Diệp An Nhiên nhìn giá tiền một chút, năm con số, kinh ngạc một chút, nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Nhưng mà, cái này hơi đắt, vẫn là thôi đi!”
Mặc Thiếu Thiên nhìn cô cười, “Đồ ngốc, anh đã nói, những đồ mua cho em, đều tính cho anh!” Mặc Thiếu Thiên hết sức hào phóng nói.
“Nhưng. . . . . .”
“Được rồi, thay ra đi!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Nói đến nước này, Diệp An Nhiên không từ chối nữa, ngược lại cười cười, gật đầu một cái, sau đó đi vào phòng thử quần áo, thay ra.
Mặc Thiếu Thiên nhìn cô đi vào, liền đi tới chỗ khác lòng vòng xem đồ.
Lúc này, đối diện với khu hàng bán quần áo là khu bán đồ đá quý.
Mặc dù Mặc Thiếu Thiên cũng khởi gia từ đá quý, không lạ gì những thứ đồ này, nhưng cũng đi tới xem thử.
Những món đồ kim cương phong phú nằm trong tủ kính, xem ra, sáng đến chói mắt, những viên kim cương óng ánh trong suốt, mà mắt Mặc Thiếu Thiên nhìn đúng một sợi dây chuyền.
Một sợi dây chuyền rất đẹp, thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng người làm ra, lại tuyệt không đơn giản, nhưng không biết vì sao, thấy cái này, Mặc Thiếu Thiên không khỏi liền nghĩ đến Lâm Tử Lam.
Thậm chí có thể nghĩ đến bộ dạng lúc Lâm Tử Lam đeo sợi dây chuyền này, sợi dây chuyền này rất phù hợp khí chất của cô.
Lúc này, nhân viên bán hàng nhìn thấy Mặc Thiếu Thiên đang nhìn sợi dây chuyền kia, liền mở miệng cười, “Tiên sinh, cần tôi giúp anhgiới thiệu một chút không?”
“Cái này, cho tôi xem thử!” Mặc Thiếu Thiên chỉ vào sợi dây chuyền, nói.
Nhân viên bán hàng gật đầu một cái, “Được!”
Vì vậy, cô lấy sợi dây chuyền ra, sau đó để trước của Mặc Thiếu Thiên, “Tiên sinh, anh thật tinh mắt, sợi dây chuyền này là bản số lượng có hạn ở nơi chúng tôi, toàn cầu chỉ có mười cái, mà tại Thành phố A này chỉ có một!” Nhân viên bán hàng cười, giới thiệu nói.
Mặc Thiếu Thiên không nói gì, chỉ là nhìn sợi dây chuyền, lúc này, anh chợt nghĩ đến cái gì đó, rồi ngẩn đầu nhìn cô nhân viên, “Giúp tôi gói lại!”
“Được, xin chờ một chút!” Nhân viên bán hàng không ngờ Mặc Thiếu Thiên hào phóng như vậy, nhanh chóng đưa ra quyết định mua, chỉ là, cô vẫn rất vui mừng, nhìn anh khí chất bất phàm, quả nhiên là người có tiền!
Ngay vào lúc này, Diệp An Nhiên chợt đi tới, thay xong quần áo đã không thấy Mặc Thiếu Thiên, không ngờ anh lại ở chỗ này.
“Mua cái gì vậy?” Diệp An Nhiên đi tới nhìn hỏi Mặc Thiếu Thiên, vừa hỏi xong, ánh mắt lại quét sợi dây chuyền, cô sững sờ một chút, không khỏi than thở, “Sợi dây chuyền này thật là đẹp!”
Nhân viên bán hàng cười cười, cũng không nói gì, mà trực tiếp gói lại, đưa cho Mặc Thiếu Thiên.
Diệp An Nhiên nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Thiếu Thiên, anh mua sao?” Diệp An Nhiên có chút kinh ngạc hỏi.
