Nghe Mặc Vũ nói, Mặc Thiếu Thiên cười, "Nhớ kỹ, sau này buổi tối không nên một mình chạy ra ngoài, rất nguy hiểm, càng không được chạy lung tung trên đường cái, có biết không?" Mặc Thiếu Thiên nhìn Mặc Vũ nói, mặc dù đang dạy dỗ, nhưng dáng vẻ kia, Lâm Tử Lam ở bên cạnh nhìn thấy, rất giống một người cha tốt.
Mặc Thiếu Thiên cùng với lúc trước, tưởng như hai người.
Nhưng mặc kệ chuyện đó của Mặc Thiếu Thiên, làm cho Lâm Tử Lam rất thích.
Lúc này, Cung Ái Lâm ở phía sau nhìn thấy, nghe Mặc Thiếu Thiên dạy bảo Mặc Vũ, bà khó có thể tưởng tượng là do Mặc Thiếu Thiên nói ra.
Điểm này chính là bất đồng giữa Mặc Thiếu Thiên với bà, bà hận Mặc Thiếu Thiên, cho nên hận Lâm Tử Lam cùng Hi Hi, nhưng Mặc Thiếu Thiên lại khác, mặc dù hận Cung Ái Lâm, nhưng sẽ không liên quan đến Mặc Vũ.
Cung Ái Lâm nhìn, cảm giác trong lòng nói không ra lời.
"Chuyện kia, cám ơn cậu hôm nay đã cứu Mặc Vũ!" Lúc xung quanh đang im lặng, bỗng nhiên Cung Ái Lâm nói ra một câu như vậy.
Trong nháy mắt, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.
Cũng khó tin nhìn Cung Ái Lâm ở phía sau.
Cung Ái Lâm đứng ở đó, tiếp nhận ánh mắt của họ, không kiêu ngạo không tự ti.
Lâm Tử Lam cùng Hi Hi cũng liếc nhau một cái, không thể tin được.
Người kiêu ngạo giống như Cung Ái Lâm, thế nhưng lại mở miệng nói cám ơn Mặc Thiếu Thiên.
Mặc lão cũng hơi ngạc nhiên, nhưng lại không nói gì, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Chỉ có Mặc Thiếu Thiên, bình tĩnh ngồi ở đó, dường như, cũng không biết anh biết trước, hay là đối với anh mà nói không có chuyện gì cả, anh ngồi ở đó, giống như không nghe thấy gì.
Cho đến, Lâm Tử Lam lấy tay nhẹ nhàng chạm vào người Mặc Thiếu Thiên, lúc này Mặc Thiếu Thiên mới phục hồi lại tinh thần, sau đó mở miệng, "Không cần cám ơn, tôi làm như vậy không phải là vì bà!"
Mặc Thiếu Thiên trả lời, Cung Ái Lâm đã suy nghĩ và đoán trước được.
Dù sao thù hận giữa hai người, không thể một chốc là có thể hóa giải.
"Bất kể như thế nào, cậu đã cứu Mặc Vũ, tôi cũng phải nói một tiếng cám ơn!" Nói xin lỗi, Cung Ái Lâm cũng nói khí thế như vậy.
Nhưng dù như thế nào, Lâm Tử Lam cũng cảm thấy, đây là một bắt đầu tốt.
Kế tiếp Mặc Thiếu Thiên không nói gì thêm, anh không quen cùng Cung Ái Lâm nói chuyện.
Lúc này, Mặc lão mở miệng, "Tốt lắm, cùng là người một nhà, cần gì nói nhiều như vậy!"
Người một nhà. . . . . .
Mặc Thiếu Thiên chưa từng xem Cung Ái Lâm là người một nhà, Cung Ái Lâm cũng chưa từng xem Mặc Thiếu Thiên là người một nhà, mà bây giờ, Mặc lão nói ra những lời này, hai người cũng ăn ý không có mở miệng.
Lúc này, Mặc lão nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Như thế nào? Có vấn đề gì không, không tốt thì con ở lại đây một đêm để theo dõi!" Mặc lão nhìn Mặc Thiếu Thiên nói.
"Không cần!" Mặc Thiếu Thiên lập tức mở miệng, giọng nói hòa hoãn rất nhiều.
Đời này anh ghét nhất là vào bệnh viện, nên anh mới không ở lại.
"Nhưng cơ thể của anh. . . . . ." Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, chau mày.
"Chỉ cần không cử động mạnh sẽ không có chuyện gì, ở nhà hay ở trong bệnh viện cũng giống nhau!" Mặc Thiếu Thiên nói, năm nay vào bệnh viện, anh ở đủ rồi.
"Nếu như vậy, vậy thì mọi người cùng về Mặc gia!" Mặc lão nói.
Nghe thế, Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên hơi kinh ngạc nhìn Mặc lão.
"Nhìn tôi làm cái gì? Mặc gia cũng không phải là không có chỗ ở, căn phòng của con vẫn trống không, không người ở!" Mặc lão nói.
"Không cần. . . . . ."
"Ừ, vậy cứ làm như thế!"
