Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc

Chương 366: Chương 366: Tự sát




Edit: Lavender - Blue

Nghe thấy thế, Hi Hi cười một tiếng, “Chỉ cần không phải ông nói, là được rồi!” Hi Hi cười nói.

Bọn họ cần chính là tránh thoát một ngày này, thế nào cũng phải đợi đến sau khi cha giải độc mới có thể!

Louis nhìn Hi Hi, sau đó nhìn mấy người bọn họ.

Bọn họ là tới thương lượng sao?

Rõ ràng chính là đến bức hắn, không để cho hắn nói!

Cuối cùng, Louis gật đầu, “Được, tôi đồng ý cậu, nhưng trong vòng ba ngày, các ngời phải lập tức rời đi, hơn nữa, vĩnh viễn đều không thể nhắc với người ngoài về nơi này!”Đây là điều kiện duy nhất của Louis cùng yêu cầu.

Nghe được lời Louis nói, Hi Hi cười, “Ông yên tâm, trí nhớ của tôi luôn không tốt, hơn nữa nơi quỷ quái này, tôi tin tưởng cũng sẽ không người nào đến!” Hi Hi nói.

Ở nơi rừng rậm gặp phải những thứ đó, cho dù có người biết, cũng không bằng lòng .

Nhưng Hi Hi cũng biết, bọn họ là sợ những phần tử khủng bố, hoặc là một số người muốn tiêudiệt bọn họ, cho nên mới phải khẩn trương như thế.

Nhìn bộ dạng cười đùa của Hi Hi, Louis cũng không có nói cái gì nữa.

Sau đó ba người rời khỏi chỗ của Louis.

Mới ra cửa, Hoa Hồng liền nhìn Hi Hi, “Tôi như thế nào cũng không tin Louis không có thuốc giải ! ?” Hoa Hồng mở miệng nói.

Nghe được lời Hoa Hồng nói, Hi Hi cười cười, “Cho dù có, ông ta cũng sẽ không cho , ông ta ước gì chúng ta chết hết, làm sao có thể sẽ đem thuốc giải cho một bọn người xông vào ngôi làng huyền bí đâu!” Hi Hi nói.

Nghe thấy thế, Hoa Hồng nhíu nhíu mày, “Nên trực tiếp cầm súng buộc hắn lấy ra thuốc giải !”

“Nếu như không phải là Tô Cẩn Nhi đồng ý giúp chúng ta lấy được thuốc giải, có lẽ tỷ nói, tôi thật sự sẽ làm, nhưng nếu Tô Cẩn Nhi mở miệng, như vậy chúng ta bây giờ chỉ có chờ!”

“Cho dù bây giờ thật sự cầm súng buộc ông ta, ông ta cũng sẽ không đưa thuốc giải, nói không chừng còn sẽ kích động tất cả người trong làng đối địch với chúng ta, đến lúc đó chúng ta bất lợi!” Hi Hi nói.

Nghe Hi Hi phân tích, Hoa Hồng gật đầu, ngay cả Hách Hôn cũng gật đầu một cái, không thể không nói, Hi Hi suy tính rất chu toàn.

Đứa bé này, thật không tầm thường.

Lúc này, Hoa Hồng nhìn bé “Nhưng cậu xác định ông ta không báo Tiêu Dật biết! ?”

Hi Hi nhíu mày, sau đó lắc đầu, “Không xác định, nhưng ông ta sẽ suy nghĩ, từ đó cân nhắc, xem làm thế nào mới phải, cũng sẽ cho chúng ta tranh thủ đến lúc đó!” Hi Hi nói.

Hách Tôn vẫn duy trì trầm mặc, làm cho Hi Hi hết sức phát huy, chỉ là nghe được lời Hoa Hồng nói cùng Hi Hi, cũng lên tiếng “Có một điều, Louis nói không sai, Tiêu Dật thế nhưng có thể đi vào nơi này, tai mắt cũng sẽ không chỉ có một mình Louis, nếu như ông ta không nói, Tiêu Dật cũng sẽ nhận được tin tức rất nhanh!” Hách Tôn nói.