Mặc Thiếu Thiên gật đầu một cái, rồi lấy thẻ ra.
“Anh mua cái này làm gì?” Diệp An Nhiên hỏi, anh là ông trùm của giới đá quý, tại sao còn chạy tới nơi này mua dây chuyền?
Mặc Thiếu Thiên lại nhàn nhạt nói với cô hai chữ, “Để tặng!”
Diệp An Nhiên còn muốn hỏi cái gì đó, lúc này, Mặc Thiếu Thiên lại nhìn cô, “Như thế nào? Váy thích không?”
Diệp An Nhiên gật đầu một cái, “Thích!”
“Còn cần mua cái gì, đi thôi, anh cùng đi với em!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Diệp An Nhiên muốn nói, nhưng đều bị Mặc Thiếu Thiên chận lại, một câu cũng không hỏi được, chỉ là, nhìn bộ dáng của Mặc Thiếu Thiên, Diệp An Nhiên không muốn mất hứng, mang theo đầy bụng nghi ngờ tiếp tục đi dạo.
Mặc Thiếu Thiên đối với cô thật là tốt .
Mua rất nhiều đồ, tất cả đều là tiền của Mặc Thiếu Thiên.
Mặc dù Diệp An Nhiên đã nói không dùng, nhưng chỉ cần cô lộ ý muốn một chút, Mặc Thiếu Thiên sẽ mua cho cô.
Đang giận phân lây, Diệp An Nhiên dần dần quên mất chuyện Mặc Thiếu Thiên mua dây chuyền.
Hai giờ chiều, hai người đúng lúc trở lại công ty.
Hôm nay thu hoạch không ít, toàn bộ hành trình đều có Mặc Thiếu Thiên làm bạn, Diệp An Nhiên vui vẻ không ít, cả người tràn đầy tinh thần.
Mà Mặc Thiếu Thiên bên này, sau khi cùng Diệp An Nhiên trở về, anh đi vào bên trong phòng làm việc.
Ngồi ở trên ghế, nhìn sợi dây chuyền, khóe miệng không khỏi nâng lên.
Ngay vào lúc này, cửa chợt bị gõ vang, Lâm Tử Lam đi vào, Mặc Thiếu Thiên thấy cô đi vào, không để lại một chút dấu vết, đem đồ cất đi .
Động tác của Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam không phải là không thấy, nhưng lại không biết Mặc Thiếu Thiên giấu cái gì, chỉ là, rất dễ để nhận thấy Mặc Thiếu Thiên không muốn để cho cô biết, Lâm Tử Lam cũng không hỏi nhiều.
“Mặc Tổng, cái này cần anh ký tên!” Lâm Tử Lam nói.
Mặc Thiếu Thiên chỉnh lại tư thể, nhìn Lâm Tử Lam đưa tài liệu tới, nhìn mấy cái, trực tiếp ký tên ở phía trên.
“Không có chuyện gì, tôi đi ra ngoài trước!” Lâm Tử Lam nói.
“Khoan đã!” Mặc Thiếu Thiên chợt mở miệng.
Lâm Tử Lam nghiêng đầu sang nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Mặc Tổng, còn có chuyện gì sao?”
“Tan sở, anh với em cùng về nhà!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam cau mày.
“Anh đã hứa với bảo bối, tối hôm nay tới ăn cơm, vừa đúng lúc có thể đưa em về!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, gật đầu một cái, cũng không nói thêm gì, xoay người đi ra ngoài.
. . . . . . . . . . . . . .
Buổi chiều đúng giờ tan sở.
Mặc Thiếu Thiên lấy xe đến trước mặt của Lâm Tử Lam, “Đi thôi!”
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên một chút, nếu cự tuyệt thì có vẻ có chút kiểu cách, cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp lên xe, dù sao, cũng thuận đường.
Lâm Tử Lam lên xe, Mặc Thiếu Thiên lái xe rời đi.
