Edit : Oanh Love
Ngay vào lúc này, Hoa Hồng đi ra, Mặc Thiếu Thiên thấy Hoa Hồng, Hoa Hồng không nói gì, nhưng nhìn sắc mặt của cô, Mặc Thiếu Thiên cũng biết đã xảy ra chuyện !
Mặc Thiếu Thiên đi tới, nhìn Hoa Hồng, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Hoa Hồng sắc mặt có chút xấu, cuối cùng mở miệng, "Không nhìn thấy Tử Lam !"
Mặc Thiếu Thiên sắc mặt đột biến, cái gì gọi là không thấy?
Hoa Hồng xuất ra trên mặt đất nhặt được gì đó, "Lúc tôi đi vào, thì đã không có người, chỉ có cái này, nhặt được trên mặt đất! " Hoa Hồng nói.
Mặc Thiếu Thiên tiếp nhận vật từ trên tay Hoa Hồng, khi nhìn thấy vòng tai, chau mày, một đôi mắt sâu thẳm tản mát ra nguy hiểm quang mang.
Hi Hi thấy tình huống có chút không đúng, liền đi tới.
"Cha, làm sao vậy?"
"Mẹ con đâu rồi? " Hi Hi nhìn bốn phía hỏi.
Tại thời điểm này, Mặc Thiếu Thiên trầm mặc, Hi Hi càng thêm cảm giác được có điều gì đó không thích hợp, bé quay đầu sang nhìn Hoa Hồng, "Xảy ra chuyện gì rồi? Mẹ tôi đâu?"
Hoa Hồng nhìn Hi Hi, suy nghĩ một chút, "Mẹ cậu mất tích tại nhà vệ sinh !"
Không thấy?
Cái gì gọi là không thấy?
Hay là đang đi vệ sinh không thấy?
Hi Hi mở to hai mắt, không thể tin tưởng.
"Rốt cuộc tại sao tức giận? " Hi Hi nhìn của hai người hỏi.
"Tôi tìm khắp bên trong nhà vệ sinh, nhưng không thấy bóng dáng của mẹ cậu ! " Hoa Hồng nói.
Sắc mặt Hi Hi bỗng chốc thâm trầm có chút khó coi.
"Tôi dám khẳng định, bởi vì tôi đã trông coi thật kỹ, Lâm Tử Lam quả thật không đi đến địa phương khác ! " Hoa Hồng nói.
Mặc Thiếu Thiên cũng không để ý nhiều như thế, lập tức tiến tới bên cạnh Mạc Lương, ở bên tai của cậu ta nói thầm mấy câu, Mạc Lương nghe xong, sắc mặt cũng không được tốt lắm, gật đầu, lập tức đi làm rõ sự việc.
Động tác bên này không coi là nhỏ, Vân Dục và Tiếu Ly sau khi thấy, lập tức đi tới.
"Xảy ra chuyện gì? " Van Dục hỏi, nhưng biểu tình vẫn như củ mang theo nụ cười thật tươi.
Cho dù xảy ra chuyện, người bên ngoài nhìn vào, cũng không qua mức để ý, nhìn vào giống như đang nói chuyện phiếm bình thường mà thôi.
Ngay sau đó, Mặc Thiếu Thiên đem tình huống nói cho Van Dục biết.
Tiếu Ly nhíu mày, "Bên ngoài có người của chúng ta, nếu quả thật Lâm Tử Lam bị người khác mang đi, không có khả năng thần không biết quỷ không hay như thế !"
"Tôi lập tức đi hỏi một chút ! " Tiếu Ly nói.
Mặc Thiếu Thiên gật đầu, anh cũng khó mà ngồi chờ chết, cùng Vân Dục trao đổi vài câu, Mặc Thiếu Thiên quyết định đi tìm.
Hi Hi muốn ngây ngốc ở đây chờ cũng ngốc không được, đi tìm, đương nhiên, Hoa Hồng tuyệt đối theo cạnh Hi Hi.
Mà lúc này, bên ngoài.
Mặc Lưu Ly mới vừa nghe xong một cuộc điện thoại, từ bên ngoài đi tiến vào, đột nhiên lúc này, cô thấy vài người mang theo một người lên một chiếc xe.
