Cung Ái Lâm cùng Mặc Ân Thiên vội vàng nhìn ra ngoài, dường như đang tìm kiếm bóng dáng Mặc Vũ.
Hai người ở trong xe nhìn chung quanh một lúc, rốt cục phát hiện một bóng đen nho nhỏ ngồi một góc.
"Mặc Vũ!" Cung Ái Lâm kích động kêu một tiếng.
Lúc này, theo tầm mắt của bà, Mặc Ân Thiên cũng thấy được Mặc Vũ, "Lão Trương, dừng xe!"
Sau khi chú Trương nghe được, lập tức tấp xe vào một bên rồi dừng lại.
Lúc này, Cung Ái Lâm đẩy cửa xe ra, lúc nhìn thấy chính xác là Mặc Vũ, Cung Ái Lâm vô cùng kích động, "Mặc Vũ!" Bà từ rất xa kêu to một tiếng.
Mà trước mặt Mặc Vũ là một đám người, nhìn các bạn nhỏ được ba mẹ mua đồ cho, trong ánh mắt Mặc Vũ tràn đầy hâm mộ.
"Mặc Vũ!" Cung Ái Lâm vừa kêu một tiếng, lúc này Mặc Vũ mới nghe được, quay đầu lại, lúc nhìn thấy Cung Ái Lâm, giống như con chim nhỏ hoảng sợ, không nói hai lời, sợ đến mức xoay người bỏ chạy.
Cung Ái Lâm sửng sốt, không nghĩ tới Mặc Vũ sẽ bỏ chạy, sau đó bà vội vàng đuổi theo.
Mà vào giờ phút này, phía ngoài rất nhiều xe.
Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam cũng lái xe đi tới từ đối diện, vừa dừng lại đã nghe Cung Ái Lâm gọi tên Mặc Vũ, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên là dáng vẻ nhỏ bé của Mặc Vũ chạy như điên trên đường.
Mà giờ khắc này, xe rất đông.
Mặc Thiếu Thiên hoảng sợ, lập tức dừng xe lại, đẩy cửa xe ra rồi lao xuống.
"Mặc Vũ, cháu chạy làm gì!" Lúc này, Cung Ái Lâm còn đang ở phía sau, vừa gọi, vừa đuổi theo.
Mặc lão đã đi theo phía sau, chỉ muốn ngăn cản, giờ này khắc này cũng không nói được gì.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên mới xuống xe, mà Mặc Vũ đang điên cuồng chạy qua đường cái, càng nguy hiểm hơn, lúc này có hai chiếc xe từ hai phía lao tới.
Mặc Thiếu Thiên đứng ở ven đường nhìn thấy, ánh mắt nhìn thấy khoảng cách, đầu óc hoạt động thật nhanh, căn bản không có chút do dự, lập tức xông tới.
"Cha!" Hi Hi kêu một tiếng, từ trên xe bước xuống, xe từ hai hướng lao tới, rõ ràng nguy hiểm như vậy, nhưng anh lại như không nhìn thấy mà chạy tới.
Lâm Tử Lam cũng từ trên xe bước xuống, nhìn thấy cảnh này, trong lòng chấn động.
Mà cả người Mặc Thiếu Thiên xông tới, Mặc Vũ cũng chạy tới từ đối diện, vốn dĩ không thấy Mặc Thiếu Thiên, chỉ muốn chạy trốn, chạy khỏi nơi này.
Bim ——
Bim bim ——
Tiếng còi xe phát ra chói tai, lúc Mặc Vũ ở giữa hai xe, trong nháy mắt chiếc xe kia sắp tông vào Mặc Vũ. . . . . .
Trong nháy mắt bước chân Cung Ái Lâm dừng lại ở đó, không biết phải làm sao, ánh mắt mở to, một giây kia, bà tưởng như sắp ngất đi.
Một giây sau, tất cả mọi người cho là xe tông vào Mặc Vũ, song, Mặc Thiếu Thiên xông tới, trực tiếp ôm lấy Mặc Vũ lăn mấy vòng.
Vừa nhìn thấy hai người té thuận lợi, tránh khỏi tai nạn xe cộ xảy ra, trong lòng Hi Hi cùng Lâm Tử Lam, mới đột nhiên buông xuống.
Mà hai chiếc xe kia, cũng đột nhiên dừng lại, tài xế ngồi ở bên trong, chưa hoàn hồn.
Hi Hi sau khi thấy, vội vàng xông qua, Lâm Tử Lam cũng theo sát sau đó.
Cung Ái Lâm cùng Mặc lão nhìn thấy cảnh kia, thật sự quá nguy hiểm, chẳng qua thấy Hi Hi cùng Lâm Tử Lam chạy tới, lúc này mọi người mới phục hồi lại tinh thần, cũng chạy tới.
Bên kia đường, Mặc Thiếu Thiên cùng Mặc Vũ ngã trên mặt đất, Mặc Thiếu Thiên lấy tay bảo vệ đầu với thân thể Mặc Vũ, hai người nằm trên mặt đất, Mặc Thiếu Thiên cử động, chân mày chau lại, phát ra tiếng rên.