Mặc Thiếu Thiên cự tuyệt, nhưng Lâm Tử Lam lại đồng ý.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam cũng nhìn anh, "Chẳng may buổi tối vết thương của anh rách thì phải làm sao? Trở về Mặc gia, có người chăm sóc cũng tốt!" Lâm Tử Lam nói.
Thật ra thì, tâm tư Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên làm sao mà không biết.
Chẳng qua, Lâm Tử Lam mở miệng, anh còn có thể nói gì, cũng gật đầu, "Vậy cũng được!"
Nhìn Mặc Thiếu Thiên đồng ý, trong lòng Mặc lão, vô cùng vui vẻ.
Người vui vẻ nhất chính là Mặc Vũ, "A, chú với thím sẽ cùng về nhà sao. . . . . ."
Nhìn dáng vẻ Mặc Vũ vui vẻ, trong lòng Cung Ái Lâm không vui mấy, nhưng hiện tại cũng không nhẫn tâm mở miệng trách cứ bé điều gì.
Dường như, vì bà nghiêm khắc quá mức, mới đưa đến, Mặc Vũ sợ bà như vậy. . . . . .
Lúc mọi người trở về, đã gần mười hai giờ đêm.
Từ xế chiều đến tối mọi người đều chưa ăn gì, thím Lý cũng chưa ngủ, họ vừa vào đến cửa thím Lý đã lo lắng hỏi, "Có tìm được tiểu thiếu gia không! ?"
"Thím Lý, cháu ở đây!" Lúc này, giọng nói của Mặc Vũ từ phía sau truyền tới.
Mặc Vũ được coi như là cục cưng của Mặc gia, bất kể là Cung Ái Lâm, hay là Mặc Ân Thiên, ngay cả quản gia cùng thím Lý đều rất lo cho bé.
Lúc nhìn thấy Mặc Vũ, thím Lý đi qua, "Tiểu thiếu gia, lần sau không nên chạy ra ngoài, làm hại người trong nhà rất lo lắng!"
Mặc Vũ ngoan ngoãn gật đầu, "Cháu biết rồi!"
Nhìn dáng vẻ Mặc Vũ ngoan ngoãn, thím Lý cười.
Lúc này, Mặc lão nhìn bà, "Thím Lý, làm chút gì để ăn, chúng tôi chưa ăn cơm!"
Nghe thế, Thím Lý nhìn họ, sau đó gật đầu, "Được!" Đáp một tiếng rồi vội vàng xoay người vào nhà bếp.
Đúng lúc ấy, chỉ nghe thấy từ phía ngoài tiếng xe thể thao dừng lại.
Được vài phút, Mặc Thiếu Quần từ phía ngoài đi vào, mới vừa vào cửa, thấy nhiều người như vậy thì hơi kinh ngạc, "A, sao mọi người đều ở đây! ?"
Nhìn dáng vẻ Mặc Thiếu Quần không đàng hoàng, Cung Ái Lâm vô cùng tức giận.
"Con đi đâu mà về trễ thế?"
"Đi ra ngoài uống rượu với bạn. . . . . ."
"Uống rượu, lại uống rượu, Mặc Vũ mất tích, con còn tâm trạng đi uống rượu!" Cung Ái Lâm nhìn Mặc Thiếu Quần tức giận nói.
Mặc Thiếu Quần hơi sửng sốt, nghiêng đầu sang nhìn Mặc Vũ đứng cách đó không xa, sau đó cười nói, "Mẹ, không phải cháu đang ở đây sao!"
Mặc lão cũng có chút không vui, "Vừa tìm thấy, từ năm giờ chiều đến giờ mới trở về!"
Mặc lão rất ít khi mở miệng, nhưng khi ông mở miệng, tuyệt đối là thật.
Mặc Thiếu Quần sửng sốt, "Chuyện gì đã xảy ra? Làm sao mà mất tích! ?"
"Hiện tại cũng đã tìm thấy rồi, còn nói cái gì! ?" Cung Ái Lâm tức giận nói.
Mặc Thiếu Quần rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ Cung Ái Lâm tức giận như vậy, bình thường anh đều đi chơi đến giờ này mới trở về cũng không có chuyện gì, hôm nay là thế nào!
Thức thời, Mặc Thiếu Quần không gây lộn cùng Cung Ái Lâm, mà đi thẳng đến hướng vừa rồi, thấy Mặc Vũ đứng ở đó, trực tiếp bế lên.
"Nói cho chú biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra!"
Nhìn dáng vẻ Mặc Thiếu Quần, Cung Ái Lâm không biết nên nói gì, huống chi trước nhiều người như vậy, Cung Ái Lâm không nói gì nữa.
Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam ngồi ở trên ghế sa lon, cũng không nói gì.
Lúc này, Mặc Thiếu Quần ôm Mặc Vũ đi tới, lúc thấy Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam, hơi sửng sốt, "Sao hai người lại ở đây?!"
"Tại sao chúng tôi không thể ở đây! ?" Mặc Thiếu Thiên hỏi ngược lại.
Ý của Mặc Thiếu Quần không phải là như vậy, chỉ là. . . . . .