Diệp An Nhiên vốn là muốn hẹn Mặc Thiếu Thiên cùng đi ăn cơm tối, nhưng không ngờ mới vừa đi tới lầu dưới, lại thấy Lâm Tử Lam lên xe Mặc Thiếu Thiên. . . . . . Một màn này, đối với Diệp An Nhiên mà nói, là rất đau!
Chẳng lẽ giữa Mặc Thiếu Thiên và Lâm Tử Lam, thật sự có cái gì đó?
Diệp An Nhiên nhìn hướng họ rời đi, cặp con ngươi vốn dịu dàng dần dần bao trùm một tầng lo lắng.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Hi Hi vẫn như cũ, sau khi tan học, về nhà nấu cơm.
Hôm nay nghe được cha muốn tới ăn cơm tối, Hi Hi rất vui vẻ, cho nên đến siêu thị mua thức ăn, trở về nhà làm rất nhiều món ngon.
Mặc Thiếu Thiên và Lâm Tử Lam trở về, mới vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.
“Con trai, hôm nay làm món gì thế?” Mặc Thiếu Thiên mới vào cửa, liền cười hỏi.
Hi Hi thấy Mặc Thiếu Thiên lập tức cười, “Cha, cha đã đến rồi?”
“Dĩ nhiên, con tự mình xuống bếp, cha có thể không tới sao?” Mặc Thiếu Thiên hài hước nói, nhìn những món ăn do Hi Hi Hi làm, thật lòng anh cảm thấy vô cùng cường đại.
“Có thể ăn rồi, cha, cha giúp con bưng cái này ra là được rồi!” Hi Hi nói.
Mặc Thiếu Thiên nhìn bát canh trong tay, nhíu mày, cứng ngắc, bưng đi ra.
Lâm Tử Lam rửa mặt, ba người ngồi ở trên bàn ăn, ăn cơm.
Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, vốn là muốn gọi điện thoại cho Tiêu Dật, nhưng khi thấy Mặc Thiếu Thiên ở đây, liền bỏ đi cái ý niệm này.
Mặc Thiếu Thiên cùng Hi Hi giống như có chuyện nói không hết, một mực nói.
“Cha, chuyện cha đồng ý với con, hiện như thế nào?” Hi Hi vừa ăn vừa hỏi.
Mặc Thiếu Thiên sửng sốt một chút, sau đó nhìn Hi Hi, nói thẳng, “Quên!” . . . . . .
“Cha, nói chuyện với cha không tính toán gì hết!” Hi Hi kháng nghị.
“Chuyện này, con đã nói với Tạp Ni, cha không thể đổi ý, nếu không, con sẽ quá mức mất mặt rồi!” Hi Hi nói.
“Lợi dụng cha, mở ra con đường cho các người hoạt động ở châu Á, các người cũng thật muốn đến!” Mặc Thiếu Thiên nói.
“Ai bảo cha là cha thân ái của con đây? Một chiêu bài sống này không cần, con chẳng phải đã lãng phí rồi hả ?” Hi Hi cười nói.
Mặc Thiếu Thiên nổi giận nhìn Hi Hi, còn Hi Hi cười hắc hắc.
“Muốn tới hoạt động ởchâu Á, không phải là không có vấn đề!” Mặc Thiếu Thiên nói, “Cha muốn các người cầu xin, mở đường phí!” . . . . . .
“Cha, cha đã đồng ý với con. . . . . .” Câu nói kế tiếp của Hi Hi, lập tức muốn bật thốt lên rồi, nhưng lúc thấy Lâm Tử Lam, liền cứng rắn nuốt xuống.
“Cha, cha không giữ chữ tín!” Hi Hi châm chọc.
Mặc Thiếu Thiên gạt Hi Hi không dám nói, cười cười, “Con trai, tin tưởng cha, uy tín của cha con luôn luôn rất tốt!”
Những lời này, liền nhận hai phát xem thường. “Được, con đồng ý với cha!” Hi Hi cắn răng, dằn lòng đồng ý.