Mặc Vũ bị làm cho sợ hãi, từ từ ngẩng đầu nhìn thấy người trước mặt, lúc này mới yếu ớt kêu một tiếng, "Chú. . . . . ."
Nghe thấy giọng nói Mặc Vũ, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, cố nén đau, "Cháu làm sao vậy? Có sao không! ?"
Mặc Vũ lắc đầu, "Cháu không sao!"
Dĩ nhiên bé không có chuyện gì, Mặc Thiếu Thiên ôm cả người bé vào trong ngực, hiện tại người có chuyện gì chính là Mặc Thiếu Thiên.
Đúng lúc ấy thì Hi Hi chạy tới, lúc nhìn thấy hai người, lập tức mở miệng, "Cha, Mặc Vũ!"
Lâm Tử Lam cũng lập tức đi tới, nhìn hai người nằm trên mặt đất, lo lắng hỏi, "Hai người như thế nào?"
Mặc Thiếu Thiên còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, lúc này, Mặc lão cùng Cung Ái Lâm cũng chạy tới.
Thấy hai người nằm trên mặt đất, Cung Ái Lâm hơi sửng sốt.
Lúc này, Mặc Vũ từ trên mặt đất ngồi dậy, Cung Ái Lâm thấy, vội tiến lên, nhìn bé hỏi, "Tiểu Vũ, như thế nào? Có bị thương không?"
Mặc Vũ nhìn Cung Ái Lâm, trong đôi mắt có mấy phần e sợ, nhưng vẫn ngoan ngoãn lắc đầu, "Không có, là chú đã cứu cháu!"
Mà lúc này, Hi Hi thấy Mặc Vũ không có chuyện gì, vội vàng nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Cha, cha làm sao vậy?"
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên từ từ ngồi dậy trên mặt đất, mà lúc này, phía bên cánh tay phải, máu chảy đầm đìa, áo sơ mi bên trong cũng bị mài rách, còn có bả vai, phía sau lưng, thoạt nhìn thấy mà giật mình .
"Cha không sao!" Mặc dù như vậy, Mặc Thiếu Thiên lắc đầu nói.
"Cha, chảy máu!"
"Chẳng qua là bị trầy xước một lớp da mà thôi!" Mặc Thiếu Thiên nói, không muốn làm cho Lâm Tử Lam cùng Hi Hi lo lắng.
Lâm Tử Lam đi tới, đi vòng qua sau lưng Mặc Thiếu Thiên, cả lưng anh, bị thương hơn một nửa, sau khi Lâm Tử Lam nhìn thấy, vô cùng đau lòng.
Nhưng bây giờ không phải là lúc đau lòng, Lâm Tử Lam mở miệng, "Lập tức đi bệnh viện!"
"Anh không sao, em đừng khẩn trương như vậy!" Mặc Thiếu Thiên trấn an nói.
"Không được nói gì, lập tức đi bệnh viện!" Lúc này, Mặc lão mở miệng nói.
Cho nên, chú Trương lái xe, mọi người đi đến bệnh viện.
Lúc té trên mặt đất, Mặc Thiếu Thiên ôm lấy Mặc Vũ, cho nên, trên người bé không có vết thương nào, cũng không có chuyện gì, còn Mặc Thiếu Thiên hơi nghiêm trọng, áo sơ mi bị mài rách, cần sát trùng.
Cũng may không tổn thương đến xương, điều này mới khiến mọi người thả lỏng một chút.
Kiểm tra, sát trùng, bôi thuốc.
Quay qua quay lại, đã đến mười giờ tối.
Mặc Thiếu Thiên ngồi trên giường bệnh, ngẩng đầu thở dài, "Xem ra thật sự anh phải đi lạy Phật rồi!" Năm nay, anh vào bệnh viện không ít, bất kể là vì Lâm Tử Lam hay là vì cái gì, nhưng anh không ngừng đi vào nơi này.
Nghe Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam nhịn không được cười, "Lúc trước làm chuyện xấu quá nhiều, sợ rằng Phật tổ khó có thể tha thứ cho anh!"
Nghe được câu này, Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu sang chỗ khác, một phát bắt được tay Lâm Tử Lam, "Em nói cái gì? Lặp lại lần nữa! ?"
"Làm sao? Anh muốn đánh em! ?" Lâm Tử Lam nhìn anh hỏi.
"Đừng cho rằng anh bị thương thì sẽ không có biện pháp trừng trị em!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe thế, Lâm Tử Lam cười, "Vậy anh sẽ tới trừng trị em à!" Dáng vẻ Lâm Tử Lam vô cùng cứng rắn.
Nhìn dáng vẻ kia của Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên hung hăng định đi tới trừng trị Lâm Tử Lam, nhưng vừa cử động, sau lưng đau muốn chết, nhìn Lâm Tử Lam, anh cười một tiếng, "Được, để xem buổi tối anh trừng trị em thế nào!"
Lời này, nghe đầy vẻ mập mờ.
