm một chút.

“Có chuyện gì không! ?” Tô Cẩn Nhi nhìn Hách Tôn hỏi.

Lúc này, Hách Tôn trực tiếp đi vào, trực tiếp đến trước mặt của Tô Cẩn Nhi.

Tô Cẩn Nhi đứng ở đó, nhìn Hách Tôn, cứ có cảm giác bị anh áp bức không nói ra được.

Lúc này, ánh mắt Hách Tôn nhìn chằm chằm vào vết thương trên người Tô Cẩn Nhi “Cho tôi lời giải thích!” Anh trực tiếp mở miệng.

Tô Cẩn Nhi sửng sốt.

Giải thích?

Giải thích cái gì! ?

Tô Cẩn Nhi nhìn Hách Tôn, “Giải thích cái gì! ?”

“Cô đi vào rừng rậm! ?” Hách Tôn nhìn cô hỏi.

Nghĩ đến điều Hách Tôn ghét nhất chợt hiểu, Tô Cẩn Nhi liền gật đầu “Phải!”

Hách Tôn trầm mặc.

Anh biết nguyên nhân Tô Cẩn Nhi nói dối mình, không cách nào nói ra lời trách cứ, chỉ nhìn cô, trầm mặc mấy giây. “Tô Cẩn Nhi, tôi đã cảnh cáo cô, chuyện của tôi, không có chủ ý của tôi, không cho phép nhúng tay!” Hách Tôn nói gằn từng chữ.

Tô Cẩn Nhi đứng ở đó, cô không mong đợi Hách Tôn sẽ cảm kích, cho nên, cô cũng không có nói nhiều như vậy, chỉ nhìn Hách Tôn, ánh mắt lại hết sức kiên định.

“Nếu như cô còn muốn đi theo tôi, tốt nhất nghe lời của tôi!” Hách Tôn nói gằn từng chữ.

Tô Cẩn Nhi nhìn anh, “Tôi biết rồi!”

Thấy Tô Cẩn Nhi đồng ý, ánh mắt Hách Tôn di động trên người của cô, sau đó lập tức đi ra ngoài.

“Chờ một chút!” Tô Cẩn Nhi ở phía sau lên tiếng.

Ngay sau đó bước chân của Hách Tôn dừng lại ở đó, chỉ đưa lưng về phía cô, không quay đầu lại.

Tô Cẩn Nhi đứng ở đó, nghĩ tới chuyện gạt Hách Tôn, lại mấy phần khổ sở lên tiếng “Chẳng lẽ, anh không có vấn đề gì khác sao?” Tô Cẩn Nhi hỏi.

Đưa lưng về phía khuôn mặt của cô, không có thay đổi chút nào, nghe được lời của cô…, Hách Tôn lạnh lùng mở miệng, “Không có!”

Tô Cẩn Nhi “. . . . . .”

Đến tột cùng là không có, còn là không liên quan tới mình! ?

Tô Cẩn Nhi không rõ ràng lắm, chỉ là trong lòng lần nữa thoáng qua một tia mất mác. . . . . .

Lúc này, thấy Tô Cẩn Nhi không nói gì thêm, Hách Tôn nâng bước đi ra ngoài, để lại Tô Cẩn Nhi một mình đứng ở đó.

Nhìn bóng lưng của Hách Tôn, chân mày khẽ nhíu lên. . . . . .

Dường như, cô làm chuyện gì, cũng không cảm động được Hách Tôn. Anh đối với cô, vĩnh viễn đều là lạnh nhạt sao.

Suy nghĩ một chút, Tô Cẩn Nhi hít thở sâu một hơi.

Đã rất tốt, chỉ cần Hách Tôn không đuổi cô đi là được rồi!

Chỉ là, Tô Cẩn Nhi đến bây giờ đều nghĩ mãi mà không rõ chính là, vì cái gì lúc đó Hách Tôn cho cô đi theo anh.

Cô nhớ, thời điểm bọn họ trở về nước Mỹ, cô đang ở trên máy bay tư nhân phía dưới chờ anh, cô cho là, anh sẽ lần nữa dùng chuyện giống vậy, cảnh cáo cô không cần đi theo anh, nhưng ngoài dự đoán, anh thế nhưng ngầm cho phép, một khắc kia, Tô Cẩn Nhi chỉ lo vui mừng, căn bản không có suy nghĩ nhiều như vậy. . . . . .