Nghe Hách Tôn nói, Hi Hi đồng ý gật đầu.

“Hiện tại cần nhất chính là giải độc cho cha, nếu như cha khỏe lại, lúc này chúng ta có thể rời đi !” Hi Hi nói.

Ở trong tư tưởng của bé, vẫn không muốn cùng Tiêu Dật trực tiếp xung đột.

Bởi vì bé cũng không biết nên làm sao đối mặt với Tiêu Dật.

Suy nghĩ này, Hách Tôn cũng nhận ra.

Sau đó, ánh mắt Hách Tôn nhìn nơi khác, “Bây giờ, chúng ta trở về chờ thuốc giải!”

Hách Tôn tin tưởng, Tô Cẩn Nhi sẽ không lừa anh!

Lúc này, Hi Hi cũng nhìn xung quanh “Không biết Tô Cẩn Nhi đi chỗ nào!” Hi Hi hỏi.

“Yên tâm đi, cô ta sẽ không thất lạc , chúng ta trở về thôi!” Hách Tôn mở miệng.

Mặc dù, Hách Tôn đối với Tô Cẩn Nhi lạnh lùng một chút, nhưng Hi Hi cùng Hoa Hồng cũng không có mở miệng, nói cho cùng, là Tô Cẩn Nhi đơn phương đi theo Hách Tôn, bọn họ có thể nói cái gì?

Cũng không thể miễn cưỡng Hách Tôn đi cùng với cô ta!

Vì vậy, Hi Hi cùng Hoa H-ồng cũng rất ăn ý giữ yên lặng.

^^^^ ^^^^^^^^^

Ở sâu trong rừng rậm.

Tô Cẩn Nhi không chút do dự xuất hiện ở nơi này.

Nhìn chung quanh, chỉ sợ sẽ có thú dữ xuất hiện.

Cuối cùng, sau một phen tìm kiếm, cô lần nữa trở lại chỗ đó.

Nơi Mặc Thiếu Thiên bị thương.

Sợ Hách Tôn bị thương, cho nên, cô tự mình tới đây.

Thật ra thì, cô nói dối, nếu muốn giải độc, phải tìm được đúng ngọn nguồn trúng độc. . . . . .

May mắn thay, Tô Cẩn Nhi thuận lợi ở một nơi, phát hiện vết máu của Mặc Thiếu Thiên, là một loại cỏ cứng, đó là một loại kịch độc gì đó, chỉ cần chạm phải nó, sẽ rất nhanh trúng độc, thời điểm vừa mới bắt đầu thì mất tri giác , nhưng rất nhanh, sẽ cảm thấy đầu óc choáng váng , tứ chi không có sức, đó là bởi vì độc tính ở trong người lan ra, cho nên, rất nhanh, sẽ mất hết sức lực. . . . . .

Thời điểm nhìn thấy cây cỏ cứng kia, Tô Cẩn Nhi dựa theo trí nhớ, cẩn thận lấy nó ra . . . . .

Nhưng vẫn không cẩn thận, tay của Tô Cẩn Nhi bị móc vào. . . . . .

Rất nhanh, máu tươi liền chảy ra.

Nhìn ngón tay chảy ra máu, Tô Cẩn Nhi sững sờ một chút, cũng không nói gì, như cũ thu tay lại, đem cây cỏ cứng cất vào, lập tức xoay người chuẩn bị trở về.

Nhưng vừa mới chuyển thân, lại thấy hai con sói xuất hiện sau lưng, Tô Cẩn Nhi đứng ở đó, tay sờ về phía sau lưng, nắm chặt dao găm. . . . . .

^^^^^^^^^^^^^

Thời điểm đến tối, Tô Cẩn Nhi còn chưa có xuất hiện.

Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên nằm ở trên giường, bây giờ môi không chỉ tím bầm, ngay cả mặt cũng bắt đầu biến thành đen.