Mặc Thiếu Thiên hài hước cười, hết sức đắc chí.
“Con trai, đừng trách cha không có nhắc nhở con, khu vực châu Á không giống với những quốc gia khác, muốn cùng bên này phát triển, cần phải có thời gi¬an nhất định cùng với tinh lực (tinh thần + sức lực)!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, rất nghiêm túc nói.
Hi Hi gật đầu, “Con hiểu rõ, hiện tại, chúng con gi¬ao dịch cùng với khu vực châu Á đích xác là rất ít, nhưng mà về sau, châu Á bên này là một miếng thịt béo bở, cho nên chúng con tuyệt đối sẽ không buông tha!” Hi Hi hết sức khẳng định nói.
Mặc Thiếu Thiên gật đầu một cái, hôm nay thế lực Hợp Tung nhanh chóng bỗng nhiên mà tăng mạnh rồi, căn bản áp chế không nổi, nhưng hiện đang có Hi Hi ở đây, vừa đúng, anh có thể giữ lại sức lực.
“Cha sẽ giúp các người nghĩ biện pháp!” Mặc Thiếu Thiên nói.
“Cha, chỉ cần để cho người của cha khiêm tốn một chút, thật ra thì, mọi thứ bên con cũng làm rất tốt!” Hi Hi cười hết sức tà mị.
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, cười cười.
Lâm Tử Lam ngồi ở bên cạnh bọn họ, nghe cha con bọn họ nói chuyện, đây đối với Lâm Tử Lam mà nói, là một loại khiêu chiến.
Thật may là cô có năng lực tiếp nhận rất cường hãn, nếu không, nghe cha con nói chuyện như vậy, cũng sẽ bị hù dọa mà mắc bệnh tim .
Ngay vào lúc này, điện thoại di động của Mặc Thiếu Thiên vang lên .
Lúc thấy số gọi tới, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày một cái, nhưng vẫn nhận.
“A lô. . . . . .”
“Thiếu Thiên, anh đang ở đâu?”
“An Nhiên? Sao vậy? Có chuyện gì không?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.
“Em…em bị tai nạn, anh có thể tới một chút không? Em rất sợ!” Âm thanh của Diệp An Nhiên ở trong điện thoại run rẩy nói.
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, “Như thế nào? Em không sao chứ? Em bây giờ ở nơi nào, anh lập tức tới ngay!” Mặc Thiếu Thiên hết sức khẩn trương nói.
Diệp An Nhiên nghe Mặc Thiếu Thiên hỏi, vì vậy nói địa chỉ.
Lâm Tử Lam cùng Hi Hi đều nhìn Mặc Thiếu Thiên, nhìn vẻ mặt khẩn trương, cũng biết nhất định đã xảy ra chuyện.
“Cha, đã xảy ra chuyện gì sao?” Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên lo lắng hỏi.
Mặc Thiếu Thiên nhìn bọn họ, “Ừ, xảy ra chút việc, cha phải tới một chuyến, bảo bối, hôm nào cùng con ăn cơm!” Mặc Thiếu Thiên nói.
“Dạ, nhưng. . . . . .” Hi Hi lời nói còn chưa nói hết, Mặc Thiếu Thiên đã đứng dậy.
“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
“An Nhiên bị tai nạn, cho nên anh phải tới một chuyến, hai người ăn trước đi!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam nhìn ánh mắt của Mặc Thiếu Thiên, không nói cái gì nữa, gật đầu một cái, Mặc Thiếu Thiên rời đi.
Mặc Thiếu Thiên mới vừa đi, Hi Hi hỏi Lâm Tử Lam, “Mẹ, An Nhiên là ai?”
Hi Hi là một đứa bé rất thông minh, giống nhau, độ mẫn cảm của Hi Hi cũng rất mạnh, Mặc Thiếu Thiên chỉ là nói đến tên, Hi Hi liền phát giác cái gì đó.
Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, ánh mắt Hi Hi kiên định nhìn cô, Lâm Tử Lam nghĩ, nếu muốn vượt qua bài kiểm tra nói dối, đoán chừng là rất khó khăn.
Suy nghĩ một chút, Lâm Tử Lam quyết định nói thật!
Vì vậy, Lâm Tử Lam liền đem chuyện nói cho Hi Hi.
Quả nhiên, sắc mặt Hi Hi rất khó nhìn, khó coi lại thêm một chút vặn vẹo.
“Mối tình đầu của cha. . . . . .” Hi Hi khóe môi nhếch lên nụ cười, nhưng nụ cười kia xem ra, thậm chí có mấy phần vặn vẹo.
Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, gật đầu một cái.
“Tại sao con có cảm giác, người phụ nữ này, là cố ý?” Hi Hi nghiêng đầu sang nhìn Lâm Tử Lam nói.
Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, “Có sao? Mà tại sao?” Lâm Tử Lam hỏi ngược lại.
“Không đúng lúc đến nỗi thế chứ, chỉ có cô ta biết, lúc này gọi điện thoại bảo cha tới, rõ ràng chính là cố ý!” Hi Hi nói gằn từng chữ.
“Đoán chừng cô ta cũng hết cách rồi, nói thế nào, cha con cũng là mối tình đầu của cô ta mà!” Lâm Tử Lam sâu kín nói, Lâm Tử Lam cũng không phát hiện, lúc mình nói ra này câu này, giọng nói thậm chí có nhiêu ê ẩm.
“Mối tình đầu, mối tình đầu chính là cái rắm!” Một giây kế tiếp, Hi Hi rất không ưu nhã mà bộc phát. . . . . . .
Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, “Bảo bối, văn minh!”
Hi Hi nghĩ tới, sau đó nhếch miệng lên cười độc, “Cho nên mấy ngày nay, cha một mực ở bên cô ta, cho nên mới không rãnh tới đây sao?” Hi Hi hỏi.
Lâm Tử Lam chau chau mày, sau đó gật đầu một cái, có thể hay không.
“Cô ta mới từ nước ngoài trở về, chưa quen cuộc sống nơi đây, cha con ở ở bên cùng, rất hợp lẽ thường đấy!” Lâm Tử Lam nhàn nhạt nói.
“Mẹ, tiếp nhận gượng ép như vậy, mẹ cho rằng con tin sao?” Hi Hi hỏi. . . . . . .
Lâm Tử Lam phát giác, có một con trai quá thông minh, xác thực cũng không phải là một việc rất đơn giản a!
“Bảo bối, mẹ chỉ hy vọng, dù chuyện gì, cũng không nên nghĩ quá cực đoan, Mặc Thiếu Thiên là cha của con, nhưng anh ta đồng thời cũng có quyền lựa chọn, cho nên, mặc kệ như thế nào, mẹ cũng hy vọng con có thể nghĩ thông một chút!” Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi nói gằn từng chữ.
Lúc này, Hi Hi nghiêng đầu sang nhìn Lâm Tử Lam, khóe môi nhếch lên nụ cười, “Mẹ, con hiểu, mẹ yên tâm, con sẽ không làm gì cô ta đâu!” Hi Hi cười nói, chỉ là đối với cha, Hi Hi thật có chút tức giận!
Lâm Tử Lam gật đầu một cái, mặc kệ như thế nào, Hi Hi nghe vào là tốt rồi.
“Mẹ, cha cùng mối tình đầu ở chung một chỗ, mẹ cũng chưa có một chút xíu nào tức giận sao?” Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam hỏi.
Lâm Tử Lam sửng sốt, không ngờ Hi Hi đột nhiên hỏi vấn đề này.
Nhưng mà, hai người ở chung một chỗ, Lâm Tử Lam cau mày, nghĩ tới đây, Lâm Tử Lam nghiêng đầu sang nhìn Hi Hi. . . . . .