Mặc Lưu Ly nhíu mày thật chặt, tổng cảm giác chỗ nào không đúng, cô chậm rãi đi qua, nhưng lại phát hiện người đó không phải ai khác, chính là Lâm Tử Lam !
Vài người bế cô đưa lên xe !
Mặc Lưu Ly bỗng nhiên ý thức được chuyện gì đã xảy ra, lập tức tiến lên, nhưng lúc này, người đã toàn bộ lên xe, Mặc Lưu Ly cũng bất chấp, cô xông tới, tốc độ rất nhanh, hơn nữa, động tác nhẹ nhàng, dường như, đã thông qua huấn luyện, đột nhiên lúc này, xe bỗng nhiên tăng tốc, bộ dạng giống như không một chút ý muốn dừng lại, Mặc Lưu Ly thử muốn nhảy tới, đột nhiên lúc này, xe bỗng nhiên đánh chuyển hướng tông về phía cô, Mặc Lưu Ly có ý định muốn bay lên xe nhưng không thành, bởi vì tốc độ hiện tại của chiếc xe kia nhanh quá mức, thiếu chút nữa Mặc Lưu Ly cũng bị đụng, cả người cô hướng về phía an toàn lăn đi.
Đánh một vòng tròn trên mặt đất, Mặc Lưu Ly quỳ một chân xuống đất, nhanh đứng thẳng người dậy, trái phải có chút trầy xước, có chút khó chịu.
Nhưng lúc này, xe càng chạy càng lúc càng xa, Mặc Lưu Ly đưa mắt nhìn vào biển số xe, nhưng hiển nhiên, những người này đến có chuẩn bị, sợ bị truy bảng số xe, cho nên biển số xe đều là giả !
Ngay vào lúc này, có người đuổi tới.
Mặc Lưu Ly đứng dậy, đi ra cửa.
Mặc Thiếu Thiên nghe được động tĩnh, chạy ra, thấy Mặc Lưu Ly châth vật như thế, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, "Lưu Ly ! ?"
"Ca ! " Mặc Lưu Ly gọi một tiếng, cánh tay xuất hiện vết thương, vết máu loang lổ, nhìn vào rất rõ ràng.
"Em làm sao vậy? Tại sao lại bị thương? " Mặc Thiếu Thiên nhìn cô hỏi, mày nhăn lại.
"Em không sao, ca, em nhìn thấy một chiếc xe đem chị dâu mang đi ! " Mặc Lưu Ly nhìn Mặc Thiếu Thiên khẩn trương nói.
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên giờ này khắc này mới xác định cái ý nghĩ này.
Mặc Thiếu Thiên cũng bất chấp, lập tức tiến lên, mở cửa một chiếc xe gần đó, nhanh chóng đuổi theo.
Mạc Lương mang người tìm khắp nơi trong nhà hàng, mỗi một căn phòng đều không buông tha, thậm chí những nơi hẻo lánh.
Vân Dục mang người tìm xung quanh bên ngoài.
Hoa Hồng và Hi Hi tìm một phen khắp bên trong nhà hàng, nhưng thủy chung không tìm được, sắc mặt Hi Hi càng thêm khó coi.
Mặc Ân Thiên nhìn bọn họ, cả đám đều thần sắc dáng vẻ khẩn trương, nhất định đã xảy ra chuyện.
Tuy rằng bọn họ chưa từng nói, nhưng Mặc Ân Thiên không phải người ngu, chỉ cần quan sát một chút sẽ biết rõ ràng.
Mặc Ân Thiên nhìn Hi Hi hỏi, "Uy, tiểu tử thối, xảy ra chuyện gì rồi? "
Hi Hi nhìn Mặc Ân Thiên, mày nhăn lại, "Không tìm thấy mẹ con !"
Nghe thế, lông mày Mặc Ân Thiên chau lại, có chút kinh ngạc.
Mặc Thiếu Thiên làm bậy quá nhiều, cho nên ngay cả đính hôn, đều không thể thuận lợi theo ý muốn!
Lão bà không thấy !
Tuy rằng trong lòng Mặc Ân Thiên nghĩ như vậy, nhưng cũng không nói, thấy Hi Hi gấp gáp, Mặc Ân Thiên sao có thể nhẫn tâm chạm vào nỗi đau của bé !