Hơn nữa, cha đến bây giờ cũng chưa từng tỉnh lại, Hi Hi có chút nóng nảy, có chút lo lắng.

Lâm Tử Lam ngồi ở chỗ đó, vào giờ phút này, đã quên mất Mặc Thiếu Thiên, cho nên, nhìn chỉ là có chút lo lắng, không phải khổ sở như vậy.

Nhưng nhìn Hi Hi đi tới đi lui, Lâm Tử Lam lại có loại cảm giác nói không ra lời.

Nhìn Hi Hi, Lâm Tử Lam liên tục đắn đo, sau đó mở miệng, “Bảo bối, con ngồi xuống đàng hoàng đi nào!” Lâm Tử Lam lên tiếng.

Vốn cho là sẽ rất kỳ cục, nhưng không ngờ, gọi ra như vậy thế nhưng rất tự nhiên, giống như đọc qua ngàn vạn lần như là tự nhiên, thuận miệng.

Nghe được câu này, Hi Hi ngạc nhiên, ngay sau đó quay đầu lại nhìn Lâm Tử Lam, trong ánh mắt mang theo mấy phần vui mừng, “Mẹ, mẹ nhớ con! ?”

Lâm Tử Lam sững sờ, nhìn bộ dạng vui mừng của Hi Hi như vậy, sững sốt không biết nên nói gì.

Nhưng là muốn nghĩ, Lâm Tử Lam lắc đầu, “Con không phải gọi là bảo bối sao! ?”

Hi Hi, “. . . . . .”

Lâm Tử Lam thấy trong mắt Hi Hi sự mất mác, một khắc kia, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu.

Cuối cùng Hi Hi vẫn gật đầu, “Vâng!”

Hoa Hồng cũng nhìn một màn này, không khỏi vì Hi Hi mất mác!

Chuyện xưa này, thật sự là cẩu huyết một chút.

Cũng không biết có phải Mặc Thiếu Thiên ở kiếp trước gây nghiệp chướng, chuyện cẩu huyết như vậy, mới xảy ra ở trên người của anh.

Thật vất vả mới tìm được lão bà, mình lại bị trúng độc hôn mê bất tỉnh, hơn nữa, lão bà của mình còn không nhận ra mình, mất trí nhớ!

Thật sự là cẩu huyết a!

Còn lại Hách Tôn đứng ở bên cửa sổ, nhìn bên ngoài, giống như đang suy tư cái gì.

Lúc này, Hoa Hồng nghiêng đầu lại, nhìn Hách Tôn, theo suy nghĩ của cô, Hách Tôn chẳng lẽ đang lo lắng cho Tô Cẩn Nhi! ?

Hiểu anh nhất như vậy.

Cũng thế, người ta cũng tự động hiến thân, cho nên anh ta tự ái cũng không cần, cũng nên nhớ nhung người ta!

Chỉ có Hoa Hồng một người ngồi ở trên ghế sô pha, hai chân đặt ở bên bàn trà sang trọng, hết sức hài lòng, không lo lắng, cũng không bận tâm, hình như chuyện gì, bộ dạng thật sự mọi chuyện không liên quan đến mình!

Đối với Hoa Hồng mà nói, sốt ruột cũng là chờ đợi, không bằng hành động tùy ý một chút.

Hi Hi còn ngồi không yên, đi tới đi lui , nghĩ bình tĩnh cũng bình tĩnh không được.

Rốt cuộc Tô Cẩn Nhi đi nơi nào? !

Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi đi tới đi lui , đứng dậy đi vào bên trong, lần nữa đi ra, trong tay bưng ly sữa tươi.

Lúc Hi Hi ngẩng đầu nhìn Lâm Tử Lam.

Lâm Tử Lam mở miệng, “Uống chút đồ đi!”

Hi Hi gật đầu một cái.