Bây giờ suy nghĩ một chút, cô không biết điều này vì sao. . . . . .

Nhưng cô cũng không muốn biết, mặc kệ tại sao, cô cũng sẽ không rời đi. . . . . .

^ ^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^

Trong khi bên ngoài.

Tô Cẩn Nhi ở trong phòng, Lâm Tử Lam cũng sắp xếp phòng cho Hoa Hồng, để cho cô đi nghỉ ngơi, Hoa Hồng biết Mặc Thiếu Thiên không có chuyện gì, cũng liền đi nghỉ ngơi.

Hách Tôn ở bên kia ngây người thật lâu, nhìn Hi Hi cùng Lâm Tử Lam, liền đem không gian để lại cho bọn họ, mình đi ra ngoài.

Bên trong phòng, chỉ có Hi Hi cùng Lâm Tử Lam.

Hơn nữa, hai người cũng không có buồn ngủ.

Lâm Tử Lam ngồi ở trên ghế sô pha tìm vị trí thoải mái ngồi ,Hi Hi cũng tìm thấy vị trí thoải mái, ngồi ở trên ghế sô pha.

Hai người như trước giống như nhau, ở trên ghế sô pha nói chuyện.

Lâm Tử Lam hỏi rất nhiều về chuyện trước kia, Hi Hi nói đầu đuôi gốc ngọn nói cho Lâm Tử Lam.

Lâm Tử Lam cảm thấy ngạc nhiên, nhưng là hết sức tin tưởng, bởi vì tính tình của mình, chính cô rất rõ ràng.

Chỉ là, tại sao Tiêu Dật không có nói cho cô biết những chuyện này! ?

Hay là nói, anh cố ý! ?

Nghĩ đến cái này, đáy lòng Lâm Tử Lam xẹt qua một tia kinh ngạc.

Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam “Mẹ. . . . . .”

Hi Hi rất muốn hỏi chuyện mang thai của Lâm Tử Lam, nhưng khi nhìn bụng của mẹ bình thường , cuối cùng không có mở miệng.

Chuyện như vậy, mẹ sống sót, là một kỳ tích rồi, tội gì lại đi vén lên những chuyện này.

“Ừ! ?” Lâm Tử Lam đáp một tiếng, đối mặt một tiếng một tiếng gọi mẹ của Hi Hi, Lâm Tử Lam lại đồng ý rất là thuận theo tự nhiên.

“Làm sao vậy! ?” Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi hỏi.

Ánh mắt của Hi Hi nhìn bụng Lâm Tử Lam, bị tiếng nói cùa Lâm Tử Lam gọi trở lại, bé lắc đầu một cái, “Không có gì!”

Ngay sau đó nhớ tới cái gì, mở miệng, “Ba tháng này, mẹ sống tốt không! ?” Hi Hi hỏi.

Lâm Tử Lam quên mất chuyện lúc trước, nếu như còn có trí nhớ, nhất định là trải qua không được, cô sẽ lo lắng cho Hi Hi, nhớ nhung Mặc Thiếu Thiên.

Nhưng chính là bởi vì mất trí nhớ, cô mới trải qua không khổ sở.

Cô gật đầu, “Trừ lúc nhàm chán, cái gì cũng tốt!”

Ở chỗ này, không có máy vi tính, không có TV, chỉ có một điện thoại di động, hơn nữa, còn chỉ có thể nhận không thể gọi, cho nên, đối với một người phụ nữ thành thị như Lâm Tử Lam mà nói, chính xác rất nhàm chán.

Nghe lời Lâm Tử Lam nói, Hi Hi cười cười.

Vậy thì tốt.

Chỉ cần mẹ sống tốt là tốt rồi.

Mặc dù ba tháng này đối với Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên mà nói, có thể nói sống không bằng chết, nhưng bây giờ có thể nhìn thấy mẹ, Hi Hi cảm thấy cái gì cũng đáng giá, cái gì cũng đều qua rồi !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.