Muốn chạm cũng là chạm vào đầu quả tim của Mặc Thiếu Thiên mà chạm !
Nhìn bộ dạng lo lắng của Hi Hi, Mặc Ân Thiên không khỏi nhíu nhíu mày, Đã tìm xing quanh mà vẫn không thấy sao?"
"Tìm rồi, nhưng vẫn không thấy ! " Hi Hi lắc đầu nói.
Mặc Ân Thiên suy nghĩ một chút, "Chuyện này tốt nhất không được truyền ra tiếng gió, các cháu hảo hảo tìm một chút, ở đây giao cho ông ! "
Nghe Mặc Ân Thiên nói..., Hi Hi gật đầu, không biết phải nói thế nào, nhưng hiện tại, Hi Hi đối Mặc Ân Thiên tràn đầy tín nhiệm.
Tiếp theo, nói xong câu đó, Mặc Ân Thiên hướng về phía đoàn người đi đến.
Buổi tiệc tối ngày hôm nay, cần ông tự mình đến xử lý.
Hi Hi nhìn Mặc Ân Thiên, trong lòng không có ngôn ngữ nào diễn tả hết sự cảm kích của bé đối với ông, cuối cùng suy nghĩ một chút, bé mang theo Hoa Hồng đi ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, bé mới biết được, chuyện mẹ bị người ta bắt đi, mà hiện tại cha cũng đã đuổi theo.
Vốn Hi Hi muốn đuổi theo, lại bị Vân Dục can ngăn.
Vân Dục nhìn Hi Hi, "Bảo bối, bây giờ cháu có đuổi theo sau cũng vô dụng, hiện tại, Tiếu Ly đã xử lý chuyện này, cháu cần phải tin tưởng thực lực của thúc ấy ! "
"Thế nhưng cháu rất lo lắng ! " Hi Hi nói.
Bé không cách nào ngồi yên khi biết mẹ mình xảy ra chuyện, trong khi bé chuyện gì cũng không thể làm, điều này làm cho Hi Hi có một loại cảm giác rất thất bại !
Rất lo lắng, rất khó chịu.
Vân Dục nói, "Hiện tại tối trọng yếu chúng ta phải yên tâm, bọn họ không có trực tiếp muốn mạng của mẹ cháu, như vậy tạm thời Lâm Tử Lam được an toàn! " Vân Dục nhìn Hi Hi nhấn mạnh.
Nghe những lời Vân Dục nói..., Hi Hi gật đầu.
"Hiện tại, quan trọng nhất, chính là điều tra thử xem ai là người bắt mẹ cháu ! " Van Dục nói.
"Ai là người khả nghi nhất, thúc tin tưởng, nhất định hôm nay có tới tham gia buổi lễ đính hôn này, hơn nữa, lại còn quanh quẩn bên canh chúng ta, nếu không, cũng sẽ không thể nào hiểu kết cấu của nơi này! " Vân Dục suy đoán nói.
Đối với tin tức này được bảo hộ như thế, không có mấy người được biết.
Khả năng khinh địch như vậy mới tách ra, nhất định một người trong bon họ, nếu không, bọn họ không có khả năng không coi mọi người ở đây vào mắt, trực tiếp đem Lâm Tử Lam mang đi !
Nói lên chuyện này, Hi Hi nhíu, chợt nhớ tới điều gì đó, quay đầu lại thì hướng tiệc rượu chạy đi.
Dường như đang tìm kiếm điều gì đó, Hi Hi trong tiệc rượu tìm trong đám người đông đúc.
Rốt cục, tại khắp ngõ ngách, bé thấy được —— Diệp An Nhiên !
Giữa bọn họ nhiều người như thế, tất cả mọi người đều bận rộn, vội vàng len lén tìm Lâm Tử Lam.
Duy chỉ có Diệp An Nhiên, chuyện gì cũng đều bỏ ngoài tai giống như không quan hệ với cô, đứng bên cạnh một nam nhân hai người ngồi nói chuyện phiếm, vừa nói vừa cười, vô cùng thích ý !
"Diệp An Nhiên ! " Hi Hi ở sau lưng cô hô to một tiếng.