Bé nhớ lúc ở nhà, mẹ mỗi ngày buổi tối cũng sẽ rót cho bé một ly sữa tươi, không ngờ, đến bây giờ, mẹ cho dù quên mất bọn họ, nhưng cũng không quên những thói quen này.

Thời điểm Hi Hi vừa muốn nói gì.

Cửa đột nhiên xuất hiện một bóng người.

Tô Cẩn Nhi xuất hiện.

Cô mất tích một ngày, cuối cùng cũng xuất hiện!

Hi Hi kích động lập tức buông ly sữa trong tay, Lâm Tử Lam cũng nhìn Tô Cẩn Nhi, đôi mắt trong suốt bình thản, nổi lên một tia rung động.

Lúc này, Hi Hi lập tức hướng bên kia chạy tới, nhìn Tô Cẩn Nhi, “Như thế nào! ?”

Sau khi hỏi xong những lời này, Hi Hi mới phát hiện, mặt Tô Cẩn Nhi có thương tích, ngay cả quần áo cũng có chút bẩn, xốc xếch.

Nhưng Tô Cẩn Nhi hoàn toàn không có coi đó là vấn đề.

Hoa Hồng thấy, cũng đứng dậy, bao gồm Hách Tôn, ánh mắt nhìn về phía Tô Cẩn Nhi trước cửa.

Vết thương của cô, rất rõ ràng, vừa nhìn chính là trải qua một phen chiến đấu kịch liệt, thấy cái này, con ngươi xanh đen của Hách Tôn khẽ nheo lại, hình như đã nghĩ tới điều gì .

Tô Cẩn Nhi gật đầu, “Lấy được!”

Một câu nói, lòng của Hi Hi giống như buông xuống gánh nặng ngàn cân.

Lúc này, Tô Cẩn Nhi đi vào, lấy ra cỏ cứng, “Lấy cái chén !”

Vì vậy, Hi Hi muốn đi tìm chén, nhưng đối với nơi này không quá quen thuộc, Lâm Tử Lam nhìn bé “Hay là để tôi đi!”

Hi Hi gật đầu, vì vậy Lâm Tử Lam xoay người đi lấy chén.

“Đập nát cái này!” Tô Cẩn Nhi nói, sau đó trực tiếp đem cỏ cứng cho Hi Hi.

Hi Hi gật đầu, sau đó liền cuống quít tìm cái gì đập cho nát.

Lâm Tử Lam lấy chén ra, Hi Hi đem cỏ cứng đã đập nát, trực tiếp bỏ vào trong chén.

Lúc này, Tô Cẩn Nhi nhìn Mặc Thiếu Thiên nằm ở trên giường, suy nghĩ một chút, từ trong ngực trực tiếp lấy ra dao găm nhỏ.

Hi Hi nhìn, mày cau lại.

Hoa Hồng cũng nhìn, cau mày.

Tô Cẩn Nhi trực tiếp đi tới bên cạnh bàn, làm bộ, cầm dao lên hướng trên cánh tay của mình vạch tới, trong cùng một lúc, Hách Tôn xuất hiện phía sau của cô, một cái giữ được cô.

“Cô làm gì đấy! ?” Hách Tôn nhìn Tô Cẩn Nhi hỏi, ánh mắt thâm u, làm cho người ta nhìn không hiểu tâm tình của anh.

Cho dù nhìn không hiểu, Tô Cẩn nhi cũng biết, anh không pah3i đang quan tâm tới mình.

Nhưng cho dù như vậy, Tô Cẩn Nhi vẫn như cũ mang theo giận dỗi.

“Tự sát!” Cô nhàn nhạt nói.

Mọi người đều sững sốt, không khí cũng ngưng đọng.

Hi Hi đứng ở một bên nhìn bọn họ, cũng không nói.

Hách Tôn nhăn đầu lông mày, không vui nhìn Tô Cẩn Nhi .

Tô Cẩn Nhi cũng cười một tiếng, “Dùng mạng của tôi đổi mạng của Mặc Thiếu Thiên!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.