Nhưng mà, hai người ở chung một chỗ, Lâm Tử Lam cau mày, nghĩ tới đây, Lâm Tử Lam nghiêng đầu sang nhìn Hi Hi, “Mẹ vì cái gì phải tức giận?” . . . . . .
“Mẹ, chẳng lẽ mẹ đối với cha, một chút cảm giác cũng không có sao?” Hi Hi hơi nhíu lông mày nhìn Lâm Tử Lam hỏi.
Hi Hi không tin mẹ đối với cha một chút cảm giác cũng không có, chỉ là cha cùng mẹ, hai người rất hiếu thắng, hơn nữa, mẹ là người rất hay cất giữu suy nghĩ trong lòng, nếu muốn để cho mẹ thừa nhận, cũng cần dũng khí a!
Nói đến cái cảm giác này, trong đầu Lâm Tử Lam dần hiện ra hình ảnh Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, “Bảo bối, không có người nào là không có cảm giác, mẹ biết rõ con vẫn luôn hi vọng mẹ với cha con ở chung một chỗ, nhưng chuyện như vậy, xác thực cần có cảm giác, huống chi, cha con một chút bày tỏ cũng không có, mẹ bây giờ muốn nhiều như vậy làm gì?”
Nghe thế, hai mắt Hi Hi tỏa sáng, nhìn Lâm Tử Lam, “Nếu như cha bày tỏ thì sao?”
Lâm Tử Lam nhíu mày, “Vậy thì chờ lúc anh ta bày tỏ rồi hẵng nói!”
Tóm lại, chưa có bất kỳ hành động bày tỏ nào, Lâm Tử Lam cũng không đưa ra bất kỳ giả thiết nào.
Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam, gật đầu cười, “Mẹ, mẹ nói rất đúng!”
Hi Hi cười nói, đối với mẹ bất luận là nói cái gì, Hi Hi đều vô hạn ủng hộ!
Chỉ là, nói như vậy, cha không phải là không có cơ hội!
Chỉ là, cần phải có thời gi¬an.
Nghĩ tới đây, Hi Hi suy nghĩ, có nên nói cho cha biết cái này hay không?
Chỉ là khi nghĩ đến cha vội vã vì một người phụ nữ khác, Hi Hi nhất thời lại muốn bỏ ý niệm này đi! .
. . . . . . . . . . . .
Ban đêm.
Mặc Thiếu Thiên cùng Diệp An Nhiên từ bệnh viện đi ra, chỗ cổ tay của Diệp An Nhiên được băng bó.
“Như thế nào? Còn đau không?” Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu nhìn cô hỏi.
Diệp An Nhiên lắc đầu một cái, nhìn chỗ cổ tay, “Không đau!”
“Về sau đi đường cẩn thận một chút!” Mặc Thiếu Thiên dặn dò nói.
Diệp An Nhiên gật đầu một cái, sau đó nhìn Mặc Thiếu Thiên, dịu dàng cười một tiếng, “Thiếu Thiên, cám ơn anh đã tới!”
Mặc Thiếu Thiên cười, “Đi thôi, anh đưa em về!”
Diệp An Nhiên gật đầu một cái, sau đó cùng Mặc Thiếu Thiên lên xe.
Mới vừa lên xe, liền phát ra một hồi âm thanh lẩm bẩm.
Mặc Thiếu Thiên sửng sốt một chút, nhìn Diệp An Nhiên, “Còn chưa ăn cái gì?”
Diệp An Nhiên lúng túng , sau đó gật đầu cười, “Vâng!”
Mặc Thiếu Thiên nghĩ, hiện tại nếu như về bên kia ăn cơm cùng Hi Hi chắc không kịp rồi, suy nghĩ một chút, “Muốn ăn cái gì, anh dẫn em đi ăn!”
Diệp An Nhiên lập tức cười nói, “Món Nhật đi!”
Món Nhật, trước kia bọn họ thường xuyên đi ăn, nói đến đây, Diệp An Nhiên có vẻ có chút hưng phấn.
Mặc Thiếu Thiên nhìn cô một cái, “Nên mua những thứ khác về ăn đi, em bây giờ như vậy không tiện lắm!”
“Nhưng em hiện tại rất muốn ăn!” Diệp An Nhiên bĩu môi nũng nịu nói.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Diệp An Nhiên, hình như vẫn còn do dự.
“Em đang là bệnh nhân, thành toàn cho em đi!” Diệp An Nhiên cười nói.
Mặc Thiếu Thiên cuối cùng vẫn không cưỡng được Diệp An Nhiên, trực tiếp lái xe đi.
Diệp An Nhiên nhìn gò má Mặc Thiếu Thiên, anh đã thỏa hiệp, khóe miệng từ từ nhếch lên nụ cười.
. . . . .