Lâm Tử Lam làm như không thấy.
Đúng lúc ấy, Hi Hi đẩy cửa đi vào, vừa lúc thấy anh mắt cha mẹ nhìn nhau, vì vậy có thể thấy được, cha không có vấn đề gì nghiêm trọng.
"Cha, mẹ!" Hi Hi kêu một tiếng, liền đi vào.
Thấy Hi Hi, Lâm Tử Lam nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn bé, "Như thế nào, Mặc Vũ có sao không! ?"
Hi Hi lắc đầu, "Em ấy không có chuyện gì, chẳng qua là trên mu bàn tay trầy một xíu, dán băng keo cá nhân là được rồi!" Hi Hi nói.
Nghe thế, Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên mới yên lòng.
Hi Hi đi tới, nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Cha, cha làm sao vậy?"
Mặc Thiếu Thiên lắc đầu, "Cha không sao!"
Nhớ tới cảnh mới vừa rồi, đến bây giờ mọi người vẫn còn chưa hoàn hồn, đổi lại lúc trước, Hi Hi nhất định không nhịn được muốn khen Mặc Thiếu Thiên thật trâu bò.
Nhưng bây giờ, Hi Hi chỉ nhíu mày. . . . . .
Nhìn phản ứng của Hi Hi, Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam không nói gì, chỉ nhìn thoáng qua nhau.
Mà phía ngoài.
Sau khi Mặc Vũ kiểm tra xong, không có việc gì, lúc này Mặc lão mới thở phào nhẹ nhõm, mở miệng, "Lần này nếu như không phải là Mặc Thiếu Thiên, chỉ sợ cháu đã xảy ra chuyện!"
Lời này, là cố ý nói cho Cung Ái Lâm nghe .
Cung Ái Lâm nhìn Mặc Vũ, lúc nghe được câu này, động tác ngẩn ra.
Trong đầu cũng không khỏi hồi tưởng lại cảnh nguy hiểm kia.
Không nghĩ tới Mặc Thiếu Thiên lại liều lĩnh lao tới. . . . . .
Đến bây giờ họ vẫn không thể nào tin nổi.
Nắm tay Mặc Vũ, Cung Ái Lâm ngẩn người.
Mặc Vũ đứng trước mặt Cung Ái Lâm, không nhịn được mở miệng, "Cháu muốn đi thăm chú!"
Nghe thế nói, Mặc lão mỉm cười, nhìn dáng vẻ Cung Ái Lâm trầm tư, Mặc Ân Thiên nhìn bà một cái, có mấy lời định nói liền ngừng lại, ngược lại là nói thẳng ra, sẽ làm lớn chuyện hơn.
"Đi, ông với cháu cùng đi!" Lúc này, Mặc Ân Thiên mở miệng nói.
Nghe thế, Cung Ái Lâm nhìn hai người.
Mọi người đều đi vào, bà thì sao?
"Tôi, vậy tôi cũng đi!" Mọi người vừa muốn đi, lúc này, Cung Ái Lâm có chút không được tự nhiên mở miệng.
Nghe được lời này của Cung Ái Lâm, Mặc lão cảm giác giống như đã nghe lầm, nhưng cũng không nói gì, đi thẳng tới phòng bệnh của Mặc Thiếu Thiên.
Cung Ái Lâm cùng Mặc Vũ đi ở phía sau, ba người cùng đi vào.
Bên trong phòng, Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam, còn có Hi Hi, ba người vừa nói vừa cười, căn bản không đem chuyện tối hôm nay để ở trong lòng.
Cứu Mặc Vũ, chỉ vì họ rất thương yêu Mặc Vũ, không có những lý do khác.
Nhưng lúc Mặc lão cùng Cung Ái Lâm đi tới, Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam vẫn có chút kinh ngạc.
"Như thế nào? Có chuyện gì không?!" Mặc Ân Thiên nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
"Không có chuyện gì!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe thế, Mặc lão gật đầu.
Hai cha con này, từ trước tới nay, lần đầu tiên nói chuyện nghiêm túc như vậy, những người bên cạnh có chút không quen.
Lúc này, Mặc Vũ ở phía sau, lập tức đi lên, "Chú. . . . . ."
Nhìn Mặc Vũ đi tới, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên nhếch lên, tay kia vuốt tóc Mặc Vũ, "Mặc Vũ, cháu có làm sao không?"
Mặc Vũ lắc đầu, "Cháu không sao, chú, cám ơn chú đã cứu cháu!" Mặc Vũ ngoan ngoãn nói.
Nghe Mặc Vũ nói, Mặc Thiếu Thiên cười, "Nhớ kỹ, sau này buổi tối không nên một mình chạy ra ngoài, rất nguy hiểm, càng không được chạy lung tung trên đường cái, có biết không?" Mặc Thiếu Thiên nhìn Mặc Vũ nói, mặc dù đang dạy dỗ, nhưng dáng vẻ kia, Lâm Tử Lam ở bên cạnh nhìn thấy, rất giống một người cha tốt.