Diệp An Nhiên quay đầu lại, nhìn Hi Hi, cau mày.
Hi Hi lập tức tiến tới, nhìn Diệp An Nhiên, cũng không nhiều lời vô ích, trực tiếp mở miệng, "Cô rốt cuộc muốn thế nào?"
Diệp An Nhiên nhíu mày, ánh mắt nhìn về Hoa Hồng đang theo phía sau theo Hi Hi, nếu như cô không đoán sai, Hoa Hồng tuyệt đối không phải người tầm thường, hơn nữa, trên người của bọn họ, có một loại khí tức rất tương đồng.
Đó chính là khí tức của sát thủ!
Điểm này, hai người tựa hồ cũng có một chút cảm giác.
Chỉ là, Diệp An Nhiên cố ý đem loại này khí tức, thu liễm lại, không giống Hoa Hồng, cô ta không hiểu được làm sao ẩn giấu, bởi vì Hoa Hồng trời sinh khí phách tỏa ra ngoài.
Chỉ là, tại sao cô ta lại cam chịu đi theo một đứa bé...
Đây là vì lý do gì?
Diệp An Nhiên cũng bất chấp không muốn nghĩ nhiều như vậy, cô chỉ thản nhiên nhìn Hoa Hồng đang theo phía sau Hi Hi, sau đó đưa mắt sang nhìn Hi Hi, "Tôi không hiểu cháu đang nói cái gì !"
"Đừng giả ngu trước mặt tôi, cô biết tôi đang nói cái gì ! " Hi Hi nhìn Diệp An Nhiên gằn từng chữ nói, tuy rằng tuổi còn nhỏ, thế nhưng lời nói tỏa ra bốn phía rất có khí phách.
Nhìn dáng vẻ của Hi Hi, khóe miệng Diệp An Nhiên bỗng nhiên lộ ra nụ cười nhạt, "Mặc dù cháu là con trai của Thiếu Thiên, nhưng cũng không có nghĩa, cháu có thể nói chuyện với cô như vậy ! " Diệp An Nhiên nhìn bé gằn từng chữ nói.
Nghe Diệp An Nhiên điện thoại, khóe miệng Hi Hi cũng lộ ra nụ cười lạnh lùng.
Nữ nhân này thích giả dạng lắm sao, thực sự khiến người ta rất chán ghét.
"Tôi chỉ muốn hỏi cô một câu, cô đem mẹ tôi đưa đi nơi nào? " Hi Hi nhìn Diệp An Nhiên nhấn mạnh câu hỏi của mình.
Nghe Hi Hi nói..., Diệp An Nhiên bỗng nhiên nở nụ cười, "Mẹ cháu chạy đi đâu, cháu hỏi cô làm gì?"
"Cô chớ giả bộ, tôi biết chính là cô bắt mẹ tôi đi ! " Hi Hi nói.
Người duy nhất muốn cho mẹ bé biến mất, ngoại trừ Diệp An Nhiên, Hi Hi nghĩ không ra có người thứ hai.
Hơn nữa, nếu như lấy quan hệ hiện tại của Diệp An Nhiên, muốn biết ở đây bố trí như thế nào, tuyệt đối không thành vấn đề !
Diệp An Nhiên tuyệt đối là người khả nghi nhất ở đây !
Nghe Hi Hi nói như thế..., khóe miệng Diệp An Nhiên cũng lộ ra nụ cười nhạt, "Cô rốt cuộc không biết cháu đang nói cái gì, cô cũng chưa từng giả trang gì cả, nếu như cháu không tin..., có thể hỏi một chút vị đang đứng bên cạnh cô, chúng ta một mực ở đây nói chuyện phiếm, chưa từng rời khỏi đây ! " Diệp An Nhiên nhìn thoáng qua nam nhân đang ngồi bên cạnh mình, thản nhiên cười.
Nghe thế..., nam nhân đối diện giống như muốn lặp tức xác minh lời Diệp An Nhiên là sự thật, lập tức mở miệng, “Đúng vậy, tôi và vị tiểu thư này, một mực ở đây nói chuyện phiếm, nửa bước cũng không có rời khỏi, bên trong, có phải có chút gì đó hiểu lầm hay không ?"