Sau khi ăn cơm xong, Mặc Thiếu Thiên đưa Diệp An Nhiên về. . .
“Tay của em mới vừa băng bó kỹ, trong khoảng thời gi¬an này không nên để dính nước!” Mặc Thiếu Thiên dặn dò nói.
Diệp An Nhiên gật đầu một cái, nhìn nét mặt của Mặc Thiếu Thiên, đáy lòng Diệp An Nhiên hết sức thỏa mãn, cô khéo léo gật đầu một cái, “Vâng!”
“Được rồi, nếu không còn chuyện gì, anh đi về trước đây!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe vậy, Diệp An Nhiên chợt đứng lên. “Thiếu Thiên. . . . . .”
Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, “Còn có chuyện gì sao?”
Lúc này, Diệp An Nhiên chợt đi về phía Mặc Thiếu Thiên, ôm chặt hông Mặc Thiếu Thiên.
Mặc Thiếu Thiên nhất thời sững sờ, không ngờ Diệp An Nhiên sẽ ôm lấy mình, anh cũng không có lập tức đẩy ra, nhìn cô, “Sao vậy?”
Tóc của Diệp An Nhiên xõa trên lưng, ôm Mặc Thiếu Thiên, “Không có gì, em chỉ là nhớ về mấy năm trước, Thiếu Thiên, thật xin lỗi, em biết em rất ích kỷ, nhưng nếu như có thể cho em lựa chọn lần nữa, cho dù chết, em cũng sẽ không rời bỏ anh!” Diệp An Nhiên ôm Mặc Thiếu Thiên nói gằn từng chữ.
Lời của cô…, cũng không làm Mặc Thiếu Thiên rung động, ngược lại nhìn cô, vẻ mặt Mặc Thiếu Thiên không biết có bao nhiêu phần nặng nề.
“Được rồi, chuyện đã qua, cũng không nên nghĩ nhiều!” Mặc Thiếu Thiên nhẹ nhàng vỗ bả vai cô một cái, sau đó đẩy cô ra.
Diệp An Nhiên nhìn Mặc Thiếu Thiên, hốc mắt tràn đầy sợ hãi, “Thiếu Thiên, anh sẽ rời bỏ em sao?”
Mặc Thiếu Thiên nhìn hốc mắt đầy nước mắt của cô, trong khoảng thời gi¬an ngắn cũng không biết nên nói cái gì, suy nghĩ một chút anh mở miệng, “Nhiên nhi, mấy năm trước ba em bị tai nạn, xác thực nguyên nhân cũng có phần liên quan tới anh, nếu như cần, anh sẽ chăm sóc em cả đời!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Diệp An Nhiên sững sờ, không dám tin nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Anh nói có thật không?”
Mặc Thiếu Thiên gật đầu một cái, “Cần gì hãy nói với anh, anh nhất định sẽ giúp em!” Mặc Thiếu Thiên nói rất khẳng định.
Trước mắt đây là điều duy nhất anh có thể giúp cô.
Diệp An Nhiên cười cười, mặc kệ như thế nào, chỉ cần Mặc Thiếu Thiên nói ra những lời này, thì anh nhất định sẽ làm được.
Nhìn Diệp An Nhiên cười, Mặc Thiếu Thiên cũng cười , “Được rồi, không còn chuyện gì thì nghỉ ngơi sớm một chút đi, anh muốn đi về!”
“Em tiễn anh!”
“Không cần, em nghỉ ngơi đi!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Diệp An Nhiên không nói gì nữa, Mặc Thiếu Thiên cười, xoay người rời đi.
Diệp An Nhiên đứng ở trên ban công, nhìn xe Mặc Thiếu Thiên biến mất, khóe miệng mới chậm rãi nhếch lên. . . . . .
Mặc kệ như thế nào, Mặc Thiếu Thiên là của cô!
Cô sẽ không cho phép bất luận kẻ nào cướp Mặc Thiếu Thiên đi! .
. . . . . . . . .
Ngay lúc này.
Trên một tòa nhà cao, trong bóng tối, có hai người đang đứng ở đó.
“Thế nào, tra được chưa?” Một bóng dáng cao lớn đứng chắp tay ở phía sau, không quay đầu nhìn người sau lưng, là người rất có khí thế.
“Đã tra được, Tiêu Dật đích xác đang ở Thành phố A!”
Đứng ở phía sau là một cô gái, cô mặc một bộ quần áo màu đen, tóc dài vãn ở sau ót, xem ra, hết sức nhẹ nhàng, khoan khoái, cho người ta cảm giác hết sức thoải mái.
“Hắn ta ở nơi này đang làm cái gì? Tôi muốn có tài liệu cặn kẽ!” Người đàn ông nói.
Cô gái đứng ở sau lưng, diện mạo rất xinh đẹp, đang nghe lời của anh ta nói, do dự một chút mở miệng, “Theo như ghi chép, chỉ thấy đề cập tới phụ nữ!”