"Là chú đã cứu cháu, thiếu chút nữa cháu xảy ra tai nạn, là chú ấy đã cứu cháu nên bây giờ mới bị thương!" Lúc này, Mặc Vũ cắt ngang lời của anh mở miệng nói.
Đứa bé nhỏ này, mặc dù tuổi không lớn lắm, nhưng lại có thể hiểu tình hình trước mặt.
Nghe thấy Mặc Vũ nói, Mặc Thiếu Quần nhìn về phía Mặc Thiếu Thiên, lúc này mới phát hiện trên người Mặc Thiếu Thiên đầy băng bó, trên người còn có vết máu.
Thoáng cái, Mặc Thiếu Quần không biết nên nói gì.
Nhiều năm như vậy, mối quan hệ của Mặc Thiếu Thiên cùng Cung Ái Lâm còn có quan hệ với anh không được tốt, không nghĩ tới Mặc Thiếu Thiên vì cứu Mặc Vũ mà bị thương, điểm này, khiến cho Mặc Thiếu Quần cũng ngây ngẩn cả người, không biết nên nói cái gì cho phải.
Mặc Thiếu Thiên cũng không chờ anh nói, trực tiếp đứng lên, "Tôi trở về phòng thay đồ!" Vừa nói, Mặc Thiếu Thiên vừa đứng lên.
Mặc Thiếu Quần đứng ở đó, miệng ngập ngừng, nhìn bóng lưng Mặc Thiếu Thiên, không biết nên nói cái gì cho phải. . . . . .
Đây là một ngày không thể tưởng tượng nổi. . . . . .
Lâm Tử Lam đi theo Mặc Thiếu Thiên, thay bộ đồ khác, hai người mới ra, lúc này, thím Lý đã làm xong bữa ăn khuya.
Bởi vì là buổi tối, Mặc lão cũng không để thím Lý làm thịnh soạn, chỉ làm một ăn khuya đơn giản, hơn nữa có Hi Hi hỗ trợ, cũng không tệ lắm.
Lần này, Cung Ái Lâm không tức giận rời đi, yên lặng ngồi ở đó ăn cơm.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên đang ăn cơm, bỗng nhiên mở miệng, "Ngày mai có muốn về công ty đi làm không! ?"
Mặc Thiếu Thiên vừa nói ra, cả bàn yên tĩnh.
Mọi người đang ăn đều ngừng lại, không thể tin được ngẩng đầu nhìn Mặc Thiếu Thiên.
Mặc Thiếu Quần cũng sửng sốt, một lúc sau mới phục hồi lại tinh thần, nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Anh đang hỏi tôi à! ?"
"Nói nhảm, có thể hỏi Mặc Vũ sao?" Mặc Thiếu Thiên nói.
Mặc Thiếu Quần, ". . . . . ."
"Vừa đúng lúc mấy ngày này tôi cần nghỉ ngơi, về công ty giúp tôi xử lý vài chuyện!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe thấy Mặc Thiếu Thiên nói, khóe miệng Mặc lão ngoắc ngoắc, đây mới là hình ảnh ông muốn nhìn thấy.
Cung Ái Lâm có chút khó tin nhìn Mặc Thiếu Thiên, trong lòng còn đang suy nghĩ liệu Mặc Thiếu Thiên tính toán chuyện gì, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cũng không biết Mặc Thiếu Thiên có thể làm gì.
"Tôi. . . . . . Nhưng cái gì tôi cũng không biết!" Mặc Thiếu Quần nói.
Những lời này, coi như là từ chối nhã nhặn sao?
Cung Ái Lâm bị chọc giận cho tức chết, chân ở dưới bàn hung hăng đạp lên chân anh.
Cảm giác được chân mình bị đạp, Mặc Thiếu Quần nghiêng đầu sang nhìn Cung Ái Lâm.
"Thật sự là cái gì tôi cũng không biết. . . . . ." Mặc Thiếu Quần nói, lập tức làm Cung Ái Lâm nổi giận.
Cung Ái Lâm không rõ, lúc trước biết bao nhiêu lần muốn Mặc Thiếu Quần vào làm, đều gặp vấn đề, hiện tại có cơ hội, bà sẽ không bỏ qua.
"Chẳng lẽ con muốn tiếp tục ăn chơi cả đời sao?" Cung Ái Lâm nhìn anh nói.
"Con. . . . . ."
"Không biết gì, cậu đừng nói với tôi, đến cả việc học cậu cũng không học được!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe thế, lòng tự trọng của đàn ông nổi lên, làm sao anh sẽ thừa nhận mình học không được, đây không phải là sự sỉ nhục đối với anh sao?
"Ai nói, chỉ cần có người dạy tôi, nhất định tôi sẽ làm được!"
"Vậy thì tốt, ngày mai tám giờ, đến công ty đúng giờ, quá giờ không đợi!"
"Anh yên tâm, nhất định tôi sẽ đến!" Mặc Thiếu Quần gằn từng chữ nói.
Trên bàn này, ai cũng biết, Mặc Thiếu Thiên cố ý làm như vậy.
Phép khích tướng, chính là vì khiến Mặc Thiếu Quần chịu đi làm.