“Phụ nữ?” Người đàn ông cau mày.
“Đúng vậy!” Cô gái sau lưng đáp một tiếng.
“Điều tra lí lịch của người phụ nữ kia cho tôi!”
“Đã điều tra, cũng không có gì quan trọng, cô ta chỉ là một người phụ nữ bình thường, là một thành phần tri thức, cũng không có bất kỳ bối cảnh lớn nào!” Cô gái mở miệng nói, đôi tròng mắt kia trong bóng đêm, có tia sáng ngời, kiên định, giống như hổ phách, rất xinh đẹp.
Người đàn ông nghe lời của cô nói…, rất rõ ràng do dự một chút.
“Vậy còn muốn giết Tiêu Dật sao?” Cô gái tỉnh táo hỏi.
Người đàn ông suy nghĩ, cũng không gấp gáp mở miệng, “Không, tạm thời chưa nên ra tay, Tiêu Dật ở chỗ này, không cần chúng ta tự thân ra tay, Mặc Thiếu Thiên cũng sẽ nóng nảy mà ra tay thôi, không bằng chúng ta ngồi xem bọn hắn tự giết lẫn nhau, làm ngư ông đắc lợi!”
Cô gái đứng ở sau lưng anh ta, gật đầu một cái, “Hôm nay, mấy địa bàn của Tiêu Dật bị người ta phá hủy, phải là Mặc Thiếu Thiên đấy!” Cô gái nói.
Người đàn ông nghĩ đến cái này, cười cười, “Lúc này mới vừa mới bắt đầu thôi, chúng ta cái gì cũng không cần làm, chỉ ngồi làm ngư ông đắc lợi!”
Cô gái gật đầu một cái, cũng không nói cái gì nữa.
Lúc này, người đàn ông xoay người, lộ ra gương mặt, mặc dù là đàn ông, nhưng ngũ quan của anh ta cho người khác có cảm giác rất âm nhu.
Anh ta hỏi, “Như thế nào? Về cái người kia của Hợp Tung, tra được chưa?”
Mà cô gái trước mặt, ngũ quan cũng rất xinh đẹp, mà cô chính là Lưu Ly, đôi tròng mắt kia rất rõ ràng, kiên định, lúc bình thường nhìn thấy cô, tưởng như là hai người.
“Chưa!”
“Nắm bắt thời gi¬an, tôi nhất định phải tìm được người kia!” người đàn ông nói.
“Vâng!” Lưu Ly đáp một tiếng, giọng nói càng hung hiểm hơn.
…………………………..
Mặc Gia.
Lưu Ly mới từ bên ngoài trở lại, không ngờ liền nhìn thấy Mặc Thiếu Thiên ở nhà.
Bầu không khí, trước sau như một, không tốt.
Lưu Ly vừa đi vào, liền nghe Cung Ái Lâm nói. “Mặc Thiếu Thiên, là anh làm trái với thỏa thuận trước, tôi làm như vậy, không có gì không đúng, mẹ anh, vĩnh viễn đừng nghĩ đến việc được vào Mặc Gia!” Cung Ái Lâm nhìn Mặc Thiếu Thiên nói, đối với Mặc Thiếu Thiên đầy hận ý, mà hận ý này đã sớm hận thấu xương!
Mặc Thiếu Thiên nhìn bà, nhếch miệng lên cười lạnh.
“Bà cho rằng tôi còn như trước, sẽ thỏa hiệp với bà sao? Bà yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không như vậy, không phải là vì con của bà nên bà giữ lại công ty đó sao? Nếu quả thật chọc tới tôi, có tin hay không, tôi trực tiếp đem công ty phá hủy!” Mặc Thiếu Thiên cũng không chút khách khí, đáp lễ nói, giọng nói ác độc.
Hiện tại, anh không có cái gì là không bỏ được, bàng quang!
Sau khi biết tới mẹ con họ, anh phát hiện, tất cả đều trở nên không quan trọng!
Nếu như Cung Ái Lâm vẫn dùng chuyện của mẹ khống chế anh, như vậy anh cả đời này cũng chạy không thoát, thật may là có mẹ con bọn họ, sự tồn tại ngoài ý muốn của bọn họ, để cho anh hiểu ra, người chết thì đã chết đi, anh nên quý trọng cuộc sống này hơn.
Mà mẹ con bọn họ, chính là người cần anh bảo vệ, quý trọng họ!
Mặc Thiếu Thiên tuyệt đối với sẽ không lại bị Cung Ái Lâm khống chế, mặc kệ là khống chế cái gì, Mặc Thiếu Thiên sẽ không ngụy trang!
“Anh dám!” Cung Ái Lâm nhìn Mặc Thiếu Thiên nói!